Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 496: Thật giả

Tào Duệ nhìn thẳng vào mắt ta, nói:

"Ngươi bây giờ hăn là hiếu được giừa chủng ta hoàn toàn khác nhau."

Ta gật đầu.

Tào Duệ nói:

"Có chuyện ta muôn ngươi biết, trí nhó của nàng đã dần dần khôi phục. Cuôi cùng chủng ta cũng thấy được hi vọng trờ về quê hương, chủng ta sẽ không đế cho bất cứ người nào phá hỏng nó, hon nừa nàng cũng sẽ không theo ngươi ròi đi. Ngươi là người có lý trí, muôn chọn cách nào, ta hi vọng ngươi có thế suy nghi cấn thận."

Trước mắt đột nhiên tôi sầm, thân thế ta bị một lực đấy đánh trúng, bay ngược ra phía ngoài cửa động. Đến khi ta kịp phản ứng lại, thân thế đã roi vào trong sương mủ một lần nừa.

Trong lòng ta không còn chút sợ hãi nào, bòi vì ta tin tường minh chắc chắn sẽ không chết, Huyền Anh và Hoàn Tiếu Trác cũng như vậy.

Ta roi xuống đầm nước ấm áp, rất nhanh liền đi lên bờ. Bên đầm nước hoa cỏ xanh mượt, gió đêm thốỉ nhẹ, một thiếu nừ mặc đồ trắng ngồi trong biến hoa đang chăm chủ choi đàn cố. Mây mủ vòn quanh nàng, nàng như tiên tử giáng trần, vừa chân thực và xa xôi, chính là Khinh Nhan đã lâu không gặp.

Ta ngơ ngác đứng tại chồ, sau khi trải qua nhừng chuyện vừa rồi, suy nghi của ta roi vào tình trạng hồn loạn. Đôi mặt vói người yêu ngày xưa thậm chí còn không biết nên nói gì.

Tiếng đàn đột nhiên ngừng lại, Khinh Nhan ngẩng đầu lên, quay về phía ta nờ nụ cười sáng lạn: "Chàng ngốc, nhừng lòi nói khéo léo thường ngày của huynh đã ném đi noi nào rồi. chăng lẽ huynh thật sự làm như không quen biết ta sao?"

Khuôn mặt ta hoi cứng lại. Khinh Nhan đứng dậy, vươn bàn tay mềm mại ra nắm lấy tay ta, kéo ta ngồi xuống bãi cỏ, nhẹ giọng nói:

"Sao huynh không nói lòi nào?"

Ta cười khố nói:

Khinh Nhan, trong đầu ra lúc này rất loạn, ngàn vạn lòi, ta biết bắt đầu từ đâu đây?"

Khinh Nhan đột nhiên thò dài, nói:

"Nếu như vậy, huynh hãy nghi ngoi cho tốt, có lẽ ngày mai khi tinh dậy huynh sẽ quên đi hết mọ chuyện."

Trong giọng nói của nàng dường như có ma lực kỳ lạ, đôi mặt ta bất giác trò nên nặng nề, ôm bò vài của nàng chim vào trong mộng đẹp...

Khi tinh lại đã phát hiện minh đang nằm trong một gian phòng thiền sạch sẽ. Ta sò lên người minh, sau khi chắc chắn không có gì khác thường mói đứng dậy đấy cửa bước ra ngoài.

Ngoài cửa, Huyền Anh và Hoàn Tiếu Trác đang nhỏ giọng nói chuyện vói Viên Tuệ, khi nghe thấy tiếng động liền cùng xoay người lại, mim cười nói:

"Ngươi tinh rồi sao?"Ta lại càng như lọt vào trong sương mù, rõ ràng đã thấy Huyền Anh và Hoàn Tiếu Trác roi xuống từ trên câu đá, nhưng bây giờ các nàng lại không có việc gì đứng trước mặt minh, dường như tất cả mọi chuyện cũng chưa từng xảy ra vậy.

Ta tràn đầy nghi ngờ, hỏi:

"Đây là noi nào?"

Viên Tuệ cung kính nói:

"Chủ nhân, noi này chính là Phiêu Miều các"

"Tại sao ta lại tói đây?"

Hoàn Tiêu Trác nói:

"Ngày đó ta và sư tỷ đi qua cầu đá nhưng lại đột nhiên không thấy huynh đâu, tim chỗ nào cũng không thấy huynh, không thế làm gì khác hon là đến Phiêu Miều các trước."

