Lục Châu vẫn ngồi ở bên trong xe, nàng mơ hồ có thể đoán ra ý trong sự đối thoại giữa ta và Lý Mộ Vũ, hiểu rằng ta và hắn vừa tiến hành một đợt giao phong .
Nàng nhẹ giọng nói :
"Dận Không, người nọ thật đáng ghét, chuyện gì cũng nhắm vào ngươi. "
Chẳng biết từ bao giờ, cách xưng hô của nàng chuyển thành Dận Không, ta cảm thấy buồn cười nói :
"Người nhắm vào ta chỉ sợ là không chỉ có một mình hắn. "
Thác Bạt Lục Châu nói :
"Chúng ta để lễ vật ở lại, trở về Tuyên Thành có được hay không? Chẳng hiểu vì sao, trong lòng ta luôn có sự bất an. .. "
Ta cười nói :
"Chúng ta mới tới Hán đô được hai ngày, ta còn chưa mang nàng đi xem phong cành nơi đây. "
Ta xoay người hướng võ sĩ đi theo nói :
"Các ngươi về trước đi, ta và Vương phi đi dạo xung quanh một lát. "
Mấy tên võ sĩ vâng lệnh, ta giao cả xe ngựa cho họ, cùng Thác Bạt Lục Châu đi tới phương hướng của con sông Xuân Thủy .
Nổi danh nhất Hán đô không chỉ có con sông Xuân Thủy trăng hoa, mà chậm rãi đi tản bộ trên đường phố bên sông cũng là một loại thi vị .
Chút tức giận vừa nãy của Thác Bạt Lục Châu đã sớm tiêu tan thành mây khói, nàng như con chim nhỏ nép vào người ta, sau một hồi do dự, ta mới cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng .
Trong lòng ta không khỏi đắc ý, tiểu nha đầu này quả nhiên là đã tới tuổi hoài xuân, cầm bàn tay nhỏ bé mịn màng của nàng, thấy hai hàng lông mày của nàng rủ xuống, e thẹn vô cùng .
Trong lòng ta nhộn nhạo vô cùng, có lẽ là Lục Châu đã chủ động biểu thị tình ý đối với ta .
Nàng ôn nhu nói :
"Cô mẫu ngươi cấu ngươi còn đau hay không?"
Ta lắc đầu nói :
"Nếu như nàng không đề cặp tới, ta đã quên mất rồi. "
Thác Bạt Lục Châu nói :
"Trở về ta sẽ giúp ngươi dùng rượu thuốc rửa vết thương, một thời gian sau là vết thương sẽ phục hồi như lúc ban đầu. "
Ta gật đầu, nắm bàn tay nhỏ nhắn của nàng, Thác Bạt Lục Châu cúi đầu thấp hơn, đường cong trên cổ giống như một con thiên nga mỹ lệ .
Vóc người của nữ tử Bắc Hồ vốn cao hơn so với nữ tử Trung nguyên, Lục Châu mặc dù mới mười ba tuổi thế nhưng thân thể đã phát dục hoàn mỹ, tuy rằng bộ ngực vẫn còn nhỏ, nhưng mà chính vì nó nhỏ và đơn thuần lại càng làm động lòng người .
Ta thầm nghĩ trong lòng :
"Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì sớm muộn gì cũng có ngày ta không nhấc nổi mình. "
Chúng ta chậm rãi bước chậm trên đường, mùi thơm của các cửa hàng ăn ở hai bên lan vào mũi, thanh âm của những người bán hàng rong vang lên liên tiếp .
Chúng ta hoàn toàn chìm đắm trong sự vui vẻ thoải mái, rồi tạt vào ven đường gọi hai chén thịt bò miến nóng hổi, Thác Bạt Lục Châu chưa bao giờ được ăn vặt như thế này, đôi mắt đẹp hưng phấn tỏa ra quang mang lấp lánh .
Khi đưa miến vào trong miệng, chúng ta cảm nhận được vị cay cay của tiên hương, trên trán chúng ta đều chảy mồ hôi. Miến này mặc dù ngon, nhưng mà nó khiến cho Thác Bạt Lục Châu chảy nước mắt vì cay .
