Editor: Puck
Trao đổi như vậy với Bào Kim Đông, Diêu Tam Tam tính toán đợi khi người một nhà cùng một chỗ, sẽ nói ra chuyện chia hoa hồng cho chị em.
Nhà họ Diêu trôi qua năm mới náo nhiệt trước nay chưa từng có. Muốn nói náo nhiệt, thật ra thì đêm ba mươi, đầu năm người một nhà ít đi mấy người – theo phong tục, Diêu Tiểu Đông phải về nhà chồng ăn mừng năm mới, Diêu Tiểu Cải và Lục Cạnh Ba về mở tiệc mời khách nhà ông bà, nên lưu lại qua lễ mừng năm mới rồi, Bào Kim Đông còn chưa kết hôn, anh đang ở nhà họ Bào mừng năm mới.
Chỉ còn lại hai vợ chồng Diêu Liên Phát và Tam Tam, tiểu Tứ, Diêu Liên Phát thật sự chuẩn bị đủ thứ giết gà, giết cá, chiên thịt viên, làm bánh trôi... Sai Trương Hồng Cúc vòng quanh, việc vui của Diêu Tiểu Cải vừa qua, trong nhà thịt hấp chỉ còn dư lại một chậu lớn thôi, còn thừa không ít món ăn, dân quê không thích lãng phí nhất, không thể làm gì khác hơn là chia cho họ hàng, các nhà hàng xóm ăn, mình còn lại không ít, mà ăn xong, cũng không ngăn được Diêu Liên Phát cao hứng.
Bản thân Diêu Liên Phát vội vàng dán câu đối xuân, dán giấy đỏ lên cửa, đào hố cắm một cây trúc xanh, gọi là “Cây tiền của Diêu”, phía trên còn buộc đậu phộng nhuộm xanh nhuộm đỏ, tiền giấy Mao, chuỗi tiền đồng gì đó; trên bàn còn đặt một cái thưng một mét, bên trong chứa trấu cám, ngụ ý “Cao thăng hữu phúc” *; mặt trời ngày ba mươi còn chưa lặn, ông đã loay hoay tìm cây gậy gỗ, chặn trước cửa lớn, nói cái này gọi là “Lan kim mã câu tử” **, gia tài không chạy được, năm sau thịnh vượng; ngay cả trên chuồng heo ông cũng dán câu đối “Ngũ cốc được mùa, lục súc thịnh vượng”, bận rộn đến vô cùng cao hứng.
(*) Cái thưng: Đồ đo lường, bằng một phần mười cái đấu (“thưng” do chữ “thăng” 升 đọc chệch ra). Trấu cám 麸 [fū] có cách đọc gần giống chữ phúc 福 [fú]
(**) “Lan kim mã câu tử”: Ngăn không cho ngựa vàng (tài vận) chạy đi.
Hai con gái gả cho con rể vừa ý lại có mặt mũi, đứa thứ ba định hôn biến thành con rể tới nhà tốt như vậy, thu nhập trong nhà nóng hôi hổi, Diêu Liên Phát dùng một câu tục ngữ chính là “Người nghèo mới giàu, thẳng lưng lồi bụng”, không biết nên đốt tiền như thế nào mới tốt nữa.
Lễ mừng năm mới... Thật ra rất nhàm chán, ăn ăn ăn, uống uống uống, xem ti vi, nông thôn sẽ không làm việc gì khác.
Nơi này còn có phong túc hơi khôi hài, lễ mừng năm mới không được làm việc, trong mấy ngày đầu năm không được gội đầu, giặt quần áo, còn không cho phép nói lung tung, nếu không để ý câu nào phạm vào kiêng kỵ của người lớn.
Cái khác đều dễ nói, không cho phép gội đầu, Diêu Tam Tam vừa ăn cơm tối xong mới nhớ tới, không thể làm gì khác hơn là đêm ba mươi nấu nước gội đầu.
Gội đầu xong nhìn lại, trong nhà có hai người gọi là chú, bác hàng xóm tới, đánh cờ với Diêu Liên Phát, Trương Hồng Cúc bưng đậu phộng rang, đậu rang, cũng ngồi bên cạnh xem.
Bàn cờ của người nông dân, nơi đây gọi là “Lục chu”, mấy ô vuông mấy cục đá, bên ngoài không biết có cách chơi này hay không, nông dân ở nông thôn đều thích, nghe nói là cờ đàn ông chơi, Diêu Tam Tam sững sờ nhìn không hiểu.
Xem ra tiểu Tứ cũng chuồn đi chơi, Diêu Tam Tam xõa tóc dài ướt nhẹp, lau sơ sài, dứt khoát cũng lặng lẽ chạy [email protected] ra cửa, quen cửa quen nẻo chạy đến nhà họ Bào chơi.