Viên Tuệ bố sung thêm:

"Lúc ta cho đệ tử trong môn đi tìm chủ nhân lại thấy chủ nhân ngất xỉu bên ngoài son môn."

Trong lòng ta chân động kịch liệt, trên mặt Hoàn Tiếu Trác tràn đầy vẻ ân cần, vô cùng chân thành, rõ ràng là không giông giả bộ, nhưng ngày đó rõ ràng ta đã thấy các nàng roi từ trên cầu đá xuống, còn ta bị Tào Duệ kéo vào trong vách đá, lẽ nào lại sai? Chăng lẽ khi các nàng roi xuống sườn nủim trí nhớ cũng bị người khác xóa đi rồi?

Viên Tuệ bấm báo:

"Chủ nhân, ngày mai là mùng sáu tháng sáu, chính là ngày bôn môn bái tế thần qang, chủ nhân có chuyện gì cần giao phó không?"

Nhó tói chuyện của Tào Duệ, ta đã sớm mất đi hứng thú vói nhừng chuyện khác, lạnh nhạt nói: "Tất cả đều làm theo sự sắp xếp của Viên Tuệ sư tỷ."

Viên Tuệ gật đầu xoay người ròi đi, vừa đi được hai bước lại quay đầu lại, nói:

"Chủ nhân, nhừng cất giừ của các đòi chường môn đều được bảo tồn trong Phiêu Miều các ờ phía trước, nếu ngài có hứng thú có thế đến đó xem."

Ta gật đầu, cúi đầu xuống nhìn Lục Ngọc giói chi trên tay, lại thấy trong chiếc nhẫn không còn chút ánh sáng nào, hoàn toàn khác vói tình trạng ánh sáng luôn lưu chuyến trước đây, chăng lẽ nó đã hoàn thành xong sứ mệnh của minh?

Hoàn Tiếu Trác ôn nhu nói:

"Huynh hăn là đói bụng rồi, ta đi chuẩn bị vài món ăn." Nàng xoay người đi về phía phòng bếp, chi đệ lại một minh ta và Huyền Anh.

Ta nhìn đôi mắt thâm thủy của Huyền Anh, khuôn mặt nàng vẫn luôn binh tình như trước đây, ta không tìm thấy chút bôi rối nào trong mắt nàng.

Ta thấp giọng nói:

"Nàng chắc hẳn còn nhó nhừng chuyện đã xảy ra?"

Huyền Anh lạnh nhạt nói:

"Thái tử đang nói chuyện gi?"

Ta đưa tay ra nắm lấy tay nàng:

"Sau khi nàng và Tiếu Trác nhảy xuống khỏi cầu đá rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Huyền Anh giày khỏi bàn tay ta, nói:

"Ta không biết ngài đang nói gì?"

"Nàng nói bậy!"

Ta giân dừ hét lên.

Huyền Anh bình tình nói:

"Hai ngày nay ngài lo lắng quá mức, đầu óc hoi hồn loạn cũng là chuyện bình thường. Sau khi nghi ngoi thật tôt, ngài sẽ không suy nghi miên man nừa."

Ta dám khăng định Huyền Anh đang nói bậy, vì sao nàng phải gạt ta? Chăng lê nàng và Tào Duệ giông nhau?

Đấy năm cánh cừa lớn phủ đầy bụi của Phiêu Miều các ra, ta mói phát hiện gian nhà nhỏ năm tầng này hoàn toàn chi có cái xác không.

ơ đây đừng nói điến tịch kinh văn, thậm chí ngay cả thang lầu cũng không có một bậc, bôn vách tường trông không, chi có trên mái hiên tầng trên cùng có vài sợi tơ nhện.

Có lẽ các đòi chường môn căn bản là không muôn lưu lại bất kỳ dấu vết nào, đó cũng là nguyên nhân ngày xưa Phiêu Miều các suy sụp.

Ta đứng một minh trên sân phía ngoài Phiêu Miều các, dõi mắt nhìn mây mủ giăng kín xa xa.

Nhừng lòi Tào Duệ nói voi ta hôm qua, từng câu từng chừ vẫn còn quanh quẩn trong tai ta rất rõ ràng, chăng lẽ tất cả đều do ta tường tượng ra?Huyền Anh lặng lẽ xuất hiện phía sau ta, nàng nhẹ giọng nói:

"Ngày mai sau khi ngài tế bái thần quang xong liền có thế ròi khỏi Thanh Thục son, tất cả mọi chuyện sẽ trò lại bình thường như trước."

Ta đột nhiên xoay người lại, nhìn chằm chằm đôi mắt của nàng.

