Tall, Dark & Hungry

Chương 19

"Ter!"

Terri nhìn lên và thấy ngay Dave. Không thể nào không nhận thấy anh của chồng cô. Dáng người cao, bạc sớm, và vẻ ưa nhìn khiến cho anh nổi bật nhất giữa đám đông. Gượng cười mệt mỏi, cô quay tới hướng phía anh khi đi qua cái cổng. "Dave, cảm ơn vì đã đến đón em"

"Không vấn đề gì đâu" Anh ôm cô chào đón và cầm lấy hành lí của cô chỉ trong một chuyển động nhẹ nhàng "Chuyến bay của em thế nào?"

"Dài" cô nói với tiếng thở dài

"Không phải luôn như thế chứ?" anh hỏi. "Thật đáng hổ thẹn cho họ đã tống khứ Concorde"

"Vâng"

"Em trông có vẻ..." Anh trai của chồng cô ngập ngừng muốn nói, nhưng anh không cần phải nói; Terri biết cô trông thế nào.

"Kinh khủng à?" cô giúp.

"À, anh sẽ không nói thẳng thừng, nhưng đúng thế, em thật kinh khủng," anh thừa nhận, giờ thì nhíu mày quan tâm.

"Kiệt sức vì tất cả tiệc tùng mà cô ấy có ở NewYork ấy mà, không còn nghi ngờ gì nữa. Đó là việc tốt vì cô ấy đã về và giờ đã có thể nghỉ ngơi"

"Sandi!" Terri quay sang ôm chặt lấy cái đầu tóc ngắn, người mới xuất hiện giữa đám đông. "Khi em không nhìn thấy chị, em đã nghĩ có lẽ chị đang làm việc cho một kì hạn hay gì đó"

"Đúng là cô ấy thế. Nhưng nó đã không cản được cô ấy đến đón em dâu yêu thích của cô ấy," Dave nói vững vàng,trượt bàn tay còn lại quanh vai của vợ để ôm cô gần hơn.

"Không, nó sẽ không thể đâu" Sandi đồng ý, ôm anh lại. Cô mỉm cười sau đó giải thích, "Chị đã ở phòng vệ sinh... vì chị thường thế khi có những việc quan trọng xảy ra"

Những lời của cô làm cho Dave cười khục khục, và họ mang lại nụ cười đầu tiên trên môi Terri từ khi cô rời khỏi tiệc cưới của Kate và Lucern.

"Tốt rồi, đi thôi" Dave đột nhiên nói. "Hãy đưa em ra khỏi đây và về nhà"

Anh đẩy hai người phụ nữ ra thang máy khu đỗ xe. Hai vợ chồng nói chuyện về giao thông trong khi đi đến đây đó, và về những việc đã xảy ra khi Terri đi khỏi, để cô chỉ lắng nghe và hấp thu với sự việc là cô đã lại trở về nhà. Điều buồn cười là, nó không còn cảm giác như nhà nữa. Không có gì giống như trước khi cô rời đi. Giọng của họ_ giọng mà cô đã sống chung trong mười năm trời, và có lẽ cũng giống với cô nữa_ giờ nghe như người nước ngoài đối với tai của cô. Những cái xe họ đi qua khi đi dọc bãi đỗ xe đến chiếc Jaguar đen của Dave dường như mang hình dáng kì cục, nhỏ và xa lạ sau hai tuần ở giữa những cái xe kiểu Bắc Mỹ to lớn hơn và bong mượt hơn. Thậm chí ngồi trên xe bên tay trái của con đường không còn bình thường nữa. Thực tế, Terri đã thay đổi quá nhanh khi trở lại Mỹ, nước Anh giờ cảm thấy như là nước ngoài như lần đầu tiên cô đến.

"Nào, hãy kể cho bọn chị về đám cưới đi. Nó có gặp phải sự cố bất ngờ nào không?"

Một tiếng cười nhỏ bật ra khỏi môi Terri.

Sandi, người đã hỏi câu hỏi ấy và ổn định ở ghế trước với cô trong cuộc nói chuyện, giờ đang nhướng lông mày nhẹ cho cử chỉ đáp lời của Terri. "Ồ, vậy giờ em phải giải thích phản ứng của mình" cô nói "nó nghe như có một câu chuyện vậy"

"Đám cưới" Terri nói với nụ cười giả tạo; sau đó cô lướt sơ qua những tai họa mà đã giáng xuống đám cưới của Kate và những thứ mà cô và Bastien đã làm để giải quyết chúng. Cô cố gắng lấp đầy con đường trở về Hudderfield bằng câu chuyện, lượn xuống khi họ quay ra con đường nơi Dave và Sandi sống.

"Chúng ta nghĩ rằng em muốn dừng lại uống tách trà trước khi chúng ta đưa em về" Dave giải thích. "Chúng ta biết em sẽ không có gì ở nhà để ăn, và nghĩ rằng điều này cho em một cơ hội để thư giãn một chút. Chúng ta sẽ đưa em đến Sainbury để mua một ít tạp hóa trước khi lái xe đưa em về nhà nữa. Như thế được không?"

"Vâng , thật tốt. Cảm ơn" Terri nhìn ánh mắt anh ở gương chiếu hậu và gật đầu.Nó còn hơn là tốt đối với cô. Cô thật sự không trông chờ được thỏa mái trở lại trong cái nhà nhỏ của mình. Terri biết, giây phút cô ở một mình, tất cả những suy nghĩ và kí ức đó cô đã dấn thân quá sâu đậm để có thể quên được sau một cái nhíu mày.

"Anh sẽ làm bữa tối khi hai cô nói chuyện" Dave đề nghị khi anh đỗ xe lại.

"Anh là người tốt, Dave" Terri nói trìu mến

"Anh ấy còn hơn cả tốt" Sandi tuyên bố. Họ bước ra ngoài "Anh ấy là một ngôi sao"

"Em cũng thế, bông hoa nhỏ" chồng cô trả lời, nắm tay cô và đặt một nụ hôn lên trán trước khi tiến vào nhà

Terri mỉm cười khi cô theo hai vợ chồng vào trong, nhưng tim cô nảy lên một chút khi thấy sự âu yếm dễ dàng của họ. Nó nhắc cô nhớ đến Bastien.

"Thôi được" Sandi dẫn đường vào phòng khách và thả người xuống ghế với tiếng thở dài, sau đó nhướng mày nhìn Terri. "Giờ chúng ta đã một mình, em có thể bận tâm nói về Bastien và việc cậu ta đã làm gì để tan vỡ trái tim em không?"

Terri cứng người, sau đó liếc nhìn sắc bén chị dâu chồng mình.

"Điều gì làm chị nghĩ anh ấy đã làm tan vỡ tim em?" cuối cùng cô hỏi. "Hay là rằng em yêu anh ấy?"

"Ồ, thôi mà" Sandi phá lên cười. "Mọi lời thoát ra khỏi miệng em là "Bastien". Và em đã không bay về nhà sớm, trông giống như xác chết sống lại, vì mọi thứ đều tốt cả. Vì thế, tiết lộ đi. Anh ta đã làm gì nào?"

"Thật ra, anh ấy không làm bất kì thứ gì. Em là người rời bỏ anh ấy" Terri chậm chạp thú nhận. Câu chuyện tuôn ra từ cô. Cô kể lại chi tiết mỗi giây phút của hai tuần qua, không chừa một thứ gì. Cô thậm chí không chậm lại hay nhận ra Dave khi anh trở lại phòng và tham gia cùng bọn họ. Nó giống như là xổ hết tâm hồn cô ra.

Hai người ngồi im lặng suốt buổi, không nói một lời nào cho đến khi Terri kết thúc và ngồi lại chờ suy nghĩ của họ. Những suy nghĩ của họ không đến quá lâu. Biết hai người đã rõ, Terri cho rằng Sandi sẽ thông cảm và Dave có lẽ nghĩ cô là con ngốc, vì thế cô đã bị ngạc nhiên khi chị dâu của chồng cô lắc đầu và nói "Em thật ngốc"

Terri cứng người vì sốc, nhưng Sandi vẫn chưa nói hết "Em đã tìm thấy tình yêu đích thực_ người bạn đời hoàn hảo_ và lại cho phép sự sợ hãi quăng nó qua một bên à? Em đúng là đần"

Trong khi Terri há hốc, Sandi vỗ bàn tay lên đùi cô và ngồi dựa ra sau chéo tay trước ngực. "Thế đấy. Chị cho rằng em sẽ chuyển đến Pháp tiếp theo"

"Cái gì?" Terri bối rối hỏi

"À, chị đóan là em yêu bọn chị

"Dĩ nhiên là thế" Terri nói "Em không biết em sẽ làm gì sau cái chết của Ian mà không có hai người_"

"Vậy thì," Sandi ngắt lời với cái nhún vai, "Em tốt nhất là chuyển qua Pháp và tránh xa khỏi bọn chị. Càng ở gần bọn chị càng nhiều, em sẽ càng yêu bọn chị hơn_ và em biết đấy chúng ta cũng sẽ chết một ngày nào đó"

"Nó không giống nhau" Terri chống chế

"Đương nhiên là giống. Yêu là yêu, và mất là mất. Chúng ta đều yêu và chúng ta đều chết, và mọi người đều phải chịu đựng nỗi đau mất mát. Quan trọng là tận hưởng những gì mình có khi mình đang có nó.

