Tam Cô Nương Nhà Nông

Chương 5: Ô lạp ngưu

"Cha sợ phải tốn tiền, học phí Trung học, con tự giải quyết, không cần cha lo, vậy còn không được sao??"

Diêu Tam Tam vừa nói xong những lời này, Diêu Liên Phát liền quẳng đũa lên bàn.

"Mày giỡn mặt hả, muốn chết phải không, nuôi mày ăn hại vô dụng thì thôi đi, còn bày đặt học thói già mồm, mày tự giải quyết? mày có thể kiếm tiền cái rắm gì?"

Diêu Tiểu Đông và Diêu Tiểu Cải giật nảy mình, Diêu Tiểu Đông vội vàng kéo Diêu Tam Tam, sợ cô nói thêm một tiếng nữa thôi, tay Diêu Liên Phát sẽ đánh tới. Diêu Tiểu Cải đỡ chén nước cơm thiếu chút nữa đã bị Diêu Liên Phát đụng ngã, kéo cánh tay Diêu Liên Phát, nói: "Cha, cha đừng tức giận, Tam Tam nó còn nhỏ, nó không hiểu chuyện, cha đừng để ý tới nó."

Diêu Tiểu Cải lại quay sang quát Diêu Tam Tam: "Tam Tam, mau nhận sai, chớ có cãi lời cha."

Giờ khắc này, trong đầu Diêu Tam Tam hiện lên hình ảnh Diêu Liên Phát hai mươi mấy năm sau, ông già nua, lưng còng xuống, ngồi xổm phơi nắng ở chân tường. Đời trước, Diêu Liên Phát cuối cùng vẫn không thể sinh con trai, chị hai ở lại nhà, chọn người ở rể là một người lớn hơn mười tuổi, hai vợ chồng không hòa thuận, mà người này cũng không coi trọng Diêu Liên Phát và Trương Hồng Cúc. Diêu Tiểu Cải vì bị cha mẹ coi thường mà thương tâm, lấy chồng ở vùng xa, sau khi xuất giá cũng không mấy lần trở lại.

Mà bản thân Diêu Tam Tam ư? Đến Tống gia, lễ hỏi thì đã lấy xây nhà rồi, nhưng của hồi môn thì một món cũng không có, vừa qua cửa đã bị nhà chồng khinh thường, cuối cùng mất mạng. . . . . .

Lúc này đối với Diêu Tam Tam, lên Trung học không đơn giản chỉ là lên Trung học, mà là cô có thể phản kháng Diêu Liên Phát hay không, có thể bước đầu tiên chống lại bi kịch số mạng không.

Diêu Tam Tam vươn cổ, cắn răng nói: "Cha, con nói được là làm được, trong thời gian nghỉ hè con kiếm được tiền học phí một năm, thì cha hãy cho con lên Trung học, sau này học phí con tự xoay xở, nhưng cha cũng không thể can thiệp con."

“Tao không thể can thiệp mày, tao con mẹ nó một đấm đập chết mày." Diêu Liên Phát giận đến tím mặt, đứng lên quăng một cái tát lên đầu Diêu Tam Tam, Diêu Tiểu Đông hoảng hốt thét lên, cuống quít đẩy Diêu Tam Tam ra, muốn bảo cô tránh đi, Diêu Liên Phát không đánh trúng vẫn chưa hả giận. Diêu Tiểu Cải lại sợ đến ôm cánh tay Diêu Liên Phát, cầu khẩn nói:

"Cha, cha bớt nóng, Tam Tam nó là con nít không hiểu chuyện, để con với chị hai la rầy nó, chúng ta chớ làm lớn chuyện để người khác chê cười."

Diêu Tam Tam đẩy Diêu Tiểu Đông ra, thẳng tắp đứng trước mặt Diêu Liên Phát, nói: "Cha, con gái cũng là con cha sinh ra, cha lại không muốn cho con sống, con chỉ nói mấy lời trong lòng, cha đã muốn đánh chết con, cha là cha con thì cũng phải phân rõ phải trái chứ? Con cũng đâu có yêu cầu gì quá đáng, dù có phải chết, con vẫn sẽ nói như vậy với cha. Nếu cha thật sự không dung được con... con sẽ đi nhảy đập nước phía tây! Con phải gọi tám thôn mười dặm đến xem, cha của con thương con gái cỡ nào."

