Tam Cô Nương Nhà Nông

Chương 86: Thịt viên

Editor: Puck

Diêu Tiểu Đông sinh mổ sinh hạ một thằng cu mập mạp, tám cân hai lạng, Dương Bắc Kinh đến nhà họ Diêu báo tin mừng, người một nhà đều vô cùng vui mừng.

Dương Bắc Kinh báo tin mừng mang đến chín mươi chín trái trứng gà đỏ nấu chín, đây là giữ lại để cho nhà họ Diêu gửi cho người thân bạn bè, trứng gà nhuộm thành màu đỏ thẫm, người thân nhìn thấy trứng màu đỏ như vậy, không cần hỏi nữa, cũng đều biết sinh con trai. Nếu là con gái, thì nhuộm thành màu hồng tươi đẹp.

Trương Hồng Cúc lập tức vội vàng chuẩn bị đủ thứ “Đáp lễ”.

Nhà mẹ đẻ đáp lễ, theo tập tục cũng chính là trứng gà, chỉ có điều dùng trứng gà sống, một mặt ngụ ý “Lại sinh tiếp”, mặt khác, để cho sản phụ đang ở cữ ăn. Trước kia trong nhà nghèo, nhà mẹ đẻ cho ít trứng gà sống, sản phụ ở cữ mới có thể ăn nhiều một chút.

Trứng gà này, đã sớm chuẩn bị xong, nên không còn tươi rồi. Trương Hồng Cúc một lòng lo chuyện con gái, nên ngay từ trước đã dự định trước mấy nhà nuôi gà gần đó, bây giờ vội vàng đi từng nhà lấy, chuyên chọn trứng gà mới hai ngày gần đây, cũng cho chín mươi chín trứng, số lượng may mắn, đặt trong rổ mây, kêu Dương Bắc Kinh lấy về.

“Chỉ cho chút này? Bà ngược lại mua nhiều một chút.” Diêu Liên Phát nói, “Chỗ trứng gà này, đủ ăn vài ngày không?”

“Tạm ăn trước, ăn hết tôi lại đi mua. Khí trời nóng, để lâu sẽ không còn tươi nữa.”

“Vậy cũng quá ít, hai ba ngày thì ăn hết. Tôi nghe nói người trong thôn có cô con dâu ở cữ, trứng gà mái nhỏ d1en d4nl 3q21y d0n như vậy, một lần có thể ăn hai mươi trứng, một ngày ăn ba lần đó!”

“Ông ngốc vậy, chỉ có thể ăn sạch trứng gà? Sẽ không ăn thứ gì khác nữa sao?”

Nghe vợ chồng già nói ồn ào như vậy, mấy chị em đều cảm thấy buồn cười, nhìn hai người mừng rỡ, chỉ quan tâm những chuyện này rồi.

Dương Bắc Kinh vội nói: “Cha, mẹ, tiểu Đông cô ấy sinh mổ, tạm thời không thể ăn gì cả.”

“Ăn một lần hai mươi mấy cái trứng luộc, ai còn có khẩu vị gì nữa?” Diêu Tam Tam cũng cười, “Cha, mẹ, không cần cầm trứng gà sống, dù sao nhà chị cả cũng không thiếu, cha mẹ cho một ít theo tục lệ là được rồi.”

“Con không hiểu gì cả, người sinh đứa bé, trong bụng trống không, ăn nhiều.” Trương Hồng Cúc nói, “Con dâu nhà Lưu Tứ ở thôn trước, ở cữ ăn một bữa hai mươi lăm cái trứng gà mái, còn uống hai chén lớn nước đường đỏ!”


Má ơi, thật sự có cái bụng như vậy! Diêu Tiểu Cải ngồi bên cạnh nghe buồn cười, vội vàng dặn dò Dương Bắc Kinh: “Anh rể cả, anh cũng đừng tin những thứ này, chờ thêm mấy ngày nữa chị cả thèm ăn đồ, anh làm mấy món mềm mềm dễ tiêu hóa cho chị ấy trước, canh củ cải, cháo gạo gì đó.”

