Editor: Ali
Beta: Mạc Y Phi
Hoàng Thượng nhìn Triệu Sâm, kéo dài giọng tra hỏi: "Thái tử, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Triệu Sâm hành đại lễ, quỳ xuống mặt đất nói: "Điều phụ hoàng muốn hỏi, cũng là điều nhi thần muốn hỏi." Hắn nhìn về phía công chúa, "Cửu muội, có phải tẩu tẩu chọc giận muội hay không, vì sao lại vu oan cho nàng như thế?"
Cửu công chúa không muốn nghe, đáp lại: "Cái gì gọi là vu oan cho nàng? Phụ hoàng, những câu nhi thần nói đều là thật, phò mã còn vẽ một bức tranh cho Thái tử phi, vụng trộm giấu trong thư phòng, bị con phát hiện ra." Nàng ta cười lạnh, lại nói tiếp, "Hiện tại bức tranh này đang ở trong Đông Cung, nếu phụ hoàng không tin, cứ sai người tìm là được."
Hoàng thượng thản nhiên nói: "Không có lý do gì lại đến Đông Cung tìm thì còn ra thể thống gì nữa?"
Cửu công chúa nhíu mày nói: "Thế nhưng phụ hoàng không tìm sao có thể chứng minh nhi thần không nói dối? Hơn nữa việc này cũng không tính là không có lý do, không phải phụ hoàng nói sẽ làm chủ cho con sao, phụ hoàng bất công!!!"
Cửu công chúa là người duy nhất dám thật sự nói Hoàng thượng là người bất công, trước kia tất cả mọi người chỉ dám nghĩ như vậy trong lòng, cũng không dám nói ra, đám nô tài bên cạnh nghe vậy đều kinh ngạc.
Hoàng Thượng trầm tư một lát, lớn giọng nói: "Người đâu, đến Đông Cung tìm kiếm, nhìn xem có bức tranh công chúa nói hay không, không nên quấy rầy những người khác, làm cẩn thận gọn gàng một chút."
Lúc này công chúa mới thỏa mãn: "Phụ hoàng, con còn nhớ rõ bên ngoài bức tranh kia có quấn một dây nịt màu xanh, cứ dựa vào đó mà tìm là được rồi."
Hoàng thượng lại nói: "Đều nghe thấy chưa?"
Đám nô tài lĩnh mệnh lui ra, Triệu Sâm vẫn đang quỳ nguyên tại chỗ, mặt không cảm xúc.
Cửu công chúa nhìn Triệu Sâm, người vốn là ca ca thân thiết nhất lại như vậy, trong lòng vừa đau vừa hận, hừ một tiếng quay đầu đi.
Ngược lại Hoàng Thượng lại mở miệng: "Thái tử cũng đừng quỳ nữa, nếu như việc này là thật, cũng không phải lỗi của con, con mau đứng lên đi."
Triệu Sâm ôm quyền nói: "Nhi thần vẫn nên quỳ thì hơn, nhi thần nguyện dùng đầu trên cổ đảm bảo, Thái tử phi và phò mã không hề có tư tình, cũng không biết có phải phò mã đơn phương ái mộ Thái tử phi hay không. Phụ hoàng, dù sao trước kia phò mã từng là môn khách của phủ Thừa tướng, biết Thái tử phi sớm hơn biết công chúa, nếu hồi trước từng ái mộ thì cũng đã là chuyện cũ, không nên nhắc lại làm gì."
Cửu công chúa nói: "Thái tử ca ca lại nói đùa rồi, phụ hoàng, người có thể truyền phò mã đến đây, để xem nhi thần nói có đúng hay không."
Hoàng Thượng lạnh lùng nhìn công chúa, nói: "Tĩnh An, đứng lên rồi nói."
Cửu công chúa bất đắc dĩ, đành phải đứng qua một bên.
"Truyền Tô phò mã đến đây, trẫm muốn đích thân hỏi việc này." Hoàng Thượng phân phó lão thái giám bên người.
Lão thái giám xuống dưới truyền chỉ, Triệu Sâm và ông ta thoáng liếc nhìn nhau, không ai phát hiện ra.
Trong Đông Cung, Mạnh Uyển vốn đang phơi nắng, vào những ngày mùa đông này, thật khó khăn mới có một ngày ấm áp, thế nhưng tâm trạng tốt đẹp bỗng nhiên bị phá hỏng rồi.