Cả nhà họ Bào, nhiều người thật, còn náo nhiệt hơn nhà họ Diêu, cha Bào mẹ Bào, bốn cậu con trai, cộng thêm chị dâu và Lôi Lôi.
Lôi Lôi vừa nhìn thấy Diêu Tam Tam, liền cười hì hì kéo cô: “Cô Tam, bà nội con nói sang năm mới sẽ cho con tiền mừng tuổi, mẹ con cũng cho, cô có cho không?”
Diêu Tam Tam sờ sờ, hỏng rồi, không mang tiền, nên vội nói: “Lôi Lôi, ngày may mới mùng một đầu năm, cô nhất định cho con.”
“Bản thân cô Tam của con vẫn là một đứa trẻ, con còn đòi cô cho tiền mừng tuổi!” Mẹ Bào cười nói Lôi Lôi. Trong quan niệm của người nông dân, chưa kết hôn đều là trẻ con, đòi người khác cho tiền mừng tuổi mới đúng.
“Không giống nhau, có Lôi Lôi, bây giờ con cũng lẫn lộn thành bậc cô chú!”
Diêu Tam Tam vừa nói như thế, cả gia đình đều bật cười, Kim Thành đi theo nghịch ngợm, khuyến khích Lôi Lôi: “Lôi Lôi, con phải gọi là thím Tam, cô ấy sẽ cho con nhiều tiền hơn.”
“Đừng dạy lung tung đứa trẻ, còn chưa kết hôn!” Mẹ Bào trách cứ Kim Thành, dù sao người lớn tuổi cũng bảo thủ.
Mẹ Bào nhìn Diêu Tam Tam hỏi: “Trời lạnh như vậy, buổi tối khuya con còn gội đầu?”
Mẹ Bào vừa nói, Diêu Tam Tam tiện tay sờ, bên ngoài lạnh, chỉ trong quãng đường ngắn, phần tóc phía dưới lại kết băng rồi, đông cứng một mảng, cầm trong tay nhìn, trên sợi tóc toàn là băng trắng trắng.
“Nhanh chóng qua bếp lò sấy trước.”
Mẹ Bào vừa nói xong, một cái khăn lông sạch lớn chụp xuống phủ lên đầu, Bào Kim Đông tức giận lau vài cái cho cô, kêu cô: “Tự lau sạch đi!”
“Vẫn là chú hai biết thương người!” Chị dâu cả nhà họ Bào trêu ghẹo, Tam Tam vừa mới đi vào, người này đã đứng dậy đi ra ngoài, thì ra đi tìm khăn lông.
“Anh cả không thương chị?” Bào Kim Đông liếc chị dâu nói, “Chị dâu, anh cả không thương em thương chị.”
Phong tục địa phương, anh chồng phải hết sức tôn trọng em dâu, nhưng em chồng có thể thoải mái trêu chọc chị dâu, Bào Kim Đông lớn lên ở nông thôn, đương nhiên thong dong phản kích, chị dâu cả nhà họ Bào chỉ bị thua thiệt. Mọi người cũng đều không để ý, kể cả anh cả Bào cũng cười theo.
Chị dâu cả nhà họ Bào lập tức sai Lôi Lôi: “Lôi Lôi, đi đánh chú hai con giúp mẹ.”
“Đánh không lại.” Lôi Lôi chạy một vòng trước mặt Bào Kim Đông, lại chạy trở về, dáng vẻ uất ức thật thú vị.
Diêu Tam Tam thích không khí nhà họ Bào. Tính tình cha Bào mẹ Bào đều rất vui vẻ, thích nói thích cười, không câu nệ, tuy nói nặng gánh, việc nhà nông mệt mỏi, trong nhà cũng khó khăn, nhưng mẹ Bào lại hết sức lạc quan, cả ngày vui vẻ.
Diêu Tam Tam nhớ tới mẹ mình Trương Hồng Cúc, thời gian khóc tương đối nhiều.
Thật sự người không giống nhau, cách sống cũng không giống nhau.
Có lẽ bởi vì như vậy, cho nên tính tình Bào Kim Đông cũng rộng rãi phóng khoáng.
Diêu Tam Tam thầm nghĩ trong lòng, nhà họ Bào chỉ trông cậy vào vài mẫu như vậy, luôn không phải là cách, không giải quyết được gánh nặng lớn như vậy, nên nghĩ cách để cho cha Bào mẹ Bào tìm một việc làm thích hợp.
Cô có thể nghĩ tới, Bào Kim Đông cũng có thể nghĩ đến, quay đầu lại sẽ cùng nhau bàn luận đi.