“Biết rồi.” Dương Bắc Kinh đồng ý, nhớ hai mẹ con còn trong bệnh viện, cơm cũng không chịu ăn, nên vội vàng cầm rổ trứng gà định đi, Trương Hồng Cúc vội gọi con rể lại.

“Chờ một chút, mẹ đổi quần áo sạch sẽ, rồi đi cùng con vào thăm đứa bé.”

“Tôi cũng đi, tôi cũng đi xem một chút.” Diêu Liên Phát cũng vội nói.

“Ông là thân ông già, đàn ông, người ta ở trong bệnh viện, ông đi nhìn cái gì!”

Trương Hồng Cúc suy nghĩ, tuy nói Diêu Liên Phát là cha, nhưng chỗ khoa phụ sản kia, ông ấy đi vẫn không tiện lắm.

Nào biết Diêu Liên Phát vừa nghe không vui. “Tôi nói bà ấy, sau này bà nói chuyện với tôi ít mắng nhiếc như vậy đi, tôi đã là người làm ông ngoại, thêm một vai vế rồi, bà không thể gạt mặt mũi tôi đi đúng không?”

Ông thêm vai vế với ai chứ! Trương Hồng Cúc liếc chồng một cái, nói: “Những lời này của ông, giữ lại ra oai với cháu ngoại của ông đi!”

Diêu Tiểu Cải vừa nghe, không nhịn được bật cười. Hai vợ chồng già này, xem ra mừng rỡ thành lão ngoan đồng rồi, như vậy mà cũng có thể đấu võ mồm.

Mất thời gian một lúc, Diêu Tam Tam vào nhà một chuyến, gọi điện thoại thuê xe tải chạy lên trấn trên, lại đổi một bộ quần áo chỉnh tề, áo khoác lông hai màu tím trắng, quần jean màu đen, lại nhìn Diêu Tiểu Cải, đi vào trong nhà một chuyến, cũng đổi áo khoác lông rộng thùng thình, hai chị em nhìn nhau cười một tiếng, bắt đầu dụ dỗ Diêu Liên Phát.

“Cha, cha tạm ở nhà trước, hôm nay ba mẹ con con đi là được rồi, ngày khác cha lên thăm em bé.”

“Đúng rồi cha, cha ở lại giữ nhà. Tiểu Tứ sắp tan học rồi đó, dù sao cũng phải có người ở nhà làm cơm cho con bé ăn, đúng không?”

Mất không nhiều thời gian, xe thuê chạy đến, mấy mẹ con lên xe, lưu lại một mình Diêu Liên Phát đứng trong sân căm giận bất bình, đây không phải chèn ép ông sao!


Nhưng mà vừa quay người lại, miệng Diêu Liên Phát đã cười đến rách tận mang tai, ông làm ông ngoại rồi!Cục cưng này... Đúng là mập!

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp, hai quai hàm chu lên, tất cả đều là thịt; vóc dáng cũng lớn, ôm nặng đè trĩu tay.

Cục cưng đỏ hồng, rất mập, mặt chu ra, miệng cong lên, toàn tâm toàn ý ngủ giấc ngủ của bé, vài người đến ôm tới ôm lui, vẫn ngủ không sai.

“Đây mới gọi là con nít mập đấy, thật tốt!” Trương Hồng Cúc ôm không chịu buông tay.

“Cháu nói cha cháu không mập, mẹ cháu cũng không mập, sao cháu lại mập thành ra như thế này? Còn nặng hơn đứa nhỏ đầy tháng của người ta.”

Diêu Tiểu Cải cũng mang thai, nhìn thấy cục cưng đỏ hồng thịt núc ních này, tình mẹ tràn đầy lập tức tràn lan ra, cô đưa tay cũng định ôm, Trương Hồng Cúc không dám cho con gái ôm – bản thân con gái còn lớn bụng đó!

