Tiêu Tín nói :
"Chúng thuộc hạ còn nghe được một tin tức trọng yếu. "
"Tia tức gì?"
"Tề quốc thương nhân Quản Thư Hành đã gặp rủi ro, toàn bộ người nhà đều bị Tề vương Kinh Phong Đồng hạ ngục, gia sản toàn bộ bị kê biên, các mỏ quặng của hắn bị đóng cửa, nhưng Quản Thư Hành đã trốn thoát. "
Ta không khỏi thất kinh, lấy năng lực của Quản Thư Hành thì sao có thể bị như vậy, chẳng nhẽ chuyện này có quan hệ với bức Xuân Cung đồ?
Tiêu Tín nói :
"Còn có một việc, Tiêu Tín không biết có nên nói hay không. "
Ta gật đầu nói :
"Cứ nói đừng ngại. "
Tiêu Tín nói :
"Phụ tử Điền Tuần đã nương nhờ làm thủ hạ của Hán Thành đế. "
Ta nắm tay, không kiềm chế được tức giận, nói :
"Cái gì? Hắn chạy trốn tới Hán quốc?"
Tiêu Tín nói :
"Có người tận mắt trông thấy Điền Tuần ở Hán đô, chuyện này không thể sai được!"
Ta lập tức liên hệ chuyện Quản Thư Hành gặp rủi ro với chuyện này, hai chuyện nhất định phải có liên quan. Hán Thành Đế Hạng Bác Đào và Tề vương Kinh Phong Đông có thể biết được bí mật của bảo tàng, cho nên muốn hai bên hợp tác, cùng nhau chia sẻ bảo tàng Mâu thị?
Gia Cát Tiêu Liên nói :
"Nếu như Hán Thành Đế chân thực sự có thể kết minh với bốn nước kia, vậy thì Đại Khang gặp phiền phức lớn rồi. "
Ta cười lạnh nói :
"Hai năm qua Đại Tần, Đại Khang chinh chiến không ngừng, Hạng Bác Đào chuyên tâm phát triển, thực lực hôm nay đã cường thịnh, trong tư tưởng của hắn đã xuất hiện ý niệm muốn làm bá chủ thiên hạ rồi. "
Sát Cáp Thai nói :
"Kỳ binh của chúng ta mới hình thành, nhân só và trang bị còn thiếu rất nhiều. "
Gia Cát Tiểu Liên nói :
"Chuyện kênh đào mới chỉ tiến hành được một nửa, muốn hùng cứ một phương cần phải có hai năm thời gian nữa. "
Ta thở dài nói :
"Hạng Bác Đào nếu như thành công liên minh, thì lúc nào cũng có thể tiến công Đại Khang, thời gian còn lại cho chúng ta không nhiều lắm. "
Sắc mặt của mọi người ngưng trọng, ai cũng trầm mặc.
Ta thong thả đi lại, thấp giọng nói :
"Xem ra ta thực sự phải trở về Khang đô một chuyến rồi. "
Tiêu Tín phản đối nói :
"Thế nhưng lần này bệ hạ vô cùng có khả năng mượn cớ Trung Thu hạ thủ với điện hạ. "
Ta cười nhạt nói :
"Vốn ta cũng có lo lắng như vậy, nhưng mà trời xanh đã trợ giúp ta, chuyện năm nước liên minh, nếu chúng ta biết, thì Hâm Đức hoàng đế không có khả năng không biết. Hắn tuy rằng già nua hồ đồ, nhưng cũng không ngồi chờ chết. Nội loạn tuy rằng đáng sợ, thế nhưng nếu so sánh với họa ngoại xâm thì lại nhỏ bé vô cùng. "
Gia Cát Tiểu Liên nói :
"Công tử có nghĩ tới chuyện, Hâm Đức hoàng đế sẽ mượn cơ hội này sai người đi Hán quốc mừng thọ!"
Ta mỉm cười nói :
"Không phải là vô cùng có khả năng, mà là nhất định, trong cảm nhận của hắn, chuyện này ngoại trừ ta thì hắn không còn lựa chọn thứ hai. Nếu như ta có thể hóa giải thành công nguy cơ này là tốt nhất, mà nếu không chết ở Hán quốc cũng đỡ cho tâm tư của hắn. "
Sát Cáp Thai nói :
"Chủ nhân! Hán đô hung hiểm vô cùng, người vào đó chẳng phải là tự dấn thân vào chốn lao tù hay sao?"
