Tam Cô Nương Nhà Nông

Chương 98-1: Lấy chồng (1)

Không sai, Diêu Tam Tam cuối cùng phải lấy chồng!

Đợi chút, không phải cô ở nhà kén rể sao? Cô đi đâu lấy chồng chứ? Rõ ràng phải là cô ở nhà chờ “Cưới” anh Kim Đông của cô mới đúng chứ!

Hôn lễ kén rể truyền thống của nông thôn địa phương, đàng gái chỉ cần ở nhà ăn mặc chỉnh tề, chờ người đàng nhà trai đưa chú rể tới là được, nhiều lắm chính là ngồi lên xe, tự mình đến đàng nhà trai đón người. Chú rể xuống xe vào cửa, bởi vì là kén rể, cũng giống như cô dâu mới vậy, ngồi ở trong phòng cưới, mà đàng nhà gái thì trong trong ngoài ngoài tự do hoạt động, chiêu đãi bạn bè người thân tới chúc mừng.

Cho nên, đàn ông kén rể không tránh được hơi xấu hổ!

Sau lại đến những năm chín mươi, có hôn lễ kén rể của vài nhà, có chút cải tiến, chú rể đi tới nhà đàng gái, vào cửa, thì đổi thành cô dâu ngồi trên giường trong phòng cưới, còn chú rể đi ra ngoài chiêu đãi khách.

Bào Kim Đông là một đấng mày râu tiêu chuẩn, chủ nghĩa đàn ông cũng có, bạn kêu để cho anh gióng trống khua chiêng đến nhà họ Diêu xuống xe, vào cửa, đi vào trong phòng cưới đàng hoàng ngồi... Đùa giỡn hả?

Bạn vẫn tha cho người ta đi!

Lại nói bởi như vậy, con gái kết hôn diee ndda fnleeq uysd doon một lần, vốn không trải nghiệm được quá trình và cảm nhận khi cô dâu lấy chồng, pháo thúc giục, đón dâu, lên xe xuống xe, ngồi giường náo việc vui... Qua liên tiếp các nghi thức, từ con gái lớn đã biến thành vợ người ta rồi.

Nếu Diêu Tam Tam không thể vui vui vẻ vẻ làm cô dâu mới, mọi người ai cũng không cao hứng rồi.

Cho nên bây giờ Diêu Tam Tam phải lấy chồng lập gia đình. Chuyện vui làm việc vui, hôn lễ của cô, coi như một tay Lục Cạnh Ba thiết kế. Phòng cưới của bọn họ không phải ở nhà mới chỗ khác sao? Diêu Tam Tam chính là phải lấy chồng từ nhà họ Diêu, mà Bào Kim Đông thì giống như chú rể mới vậy, lại một lần nữa tới nhà cưới vợ. Bởi vì đường gần, anh thậm chí không cần đi về nhà từ biệt cha mẹ, dù sao trong hôn lễ cha mẹ hai nhà cũng sẽ tham gia.

Nghi thức phong tục lấy chồng nên có của con gái, dĩ nhiên một thứ cũng không thể thiếu.

Ngoài cửa lớn pháo thúc giục vang lên ba lần, trong tiếng chiêng trống rung trời, Bào Kim Đông bị Bào Kim Thành và mấy người em họ chưa lập gia đình vây quanh, dưới bạn bè người thân chờ đón, một đường vào phòng Diêu Tam Tam. Anh liếc mắt cái đã thấy cô dâu mới của anh đang ngồi trên giường, đang cố gắng... Mang giày.

Cô dâu của anh trang điểm phong cách tây mới, phối hợp chính là giày boot nữ màu đỏ, giày mới như vậy, kiểu dáng thanh tú, cao gót mảnh dài, kiểu dáng như vậy vào thời điểm đó rất ít thấy không nói, Diêu Tam Tam thường làm việc bận rộn, bình thường nào mang vật như vậy?

Theo như phong tục, cô dâu mới tôn quý, trước khi lấy chồng lên xe hai chân trên cao, không thể dính bùn. Diêu Tam Tam ngồi ở trên giường, gác chân, đeo giày vào, đưa tay định kéo khóa lên.


Bào Kim Đông giờ phút này, vốn không thấy người khác trong phòng rồi. Anh đi thẳng qua, ngồi chồm hổm xuống, cầm chân của cô, cẩn thận kéo khóa giày lên giúp cô, sau đó, đeo chiếc còn lại cho cô.

Diêu Tam Tam nhìn Bào Kim Đông, hôm nay Bào Kim Đông mặc âu phục màu đen chất liệu cực kỳ tốt, áo sơ mi màu trắng, cà vạt hoa văn màu đỏ thẫm, giày da màu đen, quần áo này do đích thân Diêu Tam Tam chọn, lúc ấy chỉ thử sơ sơ, bây giờ nhìn anh mặc chỉnh tề như vậy, quả nhiên hiên ngang phí khách.

Bào Kim Đông bình thường thích mặc đồ lính ngụy trang, trang phục giản dị, trời lạnh thích mặc áo gió, anh thích quần áo tương đối tùy ý, dễ hoạt động. Ăn mặc chính thức giống như vậy, đây là lần đầu tiên Diêu Tam Tam nhìn thấy. Quần áo này mặc lên dáng người cao lớn của anh, thật đáng nhìn. Diêu Tam Tam nhìn anh, khóe miệng hài lòng khẽ cong cong.

Cô muốn xem tử tế một chút, về sau này muốn nhìn thấy anh ăn mặc chính thức như vậy, chắc rất ít cơ hội!

“Ha ha, chú rể hầu hạ cô dâu đeo giày!”

“Ban ngày hầu hạ vợ đeo giày, buổi tối hầu hạ vợ rửa chân!”