Diêu Tam Tam nhìn cục cưng, rồi cúi đầu nhỏ giọng trò chuyện với chị cả. Dù sao cũng sinh mổ, Diêu Tiểu Đông nằm đó, trừ hai cánh tay, cả người động cũng không thể động, giờ phút này Diêu Tam Tam có thể cảm nhận được nỗi đau lòng của anh rể cả rồi, nhìn chị cả như vậy, cô cũng không nhịn được mà đau lòng.

Diêu Tam Tam cẩn thận xem xét sắc mặt của chị cả, bớt sắc máu đỏ ửng hơn bình thường, dù sao mới sinh đứa bé. Chỉ có điều cũng may, khí sắc tinh thần cũng còn không tệ.

Chị dâu cả nhà họ Dương cũng ở bệnh viện chăm sóc Diêu Tiểu Đông, chị dâu cả nhà họ Dương nhìn thật sự là người thành thật, bận trước bận sau, lúc này cùng Trương Hồng Cúc hai người ôm cục cưng, nhỏ giọng cười nói.

“Thím, thím không biết chứ, thằng nhóc này ăn tốt. Lúc phẫu thuật, người ta ôm những đứa nhỏ khác ra, đều khóc oa oa, riêng thằng nhóc này thì không, lúc ôm ra, không khóc cũng không náo loạn, cái miệng nhỏ nhắn động động, mút mút môi mình, vừa nhìn đã biết chính là đói bụng. Mẹ thằng nhỏ còn chưa xuống sữa đâu, nên cho thằng nhỏ uống sữa bột, một hơi có thể uống nửa bình, đói thì ăn, ăn no đi nằm ngủ, thật sự khiến người ta vui mừng.”

Trong lúc nói chuyện, cục cưng chu cái miệng nhỏ, a a khóc mấy tiếng, chị dâu cả nhà họ Dương vội nói: “Ơ, vừa ăn nhiều rồi mà, sao có thể lại đói rồi?”

“Chắc là tiểu?” Dương Bắc Kinh đã từng ôm con trai, nhìn nhìn nói: “Chắc là do nước tiểu ướt. Chính là một hồ lô nước tiểu, nhiều nước tiểu như vậy!” Tay luồn vào trong chăn mền sờ, thật sự tiểu rồi.

Dương Bắc Kinh cởi bọc chăn mền ra, hơi cứng ngắc mà nâng hai đùi của cục cưng lên, lấy tã lót bị ướt dưới mông ra, bên này chị dâu cả nhà họ Dương đã sớm chuẩn bị xong tã lót hong khô, sợ lạnh mông đít đứa bé, còn dùng sức chà xát trong tay, đưa cho Dương Bắc Kinh.

Dương Bắc Kinh lập tức cầm hai chân nhỏ lên, đặt tã lót đệm dưới mông cục cưng, chỉnh tốt, lại bọc chăn mền nguyên dạng lại. Một loạt động tác, nhìn thì cứng ngắc vụng về, cẩn thận từng li từng tí, người vừa mới nhậm chức cha, kinh nghiệm còn chưa đủ dùng thôi!

Diêu Tam Tam xem xét như vậy, hai cái chân nhỏ mập này, quả thật như hai lọ sành nhỏ rồi. Nên không nhịn được nói đùa trêu ghẹo với chị hai hồi lâu.

“Đặt tên chưa?” Diêu Tiểu Cải hỏi, cứ gọi cục cưng à cục cưng ơi hoài, cũng nên có một cái tên thôi.

“Chưa có đâu.” Diêu Tiểu Đông nói, “Trở về từ từ suy nghĩ, Tam Tam và tiểu Cải, hai đứa cũng nghĩ giúp đi, lấy cái tên có khí thế cho con trai.”

Nói đến đây, Trương Hồng Cúc nghĩ tới một chuyện, nên nói với Dương Bắc Kinh: “Ban đầu, nói muốn để cho con đầu lòng của hai đứa họ Diêu, bây giờ đã xác định chuyện của Tam Tam và Kim Đông, đứa nhỏ này không cần họ Diêu nữa, con rể cả con cứ nói đi?”