Tam Cô Nương Nhà Nông

Chương 84: Đến đấu một mình

Editor: Puck

“Chị ba, coi như toàn thế giới đều nói anh ấy không tốt, nhưng anh ấy đối xử rất tốt với em, không được sao?”

Diêu Hồng Hà mười sáu tuổi, cứ như vậy bị một người lưu manh hơn con bé mười mấy tuổi dụ dỗ. Giờ phút này trong lòng Diêu Tam Tam tràn đầy suy nghĩ, lại không biết nên khuyên nhủ cô em họ này như thế nào.

Diêu Tam Tam nhìn Hồng Hà, nhức đầu.

Mắng con bé kiến thức hạn hẹp? Mắng con bé không có đầu óc? Diêu Tam Tam than thở trong lòng, cố gắng ngăn chặn cơn tức, tức giận có ích lợi gì? Gấp gáp có ích lợi gì? Hồng Hà trước mắt này, vừa tròn mười sáu tuổi, đoán chừng chưa từng đi ra khỏi cái trấn nhỏ này, ra cửa xa nhất cũng chính là mấy người thân gần đây, lại gặp phải nhà cũ họ Diêu trọng nam khinh nữ, đại khái cho tới bây giờ cũng chưa từng có người nào kiên nhẫn đối xử tốt với con bé, cũng không để cho người nói đôi lời có ích đã dụ dỗ đến xoay vòng vòng sao!

“Hồng Hà, em từng nghĩ tới chưa, vì sao có nhiều người nói anh ta không tốt như vậy? Nếu anh ta khiến người khác đều ghét, tại sao lại thật lòng đối xử tốt với một mình em chứ?”

“Nhưng anh ấy... Anh ấy thật sự đối xử với em vô cùng tốt.” Diêu Hồng Hà vẫn cúi đầu, nhìn mũi chân mình, “Chị ba, người khác nói anh ấy cái gì, em nào biết thật hay giả? Nhưng anh ấy rất tốt với em, quan tâm em, bản thân em vẫn có thể nhận ra được!”

Nói đơn giản, người đời mắc mớ gì tới em? Anh ấy có thể phụ tất cả người trong thiên hạ, chỉ đối xử rất tốt với một mình em thôi!

Đoán chừng Diêu Hồng Hà này, chưa từng xem mấy vở kịch đang lưu hành lúc này.

“Vậy em nói đi, rốt cuộc anh ta đối xử tốt với em như thế nào? Chính là trò chuyện với em, lời ngon tiếng ngọt, chỉ biết nói ngọt, muốn dẫn em tới thành thị lớn từng trải, cái này có thể chứng minh anh ta đối xử tốt với em rồi hả? Nếu đúng như vậy, đối xử tốt với một người cũng quá đơn giản, toàn bằng há miệng. Hồng Hà, chị ba em cũng là người tốt đó, chị ba nói cho em, muốn dẫn em tới Bắc Kinh Thượng Hải ngắm cảnh, ăn xong đồ, em nói chị ba đối xử với em tốt hay không tốt?”

Diêu Tam Tam cố gắng nén giận, nhưng vẫn không nhịn được giọng nói hơi nóng vội, Hồng Hà không lên tiếng, cũng không biết có nghe vào hay không.

Giọng Diêu Tam Tam lại chuyển, tiếp tục nói: “Nhưng mà vừa xoay mặt, chị lập tức dẫn em ra ngoài, bán tám ngàn đồng, em nói rốt cuộc chị tốt thật hay tốt giả? Chị nghe nói ở thôn bên cạnh có một lão Quang Côn Tử, cũng sắp bốn mươi rồi, thời gian trước mua một người vợ chỗ bọn buôn người, mới mười bảy tuổi, mỗi ngày tham ăn tham uống dụ dỗ, em nói ông ta có tốt hay không?”

Nghe giọng Diêu Tam Tam nôn nóng, Diêu Hồng Hà ngẩng đầu lên nhìn chị họ, sau lại cúi đầu tiếp: “Chị ba, chị nói đây là hai chuyện khác nhau, anh Lục Tử sao có thể bán em! Anh ấy chắc chắn sẽ không.”


“Đúng, không bán em!” Diêu Tam Tam tức giận nói, “Anh ta độc thân, còn lớn hơn em đến mười mấy tuổi lận, lăn lộn đến giờ vẫn không có một người vợ, chỉ cần dụ dỗ em tới tay, còn lời hơn lão Quang Côn Tử nhiều, tiết kiệm tám ngàn đồng!”

