Tam Cô Nương Nhà Nông

Chương 9: Tiệm ăn vặt

Edit: Mèo Mạnh Mẽ

Buổi chiều Diêu Tam Tam tan học, lại đi đập nước vớt ốc ô lạp ngưu. Bầu trời trong vắt, đồng ruộng xanh biếc, mặt nước mênh mông sáng loáng như ánh bạc, chân trần giẫm trong làn nước cao không quá cổ chân, thỉnh thoảng cúi người xuống, tinh mắt vớt được mấy con ốc, vớt ốc vốn là một việc rất vui vẻ.

Mép nước đằng xa cũng có mấy đứa trẻ đang mò ốc, vừa mò, vừa đá nước nô đùa. Nhưng mà hiện giờ Diêu Tam Tam lại không có tâm tình đó.

Buổi trưa ầm ĩ, chuyện cô đánh Nhị Văn coi như đã qua, nhưng dù sao Nhị Văn cũng cao lớn hơn cô, là đứa bé trai khỏe mạnh hơn cô, hơn nữa lại được nuông chiều thành tánh, không hề có chút lòng tốt, theo kinh nghiệm của cô, chắc bây giờ nó đang suy nghĩ nên làm thế nào để trả thù cô, nói chung, về sau không thể không đề phòng nó rồi. Con chó nhỏ, cắn người một cái cũng gây thương tích, huống chi Nhị Văn kia không biết nặng nhẹ, không hiểu sâu cạn.

Mặc kệ nó! Nó dám làm chuyện xấu, dám đánh người cô liền đánh lại! Hiện tại Diêu Tam Tam cảm thấy, đứa con nít nhỏ như Nhị Văn, phải cứng rắn trừng trị nó vài lần, nó mới đàng hoàng được.

Một con nhóc đơn độc, cô không dám vào nước sâu, ốc trước mặt hình như ít đi, chắc là mới nãy mấy đứa trẻ kia đã từng mò qua, Diêu Tam Tam bỏ đi một đoạn, đổi chỗ khác để vớt tiếp. Cô nhìn ốc trong giỏ xách, hôm nay hình như đã vớt được nhiều hơn số lần trước bán. Cô nhàm chán đá nước, âm thầm tính toán trong lòng.

Bốn buổi chiều tan học đi vớt, cộng thêm nửa ngày thứ bảy nấu, lể, lần trước cô bán được một đồng sáu, cứ như vậy mà tính, theo số lượng nhiều hôm nay có thể vớt được thì dựa vào việc bán thịt ốc, một tuần lễ cô có thể kiếm chừng ba đồng tiền, một tháng hơn mười đồng. Tiếp tục như vậy, đến bao giờ cô mới góp đủ học phí? Học phí một học kì hơn trăm đồng, có lẽ còn các loại chi phí vụn vặt khác, lại nói, bình thường cô muốn mua giấy bút văn phòng phẩm, cũng phải cần tiền vậy?

Có còn con đường nào khác không đây? Diêu Tam Tam nhìn mặt nước rộng lớn không thấy bờ trước mắt, đập nước này nhiều tôm cá, có người nhận thầu mặt nước nuôi cá, trong thôn còn có một số người câu ba ba bán, nghe nói chỉ dùng gan heo và một cây kim thẳng. Ngay cả hạt cát dưới đáy nước cũng có thể bán lấy tiền, ở bờ bắc có thuyền vớt cát vàng, người ta xây sân cát bên bờ đập nước. Nhưng những việc này bây giờ cô đều làm không được!

Diêu Tam Tam thở dài, lắc lắc mớ ốc, được hơn nửa giỏ, ngẩng đầu nhìn mặt trời đã ngả về tây một lát, cô cũng phải đi về, cạnh đập nước này ít người qua lại, trời tối quá, sẽ rất dọa người.

Mỗi ngày Diêu Tam Tam đều dành thời gian vớt ốc, đến chiều thứ bảy, đã vớt được hơn nửa thùng, Diêu Tam Tam dùng cả buổi chiều để nấu, nấu xong lại lể, đến lúc mặt trời lặn về phía tây còn chưa xong.

Hai chị cô nhổ cỏ về, Diêu Tiểu Cải đi băm cỏ cho heo ăn, Diêu Tiểu Đông lại lặng lẽ cầm kim, tiện tay kéo cái ghế nhỏ lại ngồi lể ốc phụ cô. Diêu Tam Tam vội nói:

"Chị, chị đừng lể, là việc của em, đợi cha trở về nhìn thấy, sẽ bị nói đó."

"Ông nói gì được? Chị quần quật cả ngày rồi, chị ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, cũng không làm chậm trễ chuyện gì!" Diêu Tiểu Đông nhỏ giọng nói, "Tam Tam, nghe nói lần trước em bán được một hai đồng, như vậy không được đâu..., mình phải nghĩ biện pháp khác."

"Giờ đang học mà, lúc nghỉ hè sẽ có nhiều thời gian hơn." Diêu Tam Tam an ủi Diêu Tiểu Đông, cũng như an ủi chính mình, "Qua một thời gian, buổi tối có thể bắt ve sầu đem bán, hai con năm hào, một đêm ít gì cũng được một hai đồng nhỉ?"