Huyền Anh không chút sợ hãi đôi mặt vói ta.

Ta đột nhiên nắm lấy bàn tay thon dài của nàng, nói lớn:

"Có chuyện ta muôn một minh hỏi nàng!"

Ta đóng cừa lớn Phiêu Miều các lại, chi còn ta và Huyền Anh ờ noi không gian yên tình này, giọng nói kích động của ta quanh quẩn trong căn nhà nhỏ:

"Nàng vì cứu tính mạng của ta đã nhảy từ trên cầu đá xuống, có chuyện này hay không?"

Huyền Anh lạnh lùng lắc đầu. Ta đột nhiên ôm nàng vào lòng, cúi đầu hôn lên đôi môTanh đào hoi lạnh của nàng. Thân thế mềm mại của Huyền Anh run lên, nàng thực sự không nghi rằng ta sẽ làm chuyện to gan như vậy, cả người thậm chí không còn sức lực chông cự lại ta.

Hai hàng nước mắt trong suôt chảy chậm rãi chảy ra trên gò má nàng, cũng không biết do nàng cảm động hay đau buồn.

Ta tha thiết nói:

"Ta sẽ không nhớ lầm, nhừng lòi nàng đã nói trước mặt Tào Duệ đã thực sự xảy ra."

Đôi môi Huyền Anh run nhẹ, đây là lần đầu tiên nàng có biếu hiện mất bình tình trước mặt ta như thế.

Đôi môi Huyền Anh run nhẹ, đây là lần đầu tiên nàng có biêu hiện mất bình tình trước mặt ta như thế.

Huyền Anh bồng nhiên ôm chặt ta, yên lặng khóc nức nở, chủng ta cứ đứng ôm nhau như vậy. Không biết qua bao lâu ta mói nghe thấy nàng nói nhỏ:

"Đồng ý vói ta, ròi khỏi noi này, vinh viền cũng không nên trò lại..."Ta nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, ánh mắt trờ nên kiên quyêít:

" Ta chắc chắn sẽ ròi đi, nhưng không phải lúc này!"

Huyền Anh nhẹ nhàng tránh khỏi vòng tay ta, chầm chậm đi đến trước vách tường, thấp giọng nói: "Ngày mai trên Thanh Thục son này chắc chắn sẽ xảy ra chuyện không tầm thường."

Ta nhíu mày, tói lúc này Huyền Anh vẫn không thăng thán nói chuyện hôm qua vói ta. Từ biếu hiện của nàng có thế thấy trong lòng nàng giấu kín chuyện gì đó, chăng lẽ nàng có nồi khố riêng?

Ta đi tói phía sau nàng, thấp giọng nói:

"Huyền Anh, nếu như ngày mai bôn vị trường lão của Ma môn tự minh tói, ta có cần hêt sức ngăn cản chuyện này xảy ra không? »

Huyền Anh quay lại nhìn ta cười buồn bã, trong nụ cười chứa đựng rất nhiều nồi chua xót:

"Chuyện tói nước nảy rồi chăng lẽ huynh vẫn còn chưa rõ, chuyện của Ma môn không có chút quan hệ nào vói huynh. Sau ngày mai, có lẽ Ma môn sẽ mãi mãi biến mất trong trí nhớ của huynh."

Ta lắc mạnh đầu, cho dù ta có thế quên đi Ma môn, nhưng hai người có ngàn vạn quan hệ rắc rối vói Ma môn là Khinh Nhan và Thải Tuyết làm sao ta có thế quên, làm sao ta có thế quên được tinh cảm thâm sâu giừa chủng ta?

Ta mặc y phục trắng, đeo Lục Ngọc giói chi trên ngón vô danh ờ tay trái, dưới sự đồng hành của bôn tên đệ tử đi lên tế đàn.

Tế đàn của Phiêu Miều các hoàn toàn do ngọc thạch màu trắng xây thành, mặc du khí thế không bằng tế đàn của Hoàng thất nhưng lại hon ở chồ ta nhã tinh xảo.

Tế đàn chia làm ba tầng, có chín chín tám mưoi mốt bậc thang. Ta một minh đi lên tầng thứ ba của tế đàn, lên đến đinh, ta xoay người nhìn lại, phía dưới đều là mây mủ mò mịt, bất giác liền sinh ra cảm giác xa ròi trần thê.

Ta đi một minh tói bên cạnh dựa vào lan can, ngón tay gõ nhẹ trên lan can, rốt cục tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?