Ta lấy khăn ra lau mồ hôi trên trán của nàng, Lục Châu bị ta làm như vậy thì mắc cỡ, khuôn mặt ửng hồng, giống như một nụ hoa hải đường, càng thêm có vẻ kiều diễm .
Nhìn thấy người qua đường ai ai cũng trong tâm trạng vui vẻ, trong lòng ta cảm thán, thấp giọng nói :
"Sẽ có một ngày, ta mang lại cho bách tính Đại Khang sự vô ưu vô lo này. "
Thác Bạt Lục Châu gật đầu nói :
"Ta tin tưởng, ngươi nhất định có thể làm được!"
Từ trong ánh mắt của nàng tỏa ra sự sùng bái và ái mộ .
Ta mỉm cười nói :
"Không nên dùng ánh mắt sùng bái này nhìn ta, bằng không ta sẽ mơ mộng mất thôi. "
Thác Bạt Lục Châu thấp giọng nói :
"Ngươi là trượng phu của ta, cũng là kiêu ngạo của ta. .. "
Ta ha hả nở nụ cười, nhưng khi thấy ánh mắt thuần khiết của nàng, thì nụ cười dần dần biến mất, hai tay của chúng ta bất giác nắm chặt lấy nhau. . .
Trời đổ mưa bụi, chúng ta mua một cái ô thêu hoa ở ven đường, ta kéo cái ô ra, cùng Lục Châu đi dưới trời mưa. Người đi trên đường dần ít đi, đá xanh lát đường bị nước mưa gột rửa trở nên sáng bóng .
Lục Châu nhẹ giọng nói :
"Giang Nam mưa phùn không giống như Bắc Hồ, có vẻ như nó ôn nhu hơn rất nhiều. "
Ta mỉm cười nói :
"Luận ôn nhu, mưa phùn còn kém so với Lục Châu của ta. "
Lục Châu ngượng ngùng cười, dựa đầu vào vai của ta, nói :
"Chúng ta đi tới bờ sông Xuân Thủy có được không?"
Ta gật đầu, thừa dịp này cũng có thể cùng nàng hưởng thụ một chút hương vị kiều diễm .
Nhưng mà mưa không nhẹ nhàng như ta nghĩ, đúng như câu nói của Lý Mộ Vũ, mưa càng lúc càng nặng hạt, sự kiều diễm lãng mạn bây giờ đã sớm trở nên nặng hạt, thổi rách cả cái ô của ta .
Ta cũng Lục Châu nắm tay chạy vào trong Phong Vũ Đình (một loại đình tránh mưa thường hay xây dựng ở ven đường), người đi trên đường đã sớm không còn ai, sắc trời trở nên u ám, mưa to đã làm cả trời đất nhạt nhòa .
Ta thu hồi cái ô, vẩy vẩy nước mưa trên người, lúc nãy chỉ lo che cho Lục Châu, nên bây giờ người ta bị ướt nhiều chỗ, Lục Châu thấy thấy bộ dáng ướt nhẹp của ta, nhịn không được nở nụ cười .
Ta cô ý giả giọng hung dữ :
"Tiểu nha đầu, lại dám đùa ta, cẩn thận ta hung hăng giáo huấn nàng!"
Lục Châu bướng bỉnh chu miệng, dịu dàng nói :
"Phạt thi phạt đi, ngươi nghĩ rằng ta sợ ngươi hay sao?"
Nàng bật cái ô, bỗng nhiên xoay tròn .
Ta bất ngờ không kịp đề phòng bị những hạt nước mưa bắn lên trên mặt, cười hướng nàng đuổi theo, Lục Châu chạy vòng quanh trong Phong Vũ Đình, cuối cùng cũng bị ta bắt được, kéo vào trong lòng .
Thác Bạt Lục Châu ngẩng mặt lên cười, cái miệng hổn hển nhìn ta, ta có thể cảm nhận thấy tiếng tim đập kịch liệt của nàng .
Thấy đường cong mềm mại trên đôi môi của nàng, ta nhẹ nhàng hé miệng, hôn thật mạnh lên đôi môi anh đào đó .