Chơi cả đêm ở nhà họ Bào, Bào Kim Đông đưa cô về, suốt dọc đường vang lên tiếng pháo, đã không còn sớm, trở về nhanh chóng ngủ, đợi lát nữa tiếng pháo đánh thức cô, một năm mới đã đến rồi.
Mùng hai đầu năm, đón con gái.
Theo phong tục, ngày này người nhà mẹ đẻ phải đưa người đi đón con gái về. Diêu Tiểu Đông, Diêu Tiểu Cải không đợi người nào đi đón, từ sớm đã tự giác chạy về.
Diêu Tiểu Cải mới cưới, coi như là lại mặt sau cưới, nên quan trọng hơn, hai vợ chồng son mang theo rất nhiều quà tặng, dáng vẻ mới cưới ngọt ngào, không tự chủ đã bộc lộ ra ngoài rồi. Dương Bắc Kinh kết hôn mấy năm, tùy tiện xách hai loại điểm tâm, thoải mái tùy ý đến rồi.
Diêu Liên Phát gọi Diêu Tam Tam, kêu cô đi đón Bào Kim Đông. “Hai đứa còn chưa kết hôn, sáng mai nó mới đến nhà chúng ta, theo lễ tiết ngày mùng hai chúng ta nên đến đón nó.”
“Đón gì mà đón, còn để con đi đón? Chắc chút nữa anh ấy sẽ đến.” Cách hai ngõ hẻm còn để cô đến đón, quá buồn cười! Lại nói chiều ngày mùng một Diêu Tam Tam còn chạy đến nhà họ Bào chơi, cho Lôi Lôi tiền, ăn xong sủi cảo mới về.
Quả nhiên không lâu sau, Bào Kim Đông lắc lư đẩy cửa tiến vào, chào hỏi người nhà họ Diêu, rồi cùng Dương Bắc Kinh, Lục Cạnh Ba chuẩn bị mọi thứ đánh bài.
Đánh bài cần bốn người, không đủ tay, Tam Tam và tiểu Tứ xem phi truyền hình, Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải bị kéo đi làm một tay, hai chị em kết phường làm một nhà, nghe nói vẫn thua thật mất mặt. Càng mất mặt hơn chính là, nghe nói hai chị em còn ăn vạ, bị ba người kia giễu cợt.
Ăn cơm xong ngồi tán gẫu, Diêu Tam Tam nói ra suy nghĩ chia tiền hoa hồng cho mấy chị em.
Nào ngờ cô vừa nói, nhiều người phản đối, người đầu tiên nhảy ra phản đối chính là Diêu Liên Phát, “Chị cả chị hai con đã lấy chồng rồi, tiểu Tứ còn nhỏ, con chia với ai?”
Ý tứ này của Diêu Liên Phát còn thiếu không nói thẳng, ông ấy, tư tưởng cũ, tâm ý từ trước tới nay luôn thiên vị. Ở trong ý tưởng của Diêu Liên Phát, nếu Bào Kim Đông được chọn ở rể, đó chính là con trai kế thừa gia sản trong nhà rồi, mới đúng là cây có cành, cho dù nhà họ Diêu có bao nhiêu gia sản, đều là của Bào Kim Đông, hoặc nói là của Bào Kim Đông và con gái, về đứa khác – không phải đã cho chút đồ cưới rồi sao!
Diêu Tam Tam không trông cậy vào người cha sẽ tiến bộ, hơn nửa đời người, tư tưởng này thật sự khó thay đổi.
Trương Hồng Cúc không lên tiếng, không biết bà đang nghĩ gì.
“Cha, đây là chuyện giữa chị em con, cha đừng quản.” Diêu Tam Tam vừa nói như thế, Diêu Liên Phát thiếu chút nữa tức giận, được rồi, tiền do con gái kiếm, cha ruột đứng sang một bên đúng không?
Ông đang định quát Diêu Tam Tam vài câu, Lục Cạnh Ba lại nói: “Cha nói rất có lý. Hơn nữa nhà anh và anh rể cả đều không có gì khó khăn, chúng ta giúp đỡ thêm trong nhà mới đúng. Tam Tam em suy nghĩ nhiều.”
“Anh rể hai, anh có ý gì?” Diêu Tam Tam cố ý nói, “Khai xuân nhà chúng ta dựa vào chị hai đến ươm giống, năm nay chúng ta còn định mở rộng, chuẩn bị đủ thứ lại mướn công nhân, anh thật oách! Anh vừa nói như vậy, có phải không nỡ để chị hai đến làm việc?”
“Miệng lưỡi bén nhọn.” Diêu Tiểu Cải thấy dáng vẻ cười bất đắc dĩ của Lục Cạnh Ba, nên mở miệng trợ giúp chồng mình, “Tam Tam, em nói những thứ kia, vốn không hợp với quy củ nông thôn ta.”