Tam Cô Nương Nhà Nông

Chương 60: Đừng có đoán mò

Edit: Mèo Mạnh Mẽ

Theo phong tục địa phương thì bốn ngày sau đám cưới là ngày lại mặt. Hôm nay, Dương Bắc Kinh đưa Diêu Tiểu Đông trở lại từ sớm. Tính tình hai người đều chín chắn, sẽ không biểu hiện ân ái thân mật trước mặt người khác, nhưng cũng bất giác có vài động tác nhỏ ăn ý. Diêu Tam Tam nhìn chị hai, đuôi mày khóe mắt rõ ràng không tự giác chứa đựng nụ cười ngọt ngào.

Dĩ nhiên, cặp vợ chồng anh rể và chị hai, thật sự không còn chỗ nào để người ta phải lo lắng nữa.

Con rể lại mặt sau đám cưới, thông thường phải uống vài ly, là người trong nhàcả rồi, nên cũng không chú ý lắm, Trương Hồng Cúc đi xào vài món ăn ngon miệng, người một nhà ngồi quanh bàn, vừa ăn vừa nói chuyện, Diêu Liên Phát vui vẻ thoải mái uống chút rượu, riêng Dương Bắc Kinh giờ đã có kinh nghiệm, tay bưng ly rượu, chỉ nói uống, chứ vẫn không thấy cạn.

“Anh rể, anh không uống rượu sao?”. Diêu Tam Tam cố ý nói.

“Anh uống đây”.

“Nhưng anh bưng ly rượu lâu rồi, anh kính rượu cha em như vậy, thành ý đâu?”.

“Tưởu lượng cha tốt, có thể uống. Còn anh nếu uống say quá, ai chở chị hai em về nhà đây?”.

Dương Bắc Kinh nói thầm trong bụng, anh mà uống say quá, không thể mang vợ về nhà thì không nói đi, mấy đứa nhóc tụi em, kiểu gì mà không la hét đòi ném anh vào chuồng dê nữa chứ.

Nghe thấy có người gõ cửa bên ngoài, Tiểu Tứ liền đặt đũa xuống, tay còn cầm chân gà chạy đi mở cửa, rất nhanh đã chạy vào với vẻ mặt thần bí, nháy nháy mắt với Diêu Tam Tam, nói với Diêu Tiểu Cải:

“Chị ba ơi, có người tìm chị kìa”.

“Tìm chị hả?”. Diêu Tiểu Cải nói, “Ai tìm chị? Sao em không kêu họ vào?”.

Diêu Tiểu Cải nói rồi đứng dậy đi ra ngoài, cô vừa đi, Tiểu Tứ liền ngoéo ngoéo ngón tay Diêu Tam Tam, Diêu Tam Tam hiểu ý, hai đứa chuồn ra ngoài như hai tên trộm.

Một chiếc xe gắn máy dựng ngoài cổng lớn, bên cạnh là một người đàn ông trẻ tuổi, vóc người không cao không thấp, mặc áo sơ mi trắng, có vẻ rất lịch sự. Diêu Tiểu Cải kinh ngạc hỏi:

“Kỹ thuật viên Lục, sao anh rảnh rỗi đến đây thế?”.

Người nọ vừa thấy Diêu Tiểu Cải ra ngoài, liền cười nói: “Hôm nay anh đi ngang qua đây, có mang ít đồ cho em. Sổ ghi chép bảo bối của em vẫn còn ở chỗ anh, anh đem qua cho em luôn”.

Người này nói ngôn ngữ địa phương, nhưng khẩu âm có hơi khang khác, nếu không lắng nghe kĩ, cũng nghe không rõ. Diêu Tiểu Cải nghe vậy thì cười rạng rỡ, vội hỏi:

“Đem thứ tốt gì cho em? Em còn đang tính đi tìm anh đó”.

“Tìm anh hả? Thế sao em không đi?”.

“Gần đây bận rộn chuyện đám cưới chị hai em. Mấy ngày tới không phải sẽ ấm áp sao, em đang tính ươm giống cá trê, có điều em mò không ra thuốc trợ sản . Cá trê nhỏ, nghĩ chắc không thể dùng thuốc giống mấy chục cân cá lớn ở trại thủy sản đâu nhỉ?”. Diêu Tiểu Cải líu lo nói một hơi, sau đó vội hỏi:

“Anh đem cái gì cho em?”.


“Đem cho em ít tài liệu, có lẽ em sẽ cần dùng tới”.

Người nọ nói rồi lục tìm trong ba lô, Diêu Tam Tam và Tiểu Tứ đang vịn khung cửa nhìn ra, lúc này Diêu Tam Tam bước ra, cố ý ho khan một tiếng, nói:

“Chị ba, chị có khách hả? Sao chị không mời khách vào nhà ngồi?”.