Không chạy trốn như con thỏ khỏi những điều tốt đẹp bởi vì nó có thể bị lấy khỏi chúng ta nhanh hơn chúng ta muốn"

"Nhưng_"

"Em hối tiếc thời gian mà em đã có với Ian ư? Em sẽ từ bỏ chứ, quét sạch nó khỏi tâm trí em để tránh nỗi đau bị mất cậu ấy" cô hỏi. "Hay mẹ em? Em có ước bà ấy chết khi sinh ra em để em không phải chịu cảnh mất bà ấy khi mới 19 tuổi? Vậy, như chị nói, có chị và Dave. Nếu chúng ta bệnh, em sẽ không đến thăm chúng ta và lảng tránh chúng ta ư? Hay nếu chị bước ra cửa kia và bị xe buýt đâm, em sẽ hối tiếc vì quen biết chị vì nỗi đau mất mát mà chị gây ra cho em chứ? Sẽ đau khổ ít hơn vào ngay mai, hay tuần sau, hay năm tới chứ?"

"Không, đương nhiên là không"

"Đó là bởi em yêu chúng ta, Terri. Và em yêu Bastien này. Điều duy nhất khác biệt là em từ bỏ anh ta trước khi em bị buộc phải làm thế. Em chẳng chịu đựng gì cả. Em gây ra nó cho bản thân em. Em là kẻ ngốc"

"Đó là một chút lộn xộn phải không, bông hoa nhỏ?" Dave lãng đãng hỏi

"Thật à?" Sandi quay sang nhướng mày nhìn anh. "Anh sẽ cảm thấy thế nào nếu em bỏ anh mà chạy, không phải bởi vì anh làm sai điều gì, hay bởi vì em không yêu anh, mà bởi vì em quá yêu anh và anh bị bệnh? Bởi vì em có thể bị đau đớn sau này?"

Mắt Dave mở to, và Sandi gật đầu. "Ừ hử. Tốt,đó là về cảm giác của Bastien ngay lúc này đây. Terri đang trừng phạt anh ta bởi vì cô ấy yêu anh ta và anh ta dám bị bệnh, là con người. Anh ta có lẽ đang đau đớn lúc này và thậm chí không biết đã làm gì sai để cô ấy bỏ anh ta mà đi"

"Nhưng Dave yêu chị" Terri chỉ ra

"Và Bastien thì yêu em" Sandi nói chắc chắn "Mọi thứ em kể với chị về anh ta đã nói với chị như thế. Và em ngồi đây làm khổ cả em và anh ta, vì một lí do không tốt đẹp gì hơn là việc em là một kẻ nhát gan. Phải can đảm mới sống , Terri à. Để sống thật sự đấy. Để theo đuổi giấc mơ của mình, để yêu ai đó, để đối mặt mỗi ngày. Những người sợ khoảng không thì nhốt mình trong nhà, bởi họ hoảng sợ những gì có thể xảy ra_ngoại trừ miễn là họ ở nhà, họ không bao giờ biết những gì có thể xảy ra. Em là người sợ cảm xúc. Em đã một mình từ khi Ian mất, tránh mọi rắc rối tình cảm để tránh đau khổ. Đó là thời điểm cao độ cho em nhập lại vào cuộc sống, em gái à, và ngừng việc hành động như em là người lạnh lùng, khó khăn và u ám. Chị cá là Ian sẽ sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để được sống và được yêu, trong khi em có nó ở đây và em lại quăng nó đi" Sandi lắc đầu và dậm chân ra khỏi phòng, lầm bầm. "Chị sẽ quay lại làm việc. Thỉnh thoảng người ta làm chị phát cáu"

Terri cắn môi và liếc Dave người đang vỗ cánh tay cô an ủi "Cô ấy chỉ là bị căng thẳng vì cái hạn chót này thôi. Cô ấy yêu em. Chúng ta đều thế, và chúng ta ghét phải thấy em buồn. Em đã buồn quá lâu rồi, Terri. Và nói thật khổ sở khi thấy em vứt bỏ những thứ tốt đẹp đi"

"Nhưng anh ấy đang hấp hối, Dave" Terri phàn nàn. "Em không thể nhìn việc đó xảy ra lần nữa"

"Và em chắc anh ấy sắp chết chứ? Em có biết chắc không? Có lẽ nó là gì đó kinh niên chứ không phải giai đoạn cuối. Hay có lẽ anh ấy còn 5 hay 10 năm nữa. Em có muốn lỡ những thứ đó để tránh sáu tháng đến một năm khó khăn không? Anh không nói là nó dễ dàng phút cuối, nhưng em không thể tận hưởng thời gian mà em có được mà không lo lắng nhiều về những thứ em sẽ bị mất sao?" Anh nói thêm, "Em biết đấy, Sandi đúng. Cô ấy có thể bước ra cửa và chết vào ngày mai. Anh cũng vậy. Hay thậm chí em. Thậm chí nếu Bastien là bệnh giai đoạn cuối, anh ta cũng có thể sống lâu hơn em. Chúng ta không thể sống đến mức già nhất. Bởi vì không có gì được sắp đặt vững như đá được"

Terri cúi đầu, tâm trí cô xoay vòng. Bối rối dường như là từ chính trong hơn một ngày qua. Cô đã kiệt sức, và thấy khó khăn để suy nghĩ.

"Em có vẻ rất mệt," Dave nhận xét. "Sao em không nằm xuống ghế dài và nghỉ ngơi một chút? Anh sẽ đánh thức em dậy khi bữa tối đã sẵn sàng"

"Vâng. Em nghĩ là em sẽ làm thế" Terri lẩm nhẩm. " Em đã thức trong hơn 24 tiếng rồi, và hơn 13 tiếng đó là ở sân bay và trên máy bay"

"Vậy thì em chắc chắn có thể ngủ được rồi. Hãy nằm xuống" Anh giục cô nằm lên cái ghế, tóm lấy một cái gối mềm mịn đang ở cuối ghế và đặt nó dưới đầu của cô. Vươn tới lấy cái khăn bằng len phủ trên ghế ra, anh đắp nó lên mình cô.

"Cảm ơn," Terri lí nhí. "Sandi thật may mắn khi có anh. Và em cũng thế"

"Hừm" Dave hắng giọng và trông có vẻ không thỏa mái. Nhún vai, anh càu nhàu rằng cô nên ngủ đi, và bỏ cô lại đó một mình.

Terri ngủ thiếp đi. Bọn họ không đánh thức cô dậy ăn tối, mà để cô ngủ suốt đêm. Cô thức dậy lúc 5 giờ sáng hôm sau, cảm thấy như một cái túi bẩn thỉu. Nhưng mà là một cái túi bẩn được nghỉ ngơi tốt. Mỉm cười lơ đãng với mình, Terri ngồi dậy và gấp lại cái chăn ai đó đã đắp nó cho cô tối qua, sau đó gấp lại cái khăn trải ghế luôn. Cô thu lấy quần áo sạch trong vali và bước lên lầu để đi tắm, cố làm sao để tắm vòi sen mà không đánh thức hai vợ chồng đang ngủ ngay gần hành lang kia. Terri thay đồ, đánh răng và đi xuống lầu. Cô tự làm trà cho mình trong bếp, đem nó ra ngoài, và ngồi xuống cái bàn dã ngoại nhìn đăm đăm vô hồn vào nơi đang hoang mang trong tâm trí cô khi cô xem xét về mọi thứ Sandi đã nói và mọi thứ mà cô biết.

Thật ra thì, Terri không biết chắc chắn là Bastien bị bệnh giai đoạn cuối. Chỉ là mọi chứng cứ đều chỉ về hướng đó. Cô quyết định là cô nên đặt giả thiết là mình đúng và đưa ra quyết định từ đó, bởi vì cô cần phải biết mình muốn gì nếu Bastien sẽ chết. Nếu chàng không chết, thì câu trả lời quá đơn giản rồi; cô muốn ở bên cạnh chàng. Nhưng hôn nhân là về đau ốm và sức khỏe, thì tốt hơn hoặc nhiều lắm_có một câu phát ngôn bao lâu cũng đựơc miễn là cả hai đều hạnh phúc và khỏe mạnh.Terri cần biết là cô có yêu chàng nhiều đủ để sẵn lòng ủng hộ chàng vượt qua khó khăn hay không nữa. Nếu cô có thể đủ mạnh mẽ để làm thế rồi.

