Tái Thế Làm Phi

Chương 53

Từ khi Hiền Vương qua đời, Thái tử luôn ở trong Đông Cung chưa từng bước chân ra ngoài, Hoàng Thượng truyền đến cũng cáo ốm kháng chỉ.

Nhiều lần Trần hoàng hậu muốn tới gặp Triệu Sâm, đều bị Triệu Sâm dùng lý do như vậy đóng cửa từ chối tiếp khách, cả Mạnh Uyển cũng ít đi ra ngoài.

Bên ngoài truyền tai nhau rằng Đông Cung đang rất thê thảm, dường như tinh thần của mọi người trong Đông Cung đều suy sụp đều phát điên, mọi người vốn có ấn tượng tốt với Đông Cung giờ lại trở thành tránh như rắn rết.

Bên trong Đông Cung, rốt cuộc là có khung cảnh như thế nào?

Không cần ai thỉnh an, cũng không có ai sáng sớm vào triều, mỗi ngày Mạnh Uyển đều ngủ đến khi tự tỉnh giấc, Triệu Sâm cũng không ngoại lệ.

Người ở bên ngoài đoán rằng lúc này Thái tử gia đang rất thất vọng chán nản, nhưng hóa ra tâm trạng lại vui vẻ, thoải mái đến kỳ lạ.

Năm mới, bên ngoài tuyết rơi đầy sân, một màu trắng xóa bao phủ lấy Đông Cung, nhìn qua cực kỳ đẹp đẽ.

Mạnh Uyển mặc áo khoác dày cộm, giẫm lên dấu chân của Triệu Sâm, nghiêm túc đi theo hắn.

“Điện hạ muốn đi đâu vậy?” Mạnh Uyển hỏi.

Triệu Sâm cẩn thận nhìn nàng, tránh cho nàng đang mang thai bốn tháng ngã sấp xuống, hắn cao giọng nói: “Ở Đông Cung cũng không lâu lắm, chợt nghĩ hình như ta chưa đưa nàng đi xem vài thay đổi ở đây, hiện tại sắp rời đi nên quyết định dẫn đi ngắm nghía xung quanh.”

Mạnh Uyển khẽ cười, hỏi: “Chúng ta cũng sắp rời kinh đến Thạch Xuyên à?”

Triệu Sâm gật đầu, có chút do dự nói: “Nếu như nàng không thích Thạch Xuyên, chúng ta có thể đến chỗ khác, Thạch Xuyên ở phía Bắc của triều đình, khí hậu quanh năm rét lạnh, mặc dù không phồn thịnh, nhưng lại có phong tục tập quán nơi đất khách quê người khác hẳn, nếu như nàng tin ta thì hãy đi theo ta, sau này Thạch Xuyên chắc chắn sẽ phồn hoa như kinh thành.” Hơi ngừng lại, có chút xấu hổ, “Chỉ là vừa đi, chắc chắn sẽ không thoải mái như trong kinh thành, nếu nàng thật sự không thích, chúng ta có thể đổi chỗ khác.”

Mạnh Uyển cười nói: “Dường như điện hạ có một tình cảm rất đặc biệt dành cho Thạch Xuyên.”

Triệu Sâm nắm tay của nàng đi qua đình rồi ngồi xuống, nhìn tuyết trắng đang rơi bên ngoài, híp mắt nói: “Lúc nàng vẫn còn bé, ta đã phải hành quân ra chiến trường, đi cũng phải mất vài năm, sống lâu như vậy, hầu hết thời gian đều ở đó, làm sao không có tình cảm được?” Hắn cúi đầu xuống, “Hơn nữa, ngoại trừ kinh thành thì Thạch Xuyên là nơi mà ta cực kì quan tâm, nếu như nhất định phải rời khỏi kinh thành, đương nhiên ta sẽ chọn đến chỗ đó.”

“Dù sao đó là do một tay điện hạ gây dựng lên, đúng không?” Mạnh Uyển dịu dàng nói, “Thật ra điện hạ vẫn không muốn rời khỏi kinh thành nhỉ?”

Triệu Sâm không biết nên nói như thế nào, ánh mắt phức tạp nhìn Mạnh Uyển.

Mạnh Uyển nắm chặt tay của hắn, nhẹ nhàng nói: “Điện hạ, ta sẽ luôn ở bên cạnh chàng, cho dù là ở nơi nào.”

Môi Triệu Sâm khẽ cong lên, nhẹ gật đầu.

Bảy ngày sau, Hoàng Thượng lại tuyên Triệu Sâm vào nội cung, Triệu Sâm vẫn cáo ốm không đến, lần này Hoàng Thượng thật sự nổi giận, ông lập tức viết thánh chỉ, phế Thái tử, ngay hôm đó Đoan Vương Triệu Sâm khởi giá di dời đến đất phong Thạch Xuyên, không được trở lại kinh thành!

Trần hoàng hậu nghe được tin tức này tức giận đến nỗi hôn mê bất tỉnh, thái y được truyền đến ba bốn lần. Dường như Triệu Sâm không oán hận lấy một câu, cũng chẳng có phản ứng gì, còn rất tích cực chuẩn bị rời kinh.