Diêu Tiểu Cải vỗ ót, nói: “Mừng quá nên quên mất. Kĩ thuật viên Lục, mau mau vào nhà ngồi chơi”.

Lúc này Diêu Tiểu Đông cũng đi theo ra cổng lớn đón tiếp, Diêu Tiểu Cải giới thiệu: “Kỹ thuật viên Lục, đây là chị hai em, hai đứa quỷ nhỏ này, là em tư và em út của em”.

“Chào mọi người”. người nọ gật đầu với Diêu Tiểu Đông, khẽ mỉm cười nói: “Tôi là Lục Cạnh Ba, là đồng nghiệp của Tiểu Cải”.

Đồng nghiệp? Là người chị ba quen khi đi làm? Diêu Tam Tam nhìn thoáng qua chiếc xe gắn máy, không khỏi nhớ đến nghi vấn của cô lúc trước, anh chàng Lục Cạnh Ba này, không phải là người dạy chị ba lái xe gắn máy đấy chứ?”.

“Vào trong nhà ngồi đi. Tiểu Cải thật là, sao lại để đồng nghiệp đứng ngoài cửa nói chuyện thế!”. Diêu Tiểu Đông dẫn Lục Cạnh Ba vào nhà chính, Dương Bắc Kinh cũng đang đứng ở cửa, nét mặt của Tiểu Tứ mới rồi rõ ràng là có chuyện gì đó, trông Dương Bắc Kinh cũng có vẻ hiếu kỳ.

Mấy người dẫn Lục Cạnh Ba vào nhà, Diêu Liên Phát và Trương Hồng Cúc thấy một người đàn ông trẻ tuổi tới nhà, thì hơi kinh ngạc, ngay sau đó đứng dậy mời Lục Cạnh Ba ngồi xuống. Trước tiên, Lục Cạnh Ba lễ phép chào hỏi Diêu Liên Phát và Trương Hồng Cúc, đoạn nhìn lướt qua bàn rượu và thức ăn, ngượng ngùng nói:

“Con… vừa lúc đi ngang qua, tới thật không khéo, thôi con xin phép”.

“Xem con nói kìa, con tới vậy mới đúng dịp, mau mau ngồi xuống uống rượu”.

Dương Bắc Kinh vỗ vỗ Lục Cạnh Ba, kéo anh ngồi xuống, Diêu Tam Tam lập tức thay ly và bát đũa sạch. Lục Cạnh Ba có chút ngượng ngùng, vội nói: “Thật sự không cần, con đến Nghi Thành công tác. D, đ l q đ. Có mua ít đồ về cho Tiểu Cải, cũng không nghĩ nhiều đã chạy tới đây. Thật là mạo muội quá”.

“Hôm nay con gái lớn lại mặt, ai tới cũng phải uống vài ly”. Diêu Liên Phát ra tay rót cho Lục Cạnh Ba một ly rượu, cười nói: “Con là đồng nghiệp của Tiểu Cải, lần đầu đến chơi, sao có thể không ngồi chơi một lát chứ?”.

Nghe Diêu Tiểu Cải gọi Lục Cạnh Ba là “kỹ thuật viên Lục”, hai vợ chồng Diêu Liên Phát liền khách khí với Lục Cạnh Ba hơn mấy phần. Thập niên tám, chín mươi, ở mỗi vùng quê đều có một trạm kỹ thuật nông nghiệp, kỹ thuật viên nông nghiệp là người nhà nước có tiếng có miếng trong mắt dân quê, ăn tiền nhà nước, bưng chén cơm nhà nước đấy.

Ba người đàn ông cứ thế ngồi uống rượu, thật ra thì chỉ có mình Diêu Liên Phát uống…, Dương Bắc Kinh luôn làm bộ bưng ly rượu, không dám uống, sợ uống say, mà Lục Cạnh Ba cũng không dám uống.

“Con lái xe tới, về nhà còn tới mười mấy dặm đường, nên không dám uống rượu ạ”.

“Không có gì, trước đây có lần tôi uống say, còn được Tiểu Cải lái xe đưa tôi về nhà đấy”.

Dương Bắc Kinh vừa nói vậy, Lục Cạnh Ba liền quay đầu nhìn Diêu Tiểu Cải mà cười. Diêu Tiểu Cải cúi đầu ăn cơm, hình như không có phản ứng gì. Diêu Liên Phát gặp hai người trẻ tuổi, liền bàn tán chuyện trên trời dưới đất, phải nói Dương Bắc Kinh cũng thật nhanh trí, mới nói chuyện một chút, đã moi được gần hết lai lịch của Lục Cạnh Ba.

Lục Cạnh Ba đúng là không phải người địa phương, nhà anh cách đây đến hai trăm dặm đường, anh tốt nghiệp trường nông nghiệp, được phân về công tác tại trạm kỹ thuật nông nghiệp. Hiện chưa lập gia đình, vẫn chỉ có một thân một mình ở chỗ này.