Cô nhìn vào bức tường gạch bao quanh ngôi nhà nhỏ của Dave và Sandi, và tửơng tượng những ngày sắp tới không có chàng. Nó dường như là một thế giới lạnh lẽo trống trải khi không có Bastien. Sau đó cô tưởng tượng khoảng thời gian của cô bên chàng, và nhớ lại nó đã như thế nào. Cười đùa, trò chuyện, làm việc cùng trong một cuộc khủng hoảng_ Terri muốn như thế. Cô không muốn mất nó sau khi đã có được nó. Nhưng, thực tế mà nói, cô đã có. Sandi nói đúng, cô đã từ bỏ nó. Vì việc chịu đựng căn bệnh của chàng cùng với chàng, cô đã quăng nó đi hai lần trước đó. Terri biết rằng cô nên kiểm tra lại với Kate để biết Bastien như thế nào. Cô sẽ không thể nào tự giúp mình được. Những tin mới cô nhận được, cùng với kinh nghiệm trong quá khứ và sự tưởng tượng của cô, là đủ để cô biết chính xác chàng đang phải chịu đựng điều gì và phải chịu cùng chàng, cho dù cô có ở đó để nhìn thấy nó tận mắt hay không.

Cô là một kẻ nhát gan và một kẻ ngốc, Terri nhận ra. Cô đã bỏ qua hàng ngày,hàng tháng thậm chí hàng năm hạnh phúc bởi việc liệu trước được điều xấu sẽ xảy ra. Không có bảo đảm cho cuộc sống. Thậm chí nếu Bastien đang sắp chết, cô có thể_ như Dave đã đưa ý kiến_xuống mồ trước chàng. Đột ngột đứng mạnh lên, Terri bước trở lại vào trong ngôi nhà và rửa tách trà. Sau đó cô viết nhanh một tờ ghi chú cho những người bạn của cô và nhấc điện thoại lên gọi một chiếc taxi.

"Nếu em có thể chờ 10 phút cho anh thay đồ, anh sẽ chở em đi"

Terri liếc vào ngay lối cửa nơi Dave đứng trong cái quần bông và cái áo phông. Cô đã quên mất anh là người rất tỉnh ngủ. "Em có thể đón taxi. Nên anh không phải bận tâm"

"Dù sao đi nữa thì anh cũng muốn chạy ngang qua Sainbury mua một vài thứ. Và anh biết em cần dừng lại đó trước khi về nhà. Anh sẽ chỉ mất một phút" Anh không cho cô cơ hội từ chối, đơn giản quay đi và chạy lên lầu. Hai phút sau, Sandi đi xuống trong cái áo choàng mặc nhà, vừa đi vưà ngáp.

"Ồ" Cô lắc đầu khi ngáp xong, như thể cô làm mình tỉnh dậy, sau đó liếc thấy Terri. "Chị xin lỗi về những gì đã nói"

"Đừng thế. Chị đúng mà"

Sandi nhún vai "Chị có thể nói nó ngoại giao hơn"

Terri cười khì, và ôm cô " Em yêu chị"

"Em sẽ đi với anh ta," Sandi nói. Có một nỗi buồn trong mắt cô khi họ chia xa. "Em nên tìm một vị trí giảng dạy ở đó trong một trường đại học. Chị biết em sẽ hạnh phúc. Nhưng chúng ta sẽ nhớ em"

Terri cảm thấy nghẹn lên trên cổ. Cô đã phụ thuộc vào hai vợ chồng như là người thân gần gũi duy nhất của cô trong một thời gian dài. Cô gượng cười "Được, đừng có vội nuốt lời đó. Anh ấy có thể không muốn em"

Sandi cười khanh khách "Ya, đồng ý"

"Và nếu anh ấy có chịu đi nữa thì cũng không phải lúc này. Em đã bỏ anh ấy đi"

"Anh ta sẽ tha thứ cho em" Sandi đoán. "Em sẽ chỉ phải quỳ xuống và thú nhận em là một con ngốc"

Terri cười khúc khích, sau đó liếc ra ngay cửa khi Dave chạy xuống trên cầu thang "Tốt! Anh đã sẵn sàng. Anh sẽ trở về nhanh thôi, bông hoa nhỏ" Anh trao Sandi một nụ hôn, rồi túm lấy hành lí của Terri trên tay, sau đó ngừng lại và quay lại hôn tiếp một cái nữa trước khi tiến ra ngoài cổng nhà.

"Lái xe cẩn thận" Sandi nói theo từ trong bậc cửa

"Anh sẽ, bông hoa nhỏ. Giờ hãy vào giường ngủ đi_ em đã thức khuya làm việc"

"Cái ông rách việc này!" Cô càu nhàu âu yếm

"Anh nghe thấy rồi đấy"

"Dĩ nhiên là anh có nghe" cô nói với nụ cười, sau đó vẫy chào Terri và bước vào trong nhà.

Terri lắc đầu buồn cười khi cô vào ghế dành cho khách của chiếc Juguar. "Hai anh chị làm dành cho nhau"

"Vâng, đúng thế"Dave đồng tình. Anh cười tươi sung sướng khi anh khởi động xe, sau đó phóng nhanh xuống đường.

***

Bastien đang ngủ gật ở ghế trước của chiếc xe thuê khi một chiếc xe hơi rú lên phía sau chàng. Chớp mắt mở ra, chàng thấy một chiếc Juguar màu đen đang hãm thắng lại với hai người ngồi trong. Mất một giây cho chàng định thần nhận ra Terri trên ghế khách, sau đó chàng phát hiện ra người đàn ông đi với cô và tỉnh dậy ngay. Đã 7 giờ sáng. Cô đã không có nhà đêm qua khi chàng đến, và chàng đã ngồi trong xe bên ngoài căn nhà nhỏ của cô để chờ, đến khi chàng ngủ gật. Chàng đã ngủ chập chờn trên xe, mệt vì lo, tự hỏi cô có bị làm sao hay vướng vào rắc rối hay gì khác. Nhưng giờ cô đã trở về rồi... và với người đàn ông khác? Bastien nghĩ chàng có thể bắn gã con hoang đó.

Mở cửa, chàng trượt ra khỏi cái xe. Chống hai tay lên hông, chàng ngắm nhìn hai người bước ra khỏi cái xe phía sau chàng.

"Bastien!"Giọng Terri nghe có vẻ sốc nhiều hơn là mừng rỡ khi gặp chàng, chàng quả quyết; và sự bực bội xuất hiện trong thần trí thiếu ngủ của chàng. Và thiếu máu, chàng tự nhắc bản thân. Chàng không chắc là đã bao lâu từ khi chàng được ăn, nhưng chàng biết là nó đã quá lâu rồi. Có lẽ chàng nên cắn cái gã đi với Terri hơn là bắn hắn.

"Dave, đây là Bastien" cô nói với người đàn ông cao, tóc màu bạc người đã lôi cái vali của Terri ra khỏi thùng xe của chiếc xe màu đen. Tóc bạc màu vì già sớm, Bastien nhận ra khi gã đó tới gần cái thùng xe và tiến đến chỗ chàng, kéo theo cái vali trên những bánh xe của nó. Chàng bước đến một bước.

"Bastien, đây là David Simpson, anh chồng của em" cô giới thiệu. "Dave và vợ anh, Sandi, đã đón em ở sân bay hôm qua. Em đã ngủ quên trên ghế nhà họ tối qua"

Bastien cảm thấy khí nóng đã bị thổi bay khỏi người chàng. Anh của chồng. Với một người vợ. "Ồ" chàng nói, sau đó đưa tay ra bắt " Rất vui được gặp anh"

"Cũng rất vui được gặp anh" Dave cười tươi nói. Anh đưa tay xách hành lí của Terri vào tay Bastien hơn là bắt nó.

Bastien nhìn xuống hành lí khi Dave quay đi và ôm Terri. "Anh phải đi. Sandi sẽ lo lắng. Gọi và cho bọn anh biết chuyện xảy ra"

Bastien ngẩng đầu chàng để nhìn người đàn ông rồ ga chiếc Jaguar "Xe đẹp"

"Đó là niềm kiêu hãnh và yêu thích của Dave" Terri nói "Anh có muốn vào trong chứ?"

Bastien gật đầu rồi theo cô bước lên lối đi bên cạnh, chỉ nhận ra sau đó rằng cô đang mang theo một cái túi đồ bách hóa. Rõ rang là, anh chồng cô đã đưa cô đi mua đồ trước khi chở cô về nhà, chàng nhận thấy thế. Chàng theo Terri bước vào ngôi nhà nhỏ của cô, mắt chàng nhìn quanh tò mò khi chàng đóng cửa lại. Nó khá nhỏ nhắn và ấm cúng và trang trí rất có khẩu vị, chàng để ý thấy, sau đó Terri quay cuồng nhìn chàng.

"Em xin lỗi" cô thốt lên. "Em rất xin lỗi. Em không nên bỏ chạy đi như thế"

"Terri_"

"Không, chờ em. Hãy để em nói" Terri nằn nì "Em đã mắc sai lầm. Một sai lầm ngốc nghếch bởi vì em hoảng sợ. Em... Em yêu anh, Bastien. Em yêu. Và cái ý tưởng về việc anh bị đau và nhìn anh vượt qua những gì Ian và mẹ em đã đi qua đã chết tiệt dọa em, nhưng em sẵn lòng làm thế nếu em có thể trải qua dù cho bao nhiêu là khoảng thời gian tốt đẹp còn lại với anh đi nữa. Em sẽ nhận lấy điều xấu và cả tốt. Em sẽ_"

"Anh không bị ốm" Bastien ngắt lời

Terri ngừng lại và nhìn chằm chằm, không hiểu gì cả "Cái gì?"