"Buổi tối em còn phải làm bài tập kìa!" Diêu Tiểu Đông nói.


Trong lúc Tam Tam nói chuyện với chị hai, Diêu Tiểu Cải làm cho Trương Hồng Cúc một chén mỳ, bưng vào phòng, ngay sau đó trong nhà liền truyền ra một tiếng thét kinh hãi:

"Mẹ, Mẹ sao vậy?"

Diêu Tam Tam sững sờ, hấp tấp đứng lên, cùng Diêu Tiểu Đông chạy vội vào phòng, vén rèm vải lên, Trương Hồng Cúc khoác áo, ngã nghiêng trên mặt đất, Diêu Tiểu Cải đang cố sức muốn kéo Trương Hồng Cúc lên. Diêu Tam Tam sợ hết hồn, chạy nhanh tới, ba chị em hợp sức kéo Trương Hồng Cúc dậy, đỡ lên giường.

"Mẹ, mẹ xuống đất hả ?"

Trương Hồng Cúc yếu ớt thở một hơi, không còn hơi sức nói: "Mẹ đứng lên cởi cái áo, chắc đứng lên quá mạnh, liền té ngã."

Diêu Tam Tam nhìn gương mặt không chút huyết sắc của Trương Hồng Cúc, trong lòng khó chịu. Trương Hồng Cúc mới vừa đẻ non, thân thể suy sút, theo như Diêu Tam Tam biết ở kiếp trước, đẻ non thiếu tháng còn tổn hại thân thể hơn sinh con, sinh con còn sinh vào thời điểm chín muồi, chứ sáu, bảy tháng đã đẻ non thì cũng như cứng rắn bẻ dưa non vậy.

Nhưng trong nhà một ngày có mấy cái trứng gã cũng không đủ cho Trương Hồng Cúc ăn. Nhà Diêu Tam Tam có tổng cộng năm con gà, đều là gà mái, nông thôn nuôi gà lẻ tẻ, bình thường không ai chú ý cho ăn, mấy con gà cả ngày đều đi đào bới kiếm mồi, một con gà có thể cho một trứng mỗi ngày, một ngày hai, ba quả trứng gà, đều lấy cho Trương Hồng Cúc ăn buổi sáng, còn lại, cũng đều dùng làm canh, mì gì đó cho bà. Mấy thứ này, được bao nhiêu dinh dưỡng đâu? Nhưng Diêu Liên Phát lại không coi trọng, cứ cho rằng chỉ là đẻ non, cũng không phải sinh em bé thật, nên ngay cả mua thêm một ít trứng gà cũng không thèm.

Chắc là thiếu máu đi? Hoặc là tuột huyết áp.

"Cha, hôm nay mẹ con té xỉu, thân thể mẹ rất yếu, cha phải mua cho mẹ ít trứng gà, gan lợn gì đó, để mẹ bồi bổ dinh dưỡng." Lúc ăn cơm tối, Diêu Tam Tam nói với Diêu Liên Phát như vậy. Diêu Liên Phát nhai bánh rán, nhướng mắt không lên tiếng.

"Cha, nếu thân thể mẹ con có vấn đề, đừng nói sinh em trai, nếu mẹ cả ngày ốm đau bệnh tật, cha dắt theo mấy chị em con đây, cuộc sống này chắc phải khó sống rồi."

"Mày có tiền không? Nhiều cái mồm há ra như vậy, tao lấy đâu ra tiền mà nuôi?" Diêu Liên Phát ném một câu như thế.

Cái nhà này, rốt cuộc là ai nuôi ai chứ? Ba chị em có ai ăn không ngồi rồi hả? Diêu Tam Tam liếc nhìn rèm cửa trong phòng, dằn lại tính tình mà nói: "Cha, thiếu tiền là chuyện nhất thời, nhưng nếu mẹ con ngã bệnh thì là chuyện của nửa đời sau, không riêng gì một mình mẹ phải chịu khổ, không phải cha cũng sẽ bị liên lụy theo sao?"

Diêu Liên Phát cúi đầu ăn cơm, thật lâu không lên tiếng, ăn hết hớp cháo cuối cùng, ông ta lau miệng đứng lên, mở ngăn kéo bên trái, cầm lấy chìa khóa, mở ngăn kéo giữa ra lấy tiền, rồi rắc rắc một tiếng khóa lại, xoay người ném hai tờ năm đồng cho Diêu Tiểu Đông.

"Cho mày, mấy bữa sau mày mua gan heo gì đó, tiền còn lại mua trứng gà. Đừng có phung phí!"

Khi đó heo còn khá rẻ, nhất là nông thôn, thịt heo bán bốn đồng một cân, gan heo một đồng hơn một cân, nhưng mười đồng tiền này, còn phải dùng mua trứng gà nữa thì đủ mua được mấy cân gan?