Sở dĩ tự xưng là đồng nghiệp của Tiểu Cải, là vì phạm vi công việc của anh, anh thường xuyên đến trại thủy sản công tác.

Sau đó, Dương Bắc Kinh có chút ai oán, Lục Cạnh Ba này, còn lớn hơn anh hai tuổi.


“Anh hai bốn rồi hả? Còn lớn hơn tôi hai tuổi”. Dương Bắc Kinh cười bưng ly rượu lên, “Vậy, anh Lục, tôi uống một ly, Tiểu Cải đến trại thủy sản làm việc, phải cám ơn anh đã săn sóc nhiều”.

Lục Cạnh Ba lại nghiêng đầu nhìn Diêu Tiểu Cải, nói: “Cô ấy rất giỏi, đều là cố ấy chăm sóc người khác nhiều”.

“Kỹ thuật viên Lục, anh hiểu biết nhiều như thế, vậy phiền anh giúp chúng em một chút đi, chị ba đang suy nghĩ việc ấp trứng cá trê đấy”. Diêu Tam Tam chen vào, “Tụi em đều không hiểu, cứ như đưa đá qua sông ấy”.

“Thật ra thì anh cũng không rành về nuôi trồng thủy sản lắm, ở trường anh cũng chưa từng học qua. Dieễn ddàn lee quiy đôn. Nhưng sau khi đi làm thì cũng học được chút ít từ thực tế”. Lục Cạnh Ba nói, “Kỹ thuật sinh sản cá trê, cũng coi như hiểu biết, ở miền Nam có người làm, chỉ là chỗ này của chúng ta không có, điều kiện của các em bây giờ, có thể chọn cách sinh sản bán tự nhiên. Cách này anh cũng chưa từng làm qua, có điều lý thuyết không khó, vả lại mình luôn có một số sách báo, tài liệu có thể tham khảo”.

Lục Cạnh Ba nói xong, kêu Diêu Tiểu Cải: “Mấy thứ quan trọng như tỉ lệ trộn thuốc cân đối, nhiệt độ, khống chế thời gian đó, anh đều đã viết ra cho em rồi, không khó đâu, anh đã cố gắng viết rất rõ ràng, em cũng có thể xem hiểu đấy”.

“Được ạ”. Diêu Tiểu Cải gật đầu, “Để em suy nghĩ trước, có chỗ nào mò không ra thì em lại hỏi anh”.

“Hỏi anh cũng chưa chắc hữu dụng, anh cũng như em, cũng là lần đầu gây giống cá trê, nhưng anh có thể suy nghĩ cùng em. Bây giờ em có thể bắt đầu làm rồi, cố gắng dùng bệ xi măng nhỏ mà làm, ấp được trứng cá trê, thì coi như em đã thành công, còn về phần nuôi cá trê con như thế nào, thì em còn kinh nghiệm hơn cả anh”.

--Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại diendanlequydon.com, những nơi khác đều chỉ là ăn cắp--

Lục Cạnh Ba không nán lại lâu, uống rượu với Diêu Liên Phát và Dương Bắc Kinh một lát, liền đứng dậy muốn về.

“Cái này cho em. Mấy tấm giấy này là những bước quan trọng mà anh đã viết ra, em hãy xem kĩ một chút”. Lục Cạnh Ba đưa một quyển sổ ghi chép bìa cứng cho Diêu Tiểu Cải, trong đó kẹp một xấp giấy. Diêu Tiểu Cải nhận lấy, tiện tay để xuống, nói:

“Kỹ thuật viên Lục, anh uống rượu, có thể lái xe được không đó?”.

“Không có gì đâu, yên tâm đi”. Lục Cạnh Ba nói, thật ra thì nhà họ Diêu đều nhìn ra, anh trên căn bản là không uống bao nhiêu rượu.

Người nhà họ Diêu cùng nhau tiễn Lục Cạnh Ba ra ngoài, nhìn Lục Cạnh Ba lái xe đi. Trở vào nhà, Diêu Tam Tam liền bước nhanh tới xem bản ghi chép của anh. Cô tiện tay lật nhanh, thì thấy hơn nửa quyển chi chít chữ, chữ viết tương đối lớn, tròn trĩnh ngay ngắn, giống như học sinh tiểu học viết ra, trong đó còn có lỗi chính tả và chữ ghép vần, Diêu Tam Tam nhận ra đây là do chị ba viết.

Trong sổ ghi chép của Diêu Tiểu Cải, là những thứ mà cô học được khi đến làm ở trang trại thủy sản, Diêu Tam Tam tùy tay lật đi lật lại, cái gì mà “cách lựa cá giống”, “mồi cho cá bột”, “cần lưu ý khi thả cá bột vào ao”, từ đầu đều là lỗi chính tả và chữ ghép vần.

