Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 213: Phẫn nộ ( (1)

Rượu và thức ăn mặc dù ngon, nhưng bầu không khí lại có áp lực trầm trọng, yến hội của hoàng thất có phân địa vị rõ ràng, Hâm Đức hoàng đế ngôi trên đài cao, các hoàng tử còn lại ngồi xung quanh, cách nơi này một khoảng .

Ta cùng Thác Bạt Lục Châu ngồi chung bàn với Hâm Đức hoàng đế, trong tất cả hoàng tử chỉ có ta mới có đãi ngộ này, trong ấn tượng của ta, đây là lần đầu tiên ta ngôi cùng bàn với Hâm Đức hoàng đế .

Tĩnh Đức phi rất thích Thác Bạt Lục Châu, thấp giọng cùng nàng nói chuyện, hai người thỉnh thoảng lại cười .

Trân Phi ngồi ở bên người Hâm Đức hoàng đế, ánh mắt buông xuống, trong đó tràn đầy vô tận ưu thương, nàng đương nhiên là lo lắng cho số phận của ta. Người yêu gần trong gang tấc, nhưng lại không thể bày tỏ nỗi lòng, đúng là bi ai vô cùng .

Ta nâng chén rượu hướng Hâm Đức hoàng đế, nói :

"Chúc phụ hoàng long thể an khang, phúc thọ vô cương. "

Hâm Đức hoàng đế cùng ta chạm chén, uống cạn ly rượu, than thở :

"Mấy năm nay Đại Khang đang đứng trước thời buổi rối loạn, nhìn khắp các hoàng nhi, chỉ có ngươi muốn giải ưu cho trẫm. "

Ta cung kính nói :

"Vì phụ hoàng giải ưu chính là bổn phận của nhi thần, lần này tới Đại Hán, nhi thần sẽ không làm nhục mệnh. "

Hâm Đức hoàng đế gật đầu nói :

"Trẫm tin tưởngvào năng lực của ngươi. "

Hắn lại nhìn các vị hoàng tử một cái, lớn tiếng than thở . Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Tĩnh Đức phi mỉm cười nói :

"Dận Không, nghe nói ngươi đã có hai nữ nhi?"

Ta cười nói :

"Lại sắp có thêm hai nhi tử nữa rồi!"

Hâm Đức hoàng đế nói :

"Chờ ngươi đi sứ từ Đại Hán trở về, hãy mời tất cả thê thiếp tới Khang đô, thứ nhất là có thể ban cho các nàng một danh hiệu, hai là trẫm cũng có thể nhìn thấy mấy đứa cháu của mình!"

Ta cung kính nói :

"Đa tạ phụ hoàng. "

Nhưng trong lòng lại chửi thầm, trước khi ta có đủ năng lực xoay chuyển cục diện, thì không bao giờ ta dám mang thê nhi tới đây .

Lúc này phu phụ Cần vương cũng tới đây mời rượu, ta nhân cơ hội rời khỏi chỗ ngồi, mang theo Thác Bạt Lục Châu tới mời rượu các hoàng huynh .

Từ lúc Hâm Đức hoàng đế ở trước mặt mọi người tuyên bố, chỉ cần ta có thể phá hỏng chuyện liên minh của năm nước, thì sẽ truyền ngôi cho ta, thái độ của mọi người đối với ta trở nên khiêm cung hơn. Đây cũng là chuyện bình thường, lúc này có không ít vương gia chủ động tới mời rượu .

Hưng vương xem ra đã uống rất nhiều, sắc mặt tối sầm ngồi một chỗ, mặc dù hắn biết chuyến đi này lành ít dữ nhiều, nhưng mà biểu hiện ghen ty của hắn lại không cách nào kiềm chế được .

Ta mỉm cười nói :

"Lục hoàng huynh, Dận Không mòi huynh và Vương tẩu một chén!"

Hưng vương cười lạnh nói :

"Chén rượu này chỉ sợ ta không chịu nổi. "

Hắn không đứng dậy, ánh mắt thậm chí không nhìn ta. Hưng vương phi nhẹ nhàng kéo ống tay áo của hắn ý muốn khuyên hắn đừng phát tác trước mặt mọi người, Hưng vương phi thay hắn giải vây nói :

"Hoàng huynh đệ uống đã nhiều rồi hay là thôi đi!"

Ta cười nói :

"Lục Châu, nàng thay ta Kính Vương tẩu một chén!"

Lục Châu cầm chén rượu lên hướng Hưng vương phi cười khanh khách đi tới, Hưng vương phi ở vào tình thế khó xử, nhìn Hưng vương một cái, đành phãi cắn môi đứng dậy .