Hôm rời kinh thành, Thụy Vương Triệu Thành đến đưa tiễn bọn họ, Mạnh Uyển ngồi trong xe ngựa, ôm lò sưởi và chăn, vô cùng ấm áp.


Triệu Sâm bước ra ngoài xe ngựa, vẫn là cách ăn mặc cao quý của vương gia, so với sự nghiêm túc của ngày xưa, thì giờ khí chất lại thêm vài phần ôn nhuận của công tử.

“Tam ca, hôm nay từ biệt, sợ là suốt đời khó gặp rồi.” Triệu Thành có chút phiền muộn.

Triệu Sâm cười nói: “Nếu như ngày nào đó có duyên, Tứ đệ có thể đến Thạch Xuyên tới gặp ta và Tam tẩu của đệ, chúng ta ở đó chờ đệ.”

Triệu Thành nhìn về nơi mà hai người sắp phải đi, mờ mịt nói: “Tuy ngày thường chỗ này cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng suy cho cùng cũng là nơi cả năm huynh đệ chúng ta sống. Hiện tại Nhị ca đã mất, Tam ca lại đi xa, Đại ca thì nhiễm bệnh kỳ lạ không ra khỏi phủ được, Ngũ đệ còn nhỏ, dường như chỉ còn lại đệ có thể giúp đỡ phụ hoàng rồi.”

Triệu Sâm thích thú nói: “Tứ đệ, hôm nay vi huynh nói một câu, đệ sẽ nhanh chóng có được ngôi vị hoàng đế, đến lúc đó, đệ muốn gặp thì sẽ gặp được thôi.”

Triệu Thành kinh ngạc nhìn về phía hắn: “Tam ca, huynh sẽ không phải là…”

“Được rồi, thời gian không còn sớm, ta và tẩu tẩu của đệ nên đi rồi, Tam ca sẽ chờ đệ đến Thạch Xuyên thăm chúng ta.”

Triệu Sâm nói xong liền lên xe ngựa, Mạnh Uyển cách xa vài mét khẽ nói với Thủy Vương: “Thụy Vương điện hạ mau trở về đi thôi, trời đông giá rét, đừng để bị nhiễm phong hàn.”

Triệu Sâm phụ họa theo: “Trở về đi, chúng ta đi đây.”

Hắn buông rèm, đoàn xe bắt đầu rời đi, Triệu Thành chăm chú nhìn theo, lời muốn nói lại không nói nên lời.

Trên tường thành, Hoàng đế mặc long bào màu vàng sáng chói, hai tay giấu trong tay áo, mặt không cảm xúc nhìn Triệu Sâm rời đi, trong đầu hiện ra hình ảnh Xương Văn hoàng hậu, dường như còn có thể nghe thấy tiếng bà nói bên tai: “Hoàng Thượng, nếu như có một ngày Sâm nhi phạm sai lầm, người nhất định không được trách phạt nó mà hãy đuổi nó đi thật xa, chỉ cần người không phạt Sâm nhi, nô tì có thể nhắm mắt rồi…”

Hoàng Thượng chậm rãi nhíu mày, Mạnh thừa tướng chịu đựng cơn gió tuyết, từ từ đi đến bên cạnh Hoàng Thượng, khom người nói: “Bệ hạ.”

Hoàng Thượng gật đầu, nhẹ nói: “Hiện tại trong kinh thành chỉ còn lại có ta và ngươi là lão nhân, người trẻ tuổi có phải hay không đều muốn đi tới phương xa? Hứa cho nó vị trí Thái tử, mà lại không sánh bằng một Thạch Xuyên sao?”

Mạnh thừa tướng thấp giọng nói: “Bệ hạ, không phải vị trí Thái tử không tốt, chỉ là Đoan Vương điện hạ đã không còn mệnh làm vua.”

“Không còn mệnh làm vua?” Hoàng Thượng nhẹ ‘Xùy’ một tiếng, “Trẫm không tin số mệnh.”

Mạnh thừa tướng thở dài: “Hoàng Thượng đừng lo, không phải còn có Thụy Vương và Tĩnh Vương sao? Tuy chân Thụy Vương có tật, nhưng cũng rất phù hợp với vị trí Thái tử.”

Hoàng Thượng nhìn xuống dưới thành, Triệu Thành đang đưa mắt dõi theo Triệu Sâm rời đi, ông hơi trầm tư.

Tháng này ở Thạch Xuyên, thật sự không thích hợp cho phụ nữ có thai dưỡng thai.

Đoạn đường từ kinh thành đến đây, Mạnh Uyển cũng không khổ cực gì, nhưng nếu dự định về sau ở lại đây, chắc chắn không bằng kinh thành nên nàng cũng có chút sợ hãi.

Mới vừa tiến vào Thạch Xuyên, khung cảnh ở đây giống hệt như lúc nàng đến kinh thành.

Dân chúng của Thạch Xuyên tụ tập ở cửa thành, đứng thành hai hàng tự động hoan nghênh Vương của bọn họ.