Thân thể mềm mại của Thác Bạt Lục Châu run nhè nhẹ một chút, cái ô trong tay chậm rãi rơi ở trên mặt đất .
Ta luồn lưỡi vào trong miệng của nàng, liên tục tìm kiếm cái lưỡi thơm tho .
Hô hấp của nàng trở nên gấp gáp, khi đầu lưỡi mềm mại tiếp xúc với lưỡi của ta, lập tức hoảng sợ né tránh, ta ôm chặt cái eo nhỏ nhắn của nàng, cuối cùng cũng thành công bắt được, Lục Châu ngượng ngùng đáp lại .
Không biết qua bao lâu, chúng ta mới tách nhau ra. Thác Bạt Lục Châu mắc cỡ không dám nhìn ta, môi anh đào trải qua sự chăm sóc của ta càng trở nên mê người .
Nàng ôm lấy cánh tay ta, thân thể mềm mại tựa vào vai ta, biểu tình hạnh phúc vô cùng .
Ta trìu mến vuốt ve mái tóc dài của nàng nhẹ giọng nói :
"Thích không?"
Thác Bạt Lục Châu bỗng nhiên ôm chặt lấy ta, vùi mình vào trong ngực của ta, dịu dàng nói :
"Mắc cỡ chết người, sao ngươi lại có thể ở bên ngoài đối với ta như vậy. "
Ta ha ha phá lên cười .
Lục Châu đỏ mặt mà nói :
"Ta có thể có hài nhi hay không?"
Ta nhéo nhéo khuôn mặt khả ái của nàng, cố ý lừa nàng nói :
"Biết nàng sẽ nhanh chóng được làm mẫu thân. "
Khuôn mặt Lục Châu lại càng đỏ, nàng nhẹ giọng nói :
"Nếu như ta sinh ra hài nhi, sẽ cố gắng trở về gặp phụ hãn. .. "
Người Bắc Hồ có một truyền thống, đó là con gái gả ra ngoài khi nào sinh con mới được trở lại thăm nhà mẹ đẻ, nếu tự động trở về sẽ bị coi là bị trượng phu đuổi về .
Ta thầm nghĩ trong lòng :
"Nếu đã như vậy, thì sau này ta phải mau chóng để Lục Châu sinh hài nhi, nhưng mà tuổi nàng còn quá nhỏ, sao ta cỏ thể nhẫn tâm để nàng làm mẫu thân đây?"
Mưa lớn tạm ngớt, ta và Lục Châu trở lại trạm dịch, đoạt đi nụ hôn đầu tiên của nàng, ta dường như có cảm giác có tật giật mình, biểu tình cỏ vẻ có mất tự nhiên, ánh mắt thì tận lực lảng tránh nhìn vào nàng .
Lục Châu bởi vì. .. mới trải qua lần đầu, cho nên dung mạo vui tươi hớn hở, nàng hiện giờ đang có tâm lý của một thiếu nữ hoài xuân. Không biết vô tình hay cố ý mà lại cầm lấy bàn tay của ta, thể hiện những hành động vô cùng thân mật .
Trong mắt của Tiêu Tín, mơ hồ toát ra sự thống khổ, với hắn mà nói đây là chuyện sớm muộn gì hắn cũng phải tiếp nhận, Lục Châu đối với hắn là một nữ thần không bao giờ với tới, hắn phải sớm thoát khỏi sự mê luyến đầu tiên này .
Trở lại trạm dịch không lâu, đã có người truyền tin tới, người truyền tin hóa ra lại là tỳ nữ của Khinh Nhan, mời ta đêm nay tới Tịch Mịch phảng gặp mặt .
Ta đối với Khinh Nhan này có hứng thú rất lớn, chỉ là một thiếu nữ mà lại có vị thế ở Hán đô, chắc chắc không phải là một người bình thường .
Khuôn mặt của Thác Bạt Lục Châu trở nên khó coi :
"Nghe nói ca kỹ đều không phải là nữ tử đàng hoàng vì cả, ngươi không nên đến!"
Ta cười nói :
"Nàng còn tuổi nhỏ, biết cái gì?"
Thác Bạt Lục Châu tức giận đến mức dậm chân, nói :
"Nếu như ngươi muốn đi, ta sẽ không để ý tới ngươi nữa!"