"Anh không bị ốm" chàng lặp lại vững chắc.

"Nhưng những cái lọ trong tủ lạnh"

"Những cái lọ?" chàng hỏi. Sau đó chầm chậm hiểu ra và nguyền rủa " Huyết thanh của Vincent à?"

"Huyết thanh của Vincent?" Terri lặp lại

"Vâng. Em biết về vấn đề rắc rối với tiêu hóa của nó mà. Phòng thí nghiệm đã gởi những cái đó lên cho nó dùng thử. Nó là một loại huyết thanh mới mà bọn anh hy vọng là sẽ có ích" chàng trả lời, diễn ta những lời của mình thật cẩn thận vì rằng chàng đang nói sự thật, nhưng không tiết lộ mọi thứ. Vẫn chưa.

Terri rơi tõm xuống chiếc ghế sofa "Huyết thanh là của Vincent"

"Vâng"

"Nhưng còn về túi máu và cái giá IV?"

"Cái giá IV nào? trong tủ đựng đồ của phòng ngủ lớn à?" chàng ngạc nhiên hỏi

Cô gật đầu

"Nó ở đó một thời gian khá lâu rồi. Lissiana cần nó một lần, và bọn anh chỉ không bao giờ nhớ đến nó nữa"

"Lissianna?" Giọng Terri nghe the thé

"Vâng. Lissianna"

"Và về túi máu?" Cô hỏi vẻ hy vọng

Bastien ngập ngừng. Đây chính là nơi có sự lắt léo.

Terri tiếp tục. "Và Kate đã nói là anh có chuyện phải nói với em mà chúng ta sẽ giải quyết nó nếu chúng ta định sẽ tiến tới"

"Đúng là thế" chàng thừa nhận, vui mừng tránh được chuyện túi máu trong thời gian chưa cần. "Có một thứ mà anh cần thảo luận với em nếu em đồng ý kết hôn với anh, nhưng nó không phải là anh đang bị bệnh ở giai đoạn cuối. Anh không bị gì cả"

"Anh muốn kết hôn với em?" Terri hỏi với sự khấp khởi

Bastien đảo mắt. "Terri, mật ong. Anh mới bay 2300 dặm đuổi theo em. Nó không phải là để hỏi em một cuộc hẹn hò"

"Ồ, Bastien!" Cô lăn người ra khỏi cái sofa. Bastien đón lấy cô với một tiếng "ối", sau đó nhận thấy gương mặt chàng bị rắc đầy những nụ hôn bướm

"Terri, em yêu, từ đã nào. Chúng ta phải nói chuyện"

"Để sau đi," cô càu nhàu. " Em đã quá đau buồn từ khi nghe Lissianna và Kate nói chuyện trong buồng vệ sinh, Em_" Cô ngừng và liếc chàng thắc mắc. "Họ đã nói về thứ gì_ rằng em sẽ hiểu, bởi vì Ian? Em đã nghĩ họ đang nói là anh bị bệnh, và em có thể sẽ hiểu được và xử lí với nó bởi vì kinh nghiệm em đã có với Ian"

"Chúng ta phải nói chuyện" Bastien thở dài lặp lại

"Hãy nói với em" cô nói

"Đó không phải là chuyện mà em chỉ cần thổ lộ ra, Terri"

"Giờ em đang làm anh căng thẳng lại rồi"

"Em xin lỗi, nhưng nó..." Nắm tay cô, chàng kéo cô lại ghế sofa và ngồi xuống bên cạnh cô. " Nó không phải chuyện xấu" chàng bắt đầu, hy vọng cô sẽ đồng ý.

"Thật à?"

"Không." Chàng liếc quanh phòng khách của căn nhà nhỏ của cô, lơ đãng chú ý những mê hoặc dụ dỗ khi chàng cố gắng nghĩ ra cách nào tốt nhất để nói với cô. "Thôi được," cuối cùng chàng nói, " em đã từng xem phim An American Werewolf in London chưa?" (người sói ở London)

Cô bật cười to khó hiểu. "Rồi. Mọi người chưa xem a?"

Chàng gật đầu. " Thôi được, anh không phải người Mỹ, hay người sói, và chúng ta cũng không ở London"

Cô chớp mắt nhiều lần vì lời nhận xét của chàng. Sau đó cô chậm rãi nói "Không. Đây là Hudderfield"

"Và anh là người Canada và là một ma cà rồng," chàng thông minh kết luận.

"Uh...hử." cô nói chậm chạp " Bastien, anh cảm thấy không khỏe a?"

"Terri_"

"Đây là ý tưởng đùa cợt của anh?"

Cô hơi bực mình, chàng nghĩ với sự báo động. Quỷ quái làm thế nào Etienne và Lucern nói được với Rachel và Kate rằng họ là ma cà rồng chứ? "Terri, em yêu" chàng bắt đầu. " Nó không phải trò đùa. Anh thật sự là một ma cà rồng"

"Ồ, em hiểu" cô đang bắt đầu thô lỗ. Thật là thú vị. Chàng chưa bao giờ thấy cô thô lỗ trước đây. Được rồi, có lẽ với người thu ngân ở Victoria Secret. Không, Bastien quả quyết, Terri đã đặt người bán hàng vào vị trí của cô ta, nhưng cô không thô lỗ với cô gái ấy.

"Anh là ma cà rồng" giọng cô là không tin, và cô gật gù với cái vẻ không hứa hẹn gì. "Tốt. Cắn em đi"

Terri giơ tay cô ra thách thức, và Bastien cau mày "Terri, anh không muốn cắn em," chàng nói. Sau đó ngừng lại một chút rồi nói thành thực hơn "Thôi được, thật ra, anh có một chút đói bụng ngay lúc này, nhưng anh thà là_"

"Ử-hử. Cắn em đi!" cô ngắt lời. "Nếu anh là ma cà rồng thì cắn em đi"

Bastien liếc vào cánh tay cô trong một phút, sau đó cầm nó lên tay mình, nâng nó lên, và cắn cô.

"Ối!" Terri nhảy dựng ra khỏi ghế, giật mạnh tay lại khi cô chạy. Bastien phải thu răng lại nhanh gấp đôi để khỏi chặt đứt mạch máu và thịt cô. "Anh cắn em! Anh có răng nanh!"

"Giờ em tin anh chứ?"

Thu tay trước ngực, cô bắt đầu lùi ra xa.

"Làm ơn đừng e sợ anh, Terri. Anh yêu em." Chàng nói nhẹ nhàng, tiến đến một bước sau cô và giơ tay chàng ra cầu khẩn. Chàng đã an tâm khi cô lưỡng lự. "Em yêu, đây là điều tốt. Thật đấy. Em sẽ không bao giờ phải lo lắng về việc anh hấp hối trong một cái chết kinh khủng kéo dài đâu," chàng nói ra. "Anh sẽ không chết như mẹ em và Ian. Anh không thể chết"

Cô nhìn chàng chăm chú "Cha anh đã chết.Ông ấy bị đóng cọc a?"

"Không. Ông ấy bị chết cháy. Bọn anh có thể bị thiêu cháy mà chết" Sau đó chàng nhanh chóng nói thêm, "Nhưng điều đó sẽ không là một căn bệnh đau đớn kéo dài. Không có cách nào mà bọn anh có thể chết lâu và đau đớn được"

"Vậy, máu trong tủ lạnh của anh..."

"Là để nuôi sống. Bọn anh không còn cắn người nữa, trừ khi hoàn toàn cần thiết"

"Anh không phải là loài người"

"Vâng, dĩ nhiên bọn anh là người. Một chủng loài người . Bọn anh chỉ khác quốc tịch, thật đấy. Bọn anh hầu như bất tử, như đối nghịch với có thể chết. Giống người ở vùng Atlanta chứ không phải nước Anh. Được rồi, bọn anh giờ là người Canada. Ít nhất là gia đình anh" Chàng ngừng một lát và cau mày; chàng thật sự đã nhầm lẫn hết cả lên. "Nghe này, em yêu, ngồi xuống và anh sẽ giải thích mọi thứ. Giống người ma cà rồng bọn anh là những nhà khoa học về cơ bản là thế, không phải bị nguyền rủa hay là gì cả. Bọn anh không phải là không có linh hồn. Những con quái vật đi đêm nhưng mọi người thường hay nghĩ về ma cà rồng ấy_ thôi được, nó chỉ là một nhầm lẫn lớn"

Terri không ngồi; thay đó cô nheo mắt lại "Vậy ma cà rồng có thể đi vào ban ngày a?"

"Vâng" chàng cau mày "À, mặt trời dĩ nhiên thì gây nhiều hư tổn. Và đi ra ngoài dưới mặt trời nghĩa là bọn anh phải bổ sung lại một lượng máu lớn để bù lại cho nó, nhưng bọn anh có thể ra ngoài mà không bị đốt cháy thành đuốc hay bất kì thứ gì"

Cô dường như chấp nhận điều đó, nhưng sau đó, cô đã nhìn thấy chàng dưới ánh mặt trời. Cô hỏi "Anh bao nhiêu tuổi?"

