Xa Hạo dửng dưng nói :
"Ngươi không cần cảm tạ ta, lần này ta đi cứu ngươi cũng là nể mặt của Tuệ Kiều thôi. "
Ta mỉm cười, mới nói :
"Xa huynh vì sao lại tới đại Tần?"
Xa Hạo nói :
"Sau khi xảy ra sự kiện đó, Hán quốc tự nhiên sẽ không thể lặng im được, ta liền lẩn vào thương đội, sau đó bắc thượng ly khai Hán cảnh. Vừa mới vào đại Tần thì nghe được tin tức ngươi đã đi tới Tần đô, vì vậy ta liền một đường tìm qua đây để xác thực ngươi bình yên vô sự. "
Y nhìn ta rồi nói :
"Hiện tại thấy ngươi bình an vô sự, ta yên tâm rồi. "
Trong nội tâm ta một trận cảm động, bất kể động cơ của Xa Hạo là vì ai, phần tình ý này của y đối với Tuệ Kiều quả là đáng quý .
Ta thấp giọng nói :
"Sau này Xa huynh dự định đi đâu?"
Xa Hạo đạm nhiên cười nói :
"Ta cô độc, muốn đi đâu thì đi đó, thiên hạ to lớn, nơi nào chả là chỗ dung thân?"
Ta chân thành nói :
"Xa huynh, Dận Không có một chuyện muốn nhờ không biết có thể đáp ứng không?"
Xa Hạo nói :
"Ngươi nói nghe thử xem. "
"Ta muốn Xa huynh ở lại Tần đô giúp ta!"
Kỳ thực cái ý nghĩ này vẫn nổi lên trong lòng ta đã lâu, tuy nhiên thủy chung lo lắng Xa Hạo sẽ không chịu đồng ý. Võ công và cơ trí của Xa Hạo đều là sự lựa chọn tốt nhất, nếu y có thể ở lại bên người ta, cho ta sử dụng, ta có thể nói là như hổ thêm cánh .
Xa Hạo trầm mặc .
Ta thấp giọng nói :
"Xa huynh hẳn là có thể thấy, đám võ sĩ thủ hạ của ta đều không dùng được, ta mặc dù thoát khỏi đại Hán, thế nhưng trong Tần đô ám triều dũng động, so với nguy cơ như ở Hán đô chỉ nhiều chứ hơn chứ không ít, Dận Không bằng năng lực của bản thân muốn toàn thân trở về Khang đô, có thể nói là khó khăn trùng trùng, cho nên mới mời Xa huynh trợ ta giúp một tay. "
Xa Hạo chậm rãi gật đầu nói :
"Ta đáp ứng ngươi. "
Ta vui mừng quá đỗi, kích động nói :
"Xa huynh. .. "
Xa Hạo lại nói :
"Tuy nhiên, ta có một điều kiện, sau khi trợ giúp ngươi bình an trở về đại Khang, ta sẽ từ biệt, ngươi không được cố lưu ta lại. "
Ta biết trong lòng y vẫn còn không có cách gì làm sáng tỏ được cái kết của Tuệ Kiều, không thể làm gì khác hơn là gật đầu nói :
"Dận Không hiểu mà!"
Bệnh tình của Yến Nguyên Tông vẫn không có chút khởi sắc nào, Tinh hậu cũng phải tiếp nhận cái hiện thực này .
Khi ta đến trước Phượng Dương cung thăm hỏi Yến Nguyên Tông, Tinh hậu đang ở bên giường phê duyệt tấu chương. : Thấy ta, nàng buông tấu chương, : ngẩng đầu lên .
Hứa công công bảo mọi người lui ra, lặng yên đóng lại cửa cung .
Ta đi tới bên người Tinh hậu, nhẹ giọng nói :
"Mẫu hậu! Mặc dù quốc sự quan trọng, nhưng mà người cũng phải chú ý nhiều hơn tới thân thể, tiếp tục như vậy rất dễ sinh bệnh. "
Tinh hậu thầm thờ dài một hơi nói :
"Hai ngày này, đám thần tử khốn khiếp kia luân phiên hướng ta nêu ý kiến, bảo ta phải sớm ngày suy nghĩ đến chuyện sắc lập tân quân, ta cũng sắp bị họ bức cho phát điên rồi. "
Ta vươn hai tay đặt lên bờ vai mềm mại cong cong của Tinh hậu, từ phía sau nhẹ nhàng xoa bóp cho nàng. Tinh hậu thoải mái nhắm lại hai mắt, tựa ở trên ngực ta, cách cung trang lộng lẫy của nàng, ta vẫn có thể cảm giác được làn da thịt mịn màng của vai nàng .
"Ngươi cùng Yến Hưng Khải nói chuyện thế nào rồi?"
Tinh hậu nhẹ giọng hỏi .