Mây mủ trước mắt càng trở nên dày đặc, một bóng hình yếu điệu mơ hồ mông lung xuất hiện trong mây mủ. Ta mang theo đầy nghi ngờ đi về phía trước, thấy một ữiiếu nừ mặc y phục trắng đang yên lặng đứng đó, hết sức chăm chủ bày biện bát đùa trên bàn.

Đôi mắt ta đã hoi ươn ướt, nàng chính là Thải Tuyết không lúc nào ta không nhớ tói. Cô nén kích động trong lòng, ta thấp giọng gọi:

« Thải Tuyết!"

Thải Tuyết quay lại cười thản nhiên vói ta, nhẹ giọng nói:

"Rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong, mòi công tử vào chồ!"

Ta gật đầu, đi tói ngồi xuống bên cạnh bàn ngắm nhìn Thải Tuyết. Một thòi gian dài không thấy, vẻ đẹp của nàng càng trờ nên động lòng người, làn da trắng như tuyết, mắt ngọc mày ngài, khiến ta phải hoài nghi nàng thực sự là tiên từ không thuộc về trần thê.

Thải Tuyết cung kính rót đầy rượu vào chén thủy tinh trước mặt, quỳ xuống dâng chén rượu đến trước mặt ta:

"Chén rượu này, Thải Tuyết đa tạ ân cứu mạng của công tử ngày đó, nếu không có công tử, sẽ không có Thải Tuyết ngày hôm nay."

Ta im lặng, ta đúng là đã cứu mạng nàng, nhưng Thải Tuyết đã sớm báo đáp ta. Ta lặng yên đón lây chén rượu, uống một hoi cạn sạch, mặc dù vị rượu ngọt ấm, nhưng trong lòng ta cũng khổ sờ đến tột cùng.

Thải Tuyết rót đầy chén thứ hai, nói:

"Chủ nhân đôi vói Thải Tuyết ân nặng như núi, Thải Tuyết lại bắt phu nhân cùng tiêu chủ nhân đi, lấy oán trả on, Thải Tuyết thẹn vói chủ nhân..."

Nói đến đây, nước mắt đã roi lã chã trên khuôn mặt nàng,ôi môi mấp máy nhưng không nói lên lời.

Ta đón lấy chén thủy tinh, nói:

"Ta chưa bao giò trách muội, bòi ta biết Thải Tuyết sẽ không bao giờ hại ta."

Ta lại ngửa đầu uống cạn chén rượu này.

Hai tay Thải Tuyết run rẩy muôn rót chén thứ ba cho ta, nhưng vì tâm tinh vô cùng kích động, vài lần đều rót ra ngoài.

Ta nắm lấy tay nàng, lấy bầu rượu trong tay nàng tự rót cho minh.Thải Tuyết rưng rưng nói:

"Kế từ khi gặp được công tử, Thải Tuyết đã quyết định cả đòi này sẽ luôn ờ bên cạnh công tử...

Nhưng là... Hôm nay Thải Tuyết mói phát hiện... Trên đòi này có rất nhiều chuyện không phải ta cso thế làm được.."

Trong lòng ta quặn đau, nàng đang nói lòi từ biệt vói ta sao?

Thải Tuyết buồn bã nói:

"Ta không bao giò muôn ròi xa công tủ, nhưng là ta lại làm nhừng chuyện lừa dôi công tử..."

Nàng muôn rút bàn tay mềm mại về nhưng lại bị ta nắm chặt lấy.

Ta nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, run giọng nói:

Mặc dù ta không đến nồi không biết chuyện gì xảy ra, nhưng ta chi muôn biết một chuyện, rôt cuộc trong lòng muội có từng thích ta hay không?"

Nước mặt trong suôt chảy xuống khuôn mặt tuyệt mỹ của Thải Tuyết, nàng xoay ngừoi đi chỗ khác lau khô nước mắt, quay lại nhìn ta nỡ một nụ cười thê lương xinh đẹp:

"Từ ngày đầu tiên Thải Tuyết gặp chủ nhân, đã thích chủ nhân rồi."

Ta vì một câu nói của nàng, đột nhiên tràn đầy dũng khí, vươn tay ôm nàng vào lòng, lớn tiếng nói: "Ta thê bất kế bọn họ là người hay thần, ai cũng không thế cưóp muội khỏi tay ta!"

Thải Tuyết chậm rãi lắc đầu, nhẹ nhàng thoát khỏi lòng ta, đôi mắt đẹp say lòng người bình tình trờ lại, nói:

"Chủ nhân, không ai ép buộc Thải Tuyết cả, đó là việc Thải Tuyết phải làm!"