Bastien thở dài. "Bốn trăm mười hai"

"Bốn trăm và_chà" cô ngồi xuống, sau đó cứng người lên. "Vậy, tất cả những việc anh biết khi chúng ta đến nhà bảo tàng..."

"Anh đã có mặt ở thời điểm mà anh đã kể với em" chàng thú nhận. "Không phải là những đồ thời trung cổ, chỉ từ những năm 1600 đến nay thôi"

"Đó là tất cả à?" cô hỏi khô khan. Sau đó lắc đầu lầm bầm "Chuyện này thật điên rồ"

"Không. Nó là khoa học"Bastien giải thích. "Nghe này, những nhà khoa học người Atlanta bọn anh đã tạo ra những nano mà có thể sửa chữa và làm mới tái tạo lại cơ thể, nhưng chúng sử dụng máu với một tốc độ nhanh để làm điều đó, một tốc độ một cơ thể người không thể theo kịp. Do đó, chúng ta cần tiêu thụ thêm máu để cho chúng ăn và được khỏe mạnh. Bọn anh uống máu để sống, giống như những người đái đường cần insulin tiêm vào bởi họ không thể sản xuất đủ cho chính họ."

"Những người Atlanta" Terri lẩm nhẩm. "Em đến và yêu một người đàn ông từ Atlantis" Cô liếc nhìn sắc bén. "Anh không có màng chân và tay hay gì khác nữa phải không?"

Bastien thở dài, cố giữ kiên nhẫn. Có quá nhiều huyền thoại về Atlantis và ma cà rồng. Không có cái nào của chúng liên kết với nhau, tuy nhiên, ơn chúa. "Em yêu, em đã thấy anh khỏa thân rồi. Tất cả cơ thể. Em biết anh không có mang cá hay vây mà"

"Ồ, vâng" cô im lặng sau đó hắng giọng "Bastien?"

"Vâng?" chàng hỏi đầy hy vọng

"Em nghĩ là em muốn anh đi. Em cần ít thời gian để... ơ... tiêu hóa chuyện này"

Chàng cảm thấy dạ dày trống rổng "Thời gian bao lâu?"

"Em không chắc" cô thừa nhận

Bastien nhìn chằm chằm cô trong một phút, sau đó đứng lên và đi ra cửa. Chàng ngừng lại, sau đó nhìn ra sau để hỏi "Em sẽ không nói với bất kì ai chứ?"

"Không, dĩ nhiên là không. Họ sẽ nghĩ em bị điên, chắc thế"

Chàng gật đầu. "Tốt. Bởi vì em sẽ đe dọa cả toàn bộ gia đình anh_ bao gồm cả Kate"

"Kate?" đầu Terri ngẩng lên cắt ngang

Bastien gật đầu "Lucern đã biến đổi cô ấy. Cô ấy là người kết đôi suốt đời của anh ấy"

"Cô ấy sẵn lòng à?"

"Dĩ nhiên là thế" chàng ngắt lời "Bọn anh không bao giờ biến đổi người nào mà không có sự đồng ý của họ. Được, bọn anh đã làm thế với Rachel" chàng thú nhận "Nhưng cô ấy là ngoại lệ. Cô ấy đang sắp chết, và bọn anh phải cứu cô ây"

"Rachel là một ma cà rồng, nhưng không phải trước đó?" cô hỏi

"Không"

"Và Greg?"

"Nhà tâm lí người Canada là người_ đến khi anh ta và Lissianna yêu nhau và cô ấy đã biến đổi anh ta"

Terri gật đầu chầm chậm "Vậy, để cho em trở thành bạn đời của anh, thì anh phải biến đổi em à?"

"Vâng. Nếu em sẵng lòng"

"Và nếu em không?"

"Vậy thì anh phải nhìn em già đi và yếu đi rồi chết, như em đã làm với Ian và mẹ em_ chỉ là thời gian kéo dài hơn chút, đương nhiên. Anh sẽ làm điều đó vì em ,Terri. Và anh sẽ yêu em đến lúc cuối. Điều đó sẽ giết chết anh, nhưng... chúng ta kết đôi cả đời trong gia đình anh" chàng mở cửa, bước ra một bước, sau đó quay lại "Anh sẽ ở tại khách sạn George trong hai đêm, sau đó anh bay về Mỹ"

Terri chậm chạp gật đầu, và chàng gật đầu lại; sau đó kéo cửa đóng lại và bước đến chiếc xe chàng thuê. Bastien không biết chàng đã làm điều đúng đắn không khi bỏ cô lại với mớ hiểu biết này. Chàng có thể đang mạo hiểm cả gia đình mình. Nhưng yêu là tin tưởng, và chàng tin tưởng Terri. Cô ấy yêu chàng, khô cằn khi đến phút cuối cô có thể không chấp nhận việc chàng là gì, nhưng cô sẽ không bao giờ nói ra để làm tổn thương chàng.

Terri mở bọc bánh sandwich tôm, cắn một miếng, sau đó bỏ xuống thở dài và nhìn ra ngoài cửa sổ phòng làm việc. Tôm là món cô thích nhất, nhưng nó có vẻ không ngon lúc này. Không có gì từ khi cô rời NewYork. Từ khi Bastien bỏ đi.

Terri nhăn mặt và nhặt cái sandwich lên lại. Đã gần một tuần lễ từ khi Bastien đi khỏi căn nhà nhỏ của cô. Và trong khi cô nói cô cần thời gian để tiêu hóa những gì chàng nói với cô... à, cô không tiêu hóa nổi. Cô không thể hoàn toàn hình như nắm được việc chàng là thứ gì. Terri hiểu những gì chàng nói, và trong khi cô biết những thứ mà có thể cần nhiều giải thích hơn, cô có thể gần như hiểu được những nano và máu một chút. Nhưng hiểu và tin và chấp nhận là khác nhau hoàn toàn. Terri hiểu những gì chàng công bố, cô tin nói là có thể, nhưng cô có vấn đề với việc chấp nhận nó. Câu chuyện tình thần tiên, lãng mạn, ngọt ngào, hoàn hảo của cô đã hóa thành bị xuyên tạc. Hoàng tử Quyến Rũ là một kẻ hút máu.

"Cái đó trông thật ngon"

Terri nhìn lên vào lời nhận xét khô khan đó, sau đó nhảy lên trên đôi chân cô "Kate!"

"Hi" Cười toe, người phụ nữ đó tháo cặp kính mát ra mà tiến thẳng tới, bước vòng qua bàn với mọi sự chú ý ôm chầm lấy cô.

Lo sợ bắn thẳng qua người cô, Terri giật tay ra ngăn chị họ của mình lại một cách bản năng, sau đó chớp mắt nhìn vào cái bánh sandwich mà cô đang đưa lên giống như vài cô gái thời Victoria đưa lên cái thánh giá.

"Cắn chứ?" cô đề nghị một cách khập khiễng

Kate nhìn chằm chằm vào cái sandwich, phá lên cười và lấy nó. Cô quăng nó vào thùng rác dưới bàn của Terri, giật mạnh tay cô, và kéo cô ra cửa. "Đi nào, chúng ta sẽ đến Harvey Nichols ăn trưa"

"Ồ, nhưng Harvey Nichols đắt lắm" Terri phản đối, kéo chân lại

Ngạc nhiên cho cô, nó thậm chí không làm Kate chậm lại. Terri phải tự hỏi có phải những người bị cắn bởi ma cà rồng sẽ tăng thêm sức mạnh và chuyển động nhanh hơn là sự thật.

"Đúng thế" Kate trả lời, như thể cô đã nói ra suy nghĩ của mình thật to vậy. Cô ấy tóm lấy áo khoác mỏng của Terri nhấc khỏi cái giá khi cô kéo em họ mình lôi đi

"Chị có thể đọc được suy nghĩ của em?" Terri hỏi, bị sốc

"Vâng, Đó cũng là sự thật" Kate lãng đãng nói

"Vậy, tất cả mọi lúc đó, Bastien có thể đọc suy nghĩ của em à?" cô hỏi trong hoảng sợ. "Anh ấy biết em đang nghĩ gì à?"

"Không. Cậu ấy không thể đọc được suy nghĩ của em. Đó là lí do hai người là hoàn hảo với nhau"

"Đúng thế thật à?"