“Hồng Hà, em nghĩ đi, lão Quang Côn Tử ở thôn trước, mua một cô gái mười sáu mười bảy tuổi về, chỉ cần cô gái kia không chạy, bằng lòng ở cùng lão, đừng nói ăn ngon uống tốt, lời ngon tiếng ngọt rồi, kêu lão ấy coi là tổ tông mà cung phụng, đảm bảo lão ấy cũng bằng lòng.”

Diêu Tam Tam vừa nói đến chuyện như vậy, vừa thầm mắng trong lòng, đối xử với người đáng ghét, hư hỏng như vậy, tại sao không gọi chó hoang đến nuốt sống luôn?

“Nhưng em suy nghĩ một chút, cuộc sống như thế sao sống? Cuộc sống như vậy có thể lâu dài sao? Em cho rằng Vương Lục Tử thật lòng đối xử tốt với em hả? Anh ta không dụ dỗ em, có thể để ý đến anh ta?”

Chuyện đơn giản như vậy, tại sao lại khiến người bị lừa tràn đầy tình nguyện chứ?

“Chị nghe nói Vương Lục Tử này, hết ăn lại nằm, kiểu người đánh cha chửi mẹ, mẹ ruột của anh ta cũng thiếu chút nữa bị anh ta làm tức chết! Hồng Hà, em cũng không thể không nghĩ, anh ta đối xử không tốt với cả cha mẹ ruột thịt của mình, em là ai? Anh ta dựa vào cái gì mà đối xử tốt với em? Coi như anh ta thật sự tốt với em, thứ người như thế, anh ta có thể đối xử tốt với em được bao nhiêu ngày? Coi như anh ta đối xử tốt với em là thật được chưa nhưng anh ta một kẻ nhị lang tám trứng, không có một chút tiền đồ nào, anh ta có thể đáng giá em đi theo anh ta sao?”

“Em nhìn em xem, tuổi còn nhỏ, dáng dấp lại đẹp mắt, chỉ cần em sống thật tốt, không học hư, em còn lo không có người thanh niên tốt nào thích em? Hồng Hà, em còn dính dáng đến một người lưu manh như vậy, cả đời có thể bị phá hủy!”

Diêu Tam Tam cảm thấy, miệng mình cũng không vụng về, moi hết ruột gan, vắt óc tìm mưu kế khuyên, nói liến thoắng hồi lâu, Diêu Hồng Hà này lại nắm chặt tay không lên tiếng, trầm mặc thật lâu mới nói: “Chị ba, em cũng biết rõ, chị vì tốt cho em, chị và chị hai, đối xử với em cũng không tệ. Nhưng mà... Vương Lục Tử trước kia anh ấy không phải không có vợ, trong lòng anh ấy... Cũng khổ, cũng cô độ, không có ai để ý đến hiểu anh ấy... Anh ấy nói rồi, chờ anh ấy có một gia đình hạnh phúc, anh ấy nhất định siêng năng làm việc, chăm nom gia đình thật tốt.”

Cái gì, chuyện này là sao? Vương Lục Tử là con quái vật kỳ diệu gì? Hồng Hà này có phải cảm thấy, hai người bọn họ có thể giúp nhau giải thoát ấm áp lẫn nhau? Haizzz! Thật sự muốn mở sọ con bé ra nhìn xem, rốt cuộc trong đầu nhét lúa mạch hay rơm rạ!

“Nói không thông?” Khi Bào Kim Đông đi tới, đã thấy Diêu Tam Tam ngồi dọc theo bên cạnh bờ ao xi măng, ôm đầu gối, bản thân ở đó vỗ gáy phiền não. Anh cười cười, an ủi vỗ về cô.

“Nói không thông. Còn cầu xin em đó, nói em đừng nói với người khác, hơn nữa đừng nói với mẹ nó.” Diêu Tam Tam nói, “Thật ra thì em thấy, bản thân con bé cũng biết Vương Lục Tử không phải người tốt, nhưng vẫn mơ tưởng viển vông cảm thấy, Vương Lục Tử thật tâm đối xử tốt với mình. Em suy nghĩ, thật sự không biết hai người này đến nông nỗi nào rồi, tuyệt đối đừng làm ra chuyện gì xấu.”

“Con nhóc choai choai như vậy, con bé có thể nghe lời em, thì con bé sẽ không ngu xuẩn đến mức phạm phải sai lầm kia!” Bào Kim Đông nói, “Này, em nói lúc chúng ta mười lăm mười sáu tuổi, có phải cũng tự cho là đúng như vậy không?”