Một đám nô tài bên cạnh Hoàng thượng xuất hiện ở Đông Cung, lần lượt tìm kiếm từng căn phòng một, tìm cuộn tranh có quấn dây nịt màu xanh.
"Chư vị muốn tìm bức tranh kia sao?" Mạnh Uyển đi đến trước mặt đám nô tài, lạnh nhạt hỏi.
Đám nô tài quỳ xuống hành lễ: "Tham kiến Thái tử phi."
Mạnh Uyển lười biến nói: "Đứng lên đi." Nàng nhận lấy cuộn tranh có quấn dây nịt màu xanh từ trong tay nha hoàn, "Các ngươi tìm bức tranh này à?"
Đám nô tài ngẩng đầu, vui vẻ nói: "Đúng là cái này rồi."
Mạnh Uyển trực tiếp ném xuống.
Nô tài sợ hãi bắt lấy.
"Cầm đi, đừng có tùy tiện quay lại, tìm cho kĩ một chút, xem có đúng là bức tranh các người cần tìm trong Đông Cung này không." Mạnh Uyển nói xong thì quay người đi, còn khẽ hừ lạnh một tiếng, khiến người ta sợ hãi vô cùng.
Đám nô tài nhìn nhau, cuối cùng không tìm gì nữa, vội vàng rời đi.
Lúc đám nô tài được sai đi tìm kiếm cuộn tranh trở về bẩm báo, Triệu Sâm vẫn quỳ, ai nói gì cũng không nghe.
Nô tài cầm cuộn tranh tiến lên phía trước, quỳ xuống, hai tay dâng cuộn tranh lên: "Bệ hạ, đã tìm được rồi."
Vẻ mặt Cửu công chúa mừng rỡ: "Đúng, chính là cuộn tranh này, phụ hoàng, bây giờ người đã tin con chưa?"
Hoàng thượng nhìn Triệu Sâm, nói: "Trình lên đây đi."
Nô tài khom người cầm cuộn tranh dâng lên, mở cuộn tranh ra trước mặt Hoàng thượng, Hoàng thượng và công chúa đồng loạt ngây người.
Người trong tranh không phải ai khác, chính là Triệu Sâm, người vẽ hắn có lẽ là Mạnh Uyển, khi còn nhỏ nàng đã từng nhìn thấy hắn trong bữa tiệc, nhìn cực kỳ trẻ, khí chất cũng không điềm tĩnh như bây giờ, khung cảnh xung quanh rõ ràng cũng là khi đó.
"Đây là chứng cứ mà con nói?" Hoàng thượng nhìn về phía công chúa, nói: "Trẫm nhìn qua, ngược lại đã chứng minh quan hệ giữa Thái tử và Thái tử phi rất tốt đẹp."
Cửu công chúa bước lên cầm lấy bức tranh, kiểm tra kĩ lại một lần nữa: "Không thể nào, không phải bức tranh này, nhất định là tìm nhầm rồi, mau đi tìm lại." Nàng ta quát lớn với nô tài.
Nô tài nhìn Hoàng thượng, Hoàng thượng hừ lạnh một tiếng: "Tĩnh An, con hồ đồ đủ rồi."
Cửu công chúa khóc lớn: "Phụ hoàng, không phải như thế, thật sự không phải vậy, nô tài của phủ Công chúa có thể làm chứng cho nhi thần, nhi thần thật sự đã nhìn thấy bức tranh kia."
Nhắc tới cũng thật đúng lúc, nàng ta vừa dứt lời, đã có người bẩm báo đã dẫn Tô phò mã tới, Hoàng thượng nhàn nhạt nói: "Cho hắn vào." Hơi ngừng lại, nhìn về phía Triệu Sâm, "Thái tử đứng lên đi, để người ngoài nhìn vào sẽ chê cười."
Triệu Sâm đứng lên, bởi vì quỳ lâu nên đứng có chút không vững, Hoàng thượng thở dài, khẽ nói: "Người đâu, ban ghế ngồi."
Vì vậy Triệu Sâm ngồi xuống, Cửu công chúa đỏ mắt đứng ở đó, vẻ mặt sững sờ.
Sau khi Tô Ký Trần đi vào, vốn phải hành đại lễ, sau đó Hoàng thượng cho phép mới được đứng lên.
"Tô phò mã." Hoàng thượng chậm rãi nói, "Ngươi có biết hôm nay công chúa nói gì với trẫm không?"
Tô Ký Trần nhìn về phía công chúa, do dự một chút, nói: "Vi thần biết rõ."
"Ồ? Ngươi nói thử xem."