"Ừ"

"Kate, em không nghĩ..." Terri ngừng lại đột ngột khi chị cô ngừng bước và quay vào nhìn vào mặt cô, mắt nheo lại

"Terri, chị là Kate. Cũng là Kate mà em luôn biết. Người chị họ mà em yêu quý, người cũng yêu em. Cô gái mà em từng hay đi săn nòng nọc chung. Không có gì thay đổi cả. Và nó làm chị buồn vì em sợ chi bởi sự thay đổi điều kiện sức khỏe của chị" Cô ngừng lại, sau đó tiếp "Đặc biệt từ khi chị đi phải bỏ tuần trăng mật của mình để đến đây và chỉnh lại những gì Bastien đã làm rối lên"

"Tuần trăng mật của chị?" Terri thì thầm

"Vâng. Tuần trăng mật của chị" Kate lặp lại "Cái giây phút mà Marguerite gọi và kể lại cho chị chuyện xảy ra, chị đã đòi

Lucern và chị phải thay đổi kế hoạch ban đầu để thêm vào Huddersfield, nước Anh, như là một phần của chuyến đi. Sau đó chị bỏ lại Lucern một mình và cô đơn ở Khách sạn George và bắt xe lửa đến đây tận Leeds để gặp em, tất cả bởi vì chị yêu em. Chị muốn em hạnh phúc. Chị sẽ không bao giờ làm em đau đớn. Nếu chị muốn cắn em, chị có thể làm thế vô số lần trong khi em ở với chị ở NewYork, nhưng chị không làm. Chị không cắn. Giờ thì, vui lòng chỉ cần đi ăn trưa và để chị có thể làm rõ ý nghĩa của nó hơn cho em. Cách đó, em có thể ít nhất là đưa ra quyết định có chứng cớ" Terri ngập ngừng sau đó gật đầu "Thôi được"

***

"Bastien, con đang nghe mẹ đấy chứ?" Marguerite Argeneau trách

"Vâng, con nghe mà, mẹ" Bastien nói, một chút thiếu kiên nhẫn. Chàng không bận tâm nhấc mắt khỏi đống hồ sơ chàng đang đọc.

"Vậy thì mẹ đã nói gì?"

Bastien để những giấy tờ mà chàng đã lướt sơ qua xuống, và ngồi dựa ra sau ghế nhìn bà với sự chú ý trọn vẹn. Không phải vì bà đã chú ý; bà không hề nhìn vào chàng lần nào cả, mà đang đi tới lui trước cái bàn của chàng với tâm trạng lo âu. Thở dài mệt mỏi, chàng kể lại "Mẹ đã nói rằng mẹ nhận được một lá thư từ ai đó sáng na_"

"Từ Vincent" bà cắt lời

"Tốt, từ Vincent" chàng lặp lại một cách nghĩa vụ, sau đó ngừng lại cau mày " Tại sao Vincent lại gởi cho mẹ một lá thư?

Nó đang ở trong căn hộ với chúng ta. Sao nó không chỉ_"

"Ơn chúa, con thật sự là bạn của nó" Marguerite ngắt lời. Ngừng lại trước bàn của chàng , bà quắc mắt khoanh tay nhìn chàng, sau đó thở dài nặng nề và nhắc chàng "Vincent đã trở lại California"

"Thật à?

"Vâng. Nó đã. Nó bay về nhà cách đây một tuần"

"Còn về vở kịch của nó thì sao?" Bastien nhíu mày hỏi "Nhạc kịch, Dracula?"

Bà phẩy tay coi thường và bắt đầu đi qua lại "Nhà sản xuất đã đóng cửa hẳn cách đây hai tuần"

"Vậy à?" Mắt chàng mở to "Con lẽ ra nên đi xem nó vào đêm đầu tiên, nhưng con không biết nó đã hết mở. Đúng không?" chàng hỏi, không chắc chút nào rằng chàng đã không bảo và cũng không chú ý hay chỉ để nó lướt qua trong tâm trí chàng. Có rất nhiều thứ đã lướt qua tâm trí chàng từ khi Terri đi.

Marguerite ngừng bước để nói với sự kiên nhẫn gia tăng cao, "Nó không bao giờ có đêm đầu tiên, Bastien"

Mày chàng nhướng lên "Tại sao vậy?"

"Họ phải đóng cửa. Quá nhiều vai diễn và nhóm đã rút khỏi giữa chừng vì bệnh tật"

"Loại bệnh gì vậy? Bastien hỏi, mắt chàng nheo lại

Marguerite ngập ngừng "Họ không chắc"

Chàng không thể ngăn được chú ý rằng mẹ chàng đột nhiên tránh ánh mắt chàng "Mẹ" chàng nói giọng cảnh báo

Thở dài, bà thú nhận, "Họ không chắc, nhưng hình như là nó là vài thứ bệnh thiếu máu truyền nhiễm"

"Bệnh thiếu máu truyền nhiễm" Bstien lặp lại ghê tởm. Không có cái loại thiếu máu truyền nhiễm thế này. Giờ chàng đã biết Vincent đi đâu để kiếm ăn từ khi đến NewYork. Chàng lắc đầu tự hỏi "Người này đã ăn chính mình khỏi vai diễn hàng đầu trong một vở kịch. Chúa Ơi! Nó đã xoay sở chuyện đó thế nào? Nó đang nghĩ gì vậy?"

"Mẹ không nghĩ là nó" Marguerite thở dài nói. "Suy nghĩ, đúng thế. Mẹ nghi nó quá căng thẳng về vai diễn hàng đầu nên nó chỉ_"

"Nó có có vẻ căng thẳng" Bastien cắt ngang. Chàng đã biết người này trong 400 năm, không có gì làm hắn căng thẳng

"Đúng là vậy" mẹ chàng cho phép một cách miễn cưỡng, sau đó biểu hiện của bà rõ ra "À, dĩ nhiên!"

"Dĩ nhiên, cái gì?" Bastien hỏi, nghi ngờ là chàng không muốn biết

"À, đó có thể là thỏa mái ăn uống"

"Thỏa mái ăn uống?" chàng lặp lại hoài nghi

"Ừm"Marguerite gật đầu. "À, có Etienne và Lissianna, hạnh phúc với bạn đời của chúng,và Lucern đang kết hôn, và con thì với Terri... nó có lẽ cô đơn, đột nhiên nhận ra tình trạng cô độc của mình, và ăn uống quá độ cũng bởi vì thế"

"Chúa tôi" Bastien chìm trở lai trong chỗ ngồi và lắc đầu

"Cậu bé tội nghiệp" Marguerite lẩm bẩm

"Vâng, cậu bé tội nghiệp" Bastien nói khô khan. Chàng đảo mắt. Mẹ chàng luôn có một cái nhìn êm dịu với Vincent; hắn là đứa cháu trai yêu quý nhất của bà

"Có lẽ ta nên đi thăm nó" bà lẩm bẩm một cách chín chắn

Bastien ngẩng lên vì đề nghị này. "Có lẽ mẹ nên. Thấu hiểu như mẹ thì mẹ có thể giúp được nó đấy"

"Đúng" Marguerite nhặt lấy túi xách trên bàn Bastien "một chuyến đi đến California vào lần này trong năm là sẽ tốt"

"Con nghe là nó rất dể thương" Chàng khuyến khích

"Vâng, ta nghĩ là ta sẽ" bà quăng cái túi lên vai, sau đó ngừng lại và nhìn chàng "Con biết là ta yêu con và sẽ không chạy đến California để gặp Vincent nếu ta đã không biết là vấn đề nhỏ của con đã được chăm sóc rồi, đúng không?"

Bastien ngẩng nhẹ đầu lên. Nhận xét của bà gây ra ngạc nhiên cho chàng. "Con không có rắc rối" chàng nhíu mày, sau đó tiếp "Và ý mẹ là gì khi nói nó đã được quan tâm rồi?"

Marguerite phớt lờ câu hỏi. Xoay khỏi cái bàn, bà tiến ra cửa "Được rồi, ta đến California đây. Vincent sẽ không nghi ngờ gì là năn nỉ ta ở lại với nó, vậy hãy gọi đến đó cho ta nếu có bất kì tin gì"

"Chờ đã, Mẹ!" Bastien nhỏm dậy, sau đó ngừng lại và ngồi dựa vào ghế trở lại khi cửa đóng. Trong một phút, chàng nhìn vô hồn vào cái cửa đã đóng, tự hỏi bà đã nói về chuyện gì. Bastien nghi ngờ bà có ý nói trái tim tan vỡ của chàng khi nói về vấn đề của chàng, nhưng chàng không biết gì về ý bà khi bà nói nó đã được lo rồi. Những khả năng có thể là vô tận. Không nghi ngờ là nửa tá nhà tâm lí New York đã gọi cho chàng hơn vài ngày qua_ những nhà tâm lí nữ, độc thân, đẹp_ đều tuyên bố cần nói chuyện với chàng về mẹ của chàng

Bastien lùa tay vuốt tóc lo âu. Marguerite Argeneau phải là người phiền phức, bực mình nhất... Và giờ bà là vấn đề của Vincent. Ít nhất là trong một lúc.

"Xin lỗi, Vinny" chàng lẩm nhẩm dưới hơi thở. Một nụ cười nhỏ gảy lên môi chàng với ý tưởng của sự hỗn loạn mà em họ chàng sắp phải chịu đựng, nhưng nó chết nhanh chóng. Gây bực bội và bền bĩ như bà, Marguerite thường có được những gì mà bà muốn. Bà đã xoay sở để mang Kate về cho Lucern khi người phụ nữ đó đã bỏ anh đi New York. Và bà đã sắp xếp cho Thomas đưa Etienne và Rachel trở lại với nhau khi họ đã xa nhau. Thật là một sự nhục nhã nếu bà không rắp tâm đưa Terri lại cho chàng.

Không phải đó là chàng muốn sự can thiệp của bà, chàng tự đảm bảo với mình.