Nàng ôm mặt chạy về phòng, ta không ngờ phản ứng của nàng lại kịch liệt như vậy, chỉ đành cười khổ lắc đầu .
Ta đương nhiên sẽ không bởi vì Thác Bạt Lục Châu mà thay đổi chủ ý, mặc dù ta biết nàng đã có tình ý với ta, nhưng mà trong lòng ta, nàng vẫn chỉ là một đứa bé .
Từ trước tới nay ta tự tin mình có khả năng phỏng đoán tâm ý của nữ nhân, nhưng đối với Khinh Nhan thì lại khác, biểu hiện bình thường sẽ không dễ dàng được nàng chú ý, ta phải dùng tài học siêu nhiên của mình để thu hút sự chú ý của nàng, chuyện này lại là sở trường của ta .
Đi tới Tịch Mịch phảng, Khinh Nhan chờ đã lâu, nàng mặc một bộ quần áo màu xanh, tay cầm một cây dù màu hồng đứng trong mưa phùn, ở trong mắt người khác, màu sắc này thể hiện sự dung tục tới cực điểm, nhưng ở trong mắt ta, biểu hiện lại càng tao nhã, động lòng người .
Ta mỉm cười đi tới trước mặt nàng, nói :
"Xin chào Khinh Nhan cô nương!"
Khinh Nhan thản nhiên cười, nhẹ giọng nói :
"Bình vương điện hạ đúng hẹn đến đây, Khinh Nhan thật là vinh hạnh. "
Ta cười nói :
"Có thể được Khinh Nhan cô nương quan tâm, đừng nói chỉ là mưa phùn, cho dù trời mưa đao nhỏ ta cũng muốn tới. "
Khinh Nhan nhịn không được mỉm cười . Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Mấy thủ hạ, nô tỳ dựng một cái ô lớn, dọn một cái bàn gỗ, hai người chúng ta ngồi đối diện với nhau .
Khinh Nhan nói :
"Khinh Nhan hôm nay mời Bình vương điên ha tới đây, là thiết yến bồi tội. "
Ta cười nói :
"Khinh Nhan cô nương hình như chưa đắc tội với ta. "
Khinh Nhan nói :
"Bình vương nếu như biết Khinh Nhan mượn cớ, thì Khinh Nhan cũng không giấu diếm, ta muốn nghe tiếng đàn của Bình vương một lần nữa. "
Ta gật đầu nói :
"Chúng ta mau ngồi vào vị trí hưởng dụng những mỹ vị mà Khinh Nhan cô nương chuẩn bị cho ta, Dận Không mới có động lực đánh đàn!"
Thuyền hoa chậm rãi di chuyển trên sông, trời đồ mưa phùn, đúng là có ý cảnh tiêu dao tự tại. Tửu lượng của Khinh Nhan không kém, có thể cùng ta uống hết hai vò rượu Nữ nhi hồng, tới vậy mà mặt nàng vẫn chưa đổi sắc .
Ước chừng rượu cũng đã đủ, nàng sâu xa nói :
"Khinh Nhan có một chuyện không rõ, Bình vương điện hạ chẳng lẽ lại không biết mục đích mà Hán Thành đế mời bốn nước tới đây hay sao?"
Ta mỉm cười nói :
"Nghĩ không ra Khinh Nhan cô nương lại có hứng thú cả với chuyện quốc sự? Dận Không cũng muốn nghe kiến giải của Khinh Nhan cô nương. "
Khinh Nhan nói :
"Trong thiên hạ làm gì có ai không biết Đại Hán định liên minh với bốn nước để dụng binh với Đại Khang, cũng biết dụng tâm của Bình vương điện hạ tới Đại Hán lần này. "
Trong lòng ta không khỏi ngẩn ra, lời nói này của Khinh Nhan cũng xác nhận ý nghĩ trong lòng ta, nàng tuyệt đối không chỉ là một ca kỹ phổ thông, nàng ở lại Đại Hán này tất có mục đích .
Nhưng ta vẫn biểu hiện như không có chuyện gì, nói :
"Khinh Nhan cô nương có thể nói nghe một chút hay không, Dận Không có dụng tâm như thế nào?"
