Ta giận dữ vỗ ở trên bàn một cái, cả giận nói :
"Hồ đồ! Ta không để ý tới sinh tử, bôn ba vì tiền đồ của Đại Khang, vậy mà hắn không kiềm chế, làm ra nhiều chuyện hoang đường như vậy, trên đời này làm gì có cái gì gọi là linh đan diệu dược trường sinh bất lão?"
Tiêu Tín nói :
"Điện hạ nghĩ như vậy, nhưng mà người khác chưa chắc có cách nghĩ giống người, hơn nữa trước khi cận kề cái chết, khát vọng sống của con người càng mãnh liệt, Hâm Đức hoàng đế cũng chẳng ngoại lệ. "
Ta gật đầu nói :
"Mặc kệ hắn đi. .. "
Ta lại nghĩ tới câu nói mà Trầm Trì nói cho ta, cho tới giờ, mục đích của ta đều tập trung vào ngôi vị hoàng đế của Đại Khang, nếu như xuất phát từ sự phát triển của Tuyên Thành để tự lập làm vua, có nhanh hơn so với đợi Hâm Đức hoàng đế hay không?
Tiêu Tín nói :
"Điện hạ định khi nào tiến hành xúc tiến chuyện kết minh?"
Ta có chút mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi :
"Phỏng chừng phải chờ tới lúc Yến Nguyên Tông nhập táng. "
Tiêu Tín thấy vẻ mặt ta uể oải, biết điều cáo từ rời đi .
Trong đầu ta, thân ảnh Trầm Trì lúc nào cũng lởn vởn, ta uống một ngụm hương trà, chậm rãi thả lỏng thân kinh, mới nhớ ra lá thư do Tiêu Tín mang tới vẫn chưa xem .
Bóc phong thư, ta ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, lập tức nhận ra đó là mùi hương của Lục Châu, trên thư không có chữ, chỉ có mấy sợi tóc quấn vào hai trang giấy hồ điệp, trên thư còn có một dấu son môi ướt át .
Ta không khỏi nở nụ cười, hít thật sâu một hơi, nhẹ nhàng hôn lên trên dấu sơn môi, hình dáng đơn thuần của Lục Châu hiện lên trước mắt .
Thải Tuyết bưng bữa ăn khuya từ ngoài cửa đi vào, thấy ta làm như vậy thì đỏ mặt, hai mi rũ xuống .
Ta cười gặp thư lại, cẩn thận nhét vào trong ngực .
Thải Tuyết đem bữa ăn khuya đến ta trước mặt :
"Công tử không nên quá cực khổ, mấy hôm nay phải chú ý nghỉ ngơi. "
Ta mỉm cười nói :
"Chỉ cần Thải Tuyết nguyện ý cùng ta nói chuyện, ta sẽ quên mất mệt mỏi. "
Thải Tuyết nhẹ giọng nói :
"Công tử nếu như không còn gì phân phó, Thải Tuyết xin lui xuống trước. "
Ta nhíu mày, lạnh lùng nói :
""Nàng giống như đang cố tình trốn tránh ta?"
"Nô tỳ không dám. "
Ta đang muốn nói tiếp, nhưng ngoài cửa lại vang lên một thanh âm ôn nhu :
"Bình vương điện hạ có ở đây không?"
Ta nhận ra, đây là thanh âm của Mộ Dung Yên Yên .
Thải Tuyết cuống quít chạy ra ngoài .
Mộ Dung Yên Yên cười khanh khách đi đến, lúc đi ngang qua chỗ người Thải Tuyết, đôi mắt đẹp của nàng nhỉn Thải Tuyết thật sâu, sau đó đi tới bên cạnh ta, phía sau nàng còn có một hán tử vóc người cao lớn, chính là người đạo mộ Liên Việt .
Ta biết bọn họ lần này đến đây chắc chắn là vì chuyện đào hoàng lăng .
Liên Việt thần bí khép cửa, lấy một tấm bảo đồ trải lên trên bàn nói :
"Bình vương mời xem!"
Ta cúi đầu nhìn lại, hóa ra đây là bản đồ hoàng lăng, trong đó được thiết kế rất phức tạp, là một người ngoại đạo, ta chẳng nhận ra manh mối gì .