Hưng vương phi vừa tiếp nhận chén rượu, Hưng vương bỗng nhiên đứng dậy, một tay hất tung chén rượu xuống đất, một tay tát cho nàng một cái, giận dữ hét :

"Tiện nhân! Ở đây đâu tới phiên ngươi nói chuyện. "

Khuôn mặt của Lục Châu đỏ bừng, cả giận nói :

"Ngươi dù gì cũng là một nam nhân, sao lại đánh nữ nhân!"

Ta thật không ngờ Hưng vương lại ở trước mặt mọi người làm ra hành động này. Xem ra thực sự đã say, nếu không thì sẽ không dám ở trước mặt Hâm Đức hoàng đế làm ra hành động lỗ mãng như vậy .

Hưng vương hướng Lục Châu giận dữ hét :

"Câm miệng! Ngươi chỉ là một Hồ nữ dã man, có tư cách gì mà nói chuyện với ta. "

Tiếng rống của hắn đương nhiên kéo theo sự chú của mọi ngươi, Hâm Đức hoàng đế nhìn sang bên này, hắn hơi nhíu mày lại, nhưng chưa biết có chuyện gì đang xảy ra .

Ánh mắt của mọi người đều tập trung tới chỗ này, cảnh tượng khó thấy này, mọi người đều muốn xem ta sẽ xử lý thế nào .

Nếu như địa vị của ta còn như ngày xưa, thì ta sẽ chấp nhận nuốt xuống, thế nhưng lúc này không giống ngày xưa. Hưng vương làm quá phận, thực sự đã mang tới cho ta một cơ hội lập uy .

Ta cười lạnh nói :

"Dận Thao, huynh mắng Vương tẩu thì được, bởi vì Vương tẩu là nữ nhân của huynh, huynh không giữ thể diện cho ta trước mặt mọi người cũng được, bởi vì chúng ta là huynh đệ, nhưng vì sao huynh lại dám mắng nữ nhân của ta!"

Hưng vương hừ lạnh một tiếng nói :

"Ta vũ nhục nàng đó, ngươi dám nàng thế nào?"

Ta lạnh lùng nói :

"Hôm nay là Trung Thu, ta nghĩ không nên để cho phụ hoàng mất hứng, ta có một đề nghị, huynh đệ chúng ta ở trước mặt phụ hoàng múa kiếm trợ hứng, huynh nghĩ thế nào?"

Hâm Đức hoàng đế lớn tiếng nói :

"Các ngươi đang làm cái gì vậy?"

Ta xoay người lại cười nói :

"Phụ hoàng! Không có chuyện gì đâu, hài nhi và Lục hoàng huynh muốn múa kiếm trợ hứng cho người!"

Hâm Đức hoàng đế cười to nói :

"Hay!"

Hưng vương thấp giọng nói :

"Dận Không, là ngươi tự rước lấy nhục!"

Trong các vị hoàng từ, võ công của Hưng vương cao nhất, hắn được nhạc phụ của ta là Dực Vương Lâm Bi Phong truyền lại. Ta và Sở Nhi ở Tuyên Thành thường xuyên luận bàn võ công, đối với những chiêu thức của hắn đã thuộc lòng từ lâu .

Sự oán độc cùng cừu hận trong ánh mắt của Hưng vương còn nhiều hơn cả Cần vương, hắn dù sao cũng có can đảm, nếu như Hâm Đức hoàng đế nói trước chuyện truyền ngôi, thì hắn sẽ mạo hiểm thử một lần .

Chúng ta đi tới quảng trường trước mặt, ta cởi áo ngoài để lộ một bộ võ sĩ phục màu đen bó sát người, Lục Châu tiếp nhận y phục trong tay của ta, nhỏ giọng nói :

"Giúp ta đánh hắn một trận!"

Ta mỉm cười không nói gì .

Thị vệ trong cung mang tới hai thanh mộc kiếm rất nặng, mộc kiếm do gỗ Lê chế thành, tính chất cứng rắn, tuy rằng không sắc nhọn, nhưng đánh vào người chắc chắn sẽ gây đau đớn .

Hâm Đức hoàng đế hứng thú vuốt chòm râu, Hưng vương từ nhỏ đã tập võ thì hắn biết, nhưng mà võ công của ta hắn chưa từng thấy qua .

Hâm Đức hoàng đế nói :

"Hai người các ngươi so kiếm phải thủ hạ lưu tình, không thể được gây tổn thương tới đối phương, lấy ba mươi chiêu làm hạn định, điểm tới là dừng. "

Hưng vương thấp giọng nói :

"Không cần tới ba mươi chiêu, chỉ cần ba chiêu là ta đã đánh ngã ngươi trên đất. "

Ta cười lạnh nói :

"Có biết tại sao ta muốn so kiếm với huynh hay không?"

Hưng vương im lặng nhìn ta .