Ta cười nhạt một tiếng :
"Hắn chỉ là một tên cáo già, biểu hiện ra đối với liên minh cực kỳ nhiệt tình, nhưng mỗi khi nói tới chỗ then chốt luôn luôn tận lực lảng tránh, nói chuyện cũng thăm dò hết một đoạn thời gian rồi, thế nhưng tiến triển thực chất căn bản không có, ta phỏng chừng hắn cũng đang cố ý kéo dài thời gian chờ đợi Trầm Trì. "
Tinh hậu nói :
"Yến Hưng Khải tuy nói âm hiểm gian xảo, nhưng trên đại chính lại nhờ vào Trầm Trì, việc liên minh hắn tất nhiên phải chờ sau khi Trầm Trì tới mới hạ quyết định được. "
Ta gật đầu nói :
"Hài nhi cũng không nóng lòng xác định việc kết minh, hai ngày này phía đại Khang hẳn là sẽ có tin tức qua đây. "
Tinh hậu nói :
"Phụ hoàng ngươi chỉ cần không phải kẻ ngu si, hẳn là sẽ đồng ý việc liên minh thôi. "
Ta cười nói :
"Về phía phụ hoàng đương nhiên không có bất luận vấn đề gì, ta chỉ lo lắng Tả Trục Lưu sẽ từ đó mà làm khó dễ. "
Tinh hậu thản nhiên cười nói :
"Việc liên minh chỉ cần thành công, ngươi chính là thái tử của Khang quốc, tại sao lại phải sợ hắn?"
Ta nhẹ nhàng vuốt ve vai Tinh hậu :
"Quyền thế của Tả Trục Lưu tại đại Khang không thua Yến Hưng Khải tại đại Tần chút nào đâu. "
Tinh hậu nhíu nhíu mày nói :
"Lẽ nào hắn cũng muốn làm hoàng đế?"
Ta thở dài nói :
"Ta mặc dù chưa từng thu thập chứng cứ hắn muốn mưu phản, tuy nhiên nhìn từ cách hành sự của hắn, hắn đối với ngôi vị hoàng đế hẳn là cũng ôm dã tâm. "
Tinh hậu buồn bã nói :
"Trong thiên hạ có người nào mà không động tâm đối với ngôi vị hoàng đế chứ?"
Nàng đưa tay cầm lấy tay ta, nhẹ giọng hỏi :
"Bên Trầm Trì có tin tức gì không?"
Ta biết nàng hỏi chính là việc ám sát, ta lắc đầu nói :
"Đến nay chưa có nghe được tin tức gì. "
Tinh hậu nói :
"Ta nghe nói Trầm Trì và Yến Hưng Khải đã khởi hành đến đây. "
Ta tràn ngập lòng tin nói :
"Mẫu hậu yên tâm, lần này người tuyệt đối sẽ không thất vọng. "
Hai tay ta từ cổ áo mở rộng của Tinh hậu lặng yên dò xét vào trong, theo bờ vai nhẵn nhụi mềm mại của nàng, xoa lên hai gò đất tràn ngập co dãn của nàng .
Thân thể Tinh hậu khẽ run lên, lập tức giữ chặt hai tay ta lại, thấp giọng nói :
"Đừng hồ đồ, vẫn còn đang ban ngày đấy. .. "
Trong lòng ta cười thầm, cắn lỗ tai trong suốt của nàng nói :
"Có một số việc, chưa hẳn cứ phải làm ở ban đêm đâu. "
Mặt Tinh hậu đã đỏ tới bên tai nhẹ giọng nói :
"Ngự y sắp tới rồi đó. "
Ta lúc này mới lưu luyến không rời nhẹ nhàng véo một phát lên hai vú nàng, mới buông thân thể nàng ra .
Tinh hậu chỉnh lý mái tóc một chút, nói :
"Ngày mai ta dự định đi Thái miếu để tế tổ. "
Ta nao nao, lẽ nào Tinh hậu cũng bắt đầu tin tưởng những lời nói dối hoang đường tự biên tự diễn đó của Lệ Cơ rồi sao?
Đúng lúc này, chúng ta nghe được một tiếng la cực kỳ suy nhược truyền đến từ long sàng :
"Phụ hoàng. .. "
Ta và Tinh hậu đều cả kinh, cuống quít chạy tới bên giường, thấy hai mắt Yến Nguyên Tông mở lớn, có vẻ khiến người ta sợ hãi, trên đôi môi khô khốc nửa mở nửa đóng, bọt mép từ khóe môi dọc theo bên má hắn chậm rãi chảy xuống .
Tinh hậu thất kinh, nắm lấy cánh tay nhăn nheo của Yến Nguyên Tông, run giọng nói :
"Nguyên Tông! Nguyên Tông!"
Cổ họng Yến Nguyên Tông phát ra vài tiếng ư ư, hai mắt toát ra thần sắc cực độ sợ hãi .
Ta cuống quít bảo Hứa công công đi gọi ngự y .
Vài tên ngự y nghe tin vội chạy tới, Tinh hậu lui qua một bên, có câu quan tâm sẽ bị loạn, nhịn không được thấp giọng khóc nức nở .