Tô Ký Trần lại quỳ xuống, nói: "Bệ hạ thứ tội, trong khoảng thời gian này vi thần đã lạnh nhạt công chúa, tội vi thần đáng chết vạn lần, nhưng công chúa luôn tưởng tượng vi thần và Thái tử phi có tư tình, vi thần thật sự hết cách, vì không muốn tranh cãi với công chúa, mới ở lại thư phòng, nào ngờ công chúa lại cho rằng vi thần có tật giật mình, vi thần không còn lời nói để nói."
Hoàng thượng nhíu mày, nhìn về phía công chúa: "Tĩnh An, phò mã nói có thật không?"
Cửu công chúa khóc lóc không ngừng: "Phụ hoàng, dù sao người cũng không tin nhi thần, đúng không?"
Hoàng thượng lại nói: "Chuyện lớn như thế, con lại không có chứng cứ, không thể thuận theo sự hồ đồ của con được."
Cửu công chúa bỗng nhiên nói: "Phụ hoàng chờ một chút, phụ hoàng có thể truyền Nhị hoàng huynh đến đây không?"
"Ân nhi?" Hoàng thượng không vui, hỏi.
Cửu công chúa quỳ xuống nói: "Phụ hoàng, Nhị hoàng huynh biết rõ chuyện này, phụ hoàng gọi Nhị hoàng huynh tới hỏi thì sẽ hiểu!"
Hoàng Thượng nhìn về phía Triệu Sâm, Triệu Sâm thản nhiên nói: "Phụ hoàng, về phần vì sao Hiền Vương lại đồng ý thương lượng chuyện này với Cửu công chúa, mong phụ hoàng thay nhi thần hỏi thật rõ ràng."
Hoàng Thượng nâng tay đè lên thái dương, lại sai người truyền Triệu Ân đến.
Triệu Ân vừa đến đã thấy tình huống như vậy, cũng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, sau khi hành lễ thì nói: "Cửu muội làm sao vậy, khóc đến nỗi nước mắt đầy mặt rồi kìa."
Cửu công chúa giống như trông thấy cây cỏ cứu mạng, vội vàng nói: "Nhị hoàng huynh, huynh mau nói cho phụ huynh biết, có phải Thái tử phi và Tô phò mã có tư tình hay không đi!"
Triệu Ân phản xạ có điều kiện nhìn về phía Tô Ký Trần, Tô Ký Trần cau mày, giống như chịu đựng nỗi oan ức cực kỳ lớn.
Triệu Ân trầm mặc một lúc, nói: "Phụ hoàng, việc này nhi thần không dám nói bừa, chỉ là có lẽ Tô phò mã thầm ái mộ Thái tử phi, không phải nên nghe người trong cuộc giải thích sao? Hôm nay chỉ có Tô phò mã ở đây, có vẻ không hợp lý cho lắm."
Triệu Sâm nghe xong lập tức nhíu mày, Triệu Ân chỉ khẽ cười.
Hoàng Thượng trầm tư một lát, lại sai người đi Đông Cung gọi Mạnh Uyển.
Lúc Mạnh Uyển đi vào trong điện, nhìn dung nhan rạng rỡ, cực kỳ xinh đẹp. Đến cả Hoàng Thượng còn phải thừa nhận, nha đầu này hoàn toàn có vẻ đẹp hại nước hại dân.
Mạnh Uyển cung kính hành lễ với Hoàng thượng, đứng dậy rồi lại nhìn về phía Triệu Sâm: "Thiếp thân bái kiến điện hạ."
Triệu Sâm gật gật đầu nói: "Phụ hoàng có một số việc hỏi nàng, nàng cứ nói thẳng đi."
Tô Ký Trần đã rất lâu chưa nhìn thấy Mạnh Uyển, hôm nay vô tình gặp, lại thấy nàng thanh nhã vô cùng, không khỏi rời mắt khỏi nàng.
Hoàng Thượng vốn đang quan sát bọn họ, thấy Tô Ký Trần như vậy thì cũng có chút nghi ngờ về chuyện này.
"Thái tử phi, công chúa nói con và Tô phò mã có tư tình, có việc này không?" Hoàng Thượng đi thẳng vào vấn đề, hỏi.
Tô Ký Trần nghe vậy cúi thấp đầu xuống, ngượng ngùng nhìn về phía trước, còn có chút cảm thấy thẹn, bộ dạng này rơi vào trong mắt Cửu công chúa, thật sự là hận không thể xuống dưới đánh nhau với Mạnh Uyển.