Liên Việt nói :
"Đường đi đã được tính, chuyện đào móc cũng đã an bài, thế nhưng trong mộ toàn được xây dựng bằng đá lớn, nếu như mở thủ công, thi ít nhất cũng cần hai tháng. "
Ta như đinh đóng cột nói :
"Lúc Yến Nguyên Tông hạ táng, ta muốn đi vào trong mộ. "
Liên Việt cau mày nói :
"Bình vương điện hạ, nếu như ta không có nhớ lầm, lúc đầu người nói trong vòng ba ngày, tại sao bây giờ lại nói là ngay khi hạ táng?"
Sở dĩ ta thay đổi kế hoạch là vì Tinh Hậu muốn cho Khúc Nặc hạ táng cùng với Yến Nguyên Tông, ở trong địa cung, chẳng biết Khúc Nặc có thể chịu đựng được bao nhiêu thời gian, ta vào trong đó sớm một khắc, thì khả năng sống sót của nàng lại cao hơn một chút .
Ta thấp giọng nói :
"Ngươi nghe cho rõ, mặc kệ phải trả công lớn như thế nào, ta phải có mặt ở địa cung sau khi hạ táng. Hiện giờ cách lúc Yến Nguyên Tông hạ táng chỉ còn vài ngày, ngươi có thể bắt đầu tiến hành đào bới được rồi. "
Liên Việt nói :
"Chuyện không dễ như điện hạ nghĩ, muốn trong một thời gian ngắn đào tới địa cung, thì phải cần Phích Lịch Đạn của Mặc thị. "
Trên đời sao lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ, Đường Muội từ Tuyên Thành tới đây đã mang theo không ít Phích Lịch Đạn, lúc hộ tống Tuệ Kiều rời đi, hắn đã để lại, ta không ngờ nó lại phát huy công dụng lúc này .
Ta mỉm cười nói :
"Được, Phích Lịch Đạn do ta phụ trách, ngươi chỉ cần lo chuyện đào bới, phải đảm bảo là sau khi Yến Nguyên Tông hạ táng là vào được địa cung"
Liên Việt nói :
"Nếu như có Phích Lịch đạn của Mặc thị, thì ta đảm bảo. "
Liên Việt còn có nhiều chuyện cần chuẩn bị, nên cáo từ rời đi trước .
Mộ Dung Yên Yên cùng ta đi dạo ven hồ, tinh thần ta hiện giờ không tốt, cho nên đáp ứng lời mời của nàng . Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Chúng ta sóng vai bước chậm ở bên bờ Yên Chi hồ, gió thu từ ngoài hồ thổi tới đã không còn ôn như như ngày xưa, nó đã mang theo hàn ý .
Ta cởi áo choàng phủ thêm lên vai cho Mộ Dung Yên Yên, nàng dịu dàng cười nói :
"Thảo nào có nhiều nữ tử thích điện hạ như vậy, Bình vương điện hạ quả nhiên biết chăm sóc người khác. "
Ta cười nói :
"Mộ Dung cô nương có phải là đang ám chỉ, cô nương đã thích ta rồi hay không?"
Mộ Dung Yên Yên mỉm cười nói :
"Tình cảm bằng hữu khác với tình cảm đó nhiều lắm, điện hạ chớ có nhầm lẫn. "
Ta đưa tay nắm lấy bàn tay của nàng, nói :
"Chỉ tiếc, ta không thể nào duy trì quan hệ bằng hữu với một mỹ nhân thế này được. "
Mộ Dung Yên Yên cười rút tay khỏi bàn tay của ta :
"Làm phi tử của điện hạ, phải chia sẻ ân sủng với người khác, làm bằng hữu của điện hạ, có thể một mình hưởng thụ tình cảm, nếu như so sánh mà nói Yên Yên vẫn thích vế sau hơn. "
Nàng đi vào trong lương đình, ngồi xuống một cái ghế đá, nhìn mặt hồ như gương ở phía xa xa, nhẹ giọng nói :
"Nghe nói Trầm Trì sợ tội tự sát?"
Ta gật đầu nói :
"Đúng là có chuyện này. "
Mộ Dung Yên Yên nói :
"Tân phi mới nạp của Yến Nguyên Tông là Khúc Nặc cũng bị tuẫn táng theo?"
Ta không nói lời nào .