Khinh Nhan cười nhạt một tiếng, cầm bầu rượu rót cho ta một chén đầy, nhẹ giọng nói :
"Đương nhiên là phá hỏng việc liên minh của năm nước, hóa giải nguy cơ với Đại Khang. "
Ta cười nói :
"Năng lực phân tích tình hình của Khinh Nhan cô nương quả nhiên siêu quần, ngay cả Dận Không cũng tin rằng mình tới đây đúng là với mục đích như vậy. "
Khinh Nhan nói :
"Chuyện này làm gì cần phải phân tích? Chỉ cần nhìn vào biểu hiện của Lý Mộ Vũ hôm qua ở chỗ này cũng đủ nói rõ rồi. "
Nàng nhìn thẳng vào ta nói :
"Bình vương điện hạ tội gì phải xông pha mưa gió?"
Ta cầm chén rượu, mỉm cười nói :
"Khinh Nhan cô nương không phải là thuyết khách do Lý Mộ Vũ mời tới để bảo ta về nước đó chứ?"
Khinh Nhan nói :
"Điện hạ cho rằng Lý Mộ Vũ có thể mời được ta sao?"
Ta thâm ý nói :
"Lý Đại Đô Đốc quen biết Khinh Nhan cô nương so với ta sớm nhiều lắm. "
Khinh Nhan mỉm cười nói :
"Bình vương điện hạ chẳng nhẽ lại nghĩ, thời gian quen biết ngắn hay dài có thể đại biểu cho việc tình cảm sâu hay nhạt sao?"
Ta mỉm cười, đương nhiên sẽ không tin Khinh Nhan có tình cảm sâu đậm gì với ta, nếu như lần này không phải nàng định thuyết phục ta phá hỏng liên minh của năm nước, thì chắc chắc vì chuyện khác. Đối với ta mà nói, lúc này ta tình nguyên làm người đến sau .
Khinh Nhan nói :
"Bình vương có tính cảnh giác rất cao, đây mặc dù là chuyện tốt, thế nhưng không nắm chắc được thời gian, lại để vuột mất rất nhiều cơ hội. "
Ta nhạy cảm nhận thấy Khinh Nhan dường như đang ám chỉ cái gì đó với ta, nên mỉm cười nói :
"Nếu như ta thừa nhận mục đích mình tới đây là để phá hỏng chuyện liên minh của năm nước, Khinh Nhan cô nương sẽ cho ta một cơ hội như thế nào?"
Ta dùng ánh mắt sắc bén và lạnh lùng, muốn nhìn thấu nội tâm của thiếu nữ có dung nhan mỹ lệ này .
Khinh Nhan chạm chén rượu với ta, uống cạn rồi mới nói :
"Bình vương có biết điều kiện hợp tác của Tề quốc với Đại hán không?"
Ta im lặng không nói, trước khi biết mục đích thực sự của Khinh Nhan, thì ta không nên tỏ thái độ. Từ vấn đề nàng đưa ra có thể nhậ thấy được, Khinh Nhan vô cùng có khả năng đến vì bảo tàng Mâu thị .
Khinh Nhan nói :
"Tề quốc cùng Đại hán hợp tác là vì bảo tàng Mâu thị, theo như người ta đồn thì mỗi nước đều có được một nửa của bảo tàng. "
Nàng dùng đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào ta nói :
"Bình vương chẳng nhẽ lại không biết lai lịch của tấm bảo đồ này hay sao?"
Ta nở nụ cười :
"Khinh Nhan cô nương hình như rất hiểu ta thì phải?"
Khinh Nhan nói :
"Hình như điện hạ định nói tới hai chữ "ngưỡng mộ"?"
Ta cười nói :
"Hai chữ ngưỡng mộ này phải để ta nói với cô nương mới đúng. "
Khinh Nhan nói :
"Trong tay Hán Thành đế cũng có một bảo đồ, đó là do Tần quốc thương nhân Điền Tuần dâng cho hắn, sở dĩ hắn mang bảo đồ tặng cho Hạng Bác Đào, là bởi vì bảo toàn tính mạng của mình và nhi tử. "