***

Meredith đang nói điện thoại khi Terri bước vào văn phòng của cô. Người phụ nữ chết lặng giữa cuộc nói chuyện và há hốc nhìn cô; sau đó cô gác máy không nói một lời tạm biệt hay một lời giải thích cho bất kì ai mà cô đang nói chuyện "Tôi rất mừng gặp lại cô"

Terri mỉm cười "À, cũng thật vui được gặp lại chị, Meredith"

"Tin tôi đi, không vui như tôi gặp cô đâu, Terri" người thư kí đứng lên, thu lấy túi và áo khoác, và bước vòng qua bàn.

"Ngài ấy đã đau buồn gắt gỏng từ khi trở về từ nước Anh. Ngài ấy yêu cô, cô biết mà "

"Vâng" Terri mỉm cười "Anh ấy đã nói với tôi điều đó ở Huddersfield. Vấn đề là tôi có thể xử lí được chuyện tất cả mọi người là ai hay không thôi" Một trong những chuyện mà Kate đã giải thích là hầu hết những nhân viên trong tập đoàn Argeneau là không phải, nhưng những người ở vị trí quan trọng thì có. Nó loại bỏ khả năng một nhân viên cáu kỉnh sẽ bô lô ba la về chuyện bọn họ là ai với cả thế giới.

Meredith ngừng lại trước mặt cô và gật đầu "Và giờ?"

"Và giờ thì tôi thất nghiệp, không nhà cửa và ở đây" Terri nói vẻ chế giễu. Cô đã bỏ việc, và thậm chí xoay sở để bán nhà trước khi đi. Cô định tìm một vị trí ở Mỹ, hay Toronto, hay bất kì nơi đâu mà cô và Bastien ngừng lại. Nếu chàng vẫn còn muốn cô.

Mỉm cười, người thư kí nghiêng tới và ôm cô "chào mừng đến với gia đình" cô nói. Sau đó qua sang chỉ tay tới cửa phòng của Bastien "nó không khóa. Ngài ấy sẽ rất hạnh phúc khi thấy cô. Tôi sẽ đi ăn trưa sớm"

"Cảm ơn" Terri lặng lẽ nói. Co chờ cho người phụ nữ lớn tuổi rời văn phòng trước khi cô gõ cửa, chờ câu nói "Vào đi" của chàng_ cái mà khá gắt gỏng, cô để ý_ sau đó bước vào.

"Meredith, tôi đã để chỗ quái quỷ nào_" cái giọng bá đạo của chàng chết lặng khi chàng ngước lên và nhận thấy cô.

"Terri"

Terri.

"Anh không để em lại bất cứ đâu, mà lại bỏ em ở Huddersfield" Cô đóng cửa và băng qua phòng, đột nhiên không chắc về những gì Kate và Meredith nói là đúng, và rằng chàng sẽ thật sự vui mừng khi nhìn thấy cô. Chàng không có vẻ quá hạnh phúc.

Bastien đã bối rối trong một phút; sau đó chàng tua lại câu cuối cùng với mình_ "Meredith, tôi đã để chỗ quái quỷ nào... Terri" Hiểu được rõ ràng dần "Anh đã chờ hai ngày"

"Em là người suy nghĩ chậm chạp" Terri nói vẻ xin lỗi "Và thỉnh thoảng đần độn. Kate đã phải đến gặp em trước khi em bác bỏ được những giả định cũ"

"Những giả định cũ?"

"À, anh biết đấy. Những phim về ma cà rồng ở những năm 33 có thể để lại một ấn tượng" Terri giải thích với cái nhún vai

"Em đã bị kẹt trong những lời nói, không thấy người đàn ông. Hay phụ nữ nào, cho vấn đề đó" Cô ngừng lại trước bàn của chàng "Em đã thậm chí e sợ Kate khi chị ấy lần đầu đứng trước bàn của em tại Leeds"

"Kate đã đến trường đại học à?" Bastien hỏi

Terri gật đầu, và một nụ cười giật mạnh trên môi cô " Chị ấy đã nói chị biết rằng anh đã làm lộn xộn phần giải thích"

"Anh không làm lộn xộn phần giải thích" chàng ngắt lời nhanh

"Em đã xem phim "Người sói ở London chưa?" cô trích lại lời chàng. Cô lắc đầu và cười to.

Bastien đỏ mặt. Vậy thì, được thôi_ có lẽ việc đó không phải là mở đầu nhẹ nhàng nhất. Từ đó, chàng đã nghĩ ít nhất một tá cách tốt hơn để bắt đầu.

"Anh có một chút áp lực" chàng bào chữa cho mình. Nhún vai mệt mỏi, sau đó ngồi dựa ra ghế và nhìn cô " Em sẽ nói với anh tại sao em đến đây chứ? Hay em thích hành hạ anh?"

"Em đến đây vì em yêu anh"

Điều đó nghe có vẻ hy vọng, chàng nghĩ, cơ thể chàng căng thẳng

"Và bởi vì em hy vọng anh vẫn còn yêu em"

Bastien nhìn chằm chằm cô trong một phút, một phần của chàng muốn nhảy lên đón lấy cô trong vòng tay và cho cô thấy chàng vẫn còn yêu cô nhiều như thế nào. Phần còn lại thúc giục nên thận trọng "Và còn về"_ chàng vẫy tay chỉ vào người chàng_ "điều kiện sức khỏe của anh?"

Terri bật cười. "Điều kiện sức khỏe à?"

Bastien thở dài mệt nhọc "Em biết ý anh là gì mà"

Cô ngập ngừng, sau đó hỏi "Anh vẫn còn yêu em chứ, Bastien? Hay anh quá tổn thương đến nỗi anh cần thời gian để suy nghĩ về điều này mà anh không chắc anh muốn làm bất cứ thứ gì với em nữa?"

"Anh vẫn còn yêu em" chàng thú nhận "Anh sẽ yêu em mãi mãi. Hoặc ít nhất cho đến bốn hay năm trăm năm nữa. Sau đó, chúng ta có thể phải làm việc chỗ đó"

Terri cười hớn hở và bước vòng qua bàn

Bastien nhìn cô, không thể di chuyển, vẫn thận trọng, sau đó kêu "ầm" một tiếng khi cô phóng vào lòng chàng.

"Em có thể chấp nhận điều kiện sức khỏe của anh" cô bảo chàng "Và em muốn dành cả đời mình, tuy rằng nó dài, với anh. Giờ, nếu anh không phiền, xin vui lòng ân ái với em chứ?" cô trượt cánh tay qua vai chàng "Em biết chúng ta vẫn còn phải nói rõ, nhưng em thật sự cần cảm nhận sự gần gũi với anh lại. Em cảm thấy lạnh và sợ hãi tận sâu bên trong từ khi anh đi"

Bastien cảm thấy vài trạng thái lạnh lùng mà đã chiếm giữ chàng trong suốt ba tuần qua đã bay mất, và lòng thương xuất hiện. Đó là cách chàng cảm thấy; lạnh và sợ, cô đơn tận sâu trong tim. Nó như là tất cả sự hạnh phúc đã ra đi khỏi cuộc đời chàng cùng với cô. Bastien thả tay vòng qua eo cô, và chàng cúi đầu xuống hôn cô.

Cô thật ấm áp trong vòng tay chàng, và ngọt ngào trên môi chàng, nhưng nó vẫn không cho đến khi cô thở hổn hển trong miệng chàng thì Bastien mới cảm thấy ham muốn bắt đầu dần trườn vào trong chàng. Chàng nhớ cô. Chàng nhớ sự âu yếm vuốt ve cô, nói chuyện với cô, chỉ cần bên cô. Và chàng nhớ hơi thở của cô, tiếng rên rĩ của cô, và cách cơ thể cô chuyển động ép vào chàng.

Bastien rời bàn tay khỏi eo cô và lên trên ngực cô, và chàng nắn nhẹ, một tiếng thở dài nhè nhẹ trượt ra khi cô cong người và rên rĩ đáp trả. Chàng có thể gần như cảm thấy lớp băng bảo vệ đã đóng quanh tim chàng trong 3 tuần trước đây đang vỡ ra và gãy vụn. Nó làm ngực chàng đau nhói. Giờ chàng đã hiểu câu nói " Anh yêu em nhiều quá nên đau" Tim chàng đã đau, và chỉ Terri có thể xoa dịu nó.

"Terri" chàng thầm thì, phá vỡ nụ hôn và lần môi lên má cô "Anh cần em"

"Em cũng cần anh" Có một sự chộp lấy trong giọng cô khi cô thừa nhận nó, một âm thanh phấn khích không thở nổi.

