Lúc thấy Triệu Sâm, Mạnh Uyển giống như đang nằm mơ vậy. Thân mặc áo giáp, lưng đeo bảo kiếm, hắn đứng ngay đó một cách chân thật và sống động đến thế, nàng không dám chắc có phải mình lại nằm mơ nữa không.
Thấy Mạnh Uyển im lặng đứng ngẩn người thật lâu, Triệu Sâm đi vào trong phòng, thả rèm châu xuống, cong môi cười: "Dọa nàng rồi?"
Đột nhiên, trong mắt Mạnh Uyển chứa đầy nước mắt dường như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, gần một năm Triệu Sâm mới gặp lại nàng, yêu thương còn không kịp làm sao chịu nổi khi nàng khóc lóc chứ?
Mặc kệ đám nha hoàn đứng ở bên ngoài, Đoan Vương điện hạ trực tiếp tiến lên ôm chặt lấy dáng người mảnh mai của Mạnh Uyển, thân thể cao lớn anh tuấn ấy cúi xuống bao bọc cả thân hình bé nhỏ ấy, Mạnh Uyển tựa lên khôi giáp trước ngực hắn, cuối cùng nàng cũng nín khóc mỉm cười.
"Khóc cái gì, chê ta về quá sớm? Vậy ta quay lại với đại quân rồi vào thành."
Triệu Sâm giả bộ xoay người đi, chưa quay đầu liền bị Mạnh Uyển ôm cứng eo, nàng dán chặt trên người hắn, sức lực lớn như vậy, một cô gái như nàng không thể làm được.
"Nếu chàng dám bỏ đi, ta sẽ không bao giờ quan tâm đến chàng nữa đâu." Mạnh Uyển cắn răng nghiến lợi uy hiếp, đẩy mạnh hắn ra, quay lưng giận dỗi.
Phù Phong lặng lẽ dẫn bọn nha hoàn lui ra xa, trong đầu cầu nguyện cho tướng gia về trễ một chút, nếu không thì tiểu thư không thể vui vẻ ở với Vương gia nữa rồi.
Trong phòng, Triệu Sâm nhìn bộ dạng chật vật của bản thân, ho khan mở miệng: "Nàng không muốn ta đi... nhưng nàng cũng đã biết ta trở lại rồi, giờ ta phải đi thay quần áo trước, còn phải thu dọn hành lí gọn gàng, tránh cho..."
"Vậy thì được." Mạnh Uyển quay người, vểnh môi hỏi: "Mà chàng chảy nhiều mồ hôi như vậy... chàng nóng sao? Để ta lau cho chàng."
Chiếc khăn lụa mang hương thơm của thiếu nữ lướt quanh trán, hai má nàng lại gần sát trước mặt, nàng lùn hơn hắn nhiều, cố nhón chân lau trán cho hắn, dáng vẻ nghiêm túc khiến hắn không đành lòng kể nàng biết những ý nghĩ xấu xa trong bụng.
Nên hắn chuyển đề tài nói: "Còn nhớ nội dung phong thư ta viết không?"
Mạnh Uyển ngừng lại, nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt ai đó không chớp ngắm nhìn nàng, ẩn chứa một thứ tình cảm nồng đậm.
"Hôm nay là sinh nhật ta, ngày mai phụ thân làm lễ cập kê cho ta rồi, vậy thì ngày nào chàng định đến hỏi cưới ta đây?" Nàng nhàn nhạt hỏi giống như đang hỏi một chuyện rất đỗi bình thường, nhưng lọt vào tai Triệu Sâm thì đây chính là một sự bất ngờ đáng vui mừng chạy thẳng vào tim hắn.
Cuộc sống kiếp trước như một vệt nước không nhìn thấy nhưng đã từng tồn tại, đời này tuyệt đối không thể dẫm lên vết xe đổ ấy, hắn chỉ mong cho tâm nguyện của mình có thể trở thành sự thật.
"Chờ đại quân hồi triều, ta và Ninh tướng quân được triệu kiến, ta sẽ dâng tấu xin phụ hoàng rước nàng về dinh."
Triệu Sâm hứa hẹn, cởi áo giáp để trên ghế nằm, làm lộ ra thân hình hao gầy mảnh khảnh của hắn trước mặt Mạnh Uyển.
"Sao chàng gầy nhiều thế hả?" Mạnh Uyển nhăn mày mắng: "Trong thư hồi âm, ta đã dặn dò chàng chú ý nghỉ ngơi, đừng cố gắng quá sức rồi, giờ sao lại gầy gò như vậy chứ!"
Nhìn nàng đau lòng, Triệu Sâm cười tươi, khuôn mặt hắn bây giờ góc cạnh rõ ràng, toát lên sự cương nghị và ác liệt, lấn át dáng vẻ dịu dàng như ngọc trước đây. Mấy tháng hắn hành quân đánh giặc phải xa nàng, Mạnh Uyển lại càng khiến lòng người xao xuyến hơn, dù nàng có đang trách cứ nhưng giọng nói vẫn cứ mềm mại, ôn nhu, chính nàng nghe mà còn cảm thấy xấu hổ.