Nàng lại nâng chén rượu trên bàn lên:

Thải Tuyết đi rồi, chủ nhân phải biết tự chăm sóc bản thân minh, không nên vì chuyện quốc gia mà quên mất thân thể..."

Ta bưng chén rượu này lên, nhìn Thải Tuyết nói:

"Nếu như ta không cần giang son xã tắc nừa, muội có đồng ý ờ lại không?"

Thải Tuyết cười:

"Sau khi chủ nhân uống hết chén rượu này, Thải Tuyết sẽ trả lòi người."

Trong lòng ta khố sở, nếu như Thải Tuyết vẫn muôn ròi đi, ta tinh nguyện không nghe câu trả lòi này. Ta nhắm mắt uống cạn chén rượu, trong đầu cảm giác tròi đất xoay chuyến, thân thế mềm nhũn ngã xuống tế đàn.

Khi tinh dậy, trước mắt tôi đen. Ta hoảng sợ ngồi dậy, đầu đau như muôn vờ tung ra, tứ chi bủn rủn, lại ngã xuống. Trong bóng tôi ta nghe thấy tiếng trái tim minh đập thình thịch và tiếng hít thò dồn dập, minh rốt cuộc đang ờ trên tròi hay dưói đất? Ta hét lỏn:

"Có ai không?"

Không có ai trả lòi ta. Xung quanh truyền đến mùi hôi thôi của bùn đất, ta đoán minh đang nằm ờ giừa một đám bùn lầy.

Nghi ngoi một lúc lâu sau ta mói gắng gượng bò dậy, mọi việc mói xảy ra ta đều nhớ như in. Chẳng lẽ Thải Tuyết đưa ta đến noi này?Đi được hai bước, ta chợt nghe thấy tiếng rên ri yếu ớt. Ta theo tiếng kêu tim đến lại bị trật chân té ngã, nhào vào một thân thể mềm mại.

"Người nào?"

Ta giật minh hỏi.

Giọng nói của người kia suy yếu:

"Là Dận Không sao?"

Ta từ giọng nói nhận ra được người bên dưới chính là Hoàn Tiếu Trác, ta vừa mừng vừa sợ. ôm nàng thật chặt, kích động nói:

"Là ta, ià ta!"

Hoàn Tiếu Trác cũng vô cùng kích động, ông chặt lấy ta, nói:

"Dận Không, ta rất sợ, ta còn tường rằng đòi này sẽ không được gặp lại huynh nừa."

Ta ôn nhu nói:

"Sao có thế như thê Long Dận Không ta trước này đều phúc lớn mạng lỏn, làm sao có thế chết dề dàng như vậy được! "

Ta và Hoàn Tiếu Trác dắt tay nhau đứng dậy, ta thấp giọng nói:

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao chúng ta lại đến noi này?"

Hoàn Tiếu Trác còn mê mang hon ta, thấp giọng nói:

"Ta không biết, ngày ấy ta đột nhiên trượt chân roi xuống khỏi cầu đã, trong lúc hoảng sợ lại đột nhiên nối lên một cơn gió lỏn, trước mặt đều là sương mủ trắng xóa. Ta không hiếu sao liền bị hôn mê, khi tinh lại đã thấy nằm ờ noi này rồi."

Hoàn Tiếu Trác còn mê mang hon ta, thấp giọng nói:

"Ta không biết, ngày ấy ta đột nhiên trượt chân roi xuống khỏi cầu đã, trong lúc hoảng sợ lại đột nhiên nối lên một cơn gió lỏn, trước mặt đều là sương mủ trắng xóa. Ta không hiếu sao liền bị hôn mê, khi tinh lại đã thấy nằm ờ noi này rồi."

Trong lòng ta hoảng sợ, không ngờ Hoàn Tiếu Trác đã quên sạch mọi chuyện ờ Phiêu Miều các, chăng lẽ nhóm người Tào Duệ đã làm gì nàng? Ta yên lặng gật đầu, xem ra Hoàn Tiêu Trác hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.

Hoàn Tiếu Trác lo lắng nói:

"Vừa rồi huynh có thấy sư tỷ không?"

Ta thờ dài, lúc này ta mói nhớ ra, ngày ấy Huyền Anh hôn ta cũng là lòi từ biệt, ta không muôn nhắc lại chuyện này vói Tiếu Trác nừa, tránh cho nàng lại thêm đau buồn.Ta thấp giọng nói:

Huyền Anh sư phụ lánh đòi thanh tu, lặng lê đi xa. E rằng sau này chủng ta sẽ không gặp được nàng nữa."