Ta chậm rãi đi tới bản đồ tám nước trước mặt, chỉ vào Đại Tần, Đại hán, Tề quốc, Tấn quốc, thấp giọng nói :
"Nếu như liên minh hình thành, Đại Khang sẽ bị kiềm tỏa trong vòng vây, biểu hiện là năm nước liên minh, thế nhưng Yến quốc, Hán Quốc và Tấn quốc đã hình thành liên minh từ lâu, nếu như một khi Tấn quốc hưởng ứng liên minh, công kích Đại Khang, thì Yến Hàn hai nước tất nhiên phải gia nhập. Tổ không ấm thì làm gì có trứng yên? Tuy rằng ta chú ý tới hoàng quyền của Đại Khang, thế nhưng lại đúng như lời của Gia Cát tiên sinh nói, cánh chim của chúng ta còn chưa no gió, nếu như Đại Khang mất, thì ta còn tranh đoạt quyền vị cái gì nữa?"
Gia Cát Tiểu Liên than thở :
"Công tử nói cực kỳ chính xác, thế nhưng khi người tới Hán đô, tính mạng coi như đã nằm trong tay người khác, chỉ cần sơ ý một chút là gặp họa sát thân. "
Ta lắc đầu nói :
"Hán đô cũng không hung hiểm như ta nghĩ, Hán Thành Đế từ trước đến nay ái mộ hư vinh, ở trước mặt người trong thiên hạ, hắn tận lực xây dựng hình ảnh một minh quân. Ta tới mừng thọ, chứ không phải là hạ chiến thư, hắn vì sao phải giết ta? Lại nói, cô mẫu Trường Thi của ta lại là hoàng hậu của hắn, xưa nay hắn vô cùng yêu thương cô mẫu ta, nếu như thời cơ chưa tới, hắn chẳng dại gì mà đắc tội với thê tử của mình?"
Tiêu Tín nói :
"Thế nhưng dù sao điện hạ cũng ôm mục đích phá hư chuyện liên minh của năm nước, Hán Thành Đế mà biết rõ mục đích thực sự của người, thì có thể tha cho người hay sao?"
Ta ha ha nở nụ cười :
"Chẳng nhẽ ta lại nói cho Hạng Bác Đào biết, Long Dận Không lần này đến là muốn phá hư minh ước của họ hay sao?"
Tiêu Tín lại trầm mặc .
Sát Cáp Thai biết chủ ý của ta đã quyết, thấp giọng nói :
"Sát Cáp Thai tin tưởng chủ nhân nhất định có thể hóa giải trường nguy cơ này. "
Ta thấp giọng nói :
"Chuyện chúng ta bàn luận hôm nay, ta không hi vọng có người khác biết, các vị vương phi cũng không ngoại lệ. "
…
"Huynh đã quyết định đến Khang Đô?"
Sở Nhi và Vân Na đều dùng vẻ mặt sầu lo nhìn ta hỏi . Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn
Ta gật đầu, cười nói :
"Phụ hoàng đã lâu rồi không gặp ta, hơn nữa các vị hoàng huynh khác cũng tới, nếu như ta không trở về, thì chẳng phải chứng minh mình có tâm mưu phản hay sao?"
"Trong các muội không ai được theo cả, sự vụ ở trong vương phủ bận rộn, nếu như các nàng đều theo, thì còn ai quản lý mảnh đất này cho ta nữa?"
Sở Nhi nói :
"Thế nhưng. .. hắn có tâm làm hại huynh thì làm sao bây giờ?"
Ta cười nói :
"Địa đạo từ Bình vương phủ đến ngoại thành Khang Đô đã xây dựng xong, nếu như phụ hoàng muốn hại ta, ta thần không hay quỷ không biết chạy ra ngoài, quyết không có cái gì sai lầm. "
Ta trấn an các nàng nói :
"Hơn nữa ta có nhạc phụ là Dực Vương, trong tay nắm hai mươi vạn đại quân, trước khi phụ hoàng hại ta, cũng phải suy nghĩ tới hậu quả. "
Vân Na nói :
"Nếu như hắn giống như lần trước, giữ huynh ở lại Khang đô không cho trở về thì sao?"
Ta ha ha phá lên cười :
"Nếu quả thật như vậy, Hoàn Nhan đại tướng quân sẽ dẫn quân giết tới Khang đô, tìm người!"
Vân Na vành mắt ửng đỏ nói :
"Chúng ta đang nói chính sự, vì sao huynh lại đùa giỡn. "
Duyên Bình ở ngoài cửa nói :
"Hoàn Nhan Vương phi, tiểu quận chúa không thấy người đang khóc lớn. "
Vân Na thở dài, đi ra ngoài cửa .
Sở nhi nhìn theo bóng lưng của Vân Na, nước mắt lại chảy ra, nức nở nói :
"Muội nhất định phải theo huynh đi. "
Ta ôm nàng đặt lên đầu gối, ôn nhu nói :
"Sở Nhi, Vân Na và Tư Hầu đều phải chiếu cố con nhỏ, Yến Lâm và Tuệ Kiều lại có bầu, những chuyện trong phủ toàn bộ đều phải đặt lên hai vai của muội. "