"Bên ngoài thôi." Triệu Sâm kéo ghế ngồi xuống, vỗ về nàng: "Thức ăn mùa đông ở Thạch Xuyên đạm bạc, lương thảo không nhiều, ta ăn thịt cá trong doanh trướng mà binh sĩ bên ngoài ăn cơm muối thì còn ra thể thống gì?"
Mạnh Uyển hiểu rõ đạo lý trong đó, nhưng nàng vẫn không chịu nổi khi hắn gầy như vậy, nàng tiếp tục lải nhải một lúc, hắn chẳng những không thấy phiền mà còn rất vui vẻ lắng nghe.
Cuối cùng cũng chờ đến lúc nàng dừng lại, bỗng nhiên Triệu Sâm cầm tay nàng, kéo vào bên trong ngoại sam của hắn, dán tay nàng lên trung y và khẽ vuốt ve bụng hắn, trầm giọng đáp: "Không gầy đâu."
Toàn thân Mạnh Uyển đỏ như táo chín, tay nàng cảm giác được nên dĩ nhiên, Mạnh Uyển biết hắn không gầy nhưng mà.... đừng có dễ chịu như vậy được không!
Bàn tay cách một lớp trung y cảm nhận rõ ràng từng đường cong của cơ bụng sáu múi rắn chắc, xem ra Đoan Vương điện hạ chẳng gầy đi bao nhiêu đâu, chẳng qua là chăm rèn luyện quá nên... săn chắc hơn thôi.
"Buông ra." Mạnh Uyển nói nhỏ nhẹ: "Bị người khác nhìn thấy còn ra thể thống gì."
"Lời này đáng lẽ là câu cửa miệng của ta."
Đúng rồi, "Còn thể thống gì", "Không hợp lễ phép", đó là những câu mà từ trước đến nay Tam điện hạ nghiêm khắc thường dùng, lúc này nàng cũng học theo, đặt mấy câu ấy trên khóe miệng, liệu đây có được tính là...
"Đây được tính là phu xướng phụ tùy chứ nhỉ?"
Hắn hỏi mà cứ như khẳng định tuyệt đối, sau đó Triệu Sâm trực tiếp cúi đầu hôn gương mặt thẹn thùng của nàng, nở nụ cười xuất phát từ đáy lòng, Tinh Trầm mà có lỡ trông thấy cảnh này chắc chắn mắt của hắn sẽ như đón gió rơi lệ, không phải Vương gia nhà hắn không biết cười, mà chỉ cười với người mình yêu thôi. Còn đối với bọn họ, Triệu Sâm chính là một người thần kinh thô vô cảm.
"Chàng đừng nháo loạn nữa." Mạnh Uyển hờn dỗi một câu, đặt khăn tay vừa dùng xuống bàn rồi nói: "Ta rót ly trà cho chàng, nãy giờ chàng chưa uống được ngụm nước nào cả."
Triệu Sâm gật đầu, nhìn nàng lăng xăng chạy tới chạy lui vì hắn, dù hắn đã sớm kiệt sức vì vừa đi xa trở về nhưng tâm tình thì không tệ chút nào, phải nói là cực kì phấn chấn.
Cúi đầu quan sát khăn tay Mạnh Uyển bỏ ở trên bàn, quỷ thần xui khiến thế nào, hắn lại cầm lấy chiếc khăn... cất kĩ trong người.
Lúc Mạnh Uyển trở lại, không hề chú ý thấy khăn tay đã biến mất, nhưng lại phát hiện ra, hắn đổi chỗ ngồi rồi, nàng bước đến trước nơi hắn ngồi định nhìn một cái, đột nhiên hắn thẳng tay bưng ly trà lên, làm nàng suýt thì đánh rơi cái ly xuống đất nên Mạnh Uyển chẳng còn quan tâm chuyện gì nữa.
"Chàng không nói trước một tiếng đã giật tay ta rồi." Mạnh Uyển oán giận trách: "Bỏng tay thì sao bây giờ?"
Triệu Sâm khẽ cười, chỉ thấy hắn bóp bóp tách trà trong tay, một làn băng mong mỏng ngưng tụ trên mặt nước, nhưng đã tan rất nhanh mặc dù vừa rồi nước trà còn hơi nóng.
"... Thần kỳ quá!" Mạnh Uyển thán phục.
"Muốn học không?" Triệu Sâm cong môi hỏi.
Mạnh Uyển gật đầu liên tục.
Triệu Sâm đang muốn trả lời, ngoài phòng bỗng nhiên giọng nói đàn ông truyền tới, hừ nhẹ: "Chúng ta không thèm học."
Triệu Sâm giơ tay vuốt cái trán đang không ngừng giật giật, thở dài than: "Thừa tướng đại nhân về sớm quá."
Mạnh thừa tướng đút hai tay vào trong áo, cười híp mắt đáp trả: "Không bằng Vương gia, đại quân vừa nhổ trại thì người đã có mặt ở kinh thành, thật quá thần tốc."