“Anh lúc mười lăm mười sáu tuổi?” Diêu Tam Tam nhớ tới chuyện khi còn bé, hơi cảm thấy buồn cười, “Tự cho là đúng? Hơi hơi, còn không phải đồ thừa em trộm dưa chuột nhà anh sao.”

“Em không trộm dưa chuột nhà anh, em chỉ trộm cậu thứ hai nhà họ Bào trung thành và tận tâm của nhà anh thôi.” Bào Kim Đông cười.

Người này, sao lại bắt đầu học được mồm mép lém lỉnh rồi? Diêu Tam Tam liếc mắt nhìn anh, không phản ứng đến anh.

Biết cô lo lắng chuyện của Diêu Hồng Hà, Bào Kim Đông liền đi tới, theo thói quen ôm bả vai cô nói: “Đứa nhỏ lớn như vậy, con bé biết cái gì chứ! Anh xem em cũng đừng nên nhúng tay vào, bản thân con bé có cha có mẹ, em làm chị họ, dù sao cũng chỉ lớn hơn con bé hai tuổi mà thôi, em can thiệp làm sao?”

“Vậy anh nói làm sao? Nếu chúng ta biết rồi, cũng không thể mắt thấy con bé bị phá hủy. Hơn nữa, con bé đi làm ở khu ươm giống nhà chúng ta, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, thím ba thế nào cũng đổ cho chúng ta.”

“Nói cho cha mẹ con bé biết không phải là xong rồi.” Bào Kim Đông nói, “Thổi một tiếng gió cho nhà con bé. Người trong nhà con bé mặc kệ, người bên cạnh can thiệp như thế nào?”

Nói cho chú ba thím ba? Có thể tưởng tượng, ngoài đánh chửi một trận, có thể giải quyết cái gì sao? Vốn chính do chú ba thím ba quan tâm con bé không đủ, thiếu quan tâm yêu thương, mới xảy ra chuyện ngày hôm nay, nói không chừng ngược lại thành phản tác dụng.

Có sao nói vậy, Diêu Tam Tam cũng không có bao nhiêu tình cảm với cô em họ Hồng Hà này, cô cũng không phải người quá tốt, không muốn làm chúa cứu thế, nhưng Diêu Hồng Hà trước mắt, khiến cho cô nhớ tới rất nhiều, nên chịu hết nổi đồng tình quan tâm một chút.

“Anh Kim Đông, em cảm thấy nói cho người ta biết cũng vô dụng, thím ba đó, không được thì thôi, nói không chừng còn định mắng em vài câu. Anh nghĩ cách giúp em đi, anh nghĩ đi, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, con bé làm công trong khu ươm giống của chúng ta, trong khu ươm giống đều là con gái, ảnh hưởng cũng không tốt.”

“Chính em cũng nói, chú ba thím ba em giải quyết công việc trong thôn là cái dạng gì? Không biết nhìn lòng tốt của người đã đành, sói vàng không thả mùi khai đến thân.”

Sói vàng đánh rắm, như chồn hôi đánh rắm

Bào Kim Đông nói nhảm trong miệng, thấy Diêu Tam Tam lo lắng dẩu môi, lại an ủi cô: “Em cũng đừng quá quan tâm theo, theo anh thấy, em nói rách miệng, cũng không nhất định có tác dụng, Hồng Hà đó vốn không nghe lọt, dầu muối không vào.”

“Anh nói như vậy, chẳng lẽ mặc kệ rồi hả?” Diêu Tam Tam nói, trong lòng lại tức giận. Sớm biết vậy, đã không để cho Hồng Hà tới làm việc, cả ngày kêu thím ba để ý làm việc nhà nông trong nhà, cơ hội gặp mặt ít đi, nói không chừng còn khá hơn, cũng bớt cho cô lo lắng tức giận.

Thấy cô tức giận, Bào Kim Đông chỉ cười cười.

Vốn tưởng rằng, ít nhiều Hồng Hà có thể nghe lọt một chút, kết quả không quá hai ngày, Diêu Tam Tam rõ ràng nghe thấy cô gái ở khu ươm giống nói, Hồng Hà lên đồn công an làm chứng minh thư rồi.

Chẳng lẽ lại bứt dây động rừng rồi, Vương Lục Tử quyết định lừa người chạy trốn rồi hả?