Liều mạng! Cái tát nặng nề của Diêu Liên Phát đã khơi dậy nỗi chua xót khổ sở trong lòng Diêu Tam Tam, nhớ tới đời trước mình nhắm mắt xuôi tay, bỏ lại hai con gái còn nhỏ dại, sợ là cũng phải trôi qua những ngày tháng bi thảm, đáng thương, rồi ngẫm lại tình trạng bốn chị em mình, Diêu Tam Tam thật sự cảm thấy, tiếp tục như vậy thì sống cũng không có ý nghĩa!

Ở thôn tây không xa, có một đập nước lớn nổi danh, khi còn bé, đầu thôn tây đã có một cô con dâu nhảy xuống tự tử, thi thể trương phồng như bong bóng. Không biết thế nào mà Diêu Tam Tam lại nhớ đến tình cảnh mình nhìn thấy kia, miệng bật thốt ra lời muốn nhảy đập nước.

Diêu Liên Phát bị Diêu Tiểu Cải ôm tay, còn chưa kịp rút tay đánh nữa, thì thân thể yếu ớt của Trương Hồng Cúc đã bước ra cùng với tiếng gào khóc, Trương Hồng Cúc đỡ cánh cửa, kêu khóc nói:


"Tam Tam, sao con lại không hiểu chuyện như vậy? Còn nhỏ tuổi, mà lời nhảy đập nước cũng dám nói, con có còn muốn để cho mẹ con sống nữa hay không?" Vừa nói vừa quay sang Diêu Liên Phát, khóc trách: "Nó là một con bé mới mười hai tuổi, nó muốn học lên là sai sao? Rơi vào cái nhà như vậy, ông không thấy nó đáng thương, ông không cảm thấy đuối lý, thì hãy cứ ra sức mà đánh đi."

“Cô còn dám nói! Xem xem cô nuôi con gái tốt thế nào đi, còn nhỏ tuổi đã muốn lật trời rồi! Chính cái bụng cô không có tiền đồ, rớt ra cả ổ con gái còn chưa tính, mà con mẹ nó còn không bớt chuyện, cô kêu nó đi chết đi!"

“Nó mới bây lớn? Nó muốn học lên thì có lỗi gì?" Trương Hồng Cúc khóc lóc kể lể: "Ba đứa, có đứa ăn không ngồi rồi sao? Trong nhà, ngoài nhà còn không phải đều chỉ dựa vào mấy đứa nó hay sao? Ông cũng đừng đánh con, dù sao cũng là lỗi của tôi, ông tìm sợi dây siết chết tôi đi cho xong chuyện!"

"Được, được, đều giỏi giang lắm phải không?" Diêu Liên Phát chỉ vào Trương Hồng Cúc, lại chỉ Diêu Tam Tam: "Được, tự mày kiếm học phí, mày có bản lĩnh kiếm học phí thì mày lên Trung học, còn mày không kiếm được tiền thì ngoan ngoãn ở nhà làm việc cho tao, tao đây không có dư tiền để không! Tao cũng coi như mày đã chết rồi!"

Diêu Liên Phát nói xong, hầm hừ sập cửa đi ra ngoài. Trương Hồng Cúc nước mắt ròng ròng khóc nhìn Diêu Tam Tam.

"Tam Tam, cái con nhỏ này, sao lại cãi lời làm chi! Con nhìn trong thôn xem, thiếu gì con trai còn không được lên Trung học, con có muốn học, cũng phải nói đàng hoàng, ngang bướng cãi với cha con làm gì! Lại nói tình huống trong nhà con cũng biết, nếu mà có tiền có thế, chẳng lẽ lại không để cho con đến trường?"

"Mẹ, con tuổi còn nhỏ, nhưng mà con không muốn cam chịu số mạng! Con cái gì cũng nghe theo cha, cuộc sống này có tốt hơn được không? Cha và bà nội, có thể coi trọng con hơn không? Mẹ, mấy năm nay, mẹ đều nghe lời cha, lại ngoan ngoãn phục tùng bà nội thì thế nào? Mẹ có được cái gì tốt chứ?"

Diêu Tiểu Đông lau nước mắt một cái, nói: "Mẹ, Tam Tam còn nhỏ, nhưng nó nói cũng có đạo lý, tuổi của nó bây giờ, là lúc nên đến trường, mẹ hãy cho phép nó lần này đi! Dù sao mẹ với cha đa số thời gian cũng không có ở nhà, con với Tiểu Cải chỉ làm nhiều thêm chút việc, cũng sẵn lòng cho Tam Tam được học thêm mấy năm."

Diêu Tiểu Cải đi tới đỡ Trương Hồng Cúc, nói: "Mẹ, mẹ nhanh trở về giường đi, đừng để gió thổi lạnh, Tam Tam đã bị cha đánh, mẹ đừng la nó nữa."