Hoàn Tiêu Trác run run nói:

"Tại sao sư tỷ cũng không chào ta một tiếng?"

Ta ôm nàng nói:

"Nàng vốn là người không thuộc về thế gian này, ròi đi có lẽ lại là chuyện tốt. Chủng ta đi lên phía trước tim kiếm xem có thấy lối ra không."

Hoàn Tiêu Trác gật đầu, chủng ta từng bước lục lọi trong bóng tôi đi về phía trước. Tìm kiếm trong bóng tôi chừng nửa canh giờ mói thấy ánh sáng rọi từ bên ngoài vào.

Hoàn Tiêu Trác mừng rờ nói:

"Noi đó hẳn phải là lối ra!"

Chủng ta cùng chạy về phía trước, nhưng chạy chưa được hai bước, dưới chân đột nhiên trông rồng. Thân thế chủng ta đồng thòi mất thăng bằng roi thẳng từ trên không trung xuống. Chủng ta hét lớn nhưng lại lập tức roi vào trong một đầm nước ấm áp.

Lúc này đã là bình minh, bầu tròi trên đinh đầu vẫn là một màu xanh nhạt, thinh thoảng lại lóe ra vàTanh sao. Ta và Hoàn Tiếu Trác đã thoát ra ngoài, lúc này cũng không cố kỵ gì nừa, ôm lấy nhau thật chặt.Rửa sạch bùn đất trên người, chúng ta đi lên trên bờ. Ta ngạc nhiên nhận ra cảnh vật trước mắt thậm chí giông như đúc noi ta gặp Khinh Nhan, ta bồng nhiên cảm thấy dường như ta chưa từng ròi khỏi noi này.

Hoàn Tiếu Trác thấy nét mặt ta khác thường, nhẹ giọng nói:

"Thếnào? Huynh không thoải mái sao?"

Ta lắc đầu, sái bước về phía bụi hoa phía trước. Vạch bụi hoa ra lại thấy một cô gái xinh đep như hoa hai đường đang ngủ, không phải Khinh Nhan còn là ai?"

Ta hít một hoi khi lạnh, không kim được lui về phía sau một bước. Hoàn Tiếu Trác chạy tói từ phía sau ta, nhìn thấy Khinh Nhan cũng giật minh, nhẹ giọng nói:

"Tại sao Khinh Nhan lại ngủ ờ đây?"

Ta khó có thế hình dung tâm tinh phức tạp của minh lúc này, có lẽ chuyện của Khinh nhan phải chò chính nàng giải thích.

Khinh Nhan phát ra một tiếng mê sảng mềm nhẹ, chầm chậm mờ đôi mắt ra. Khi nàng nhìn thấy ta, trong đôi mắt tràn đầy khiếp sợ:

"Dận Không... Huynh... Tại sao huynh có thể tìm đến noi này?"

Ta thấp giọng nói:

"Là do tiếng đàn của muội dần ta tói đây."

r

Ta cố ý nói như vậy đế quan sát phản ứng của Khinh Nhan.

Vẻ mặt của Khinh Nhan càng trở nên mê mang:

"Nhưng là... Kế từ khi ta tói đầy đều không hề choi đàn..."

Trong lòng ta trầm xuống:

"Hôm qua muội không gặp ta sao?"

Khuôn mặt Khinh Nhan ừng đỏ, nói:

"Hôm qua ta mơ thấy huynh, nhưng làm sao huynh biết được?"

Ta ảm đạm nói:

"Bời vì ta cũng gặp muội trong mộng..."

Ta đã hiếu, Khinh Nhan và Tiếu Trác giông nhau, trí nhớ về nhừng chuyện kia đã trờ nên trông rồng. Ta chi không hiếu được, vì sao ta lại nhớ kỹ được tất cả mọi chuyện? Hon nừa còn nhớ rõ ràng từng chu tiết như vậy? Ta dám khăng định nhừng chuyện minh đã trải qua đều không phải ảo giác.

Ta ngẩng lên nhìn ngọn núi cao vút trong tầng mây, thấp giọng nói:

"Ngọn núi này chính là Thanh Thục son sao?"

Khinh Nhan gật đầu, nhẹ giọng nói:

"Noi này đúng là Thanh Thục son! "

Ta nhớ đên ban đầu Khinh Nhan chính là truyền nhân của Phiêu Miều các, trong long máy động, nhẹ giọng hỏi:

"Muội là đệ tử Phiêu Miều các, vì sao không đi tham bái thần quang?"

