Lần này trở về này ta cũng không làm kinh động tới Tiền Tứ Hải, thậm chí cũng không cáo từ cả Tây Môn Bá Đống, ta nói với người hầu trong phủ là ra ngoài du ngoạn, sau đó vô thanh vô tức trở về .
Gió nhẹ phây phây, thổi đi cơn buồn ngủ, ánh rạng đông mới nhú màu trắng, cùng sương mù giao hòa vào một chỗ, tô điểm cho Tế Châu sơn thủy hữu tình, tiếng nhạc ngựa vang lên bên đường đá, làm cho người ta có cảm giác vui tai, đã lâu rồi không đi trên con đường vắng vẻ .
Đi tới chỗ cao, ta nhịn không được xoay người nhìn biển rộng ở hướng đông, thủy triều mới dâng lên, những con sóng màu lam vỗ vào những cành hoa màu trắng, tạo thành những con nước màu bạc, rút ra ngoài khơi, nơi có mặt trời đỏ lừ đang từ từ hiện lên . Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Cảnh sắc hùng tráng này ở Đại Khang ta không cách nào nhìn thấy được, trong lồng ngực bỗng dâng lên hào khí vạn trượng, sẽ có một ngày, ta quản lý tất cả những mảnh đất này .
Tuấn mã hí lên một tiếng cắt đứt sự trầm tư của ta, hai chân ta thúc vào bụng ngựa, song song cùng với Đường Muội phóng về phía thành đông .
Trầm Trì quả nhiên giữ lời hứa, mang theo đồng tử Thính Phong đúng giờ đứng trong trường đình ngoài Đông môn chờ. Ta mỉm cười xuống ngựa, cung kính vái chào nói :
"Trầm tiên sinh quả nhiên là người thủ tín!"
Trầm Trì ha ha cười nói :
"Trầm mỗ đã đáp ứng người khác chuyện gì thì không bao giờ thất tín. "
Ta cung kính mời Trầm Trì lên xe, cùng với Đường Muội đi phía trước, lần trở về này ta thuê tổng cộng 2 chiếc xe ngựa .
Chúng ta mới đi được chừng 1 dặm, thì nghe thấy ở phía sau có tiếng kêu :
"Long công tử! Xin dừng bước. .. "
Quay đầu nhìn lại, thì thấy Tiền Tứ Hải và Tây Môn Bá Đống cưỡi tuấn mã, cùng với mấy tên thị vệ chạy theo .
Ta cười khổ lắc đầu, không nghĩ tới bọn họ lại phát hiện chuyện ta rời đi .
Tiền Tứ Hải thở hổn hển từ trên lưng ngựa khó khăn bò xuống, với vóc người mập mạp của hắn, cưỡi ngựa đúng là một chuyện rất khó khăn, hắn xoa xoa mồ hôi trên mặt nói :
"Công tử. .. người…người…không phải là mai…mới đi hay sao. .. "
Ta cười nói :
"Ta lo lắng Tần đô có việc, nên trở về sớm hơn. " Sao đó nhìn Tây Môn Bá Đống, áy náy nói : "Tây Môn lão bản chớ trách, Dận Không ở quý phủ quấy rầy lâu ngày, lần này thật sự là không cho người thêm phiền phức nữa. "
Tây Môn Bá Đống lớn tiếng nói :
"Long công tử cần gì nói như vậy, ta và công tử ở với nhau lâu ngày rất là hợp ý, có thể kết bạn với công tử chính là duyên phận kiếp trước của ta. "
Phía sau có thị vệ bưng một vò rượu lên, rót đầy ba cái bát .
Tây Môn Bá Đống hai tay bưng một bát tới trước mặt của ta, chân thành nói :
"Công tử nếu như muốn rời đi, tại hạ cũng không cố giữa, đường trở về Tần đô xa xôi, chúc công tử thuận buồm xuôi gió!"
Ta cảm kích gật đầu, Tây Môn Bá Đống này đúng là một người hiếu khách người. Ta đưa tay tiếp nhận bát rượu trong tay hắn, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Tây Môn Bá Đống theo ta uống một bát .
Tiền Tứ Hải tiến lên phía trước nói :
"Công tử sau khi trở về, xin đứng trước mặt tôn mẫu tạ ơn thay ta!"
Ta mỉm cười :
"Tiền lão bản yên tâm, mẫu thân của ta nếu như biết người thành công tiếp thu Điền thị diêm trường, đương nhiên là sẽ vui vẻ. "
Tiền Tứ Hải vui mừng đối ẩm với ta một chén .