Diêu Tam Tam nhìn chị ba đỡ Trương Hồng Cúc vào phòng, nặng nề thở ra một hơi, ngồi bệt xuống ghế dài, nửa buổi không lên tiếng.

Cô như vậy làm, có phải đã quá ích kỉ với chị hai, chị ba hay không?

Không, trước mắt cái nhà này rối nùi không thấy tương lai, cô nhất định phải tìm đường trước, mới có thể kéo chị em mình dậy.

******************

Tự kiếm học phí Trung học, là lời nói trong lúc gấp gáp của Diêu Tam Tam, vừa hạ quyết tâm liền thốt ra ngoài, nhưng cô cũng sâu sắc hiểu được, nếu muốn đi học thì cô chỉ có thể tự mình xoay xở, ba mẹ cô chắc chắn sẽ không chú ý cô. Trong đầu Diêu Liên Phát, con gái chính là con nhà người, sớm muộn gì cũng có một ngày xuất giá, tốn tiền cho con gái chính là lỗ vốn. Cho nên trước khi xuất giá, con gái phải lao động để kiếm tiền cho gia đình, nếu không thì là nuôi không, sao còn chịu tốn nhiều tiền?

Mười hai tuổi! Diêu Tam Tam nhìn thân thể gầy teo yếu ớt của chính mình, trong đầu suy nghĩ, khiêu chiến Diêu Liên Phát rất là khí phách, nhưng cái tuổi này của cô, một cô bé, muốn kiếm tiền thì dù chỉ một đồng cũng là nói dễ hơn làm! Cô không thể đi làm công xa nhà, mà cũng không ai muốn thuê cô.


Diêu Tam Tam nghe ngóng, học phí Trung học, cũng phải một hai trăm đồng, thời điểm cuối thu còn đỡ, gieo đậu phộng, gieo khoai lang, nhặt lúa một mùa thu dẫu sao cũng có thể bán lấy chút tiền, nhưng mà hiện giờ là thời kì giáp hạt, nghỉ hè cô muốn tranh thủ kiếm học phí, cũng không còn dễ dàng như vậy rồi.

(*)Thời kì giáp hạt: Ngày tám tháng ba, thời kỳ lúa cũ ăn đã hết, lúa mới chưa chín.

Cùng lắm thì, trời nóng cô có thể lên phố bán kem que, bán nước có ga, Diêu Tam Tam nhớ rõ đầu thập niên 90, loại nước có ga chứa trong túi xốp nhỏ cực kì thịnh hành, trẻ con rất thích mua, bán sỉ cũng có thể kiếm lời. Nhưng mà, cái này cần chút tiền vốn! Tiền vốn thì Diêu Tam Tam làm gì có chứ!

"Sao em lại cố chấp như vậy!" Diêu Tiểu Cải trấn an Trương Hồng Cúc xong, ra ngoài quở trách cô, "Chính em cũng nói, dù sao cũng không hi vọng có thể lên đại học, em cũng biết cha mình rồi đó, ông chắc chắn sẽ không để ý tới em, em không có tiền, cần gì phải đi học cho mang vạ?"

Diêu Tiểu Đông cũng nói: "Tam Tam, đợi cha bớt giận, mình lại theo ông bàn bạc, xem ông có chịu chi ra không, dù sao cũng không mong đợi chính em có thể kiếm được học phí, em cho rằng tiền làm ra dễ dàng vậy ư, em còn nhỏ như vậy, có thể làm được gì?"

"Chị hai, chị ba, hai ngươi đừng có thì thầm nữa, để em suy nghĩ một chút đã."

Lòng Diêu Tam Tam cũng tràn đầy phiền não, cả đêm cô đều suy nghĩ phải làm sao để có tiền. Qua đợt gặt tiểu mạch, khỉ cái sẽ kéo ra, cô có thể bắt ve sầu đem bán, nhưng mà thời gian bắt ve chỉ có vài ngày, lúc khác thì tính sao đây?

Đúng rồi, trước mắt cô có thể mò ốc lạp ngưu bán, chỉ cần đủ một kì học phí trước, sau này đã có thể hi vọng rồi .

Dân bản xứ gọi ốc đồng là Ô lạp ngưu, lúc này chính là thời điểm ăn Ô lạp ngưu, hồ nước, mương máng, đập nước, dòng sông, rất dễ dàng tìm được. Dân bản xứ ăn thứ này, là tự mình xách sọt xách rổ tùy tiện đến cái mương lạch nào đó mò nửa ngày, cũng đã đủ xào một bữa rồi. Nhưng mà Diêu Tam Tam lại nghĩ, cô có thể đem Ô lạp ngưu, đi bán cho tiệm cơm trên trấn.