Dù sao thì Diêu Tiểu Cải cũng chỉ mới học theo Tiểu Tứ hai ba năm, nhận được một số chữ tương đối thông dụng, để cô ghi chép vẫn còn có chút khó khăn, khó tránh khỏi có một số chữ viết sai, chữ không biết viết, vì thế cô liền viết chữ ghép vần.

Lật tiếp về sau, bên cạnh chữ viết của Diêu Tiểu Cải, bắt đầu xuất hiện chữ viết cứng cáp thoải mái của người khác, viết hết những chữ ghép vần kia thành chữ hoàn chỉnh, ngay ngắn rõ ràng. Chữ nào sai, cũng sửa lại. Có nhiều chỗ, Diêu Tiểu Cải ghi thiếu hoặc sai, thì chỗ trống cạnh đó sẽ có một hai đoạn bút tích của người khác, có vài chỗ còn vẽ luôn sơ đồ.

Diêu Tam Tam cầm quyển sổ ấy, bỗng dưng lại thấy lòng vừa chua xót, lại vừa vui mừng. Đã nói chị ba thông minh lanh lợi mà, dẫu chỉ học văn hóa hai ba năm tiểu học, nhưng chị ấy lại có thể ghi chép được kiến thức ấp cá bột, cách nuôi dưỡng các loại cá, có khi phải dùng chữ ghép vần, nhưng chị ấy vẫn tự cố gắng.

Mà nếu như cô đoán không lầm, chữ viết còn lại trên quyển sổ này, chắc là của Lục Cạnh Ba. Người đàn ông này vô cùng có lòng, hết sức tỉ mỉ. Rốt cuộc là anh có thái độ gì đối với chị ba? Chỉ đơn giản là muốn dạy kỹ thuật cho chị? Hay vẫn còn ý tứ khác?
Coi như anh ta có ý tức khác, thì hai người này, có thích hợp hay không đây? Diêu Tam Tam không khỏi lại nhớ đến chuyện Vương Lâm Siêu. Vương Lâm Siêu là học sinh cấp ba, mà người nhà họ Vương còn chê bai chị ba mù chữ, cộng thêm sắc mặt trọng nam khinh nữ đáng ghét của nhà ấy, kết quả cuối cùng là từ hôn. Mà bây giờ Lục Cạnh Ba này…

“Em lấy sổ chị làm gì, đưa đây chị!”. Diêu Tiểu Cải chộp lấy quyển sổ, “Cuốn sổ này là bảo bối của chị đó, rất hữu dụng với chị”.

“Chị ba, chị rất thân với kỹ thuật viên Lục đó hả?”.

“Cũng coi như thân, anh ấy thường đến trại thủy sản, còn ở lại đó một thời gian, nên cũng thân thuộc”. Diêu Tiểu Cải nói, “Anh đó tốt lắm, em hỏi ảnh cái gì, ảnh cũng nói với em rất kĩ càng tường tận”.

“Ảnh hai mươi bốn tuổi rồi hả? Còn chưa có đối tượng sao?”.

“Đúng rồi”. Diêu Tiểu Cải nói, “Hai bốn rồi, ở quê mình người ta có con rồi, mà em xem ảnh cũng không gấp. Lúc ở trại thủy sản, có người giới thiệu đối tượng cho ảnh, là một giáo viên tiểu học, trình độ văn hóa khá cao, người cũng xứng đôi, lúc xem mắt tụi chị cũng có dịp nhìn thấy, thấy tốt lắm, không biết sao mà hai bên không vừa ý nên không thành”.

“Chị ba này, ảnh đối với chị cũng không tệ nhỉ?”.

Diêu Tiểu Cải nghe ra ý đặc biệt trong lời nói của Diêu Tam Tam, ngẩng phắt đầu lên, nói Diêu Tam Tam: “Không phải em lại đoán mò đó chứ? Với ai kỹ thuật viên Lục cũng tốt hết, bản bóng dáng là người vùng khác, nên đối với ai cũng khách khí lễ độ cả. người ta là tốt nghiệp trường chuyên, có nghề nghiệp có tiếng có miếng, chị là con gái nhà quê mù chữ, em nghĩ bậy bạ gì thế!”.

Không phải Diêu Tiểu Cải tự xem thường mình, cô chỉ cảm thấy, chuyện hôn nhân, tất nhiên là phải tương xứng ở mọi phương diện mới đúng. Từ chuyện từ hôn nhà họ Vương lần đó, Diêu Tiểu Cải cảm thấy, tìm đối tượng, nhất định phải có trình độ, thân phận, hoàn cảnh gia đình ngang nhau, mới không bị ai coi thường.

Diêu Tiểu Cải cô, không hề muốn với cao ai cả.