Sau đó hắn cầm trong tay thị vệ một bọc hành lý có nhiều vàng bạc, đưa tới trong tay của ta :
"Công tử cầm lấy…chút lộ phí này!"
Đối với Tiền Tứ Hải ta căn bản không cần khách khí, những vàng bạc này cũng là cướp đoạt được từ Diêm trường Điền thị mà thôi, ta tiếp nhận bọc hành lý, cầm trong tay nặng trịch, hiển nhiên là ngân lượng không ít, ta cười lớn đem bọc hành lý ném cho Đường Muội .
Tiền Tứ Hải đã chứng kiến Đường Muội xuất thủ, biết võ công của hắn vượt xa thị vệ của mình, cười nói :
"Công tử có Đường Muội bảo hộ, dọc đường chắc chắn không có phiền toái gì. "
Ta kéo hắn đến một bên thấp giọng nói :
"Chuyện Diêm trường, người đừng có nóng vội, uy hiếp thì phải đi liền với dụ dỗ, nếu không họ nổi loạn, thì ta lại khó ăn nói trước mặt mẫu hậu. "
Tiền Tứ Hải liên tục gật đầu .
Sau đó ta mới nhìn bọn họ nói lời từ biệt, Tây Môn Bá Đống lại lấy ra một cái hộp gỗ đưa đến trước mặt của ta nói :
"Ta nghe nói Long công tử bắt đầu học đao pháp, cái cương đao này là do thợ đỉnh cấp của Tây Môn gia tộc chế tạo, tặng cho công tử làm kỷ niệm!"
Tây Môn gia tộc chính là gia tộc buôn bán vũ khí lớn nhất trong gia tộc, binh khí do bọn họ chế tác đều là tinh phẩm, ta vui mừng tiếp nhận, lễ vật của Tây Môn Bá Đống còn làm ta vui mừng hơn vàng bạc của Tiền Tứ Hải .
Ta mời nói :
"Tây Môn lão bản nếu có thì giờ rảnh đến Tần đô, nhất định phải tới Phong Lâm Các tìm Dận Không gặp mặt, để Dận Không có cơ hội tạ ơn. "
Tây Môn Bá Đống cười ha ha nói :
"Công tử yên tâm, chắc là không lâu sau chúng ta sẽ gặp nhau ở Tần đô. "
Ta chắp tay hướng bọn họ cáo từ .
Trầm Trì rất ít xuống xe, ăn uống hàng ngày đều do đồng tử Thính Phong thu xếp. Trên đường trở lại, ta cố gắng đi vòng qua Hồi Long trấn, chủ yếu là tránh đi phiền phức không đáng có .
Khoảng cách tới Tần đô càng ngày càng gần, thì trong lòng ta lại càng khẩn trương, hành trình tới Tế Châu làm ta quên mất tình hình của Tần đô, khi trở lại Tần đô, cũng có nghĩa là dấn thân vào trường tranh đấu phức tạp. Tinh Hậu đã đem toàn bộ hi vọng ký thác vào người có tướng mạo xấu xí tên là Trầm Trì này .
Ta tuy rằng tin tưởng Trầm Trì là người có năng lực, thế nhưng chỉ bằng thực lực bản thân mà đối kháng với Bạch Quỹ tay cầm binh lực, thì đúng là còn có nhiều chuyện phải suy nghĩ .
Từ trên người Trầm Trì ta không nhận ra bất cứ sự khẩn trương nào, cho dù hắn có như thế nào, thì chỉ cần trạng thái này đã đủ thuyết phục ta rồi .
"Còn hai ngày nữa là tới Tần đô rồi. .. "
Trầm Trì lười biếng ở bên trong xe nói .
Ta phóng ngựa đi tới bên cạnh xe của hắn, mỉm cười nói :
"Trầm tiên sinh tỉnh rồi?"
Trầm Trì cười nói :
"Ta đâu có ngủ được, núi này đường đi bập bềnh, cái khớp xương già của Trầm mỗ nhưng sắp rời ra từng mảnh. "
Ta nở nụ cười :
"Trầm tiên sinh, phía trước chính là đường lớn, chúng ta sắp thoát khỏi hồi khổ ải này rồi. "
Trầm Trì vén màn xe lên, sau đó chui vào, nhìn ta nói :
"Bình Vương điện hạ chuyên chọn đường mòn sơn dã, không biết là muốn tránh né người phương nào?"
"Trầm tiên sinh chớ nên hiểu lầm, Dận Không muốn nhân cơ hội này xem xét cảnh vật hai bên đường một chút. "
Trầm Trì ha ha nở nụ cười, hắn nhẹ giọng nói :
"Bình vương có phải là sợ Trầm mỗ an nhàn lâu ngày, đã mất đi ý chí chiến đấu, nên cho Trầm mỗ lịch lãm một phen. "
"Trầm tiên sinh thật biết nói đùa. "
Lúc này trời đã về tây, màn đêm từ từ buông xuống .