(*)Ô lạp ngưu: Loại ốc giống như ốc gạo, quằn quại dữ lắm rồi mà vẫn không biết dịch thế nào. Cũng ko thể tùy ý đặt tên khác được nên đành bê nguyên xi vậy.

Thử một chút rồi lại nói! Diêu Tam Tam tự động viên mình. Mọi việc đều không dễ như mình nghĩ, nhưng không thử một chút, làm sao biết có được hay không?

Có hiệp định của mấy người nữ, ngày hôm sau Diêu Tam Tam cứ theo lẽ thường mà đi học, khi đó tan học sớm, buổi chiều học hai tiết, mặt trời lên cao là tan học, Diêu Tam Tam ra khỏi trường không về thẳng nhà, mà móc từ trong giỏ xách ra một cái túi ni lông cô đã chuẩn bị, men theo hàng rào trường mà đi về phía nam, đi thẳng qua mảng ruộng rộng lớn, mấy ao cá trong thôn là đào trên mấy mẫu ruộng này, mẫu nào mẫu nấy đều rộng hai mẫu vuông, Ô lạp ngưu là tự sinh, cô mò tìm ốc, người nuôi cá sẽ không quản cô.

Nưới ao cá không tính là trong, nhưng cũng có thể nhìn thấy Ô lạp ngưu đen thui trong vùng nước cạn bên cạnh, to cỡ ngón tay người lớn. Diêu Tam Tam xắn ống quần, thử xuống nước, cô cẩn thận xê dịch chân, bùn ao có chút trơn trợt, đây là ao cá tự đào, bên cạnh ao cũng không sâu, nhưng vào bên trong một chút ít gì cũng sâu hai thước rồi. Cái này nếu lỡ không cẩn thận, trượt vào nước sâu, chỉ bằng thân thể nhỏ bé này của cô, khẳng định là chìm ngập đầu.

Chân trần giẫm lên bùn lầy vừa trơn vừa mềm, Diêu Tam Tam lui trở lại. Như vậy không được, trượt vào chết đuối cũng không ai hay biết. Diêu Tam Tam đành phải ngồi xổm bên mép nước, thò tay vào vớt, cũng có thể vớt một chút, ở chỗ xa hơn, mắt thì nhìn thấy, cánh tay ngắn nhỏ của cô lại với không tới.

Diêu Tam Tam miễn cưỡng mò được chừng một chén ốc, mắt thấy mặt trời lặn xuống ở phía tây, bốn phía dần dần yên tĩnh tới dọa người, liền vội vã rời đi. Cô về đến nhà, không để ý tới việc khác, trước tiên tìm một cái chậu, đổ ốc mới mò được vào nuôi.

Diêu Tiểu Đông cùng Diêu Tiểu Cải đã trở lại nhà, hai chị không cần người nào sắp xếp, tự mình làm việc. Diêu Tiểu Đông nuôi heo, Diêu Tiểu Cải đi nấu cơm tối. Thấy Diêu Tam Tam ôm ít Ô lạp ngưu về, Diêu Tiểu Đông không nhịn được hỏi:

"Tam Tam, em lấy nắm ốc đó về làm gì? Cũng không đủ ăn đâu!"

"Không phải ăn, bắt nhiều hơn rồi em lấy thịt bán."

Diêu Tam Tam múc một gáo nước trong đổ vào chậu, xoay người bắt đầu đi thiết kế “công cụ chuyên dụng” mà cô nghĩ, cô lục tìm một đoạn sắt, không có lưới cá mắt nhỏ phù hợp, liền tìm một một miếng vải thô, may thành cái túi nhỏ cỡ ly trà, tròng vào thanh sắt, làm thành một cái túi lưới đơn sơ, lại tìm một đoạn cây thẳng, to bằng ngón tay, dài chừng một thước, thử một chút, thấy rất bền chắc, mới đem túi lưới kia buộc thật chặt lên cái cây, làm thành một cái vợt đơn giản mà dễ dùng, cầm trong tay thử một lần, còn rất tiện tay.

Như vậy cô không cần xuống nước, mà vẫn có thể mò được Ô lạp ngưu ở xa một chút rồi. Ao cá cũng không nhiều ốc lắm, chủ nhật tới, cô có thể đi đập nước bắt, ở đó có nhiều hơn. Diêu Tam Tam nhìn cái vợt trong tay, nở một nụ cười.