Mạnh Uyển không tự tị cũng không kiêu ngạo, nói: "Bẩm phụ hoàng, nếu nói là con và Tô phò mã có tư tình, đó là điều không thể." Nàng hơi dừng lại, trước khi Cửu công chúa định phản bác lại nói tiếp, "Có điều, con không biết có khi nào Tô phò mã ái mộ con hay không. Nếu chỉ là Tô phò mã đơn phương ái mộ con, công chúa lại nói con và phò mã có tư tình, như vậy thật sự quá oan uổng rồi."
Hoàng Thượng nhướn mày, nhìn về phía Tô Ký Trần, sắc mặt Tô Ký Trần trắng bệch.
Mạnh Uyển tiếp tục nói: "Tô phò mã, ngươi cảm thấy thế nào?"
Tô Ký Trần nhìn về phía Mạnh Uyển, ánh mắt có chút si mê, một lúc lâu sau, hắn mở miệng nói: "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng thứ tội." Hắn quỳ xuống, cúi đầu nói, "Thái tử phi nói rất đúng... Trước khi vi thần kết hôn với công chúa, đã từng làm môn khách ở phủ Thừa tướng, khi đó từng có cơ hội nhìn thấy phong thái của Thái tử phi nên nhất thời ái mộ. Nhưng từ khi vi thần kết hôn với công chúa, Thái tử phi cũng gả cho Thái tử điện hạ, vi thần không hề có chút suy nghĩ không an phận nào, toàn tâm toàn ý yêu công chúa, xin Hoàng Thượng minh giám!"
"Ngươi yêu ta?" Cửu công chúa tự giễu nói, "Phò mã, ngươi nhìn lại lương tâm của mình đi, ngươi thật sự yêu ta sao?"
Tô Ký Trần vội vàng nói: "Đó là lẽ đương nhiên, ta tất nhiên phải yêu công chúa chứ, vì sao công chúa luôn luôn quyết định giữ ý nghĩ của mình, không chịu nghe lời nói thật lòng người của người khác?"
Triệu Sâm luôn xem trò hay từ nãy đến giờ khẽ cười lạnh, cuối cùng Tô Ký Trần đã thông suốt rồi, biết rõ chuyện này nên giải quyết như thế nào, trước kia thật sự là quá dại dột, không giống người làm quan chút nào.
Công chúa nhíu mày, có chút do dự, Hoàng Thượng thấy vậy, dựa người vào ghế rồng, lạnh lùng nói: "Tĩnh An, con đã hài lòng chưa?"
Cửu công chúa cắn môi: "Phụ hoàng thứ tội, lại để cho phụ hoàng chế giễu rồi."
Hoàng Thượng nói: "Phụ hoàng rất yêu thương con, nhưng không thể nuông chiều nếu con cứ cố tình gây sự như thế, con trở về nghiêm túc suy nghĩ lỗi lầm của mình đi, nếu còn tái phạm, thì cùng phò mã quay về đất phong sinh sống!"
Cửu công chúa kiên trì nói: "Nhi thần đã biết."
Hoàng Thượng lại nhìn về phía Tô Ký Trần: "Tô phò mã, mặc kệ công chúa như thế nào, ngươi đều phải nhân nhượng, sau khi trở về không thể để mọi chuyện giống như hồi trước được. Chuyện lần này, trẫm tạm tin ngươi, nếu về sau trẫm phát hiện ngươi giả vờ..." Ông hơi đảo mắt nhìn tất cả mọi người, khẽ cười đầy nguy hiểm, "Tội khi quân, các ngươi cũng biết sẽ như thế nào rồi đấy."
Hoàng Thượng nở nụ cười, ngược lại trong lòng bọn họ lại không rét mà run, trong lúc mọi người chuẩn bị lui ra, Triệu Sâm bỗng nhiên lại mở miệng.
"Đúng lúc có hỉ sự mà con chưa kịp nói cho phụ hoàng biết, nhân cơ hội này thì nói luôn." Triệu Sâm đứng lên nói.
Hoàng Thượng nhìn sang nói: "Chuyện gì?"
Triệu Sâm hành lễ nói: "Phụ hoàng, Thái tử phi đã mang thai được khoảng một tháng rồi, bởi vì thai nhi bất ổn, nên chưa nói cho phụ hoàng biết, mong phụ hoàng thứ tội."