Ta thấp giọng khuyên giải an ủi :
"Mẫu hậu yên tâm, hoàng huynh cát nhân tự có thiên tướng, sẽ không có chuyện gì. "
Vài tên ngự y vội vàng một hồi, tình huống của Yến Nguyên Tông rốt cuộc ổn định xuống. Tên ngự y đứng đầu đi tới trước người Tinh hậu, khẽ nói :
"Chúc mừng thái hậu. "
Tinh hậu nao nao, rưng rưng nói :
"Chúc mừng chuyện gì?"
Ngự y kia nói :
"Bệ hạ vừa rồi đã phun ra không ít máu bầm, mạch đập cũng đã mạnh hơn rất nhiều so với lúc trước. "
Tinh hậu lau đi nước mắt, nhẹ giọng nói :
"Ngươi nói rõ ràng một chút đi!"
Ngự y nói :
"Vi thần đã từng nói qua với thái hậu, tính mệnh của bệ hạ tối đa cũng chỉ có bảy ngày, thế nhưng hiện tại xem từ mạch tượng, thân thể của bệ hạ không ngờ có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, thần mặc dù không dám cam đoan có thể khiến cho long thể của bệ hạ khôi phục như thường. Thế nhưng nếu theo tình hình hiện tại, bệ hạ hẳn là còn có thể duy trì được một khoảng thời gian. "
Điều này đối với Tinh hậu và ta mà nói không thể nghi ngờ là một tin tức tốt quá tốt, chỉ cần Yến Nguyên Tông có thể duy trì sống trên đời này thêm một ngày, cơ hội để chúng ta đối phó với đám người Yến Hưng Khải cũng nhiêu hơn một phần, xem ra trời xanh quả nhiên đứng về phía chúng ta .
Sau khi ngự y đi khỏi, Tinh hậu không khỏi than nhẹ một tiếng :
"Tất cả quả nhiên là báo ứng, nếu như Tôn tiên sinh còn sống, Nguyên Tông có thể còn cứu được. "
Nhớ tới Tôn Tam Phân bị Tinh hậu hại chết, nội tâm ta không khỏi một trận buồn bã. Tinh hậu vì bảo trụ bí mật giữa hai người chúng ta mà diệt trừ Tôn Tam Phân, hiện tại đành phải trơ măt nhìn bệnh tình của Yến Nguyên Tông ngày càng sa sút, nhưng cũng phải bất lực, quả nhiên ứng với thiên lý tuần hoàn của câu nói kia .
Ta an ủi khuyên :
"Ngự y không phải đã nói, bệnh tình của hoàng huynh đã có chuyển biến tốt đẹp rồi sao, có thể chữa trị tốt thì chưa hẳn không thể mà. "
Tinh hậu gật đầu, nhẹ giọng nói :
"Ngày mai ta sẽ đi Thái miếu tế tổ, khẩn cầu tiên hoàng buông tha cho con trai ta. .. "
Ta đúng là vẫn còn sao nhãng một việc, trước khi Tử Ngưng đi Tuyên Thành, ta đã quên bảo nàng bao tin cho Tuệ Kiều, hiện tại y thuật của Tuệ Kiều cũng không kém so với Tôn Tam Phân năm đó, nếu như nàng có thể kịp lúc tới Tần đô, có thể Yến Nguyên Tông còn có thể cứu được .
Rời khỏi hoàng cung, ta trực tiếp đi về hướng Vạn Hoa lâu, hôm nay thúc cháu Tây Môn Bá Đống hẹn ta dùng tại nơi đó, hơn nữa có Mộ Dung Yên Yên tiếp khách, ta đương nhiên sẽ không thể thất ước . Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn
Mộ Dung Yên Yên một bộ váy màu xanh lục, đã đợi ta ở trước cửa từ lâu, tình huống lên đèn ở Vạn Hoa lâu đã có thể thấy được Tần đô dần dần khôi phục lại sự phồn hoa như ngày xưa .
Ta mỉm cười nói :
"Việc làm ăn của Vạn Hoa lâu lại bắt đầu trở nên náo nhiệt rồi. "
Mộ Dung Yên Yên thản nhiên cười nói :
"Công việc bù đầu bù cổ, miễn cường cũng sống tạm. "
Ta mỉm cười, Vạn Hoa lâu này chẳng qua cũng chỉ là một cái cớ nàng dùng để che giấu tung tích, tài chính của của nàng hẳn là bắt nguồn từ Tả Trục Lưu, việc làm ăn ra sao căn bản cũng không quan trọng .
Mộ Dung Yên Yên dẫn ta đi tới Tân Nguyệt các, Tây Môn Bá Đống cùng thúc Tây Môn Qua đã đợi từ lâu ở bên trong phòng .
Ta cười nói :
"Để hai vị Tây Môn lão bản đợi lâu, vừa rồi ta vào cung thăm hỏi qua hoàng thượng cho nên đến chậm một chút, xin thứ lỗi. "
Tây Môn Bá Đống cười nói :
"Bình Vương điện hạ không cần khách khí như vậy, mau mau nhập tọa, mấy người chúng ta phải thỏa thích mà ăn uống một phen. "