Mấy thằng nhóc bắt đầu ồn ào lên, mấy dâu phụ cũng cười hi hi ha ha.

Chỉ thấy vẻ mặt Bào Kim Đông như thường, đầu chân mày cũng không nhíu, ngay cả túng quẫn một cái cũng không có. Một đám nhóc chưa lớn! Tình thú khi hầu hạ cô dâu rửa chân, bọn chúng nào biết được chứ? Chuyện này anh cũng không phải chưa từng trải qua.

“Chỉ đeo giày thôi không được, muốn cưới cô dâu đi, cậu phải quỳ xuống cầu hôn mới được chứ?” Lục Cạnh Ba lại ở bên cạnh khuyến khích.

Bào Kim Đông cười liếc nhìn Lục Cạnh Ba di ien n#dang# yuklle e#q quiq on một cái, oán thầm nho nhỏ một câu: Hành động vĩ đại quỳ xuống cầu hôn của anh, người nào không biết? Đây chính là muốn kéo người khác xuống cùng nhau làm bạn đúng không?

Đấng mày râu sợ chi chuyện nhỏ này? Bào Kim Đông đeo giày cho Diêu Tam Tam xong, tiện thể quỳ một chân xuống, cánh tay phải tuấn tú mở ra: “Vợ, đi theo anh đi!”

Nói xong, còn không kịp đợi cô dâu đáp lại, đã duỗi cánh tay ra, nhẹ nhàng linh hoạt ôm lấy cô, đi ra ngoài trong tiếng cười vang của mọi người. Tiếng pháo nổ, tiếng chiêng trống vang trời, một đôi cô dâu chú rể lên xe, xe chạy ngược về hướng phòng cưới.

Các phòng cưới chừng khoảng trăm mét, theo Lục Cạnh Ba bố trí xe hoa lượn quanh thôn một vòng, từ bên kia đi vòng qua phòng cưới.


Trương Hồng Cúc đứng ở cửa chính, vẻ mặt vui vẻ. Mấy bác mấy thím đứng ngắm cảnh có người đẩy bà nói giỡn: “Con gái lấy chồng, bà làm mẹ không khóc hả?”

Con gái lấy chồng, làm mẹ không bỏ được, theo phong tục lệ thường phải rơi vài giọt nước mắt.

Trương Hồng Cúc lại vung tay lên, thuận miệng nói: “Không cần khóc, một lát nữa lại về.”

Người nghe được đều cười!

Vì vậy bạn bè người thân, hàng xóm người trong thôn, đều rối rít đi về phía phòng cưới, chậm rãi từ từ mới đến cửa phòng, xe hoa còn chưa thấy đâu, vì vậy mọi người lại chen chúc ở cửa, chờ xe hoa tới.

Hình như xe hoa đi rất chậm, đợi cũng hơi nóng nảy rồi, xe hoa cuối cùng xuất hiện ở đầu đường bên kia, trong pháo hoa chào đón chậm rãi dừng trước cửa phòng cưới.

Xuống xe? Nào có dễ dàng như vậy!

Nhóm dâu phụ đưa dâu lên xe không ngăn cản, theo như phong tục lại có thể “Náo việc vui” lúc xuống xe, họ ngăn cô dâu mới lại, lại đuổi chú rể xuống xe, kêu chú rể đi lấy bánh kẹo cưới dính không khí vui mừng tới “Đả thông quan hệ”.

Bào Kim Đông đương nhiên biết, nếu tùy theo những thứ mấy cô gái này muốn, mang tới mấy thùng cũng không đủ, họ vốn đang “Náo việc vui”, cố ý gây khó khăn cho, càng náo loạn càng vui vẻ, hai bên phải đàm phán một phen. Vì vậy mấy cậu thanh niên Bào Kim Đông mang đến rước dâu phát huy công dụng rồi, từng người một chen chúc trước cửa sổ xe, hi hi ha ha nói điều kiện với các cô nương đưa dâu, nói tình cảm.

Tập tục này cũng rất thú vị, thật ra di1enda4nle3qu21ydo0n thì ở nông thôn không ít nam nữ thanh niên, cũng dưới tình huống như vậy quen biết sinh tình.

“Kim Thành, cậu lên đi!” Có người đẩy Kim Thành nói, “Vợ của cậu ở bên trong đó, lấy ra chút khí khái của đàn ông trai tráng, ra lệnh cô ấy mở cửa.”

Đây nói tới Bào Tiểu Song.

Kim Thành liếc nhìn Bào Tiểu Song, Bào Tiểu Song lại nghiêng đầu đi, cười không để ý. Không cho lập quan hệ đi cửa sau, cô gái Bào Tiểu Song kiên trì nguyên tắc!

“Vô dụng, vừa nhìn cậu ta chính là đàn ông trai tráng đậu hũ, đồ nhu nhược sợ vợ.” Có người trêu ghẹo Kim Thành.

Các cô gái huyên náo không sai biệt lắm, bánh kẹo cưới dính không khí vui mừng tới tay, lại rối rít mở cửa xe. Cửa xe vừa mở ra, các cô gái cũng vội vàng chạy ra. Vì sao phải chạy? Bởi vì bên ngoài bắt đầu tung trấu cám lên rồi, cám gạo bay lên bên trong chứa cám lúa mạch, nhiều thanh niên mắt nhìn chằm chằm chờ đấy!

Tung trấu cám vốn tung cô dâu, ngụ ý cô dâu “Có phúc”, nhưng mấy nam thanh niên không tránh được cố ý trêu chọc con gái người ta, nếu bạn không cẩn thận, sẽ tung dính đầy mặt đầu cổ bạn, đương nhiên cũng biết là cô gái đưa dâu qua.

(*) trấu cám 麸 [fū] có cách đọc na ná phúc 福[fú].