Tam Cô Nương Nhà Nông

Chương 70-1: Anh chờ em

Editor: Puck

Vì để cá chạch bùn không trượt không chết trong khi tiêm trợ sản, Diêu Tiểu Cải tốn không ít tâm tư.

Cầm khăn lông ấn chặt, sợ đè cá chạch bùn, tiêm cũng không dễ; để cá chạch bùn dính lên bùn cát, ngược lại đề phòng trơn trượt, nhưng dễ dàng tổn thương dịch nhờn trên da của cá, dù sao luôn không như ý.

Lục Cạnh Ba nói, sau khi tiêm kích đẻ có tỷ lệ tử vong nhất định là không tránh khỏi.

Diêu Tiểu Cải cũng không chết tâm, cô buông đồ trong tay, đi vào trong nhà, nhanh chóng cầm khung thêu hoa ra ngoài.

Khung thêu hoa này, là hai mảnh trúc cuộn tròn, phía ngoài gồm hai vòng trúc hợp lại, có thể kéo căng chặt vải thêu.

Diêu Tiểu Cải cầm khung thêu, lớn bằng miệng chén, cô tìm một mảnh lưới cá mắt nhỏ mềm, kéo căng phía trên, nhấn nhấn, để cho lưới đánh cá lỏng ra một chút, rồi xiết chặt khung thêu.

Diêu Tiểu Cải cầm “Vòng lưới” cải tạo này, vớt một con cá chạch bùn lớn ở trong thùng ra, thuận tay khẽ bóp vòng lưới, quả nhiên đặt cá trơn mượt uốn éo nằm yên trên bàn.

Tay trái cô giữ chặt vòng lưới, tay phải cầm ống tiêm, châm kim lên vây lưng cá qua mắt lưới tinh xảo, tiêm nước thuốc vào.

Lục Cạnh Ba ngồi xổm trước bàn, vui mừng nhìn việc Diêu Tiểu Cải làm, Diêu Tam Tam cũng đứng lại gần, thứ như vây, xem ra dùng rất tốt!

“A tiểu Cải, đầu óc của em đúng là chịu đi sâu, thứ này có thể xin phát minh độc quyền rồi.” Lục Cạnh Ba nói.

Ban đầu mọi người đều cho rằng loại cá nhỏ kể cả cá chạch bùn khi tiêm thuốc trợ sản, không phải đều là cứng rắn túm cứng rắn cầm.

“Chỉ là cái lưới nhỏ, có gì mà phải độc quyền!”

“Trên con dao làm bếp đánh một cái lỗ để treo lên, người ta còn xin độc quyền đấy!” Lục Cạnh Ba nói, “Thứ này tuyệt đối xem như tiến bộ kỹ thuật của em. Anh tìm được phương pháp, phương pháp gây tê, phương pháp nước đá, kể cả cho nó dính bùn cát, tất cả đều có chỗ thiếu sót.”

Diêu Tiểu Cải cầm lưới vòng này vẫn suy nghĩ, Diêu Tam Tam nhìn một chút, nói: “Dùng tốt. Mình làm thêm một cái chuyên biệt, mảnh trúc hẹp một chút, hoặc dứt khoát dùng dây thép vòng lại, làm nhỏ một chút, hơi lớn hơn cá chạch bùn một chút là được, thì càng tiện tay rồi.”


“Để anh làm.” Lục Cạnh Ba nói.

Ngày hôm sau Lục Cạnh Ba mang hai cái lưới vòng đã sửa đổi, dùng dây thép mỏng uốn vòng lại, vì sợ làm xước đến cá chạch bùn hoặc chạm vào tay, còn đặc biệt bọc vỏ dây điện thật mỏng, lưới phía trên cũng tỉ mỉ chọn lựa, rất mềm mại, mắt lưới to bằng đầu ngón tay út, vừa có thể giữ chặt cá chạch bùn, lại không ảnh hưởng đến tiêm.

Diêu Tiểu Cải dùng công cụ sửa đổi này, quả nhiên có hiệu quả gấp rưỡi.

Tay chân cô lưu loát vớt cá chạch bùn, tiêm, bỏ vào trong nước. Lục Cạnh Ba bưng một cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh, hỗ trợ ống tiêm, nước thuốc gì đó cho cô.

Nhà nông giữa mùa xuân sau giờ ngọ, trong sân to như vậy hoàn toàn yên tĩnh, Diêu Tam Tam cầm lưới có cán dài, đang chăm sóc cá chạch bùn trong ao. Vợ chồng Diêu Liên Phát, một muốn đi coi ao cá, một đi xuống ruộng nhổ cỏ. Dưới hành lang chỉ có hai người Diêu Tiểu Cải và Lục Cạnh Ba ngồi, ngồi đối diện nhau, bận rộn ăn ý.

“Kỹ thuật viên Lục, anh xem, anh thường xuyên đến hỗ trợ chỉ đạo, chúng em cũng không có gì tốt để cảm tạ, thật ra công việc của anh cũng bận rộn, không cần anh lại đến.”

Diêu Tiểu Cải đột nhiên nói như vậy, trên mặt Lục Cạnh Ba nhịn không được chút mất mát, anh nhìn ngón tay tinh xảo của Diêu Tiểu Cải cầm ống tiêm, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Cải, em nên biết.”

“Em biết gì chứ!” Diêu Tiểu Cải bình tĩnh nói, “Anh xem, bản thân anh là kỹ thuật viên nông nghiệp, anh cũng có công việc đàng hoàng phải làm, chuyện của chúng em không thể làm trễ nải thời gian của anh, theo em thấy, anh cũng nên bận rộn công việc của mình.”