Khinh Nhan đầy mê mang nói:

"Phiêu Miều các đã sớm bị tiêu hủy từ nhiều năm, huynh đang nói đùa sao?"

Hoàn Tiếu Trác nhìn chúng ta hoi kỳ quái.

Nhừng gì còn lại trong lòng ta chi có mất mát, rôt cục tất cả nhưng chuyện đã xảy ra trong hai ngày này là thật hay giả? Ta không muôn nghi, cùng không dám nghĩ tiếp.

Ta kiên trì leo lên trên núi, sương mù dày đặc trên núi đã sớm tản đi, cầu đá vắt ngang giừa núi đã gãy lia, trừ phi biết bay, nếu không e rằng không ai có cách nào đến được vách núi đôi diện.

Ta đế ý thấy trên cầu đá mọc đầy cỏ hoang, rõ ràng là đã bị gãy nhiều năm, nhìn về phía vách núi xa xa đúng là thấy một đông đố nát, xem ra đó hăn là Phiêu Miều các mà Khinh Nhan nói.

Trần quang!

Hoàn Tiếu Trác chi về bầu tròi phía trên Phiêu Miều các đổ nát. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Một luồng ánh sáng bảy màu phân biệt dâng lên từ phía đông đổ nát và từ phia trên rủ xuống giao hòa lần nhau, trong ánh bình minh càng trờ nên chói mắt. Bên tai ta chợt vang lên giọng nói thâm tinh của Thải Tuyết:

"Quên ta..."

Ta cúi đầu nhìn xuống thấy Lục Ngọc giói chi đã biến mất.

Gió núi lạnh lèo thốỉ tung vạt áo, làm lộ ra lồng ngực vạm vờ của ta. Lúc này ta mói cảm thấy trên lồng ngực đau rát, cúi đầu nhìn xuống mói thấy trên ngực có một dấu môi rõ ràng. Ta nắm chặt hai tay nhìn về phía thần quang, trong lòng ta hiếu, sợ rằng đòi này kiếp này sẽ không thế gặp lại mấy người Thải Tuyết nừa...

Chủng ta cùng không ròi đi ngay mà nân ná ở lại Thanh Thục son mấy ngày, hi vọng có thế thấy kỳ tích xuất hiện. Sương mù mịt mủng quanh núi đã không còn sót lại chút gì, phía đôi diện chi có một đông đố nát, không thấy bóng dáng bất kỳ người nào.

Ta khó có thế che giấu nồi cô đon trong lòng. Hoàn Tiếu Trác và Khinh Nhan cũng nhận ra trong lòng ta không vui, không ai chủ động nhắc tói chuyện ròi đi.

Mưa núi phiêu linh, ta đứng một minh bên vách núi, yên lặng nhìn về phía Phiêu Miều các. Khinh Nhan lặng lẽ đến cạnh ta, ôn nhu nói:

"Noi đó đã không còn ai rồi..."

Trong đôi mắt Khinh Nhan vẫn hiện lên vẻ mê mang.

Ta thấp giọng nói:

"Tại sao muội lại ở trong son cốc này?"

Khinh Nhan nói:

"Trên đường ta cùng huynh đến Yên quốc, xung quanh đột nhiên nối lên hỏa hoạn. Trong lúc hoảng sợ ta liền xuống khỏi xe, có rất nhiều sát thủ vây ta lại. Trong lúc nguy cấp có một vị trường giả che mặt cứu ta ra... Sau đó liền đưa ta đến noi này..."

Ta truy vân:

"Ngưòi đó là Tào Duệ?"

Khinh Nhan lắc đầu nói:

"Ta chưa từng nghe thấy tên này."

Nàng trả lòi kiên quyết như thế đế ta tin rằng nàng chưa từng gặp người tên Tào Duệ này.

Khinh Nhan nói:

Mặc dù ta không biết hắn là ai, nhưng hắn nhất định có rất nhiều quan hệ vói Ma môn. Hắn đế ta ờ lại dường thương trong son cốc, thuận tiện sám hôi nhừng chuyện đã gây nên ngày xưa..."

Trên mặt Khinh Nhan hiện lên vẻ áy náy, rõ ràng đang hôi hận về chuyện ngày xưa thông đồng vói Lãnh Cô Huyên hầm hại Thu Nguyệt Hàn.

Ta nghi thầm:

"Nếu tất cả nhừng gì Tào Duệ nói vói ta đều là thật, như vậy cái chết của Thu Nguyệt Hàn cùng chi là giả dôi. Nhưng vì sao hắn lại phải xóa đi cả Phiêu Miều các? Chẳng lẽ chi vì đế cho ta từ bỏ ý định?"