Ngay lập tức vẻ mặt Hoàng Thượng vui mừng hẳn lên: "Ồ? Có chuyện này sao? Rất tốt, rất tốt! Thái tử không còn nhỏ, cũng nên sớm có con rồi, Thái tử phi, không thể thiếu công lao của con, ban thưởng!"
Cửu công chúa nhìn tình huống trước mặt, chỉ cảm thấy bản thân cực kỳ nực cười.
Người mà nàng ta hận, đã náo loạn đến tận chỗ phụ hoàng rồi, chẳng những không bị trách mắng, ngược lại còn được ban thưởng, khắp thiên hạ này đúng là chỉ Cửu công chúa là đáng cười nhất.
Triệu Ân nhíu mày nhìn về phía bụng của Mạnh Uyển, giống như muốn từ chỗ đó nhìn thấy một lỗ thủng, vẻ mặt Tô Ký Trần cũng không tốt, giống như người mất hồn, sau khi mọi người lui ra, cùng nhau đi trên hành lang của hoàng cung, không ai mở miệng nói chuyện.
Lúc mọi người chuẩn bị mỗi người đi một ngả thì Triệu Sâm lại lên tiếng.
"Chuyện hôm nay, cô sẽ không bỏ qua như vậy." Triệu Sâm đưa lưng về phía Cửu công chúa, "Tĩnh An công chúa, từ nay về sau, ta và ngươi, huynh muội chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt." Nói xong, sải chân cùng Mạnh Uyển biến mất ở cuối hành lang trong hoàng cung nguy nga.
Cửu công chúa sững sờ đứng nguyên một chỗ, Tô Ký Trần nhớ đến chuyện Mạnh Uyển mang thai, cũng không có lòng dạ mà an ủi, ngược lại Triệu Ân lại bước đến gần.
"Hận không?" Triệu Ân thấp giọng nói, "A Cửu, muội quá ngu ngốc rồi, muội cho rằng hắn là Tam ca của muội sao? Hắn là Thái tử, từ sớm đã không còn là Tam ca của muội rồi."
Cửu công chúa hoảng hốt nhìn hắn.
Triệu Ân tiếp tục nói: "Nếu ta là muội, đương nhiên sẽ không nuốt trôi cơn tức này. Nhưng muội lại quá ngốc, náo loạn đến tận chỗ phụ hoàng, muội muốn Nhị ca nói chuyện thay muội như thế nào đây? Chúng ta không chứng cứ, không thể làm gì được, muội phải tìm bằng được chứng cứ." Hắn cúi đầu, bước đến bên tai công chúa, "Chẳng phải Phò mã đang ở bên cạnh muội sao? Nam nhân như vậy, không cần cũng được. Muội có rất nhiều cơ hội để tóm được bọn họ có tư tình, chỉ cần muội muốn là được." Nói xong, Triệu Ân nhanh chóng rời đi.
Tô Ký Trần thấy bọn họ đi hết rồi thì tiến đến cạnh công chúa, nói: "Công chúa, chúng ta cũng về thôi."
Cửu công chúa nhìn hắn, nói: "Có thật là ngươi yêu ta không?"
Tô Ký Trần lập tức nói: "Đó là điều đương nhiên."
Cửu công chúa khẽ cười, "Nếu Thái tử phi đứng trước mặt ngươi, bảo ngươi đưa nàng bỏ trốn, buông bỏ tất cả vinh hoa phú quý ở đây, ngươi có đi không?"
Tô Ký Trần hơi ngừng lại, chỉ một lần ngừng lại như vậy, Cửu công chúa đã biết rõ đáp án rồi.
"Đàn ông các ngươi, đúng là chẳng có ai tốt đẹp cả." Nàng ta khinh thường nói, rồi nhấc chân rời đi.
Nhìn bóng lưng đau lòng của Cửu công chúa, bỗng nhiên Tô Ký Trần có chút tự trách, tuy để bụng chuyện công chúa mang đến cho hắn danh tiếng "Ăn cơm mềm" (1). Nhưng suy cho cùng nàng ta cũng chỉ là một con nhóc, có thể làm gì đây?
(1) Ăn cơm mềm: Ăn cơm mềm có rất nhiều nghĩa, hoặc lại loại nam nhân vô dụng được nữ nhân nuôi, hoặc là người chồng dựa vào việc bám váy vợ để giành lợi ích.
Nhưng mà, quả nhiên Tô Ký Trần đã quá coi thường nữ nhân, một khi nữ nhân đã phát điên, thật sự có thể im lặng hủy diệt tất cả.
Chỉ là, không phải hủy diệt người khác, mà là chính bản thân mình.