“Tiếp theo có phải em còn muốn nói với anh: Anh nên coi trọng lớp của anh, nên tìm đối tượng của anh, nên sống cuộc sống của chính anh, nên tránh xa ra?”

“Nói đúng lắm.” Khóe miệng Diêu Tiểu Cải nhếch lên cười, “Anh xem anh cũng biết. Anh không còn trẻ, anh nắm chắc tìm đối tượng phù hợp, chúng em cũng được uống rượu mừng.”

Thì ra cô từ chối người ta như vậy, Lục Cạnh Ba hỏi ngược lại: “Vậy còn em? Em quyết định đối tượng muốn tìm chưa?”

“Em à, đợi lúc thích hợp tìm.” Giọng Diêu Tiểu Cải, hết sức bình thản.

“À, vậy anh chờ em.” Giọng Lục Cạnh Ba cũng ôn hòa bình tĩnh.

Diêu Tiểu Cải nhất thời trầm mặc.

Lần này dáng vẻ hai người nói chuyện với nhau, lại giống như gió nhẹ nước chảy, hình như chỉ bàn luận trên trời có mây, ngoài cửa có cây...


Diêu Tam Tam đứng gần cửa bờ ao, cẩn thận chăm sóc cá trong ao, cá đã đẻ trứng phải đúng lúc vớt ra ngoài, kịp thời bổ sung tổ cá mới vào, nếu không nói không chừng cá sẽ tự ăn trứng của mình.

Cô vụng trộm quan sát hai người dưới hành lang, hai người bọn họ không vội, cô đã hơi nóng nảy.

“Người nhà anh không gấp?” Cuộc đối thoại giữa Diêu Tiểu Cải và Lục Cạnh Ba vẫn còn tiếp tục.

“Người nhà?” Lục Cạnh Ba cười nhạt, “Không gấp.”

“Mười mấy năm trước cha mẹ anh đã ly hôn, cũng đã sớm có gia đình riêng, bọn họ vẫn coi như có trách nhiệm, hai bên đều bỏ tiền cho anh đi học, tốt nghiệp rồi không ai để ý tới nữa.” Giọng Lục Cạnh Ba ôn hòa yên tĩnh, thậm chí mang theo vẻ lười biếng ngày xuân, “Cha mẹ anh cũng từng là cặp vợ chồng rất xứng đôi trong mắt người khác, vậy thì sao.”

Chuyện gia đình anh, Diêu Tiểu Cải đã từng nghe nói trước, có lẽ cô theo bản năng tránh không hỏi, chỉ biết Lục Cạnh Ba rất ít khi nhắc tới gia đình anh với người khác, có người hỏi cũng thuận miệng tránh né. Mà hôm nay anh đột nhiên lạnh nhạt nói đến như vậy, khiến Diêu Tiểu Cải có cảm giác hơi khó hiểu.

Hơi... Đau lòng.

Cá giống mở miệng, nước bùn, tự ăn, mà ngay cả nước trong ao, cũng phải lọc qua hai tầng băng gạc mới có thể bỏ vào, sợ đi vào có hại tới sự phát triển của cá giống.

Dưới săn sóc tỉ mỉ của hai chị em, một tháng sau, cá giống của nhà họ Diêu đã dài chừng bốn, năm centimét, cỡ cá giống có thể bán.

Năm nay bởi vì không ít người có dự định, trong ao xi măng nhà họ Diêu nuôi đầy cá giống.

Sau thu tạm nuôi lớn cá chạch bùn, đầu xuân ươm giống, tất cả ao xi măng lớn nhỏ trong sân đều được trọng dụng.

Hiện giờ Diêu Tam Tam chỉ hận không đủ chỗ, sáu gian nhà, sân chiều rộng mười tám mét chiều dài hai mươi mấy thước, vẫn chê nhỏ.

Từ từ đi, cô an ủi mình. Tất cả phải từ từ đi, cá chạch bùn không gấp được, tính tình chị hai cũng không gấp được.

Một khi cá giống có thể bán, người dự định trước kia lập tức tới mua.

Cùng thôn, xe ba gác thậm chí xe đẩy là tốt rồi, dự định bỏ cá giống vào trong thùng lớn, đặt từng thùng vào trong xe đẩy đi. Thôn trấn bên ngoài, chạy xe ba bánh đến mua, dùng thùng lớn bằng nhựa trắng.

Giống như bán cá giống, cá chạch bùn giống của Diêu Tam Tam không dùng cân bán, mà dùng đuôi. Cá chạch bùn giống dùng cân bán, có cân hay không có cân, đều là dụ dỗ người.

Diêu Tiểu Cải dùng chính là phương pháp đếm cá bột theo giá thức ăn, dùng lọ nhỏ đo, một vạn đuôi cá chạch bùn giống bọn họ bán sáu mươi đồng. Nói như vậy, một mẫu mặt nước có thể nuôi thả hơn mười vạn đuôi. Diêu Tiểu Cải nói, duy trì cho ăn, mới có thể nuôi thả đến hai mươi vạn đuôi.

(*) Cách đếm cá bột: Đổ vào cốc thủy tinh có chia độ 3-4 cc nước. Sau đó đổ một ít cá bột đã róc nước vào cốc cho nước dâng lên 2-3 cc. Đếm số cá bột trong cốc và tính ra 1 cc có bao nhiêu cá bột. Tiếp đó tính ngược từ số cá bột định mua ra số cc tương ứng. (Nguồn: Sonongnghiẹp)

Một mẫu mặt nước cá giống, Diêu Tam Tam có thể kiếm sáu trăm đồng.