Ta thấp giọng nói:

"Đệ tử của Phiêu Miều các có còn ai không?"

Khinh Nhan nói:

"Phần lớn các đệ tử còn lại của Phiêu Miều các đều ờ lại tại Tam Hư am ờ Hán quốc, tại sao huynh lại đột nhiên quan tâm đến chuyện Phiêu Miều các như vậy?"

Ta cười khố nói:

"Không có gì, ta chi tùy ý hỏi thổi..."

Khinh Nhan ảm đạm nói:

"Ta đã làm chuyện có tội lớn vói Phiêu Miều các, đòi này ta không còn mặt mùi nào đi gặp nhừng tỷ muội kia nừa."

Ta đưa tay ôm eo nhỏ của nàng, nhẹ giọng nói:

"Mọi chuyện đã qua, chăng lẽ trong lòng muội còn điều gì không buông bỏ được sao?"

Khinh Nhan run lên, gục mặt vào vai ta khóc nức nở. Ánh mắt ta vẫn ngoi ngác nhìn tròi cao u ám. Ta dám khăng định tất cả mọi chuyện đều đã xảy ra, nếu không dâu môi trên ngực ta rôt cục đến từ đâu?

Khinh Nhan run lên, gục mặt vào vai ta khóc nức nở. Ánh mắt ta vẫn ngoi ngác nhìn tròi cao u ám. Ta dám khăng định tất cả mọi chuyện đều đã xảy ra, nếu không dâu môi trên ngực ta rôt cục đến từ đâu?

Kí ức về chuyện này của nhừng người bên cạnh ta đều trông rồng, có lẽ là do mấy người Tào Duệ hoàn toàn muôn che giấu tên tuổi, nhưng tại sao lại chi giừ lại trí nhớ của minh ta?

Chẳng lẽ là do Thải Tuyết làm?

Nếu như có thế lựa chọn, ta tình nguyện quên đi thống khố này, nhưng ta lại không được quyền lựa chọn, có lẽ thống khố này sẽ luôn giừ lại trong đầu ta suốt cả đòi này.

Hoàn Tiếu Trác đi tói phía sau chủng ta, nhẹ giọng nói:

"Dận Không, huynh định khi nào ròi khỏi Thanh Thục son?"

Ta lạnh nhạt cười nói:

"Hiện giờ..."

Ròi khỏi Thanh Thục son, ta có cảm giác như đã trải qua mấy đòi. Tất cả nhừng chuyện xảy ra ờ Phiêu Miều các ta không thế nào quên được.

Ta không biết cả đòi này còn có thế gặp lại mấy người Thải Tuyết không, nhưng ta biết, bất luận thòi gian trôi qua bao lâu, hình bóng Thải Tuyết sẽ không bao giờ xóa nhòa trong tâm trí ta.

Trong mưa nhìn lại, Thanh Thục son đã trở thành một mảnh ảo ảnh như có như không, ta cắn chặt môi, nước mắt hòa vói nước mưa mặn chát, cảm giác khố sợ này không phải người bình thường có thế chịu đựng được, nó khiến tâm thần ta đau đón, giày vò ý chí của ta.

Ròi khỏi Thanh Thục son, ta có cảm giác như đã trải qua mấy đòi. Tất cả nhừng chuyện xảy ra ờ Phiêu Miều các ta không thế nào quên được.

Ta không biết cả đòi này còn có thế gặp lại mấy người Thải Tuyết không, nhưng ta biết, bất luận thòi gian trôi qua bao lâu, hình bóng Thải Tuyết sẽ không bao giờ xóa nhòa trong tâm trí ta.

Trong mưa nhìn lại, Thanh Thục son đã trở thành một mảnh ảo ảnh như có như không, ta cắn chặt môi, nước mắt hòa vói nước mưa mặn chát, cảm giác khố sợ này không phải người bình thường có thế chịu đựng được, nó khiến tâm thần ta đau đón, giày vò ý chí của ta.

Ta đột nhiên xoay người lại, mạnh mê bước về phía trước một bước. Mặt đất vừng chắc bòi vì bước chân của ta mà hoi rung chuyến, nước mưa dưới chân văng lên tung tóe.

Dường như ta muôn dầm nát ảo ảnh trong đầu, trong lòng lại dâng lên vô cùng ý chí chiến đấu và dũng khí. Vùng đất này thuộc về ta, tính mạng ta nhất định sẽ gắn kết chặt chè, không thế tách ròi cùng nàng.