Ta xoay người lại nhìn một chút phòng của Khinh Nhan, thở dài nói :
"Có lẽ là ta quá mức mẫn cảm, bất quá ta vẫn cảm thấy nàng xuất hiện quá mức bất ngờ. "
Tuệ Kiều nói :
"Muội nghĩ Khinh Nhan không hề có tâm làm hại huynh. "
"Nàng chỉ mới nhìn thấy Khinh Nhan có một lần, làm sao nàng biết?"
Tuệ Kiều dịu dàng cười nói :
"Huynh dựa vào phân tích bình thường để phán đoán, mà nữ nhân lại nhìn nhận vấn đề qua trực giác. "
Ta vỗ nhẹ nhẹ cái mông đầy ắp của Tuệ Kiều, mỉm cười nói :
"Ta vẫn luôn cẩn thận để ý đến nữ nhân, không nghĩ đầu óc của nữ nhân các nàng rất không đơn giản a. "
Tuệ Kiều dịu dàng cười nói :
"Huynh nói bậy. "
Ta chợt nhớ tới từ sau khi công lực bị Khinh Nhan hút đi, định lực của ta kém hơn trước rất nhiều, nhất là lúc đối mặt với mỹ nữ, biểu hiện cực kỳ kém, ta lập tức đem việc này nói cho Tuệ Kiều .
Tuệ Kiều khanh khách cười nói :
"Huynh vốn là như thế. "
Ta cười khổ nói :
"Vốn dĩ ta có ý nghĩ này trong đầu, thế nhưng lúc bình thường thí ý chí vốn chiếm ưu thế, nhưng hiện tại ta. .. ta. .. "
Ta ghé vào bên tai của Tuệ Kiều nói :
"Dục vọng của ta so với trước kia càng thêm dữ dội, thấy các nàng là ta không thể nhịn được mà nghĩ tới chuyện đó. "
Khuôn mặt của Tuệ Kiều ửng hồng. Nhẹ nhàng nhéo nhéo bàn tay của ta :
"Chuyện này muội cũng không rõ, hãy trở lại để muội kiềm tra kỹ lại một lần. "
Ta mỉm cười nói :
"Trước khi khám bệnh. Nàng hãy giúp ta hạ dục hỏa xuống cái đã. "
Tuệ Kiều cười nói :
"Buổi tối sẽ bàn, huynh hiện giờ vẫn còn đang đóng vai một thái tử nghiêm chỉnh đàng hoàng. "
Vẻ mặt ta mất mát :
"Lâu lắm, ta sợ ta nhịn không nổi nữa. "
Tuệ Kiều ôn nhu nói :
"Ngoan, muội còn phải đi khám bệnh cho Khinh Nhan nữa, hơn nữa, huynh vẫn còn chưa nói về việc Yên Quốc cho A Y Cổ Lệ đó. "
Ta ôm vai nàng lấy Lục Ngọc nhẫn mà ta đã cất giấu ra, đặt vào lòng bàn tay nàng, thấp giọng nói :
"Giúp ta giữ gìn kỹ cái giới chỉ này, ngàn vạn lần đừng để Khinh Nhan nhìn thấy. "
Tuệ Kiều thấy thần sắc ta ngưng trọng, nên cũng nghiêm túc gật đầu .
Lúc ta đi tới nơi ở của A Y Cổ Lệ, nàng đang ngồi ở phía trước cửa sổ thêu dệt cái gì đó, thấy ta, nàng vội vàng thu hồi thứ đang thêu, sợ hãi kêu lên :
"Long đại ca. .. "
Ta cười nói :
"Sao thế, nàng hình như là có chút sợ ta?"
A Y Cổ Lệ nhẹ giọng nói :
"Muội không phải là sợ huynh. Chỉ là. .. "
Khuôn mặt nàng đỏ lên .
Ta cười khẽ :
"Chỉ là cái gì? Có chuyện gì cứ nói với ta. "
Dục vọng trong lòng ta lại bốc lên. Ánh mắt của ta nhìn sang nơi khác, cố gắng dùng phương thức này để phân tán dục vọng của mình, sau đó mới quay lại nhìn A Y Cổ Lệ .
A Y Cổ Lệ nói :
"Hôm nay muôi đẩy huynh ngã, sợ huynh trách muội. "
Ta ha hả cười nói :
"Làm sao có thế, hơn nữa việc đó không hề liên quan đến nàng mà. Tất cả đều do ta gieo gió gặt bão. "
Ánh mắt của ta lại nhịn không được nhìn về bộ ngực đầy đặn của A Y Cổ Lệ, A Y Cổ Lệ vô ý thức lui về phía sau một bước .
Ta ho khan một tiếng, nói :
"Có chuyện ta muốn nói với muội. "
A Y Cổ Lệ gật đầu nói :
"Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện. "
Chúng ta rời khỏi biệt viện, đi dọc theo con đường mòn ra bờ sông, ta đã chuẩn bị tất cả lời nói, không nghĩ tới khi đối mặt với A Y Cổ Lệ, ta vẫn không cách nào mở miệng .
Ngược lại, A Y Cổ Lệ là người trước tiên phá vỡ sự yên tĩnh :
"Long đại ca, có phải huynh gặp phải việc gì khó hay không?"