Diêu Tiểu Đông đáp một tiếng, cất tiền, bưng bát đũa đi rửa, Diêu Tam Tam cũng đi ra ngoài, lặng lẽ nói: "Chị hai, chị mua mỗi lần nửa cân gan thôi, mua nhiều hơn cũng không thể để lâu, chị mua thêm nửa cân táo đỏ, nấu cháo loãng, bổ máu lắm."

"Táo đỏ bổ máu?" Diêu Tiểu Đông nhìn cô một cái, hỏi: "Sao em biết?"

"Em đọc trên sách đó." Diêu Tam Tam nói qua loa, "Chị nhớ mua loại táo nhỏ, kích cỡ đều đều là tốt, bỏ vào cháo loãng mà nấu."

Diêu Tiểu Đông liền lặng lẽ đưa năm đồng cho Diêu Tam Tam , nói: "Dù sao sáng mai em cũng phải đi bán thịt ốc, sẵn tiện em mua một ít đi!"

Hôm sau vừa rạng sáng, Diêu Tam Tam đã dậy thật sớm lên trấn bán ốc, cô đi thẳng tới quán cơm nhà họ Dương lần trước, bà chủ không có ở đấy, ông chủ đang tính sổ, Diêu Tam Tam vào cửa liền kêu một tiếng "Chú", đi tới trước mặt ông chủ mà nói:

"Chú, tuần trước con có tới nhà chú bán thịt ốc ô lạp ngưu, hôm nay con lại làm một ít, nhiều hơn lần trước nữa, rất ngon, chú có muốn mua nữa không?"

Ông chủ ngẩng đầu lên, cầm bút bi gõ nhẹ lên quầy mà nói: "Ô lạp ngưu? Lần trước đem xào rau hẹ, tổng cộng chỉ bán được hai dĩa, còn dư lại nhà chú xào ăn, thứ này nhà nhà đều có thể kiếm, bán không chạy, không có lời đâu!"

Không cần nữa? Diêu Tam Tam thiếu chút phát khóc, trên đường tới cô còn nhẩm tính, lần này có thể bán được ba bốn đồng đấy, nhưng nếu người ta không cần nữa, thì biết làm thế nào?

Ông chủ kia nhìn bộ dạng muốn khóc của Diêu Tam Tam, suy nghĩ một chút, nói: "Như vầy đi, nhìn một đứa trẻ như con cũng không dễ dàng gì, chú giữ lại một nửa, còn dư lại một nửa, con đi nhà khác hỏi thử đi!"

Diêu Tam Tam đành chịu, ông chủ kia lấy hai cân từ trong giỏ của cô, trả cô hai đồng tư, Diêu Tam Tam nhận lấy tiền, nói cám ơn, rồi xách giỏ ốc còn dư, xoay người ra khỏi tiệm cơm nhà họ Dương.

"Này, cháu gái!" Ông chủ kia chạy theo cô ra cửa. Diêu Tam Tam xoay người lại hỏi "Có chuyện gì vậy chú?"

"Con đi tới phía đông con phố ấy, đến quán ăn vặt tiện lợi hỏi thử đi, nhà đó thường làm mấy thứ này, lúc mua thức ăn thường thấy đầu bếp nhà đó mua."

Diêu Tam Tam có chút cảm động, đều là đối thủ cạnh tranh, ông chủ này chắc thấy cô là một đứa bé, thật lòng muốn giúp cô một chút, còn gợi ý một hiệu ăn khác cho cô.

Diêu Tam Tam khom lưng chào một cái, xoay người đi về phố đông, cô vừa đi, vừa để ý bảng hiệu bên đường, quả nhiên tìm được một nhà treo bảng “Quà vặt tiện lợi”, cửa tiệm thoạt nhìn rất đơn sơ, đúng là kiểu ăn vặt tiện lợi, một đầu bếp khá trẻ đội mũ bếp trắng, đang ngồi bóc đậu tương cạnh cửa.

Diêu Tam Tam bước tới hỏi: "Anh gì ơi, tiệm anh có muốn mua ô lạp ngưu không? Anh xem, em làm sạch hết rồi." Nói đoạn, cô đưa giỏ cho đầu bếp kia xem.

Đầu bếp kia nhìn qua chừng mười bảy mười tám tuổi, ngẩng đầu nhìn giỏ một cái, lại gần ngửi một chút, mới nói: "Này là em làm hả?"

"Dạ." Diêu Tam Tam đáp một tiếng, ngồi xổm xuống, đặt giỏ bên cạnh, lại bóc đậu tương giúp đầu bếp kia.

[Mèo: Bạn Tam Tam này lanh dễ sợ =)) đi bán đồ mà tự nhiên cái kiểu này ai không thương, mình là mình không có nghĩ ra được chiêu số như vậy rồi đó :-p]

Đầu bếp nhỏ nhìn Diêu Tam Tam một cái, Diêu Tam Tam cúi đầu bóc đậu tương, đầu bếp cũng không nói gì, cậu ta bóc đậu tương xong, mới đứng lên vỗ vỗ tay nói:

"Đi theo anh, anh cân cho."