Mạnh Uyển nhìn xuyên qua rèm cửa, quả thực bị khung cảnh này dọa rồi.

“Bọn họ mặc ít như vậy mà không lạnh sao?” Nói xong, Mạnh Uyển lại kéo áo khoác.

Triệu Sâm cười nói: “Từ nhỏ bọn họ đã sống ở đây, khả năng chịu lạnh tốt hơn chúng ta rất nhiều, chắc chắn không thấy lạnh đâu.”

“Bọn họ ăn mặc thật kỳ lạ, không giống với người trong kinh thành.” Mạnh Uyển còn nói.

Triệu Sâm kiên nhẫn giải thích: “Mỗi một nơi đều có phong tục tập quán khác nhau, chỗ này gần sa mạc phía Bắc nên phong tục có chút giống nhau, sau này nàng ở lại đây thì sẽ hiểu rõ thôi.”

Mạnh Uyển có chút lo lắng: “Bọn họ hoan nghênh Vương gia như vậy, Vương gia trong suy nghĩ bọn họ đương nhiên cực kỳ thần thánh, bọn họ có chấp nhận ta không?”

Triệu Sâm cầm chặt tay nàng, cười nói: “Lo lắng chuyện này làm gì, bọn họ có liên quan gì đến ta chứ, nàng mới là thê tử của ta.”

Mạnh Uyển nhẹ nhàng cười cười, dựa người vào lồng ngực Triệu Sâm.

Trên thực tế, lo lắng của Mạnh Uyển hoàn toàn dư thừa, bất kể là đối với dân chúng Thạch Xuyên hay là đối với khí hậu Thạch Xuyên.

Triệu Sâm đã lựa chọn ở lại đây, làm sao có thể để cho nàng chịu khổ? Hắn đã sớm sắp xếp xong xuôi tất cả.

Bọn họ tới Vương phủ ở Thạch Xuyên, mặc dù không thể bằng được Đông Cung rộng lớn và nguy nga hùng vĩ, nhưng lại ấm áp thoải mái dễ chịu, cũng có được khí thế của quan gia.

Phòng ngủ của Đoan Vương phủ, tất cả đều sắp xếp dựa vào thói quen của Mạnh Uyển, dường như không có khác biệt gì lớn.

Ngoại trừ mang theo Phù Phong và tỳ nữ thiếp thân thì còn có cả nha hoàn trong cung, Tinh Trầm cũng đi theo, mà trong vương phủ vốn đã có nha hoàn, tiếng phổ thông cũng vô cùng tốt, không có bất kỳ chướng ngại ngôn ngữ nào.

Mặc dù chỗ này không bằng được kinh thành nhưng Mạnh Uyển vẫn thấy rất thoải mái, dễ chịu.

Vấn đề duy nhất chính là Mạnh Uyển không quen với khí hậu nơi đây.

“Vương phi đang mang thai, khí hậu không hợp sẽ càng gây khó chịu, các ngươi nên chăm sóc cho tốt.” Đại phu vừa đi, Triệu Sâm lại lo lắng dặn dò.

Mạnh Uyển cười nói: “Không sao, ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, đừng dọa bọn họ.”

Triệu Sâm đi tới, bảo bọn họ lui ra, sau đó khẽ thở dài: “Chuyện ta lo lắng nhất vẫn xảy ra, có phải ăn uống không hợp không?”

“Có gì mà ăn uống không hợp chứ, đến cả đầu bếp trong cung Vương gia cũng mang đến đây rồi, vẫn ăn giống như trước đây thôi, có lẽ do đứa bé quá nghịch ngợm.” Mạnh Uyển vuốt bụng.

Triệu Sâm dịu dàng nói, “Xem ra là con trai rồi, nên mới làm khổ người khác như thế.”

Mạnh Uyển khẽ cười: “Vương gia muốn có con trai sao? Lỡ như là con gái thì sao?”

Triệu Sâm vội vàng trả lời: “Con trai hay con gái ta đều thích, sẽ không thiên vị đứa nào.”

Thấy Mạnh Uyển vẫn không yên tâm, hắn lại nói: “Thật đấy, nếu sinh một đứa con gái giống nàng, làm sao ta có thể không yêu cho được?”

Mạnh Uyển dựa người vào lồng ngực hắn, yên tâm cười cười: “Vậy thì tốt rồi, bây giờ ta chỉ có Vương gia thôi, nếu Vương gia còn không chăm sóc ta và con thật tốt, ta cũng không biết đi đâu để khóc nữa.”

Triệu Sâm hôn lên trán nàng, “Nàng yên tâm, cho dù vĩnh viễn sánh cùng trời đất, ta sẽ đối xử với nàng thật tốt.”

Buông bỏ số mệnh thiên tử và cuộc sống xa hoa ở kinh thành, chỉ vì có thể bình yên ở bên nàng cả đời, làm sao có thể lạnh nhạt được?

Mặc dù kiếp trước để lại quá nhiều tiếc nuối, may mắn kiếp này đã kịp đền bù, nguyện dành cả cuộc đời này, không cô phụ người.– TOÀN VĂN HOÀN –