Ta thở dài nói :
"A Y Cổ Lệ, nếu như huynh muốn muội giúp huynh một việc mà muội không muốn làm, muội có đáp ứng hay không?"
Hai má của A Y Cổ Lệ đã biến thành hai đám mây đỏ, cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói :
"Huynh. .. huynh không nói ra. .. làm sao biết muội không đáp ứng?"
Ta ngẩn ra, nhưng ngay lập tức hiểu được là nàng đã hiểu lầm ý của ta .
Ta thấp giọng nói :
"Muội yên tâm, ta sẽ không làm khó muội, ta sẽ tôn trọng ý nguyện của muội. "
A Y Cổ Lệ ngượng ngùng nói :
"Huynh. .. huynh không cần nói nữa, muội. .. muội hiểu ý của huynh. .. "
Nàng lấy hết dũng khí nhào vào lòng ta, lòng ta vô cùng ấm áp, lời vừa định nói ra lại nuốt trở vào một lần nữa .
A Y Cổ Lệ ôm lấy ta, nói :
"Kỳ thực. .. từ lúc huynh cứu muội ra khỏi sa mạc. .. muội. .. muội đã thích huynh. .. "
Lòng ta rung lên, không tự chủ được ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của nàng. A Y Cổ Lệ nói :
"Hôm nay huynh. .. huynh. .. lúc huynh hôn muội. .. muội. .. muội không kịp suy nghĩ. .. cho nên mới đẩy huynh ra, kỳ thực. .. trong lòng muội lúc đó rất vui mừng. .. "
A Y Cổ Lệ nhắm đôi mắt lại, ngẩng mặt cười, ta nhìn đôi môi xinh đẹp ươt át của nàng, lúc này nếu vẫn đứng yên không làm gì thì ta là thằng ngốc, ta cúi người xuống hôn đôi môi của nàng, thân thể mềm mại của A Y Cổ Lệ hơi rung lên, vô ý thức giãy giụa, nhưng ngay sau đó lai ôm chắc lấy thân thể ta, bắt đầu hôn trả lai .
Đôi môi nàng mềm mại như lông chim. Cái lưỡi thom tho giống như chú chim nhỏ bị giật mình sợ hãi, trong lúc ta liên tục xâm lược thì không ngừng lẩn trốn, ta rất am hiểu ngự nữ chi đạo :
"Trong thời gian như thế này, quyết không thể buông tha, dưới sự khiêu khích của ta, đầu lưỡi mềm mại của A Y Cổ Lệ bắt đầu mềm ra, bắt đầu chủ động quấn lấy ta. Hai tay của ta đặt lên trên mông của nàng, bắt đầu đặt thân thể nàng xuống dưới hạ thân của ta . Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn
Đôi mắt đẹp của A Y Cổ Lệ trở nên vô củng mơ màng, ta cảm giác được nhiệt độ trong cơ thể nàng không ngừng tăng lên .
Ta gắt gao ôm thân thể mềm mại của A Y Cổ Lệ, cố gắng khống chế dục vọng đang không ngừng tăng lên của mình .
Một giọng nói lạnh lúng phát ra từ sau lưng ta :
"Ban ngày ban mặt lại làm chuyện cẩu thả, các ngươi có cảm thấy xấu hổ hay không?"
Ta bỗng nhiên ngẩn ra, thanh âm này rõ ràng là của Lãnh Cô Huyên .
A Y Cổ Lệ không biết lai lịch của Lãnh Cô Huyên. Chẳng qua lại bị người qua đường thấy được, nên mắc cỡ cúi đầu xuống, vội vàng từ trong lòng ta giãy ra .
Ta xoay người nhìn lại, thấy Lãnh Cô Huyên đang yên lặng đứng ở bên cạnh bụi cỏ lau, một đôi con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng đang nhìn mặt trăng trên bầu trời, ta mỉm cười nói :
"Ta tưởng là ai, hóa ra là Lãnh giáo chủ, không nghĩ tới Lãnh giáo chủ lại có thói quen rình coi việc kín đáo của người khác. "
Lãnh Cô Huyên lúc này mới đưa mắt nhìn về phía chúng ta :
"Rình coi các ngươi? Ta sợ làm bẩn đôi mắt của ta. "
Ta ha ha cười nói :
"Lãnh giáo chủ nếu không nhìn, làm sao mà biết được chúng ta đang làm cái gì?"
Lãnh Cô Huyên tức giận nói :
"To gan!"
Ta chút nào không có chút sợ hãi nào, cười nhạt nói :
"Lãnh giáo chủ có thấy hay không. Hai chúng ta quần áo chỉnh tề, chẳng qua là đang ôm hôn mà thôi sao có thể nói là việc cẩu thả?"
"Ngươi!"
"Chẳng lẽ Lãnh giáo chủ cũng không biết chân chính thả việc là như thế nào làm được?"
Ta biết Lãnh Cô Huyên không dám làm gì ta, nên mỗi câu ta nói đều cố châm chọc nàng .
Lãnh Cô Huyên tức giận nói :
"Long Dận Không, ngươi đừng tưởng rằng ta không dám giết ngươi!"