Sau đó cô lùa ngón tay lên tóc chàng và ấn miệng chàng vào miệng cô, hôn chàng với một đam mê chàng đã nhớ ra và mong mỏi nó. Cơn đau trong tim chàng đã giải thoát, nhưng giờ phần còn lại của cơ thể chàng đau trong từng phần của nó

Bastien muốn cô chết đi được, và không nghĩ chàng có thể nhẹ nhàng và âu yếm và quan tâm về nó. Bản năng của chàng thúc giục chàng xé toạt quần áo của cô ra và chôn vùi mình vào tận sâu bên trong cô. Bàn tay trên ngực cô xoay sở mở nút phía trước cái áo cô, hành động bất cẩn và bộp chộp nhiều lần trong sự thiếu kiên nhẫn của chàng với cảm nhận trên làn da cô. Thật an tâm khi cái áo đã mở ra. Sau đó chàng thấy mình thất vọng bởi cái áo ngực sa tanh đen cô mặc bên dưới. Terri ngay lập tức cho vào giữa chúng và tháo cái móc phía trước, cho phép miếng vải mở ra khoảng trống. Bastien ngay lập tức ở trên hai bầu ngực, tay chàng phủ lấy và sau đó xoắn lấy vùng da mềm mịn ấm áp. Chàng lấy tay và kề miệng sát vào trên cái núm cương cứng.

"Chúng ta nên chuyển đến cái ghế dài" chàng thì thầm trên da cô

"Không" Terri càu nhàu_ và chàng cảm thấy thất vọng đổ qua người chàng khi cô đột nhiên thoát ra và lướt khỏi vòng tay chàng. Nhưng nó dường như Terri cũng không có tâm trạng nhiều cho sự vuốt ve trước. Trước khi chàng có thể chịu đựng sự thất vọng lâu hơn, hay thậm chí di chuyển, cô ngồi lại trong lòng chàng, lần này ngồi dạng chân ra cỡi chàng.

"Em lại mặc váy" chàng thở vào ngực cô, sau đó liếm lên núm vú dựng đứng trên mặt chàng. Chàng rà một tay nhẹ lên đùi có mang vớ của cô. "Nhưng những cái này sẽ cản đường"

"Không, chúng sẽ không" cô trấn an chàng. Terri lấy tay chàng và dẫn nó lên dưới váy cô vào hông cô.

Bastien mắt mở to. Chúng không phải là quần vớ, mà là vớ thật. Và cô thì không mặc bất kì cái quần lót nào. Chàng rên lên trên ngực cô, sau đó bắt lấy núm vú của cô trong miệng và lướt tay chàng lên cái mông trần của cô, tự hỏi sớm như thế nào là quá sớm để vào trong cô

Terri trả lời câu hỏi đó bằng cách xoay nghiêng và cúi xuống giữa họ để tháo cái quần dài của chàng. "Em cần anh, bây giờ. Bastien"

"Ơn Chúa" chàng lẩm bẩm, lướt một tay giữa hai chân cô để vuốt ve. Chàng nhận thấy rằng bên trong cô đã nóng rực và ướt mèm sẵn sàng cho chàng

Vào giây phút Terri thả tự do cho chàng khỏi cái quần dài, cô đẩy tay chàng khỏi giữa hai chân cô và di chuyển, ngồi lại để cô có thể dẫn dắt mình ngồi lên trên nó.

"Terri..." Bastien rên rĩ khi cô nhấn xuống chầm đưa chàng vào trong cô. Cô khít chặt ẩm ướt và nóng rực bao chặt lấy chàng.

"Vâng" cô thở mạnh, nhấc mình lên và trượt xuống lại.

"Chết tiệt" Miệng chàng dán chặt trên cổ cô và chàng khẩn cấp ngậm lấy; sau đó chàng cảm thấy răng mình lướt ra cố cắn cô. Chàng buộc chúng thu lại và quay miệng mình đến môi cô thay thế. Terri hôn trả lại thật đói khát, thân thể cô dán vào chàng khi cô nâng lên và hạ xuống thân mình. Nhịp độ chậm chạp uể oải của cô làm chàng phát điên. Chàng cần nó nhanh và mạnh hơn sau một thời gian quá dài vắng cô.

Kéo váy cô lên thật cao và tránh lối, chàng dán chặt tay chàng lên hông cô và thúc cô lên.

Cỡi lên chàng, Terri phá bỏ nụ hôn trong một tiếng hổn hển và chộp tay lấy phía sau đầu của Bastien, đẩy miệng chàng miết lên da cô. Sự căng thẳng bên trong cô đã đẩy lên đến mức độ không thể chịu đựng nổi.

"Bastien, làm ơn!" cô hổn hên, cầu xin được giải phóng. Chàng gần như có cô ở đó. Sau đó cô cảm thấy răng chàng cắm vào trong cô và cô cứng người trong kinh ngạc.

Terri ngừng di chuyển, cơ thể cô căng ra khi cô run rẩy trên cái gờ sắc nhọn của sự phấn khích, nhưng chàng tiếp tục bơm đẩy vào cô khi chàng mút lấy cổ cô. Đột nhiên, khoái cảm bùng nổ trong cô. Một khoái cảm cực kì mê ly, mới lạ.

Terri hét lên, tay cô ghì chặt cổ và vai chàng, và cả thân mình cô giật lắc trong tay chàng. Cơn sóng giải thoát lần lượt hết lần này đến lần khác cỡi lên cô đến khi Terri không nghĩ cô có thể chịu được nó thêm nữa, sau đó bóng tối bao trùm lấy mọi thứ.

"Em đã ngất đi"

Terri chớp mắt mở ra khi nghe những lời ấy và nhìn chằm chằm vào Bastien, sau đó liếc quanh. Chàng đã chuyển cô đến ghế sofa. Cô đang nằm trên đó, quần áo cô bị cởi ra, trong khi chàng ngồi ngay cạnh vén tóc ra khỏi gương mặt cô với những ngón tay nhẹ nhàng.

"Anh đã cắn em" cô nói không tin được

Chàng nhăn mặt "Anh xin lỗi, anh đã cố không làm thế, nhưng em cứ ép đầu anh vào cổ em và anh_"

"Không sao đâu" cô nhanh chóng ngăn lời xin lỗi của chàng. Sau đó cô thở dài "Chà. Kate nói là nó là thứ gì đó, nhưng đó là một cách nói giảm nhẹ đi rất nhiều"

"Em không sao chứ?" chàng quan tâm hỏi

Terri gật đầu chầm chậm. Cô cảm thấy tốt. Cô cảm thấy còn hơn là tốt. Cô cảm thấy tuyệt vời. Mắt cô tìm mắt chàng.

"Em yêu anh, Bastien. Em xin lỗi cho ba tuần qua, nhưng em cần thời gian để chấp nhận. Nó đã quá dễ dàng, quá tự nhiên ngay từ đầu. Giống như kiểu chuyện lãng mạn thần tiên"

"Sau đó nó biến thành kinh dị" chàng nói

"Không. Không phải kinh dị" Terri nói, sau thừa nhận "Ừ, được rồi, có lẽ là một chút kinh khủng, nhưng đó chỉ là vì lời giải thích của anh_"

"Anh xin lỗi" chàng ngắt lời. chàng cười nhẹ và lùa một tay lên tóc mình "Em có thể tin anh đã phải giải thích nó với Rachel giúp cho Etienne, bởi vì anh ta đã làm lộn xộn nó lên hết không? Sau đó anh quay quay và làm nó lộn xộn lên với em. Anh đoán nó khó hơn để thông minh khi nó thật sự là vấn đề. Và nó đã_ đang_ là vấn đề với anh"

"Em hiểu. Em biết" Terri trấn an chàng. Cô chống dậy và ngồi lên. Cô ngạc nhiên bộp chộp

"Trong cơn phấn khích, em có một chút cuốn đi" Bastien nói với cô vẻ xin lỗi "Nó sẽ không xảy ra nữa đâu"

"Anh đùa à?" cô la lên " Em thành thật mong nó có. Đó là..." Terri lắc đầu. Nó là mê mẩn.

Bastien mỉm cười nhẹ, nhưng nói "Terri, anh thật yêu em. Nhưng anh không hoàn hảo, và anh đã gây lỗi, và sẽ làm nhiều hơn trong những năm tới. Anh xin lỗi anh_"

"Suỵt" cô ra dấu cho chàng im lặng và giữ mặt chàng trong tay "Không có ai là hoàn hảo, em không hoàn hảo, và anh không hòan hảo, Bastien. Nhưng anh hoàn hảo dành cho em"

Họ hôn nhau nhẹ nhàng, và Bastien lùi lại nhìn vào mắt cô "Vậy, em định làm gì cho 40 đến 50 năm tới?"

"Hừm" Terri mỉm cười "Thật ra em không có bất kì kế hoạch nào lúc này. Em chỉ mới nghỉ việc và bán nhà, vì thế em khá là kết thúc lỏng lẻo"

"Vậy à?" chàng cười sung sướng. "Vậy em có bận tâm trải qua chúng với anh không?"

"Em đã nghĩ là anh không bao giờ hỏi" Terri nói với một nụ cười

"Hừm" Biểu hiện của chàng trở nên nghiêm túc, nói cho cô biết điều sắp tới là quan trọng với chàng. Bastien vuốt một ngón tay xuống má cô, sau đó hỏi " Em có bận tâm nếu ta có thêm 500 năm hoặc hơn nữa không? Có rất nhiều thứ để làm trên thế giới, và nó sẽ rất tuyệt để làm với nhau"

Terri giơ tay ra vuốt ve má chàng đáp lại, và gật đầu. " Em nghĩ là em thích thế"