Đường Muội vung roi ngựa chỉ phía trước, nói :
"Công tử! Hôm nay không bằng chúng ta nghỉ ngơi ở khách điếm bình dân này!"
Ta đưa mắt nhìn lại, thấy trong hoàng hôn quả nhiên có mấy gian nhà tranh. Trước cửa còn có mấy cây gậy trúc chống cửa sổ lên, đèn ở trong đó sáng lên hắt ra những tia sáng le lói .
Ta gật đầu nói :
"Được, vậy đi vào trong đó!"
Trầm Trì ở bên trong xe nói :
"Hoang sơn dã lĩnh, người qua đường rất thưa thớt, ở chỗ này mở cửa tiệm không là người gian trá cũng là người trộm cắp, các người đừng nên tìm lấy hững hành động phiền phức. "
Đường Muội cười cười, hắn đối với Trầm Trì luôn có cảm giác không tốt .
Ta mỉm cười nói :
"Trầm tiên sinh cứ việc yên tâm, mặc dù là hắc điếm, có Đường Muội ở đây cũng không có bất cứ chuyện gì!" Đường Muội võ công trác tuyệt, có hắn bên người ta đương nhiên không sợ hãi .
Trầm Trì hắc hắc cười lạnh một tiếng, không nói gì nữa .
Đoàn người đi trước nhà cỏ, thì có một tiểu nhị cười hì hì chạy vội ra :
"Mấy vị đại gia, ở trọ hay là ăn uống?"
Hắn quần áo tuy rằng cũ nát, thế nhưng cũng sạch sẽ gọn gàng .
Đường Muội nói :
"Các ngươi ở đây có phòng hảo hạng không?"
Tiểu nhị kia cười híp mắt nói :
"Đại gia yên tâm, Tam Nguyên Khách Điếm của chúng ta trong phương viên trăm dặm là nơi tốt nhất, ở hậu viện có 3 gian phòng hảo hạng được quét dọn sạch sẽ, đảm bảo các vị đại gia sẽ thấy thoải mái. "
Ta cười nói :
"Trong vòng vài trăm dặm đều là hoang sơn dã lĩnh, chỉ duy nhất có một khách sạn của nhà ngươi, thảo nào mà ngươi múa mép như vậy. "
Tiểu nhị kia cười ha hả gãi gãi đầu, đi tới trước ngựa của ta dắt cương ngựa, ta xoay người xuống ngựa. Trước tiên mời Trầm Trì từ bên trong xe đi ra, sau đó mới đi tới xe của Dao Như đỡ nàng ra bên ngoài .
Dao Như đã trải qua nhiều ngày bôn ba nên vô cùng uể oải, dựa vào đầu vai của ta. Ta ân cần nói :
"Thế nào? Thân thể khó chịu có phải không?"
Dao Như gật đầu, yếu ớt nói :
"Dường như thiếp bị phong hàn, chân tay vô lực. "
Ta sờ sờ trán của nàng, chỉ cảm thấy trán của nàng nóng tới dọa người, cuống quít ôm thân thể của nàng vào trong lòng, mau chóng tiến vào trong khách điếm .
Khách điếm bình dân này uy rằng đơn sơ, thế nhưng lại vô cùng sạch sẽ, trước quầy có một thiếu phục xinh đẹp đang tính bàn tính, nàng mặc một cái áo màu lam, từ đầu đến chân, không có chút trang điểm nào, thế nhưng trên người tỏa ra khí tức thánh khiết, không nhiễm bụi trần, y phục cực kỳ vừa vặn, thu hút ánh mặt của người khác .
Chắc là để cho tiện làm việc, nàng xắn ống tay lên tận khửu, đệ lộ bàn ta trắng như tuyết, ta thật không nghĩ ra, trong hoang sơn dã lĩnh lại có một nữ tử đẹp như vậy .
Nàng kiều mị nhìn ta một cái nói :
"Đại gia! Phòng hảo hạng đã sớm chuẩn bị xong. "
Thanh âm ôn nhu của nàng, đúng là có sức hút tâm hồn người khác .
Ta trước tiên đem Dao Như vào trong phòng, Trầm Trì cũng am hiểu qua một chút y lý, lấy từ trong hòm thuốc luôn mang bên người ra mấy loại thảo dược, bảo tiểu đồng sắc cho Dao Như uống .
Quyển 1 : Tiềm Long