Triệu Sâm vẫn bình thản lạnh lùng dù bị chế giễu, ngược lại Mạnh Uyển lại bất mãn trợn mắt nhìn phụ thân, thấp giọng nói: "Phụ thân đừng nói chuyện không lễ phép với Vương gia như thế."
Mạnh thừa tướng nhàn nhạt trả lời: "Nữ nhi ngoan, con khỏi cần nói phụ thân cũng vẫn nhớ rõ vị này là Đoan Vương điện hạ. Nhưng hình như điện hạ lại quên mất thân phận của mình, tùy tiện vào khuê phòng con gái như ở vương phủ vậy, rõ ràng là muốn say rượu làm loạn mà."
Mạnh Uyển cúi đầu thấy Triệu Sâm bình tĩnh hơn nàng nhiều, mặt không đổi sắc nói lại: "Thừa tướng đại nhân nói rất đúng, dù như vậy bổn vương vẫn có chuyện làm phiền thừa tướng."
Mạnh thừa tướng như đã biết trước, không tình nguyện thăm dò: "Không đồng ý có được không?"
"Không!" Triệu Sâm vừa nói, vừa cười hòa ái vô cùng thân thiết, nhưng trong cái thân thiết ấy nồng nặc mùi uy hiếp.
Mạnh thừa tướng chỉ biết diễn theo: "Vương gia cứ nói."
Triệu Sâm liếc Mạnh Uyển đang tò mò bên cạnh, chậm rãi mở lời: "Chuyện bổn vương về sớm, phụ hoàng không hề biết, bổn vương cũng không muốn tiết lộ, trước khi đại quân hồi kinh có lẽ bổn vương đành quấy rầy Thừa tướng, tá túc ở Tướng phủ mấy ngày."
Mạnh Uyển kinh ngạc há hốc mồm, thét lên: "Chàng tá túc ở đây?"
Mạnh thừa tướng chỉ hận rèn sắt không thành thép, trừng mắt nhìn con gái: "Uyển Uyển, không nên mừng rỡ quá lố."
Mạnh Uyển khẽ nói: "Phụ thân, rõ ràng là con hơi giật mình mà."
"Ta mặc kệ." Mạnh thừa tướng nghiêng người mời: "Giờ khuya rồi, người ngồi một lát, lão thân đi chuẩn bị phòng cho khách và bữa tối."
Triệu Sâm "Ừ" rồi dặn dò: "Thừa tướng không cần quá kiểu cách, sắp xếp một căn phòng gần Ung Nhã Uyển là được."
Mạnh thừa tướng dừng chân, rất muốn đổi ý, mà chẳng thể làm gì.
"Thừa Tướng đừng quá lo lắng, trong phủ chỉ có hai chủ tử là Thừa tướng và Mạnh tiểu thư, ngài lại quản thủ hạ rất chặt chẽ nên ta cũng chẳng sợ có người loan tin ra bên ngoài, bổn vương rất yên tâm khi ở lại đây."
Mạnh thừa tướng lập tức rời khỏi Ung Nhã Uyển tránh cho Triệu Sâm dặm thêm mấy thứ "vạn tiễn xuyên tim" gì đó nữa.
Mạnh Uyển sợ phụ thân bùng nổ, định đuổi theo an ủi, Triệu Sâm chợt lên tiếng: "Ta phải gấp rút lên đường nên hơi đói bụng, Uyển Uyển..."
Hắn chỉ nói phân nửa, còn lại dùng ánh mắt mờ mịt mong đợi nhìn Uyển Uyển, Mạnh Uyển đầu hàng bó tay.
"Ta đi nấu cơm cho chàng."
Vì thế Triệu Sâm thần không biết quỷ không hay ở lại phủ Thừa tướng.
Hôm sau chính là lễ cập kê của Mạnh Uyển, người xướng lễ chính là phu nhân Võ An Hầu, cũng là tổ mẫu của Mạnh Uyển, mọi người trong phủ Võ An Hầu đều đến dự lễ, nhưng lại có chuyện ngoài ý, trước khi buổi lễ cập kê bắt đầu, Mạnh Nhu trở về Tướng phủ.
Mạnh Nhu đi xuống từ xe ngựa Hiền Vương phủ, một tay cầm quạt, tay còn lại chống eo, dù trên người nàng ta không có thay đổi gì đặc biệt, thì với dáng vẻ như thế, để mọi người không biết nàng ta đang mang thai cũng hơi khó.
Mạnh Uyển không ngờ Mạnh Nhu sẽ trở về Tướng phủ ngay buổi lễ cập kê, trong chính đường tất cả mọi ánh mắt đều tập trung nhìn Mạnh Nhu, nàng ta vô cùng thích đoạt đi sự chú ý của mọi người từ Mạnh Uyển.
Mạnh Nhu mau chóng nói ra mục đích trở về, giải thích nghi hoặc cho mọi người.
"Hiền Vương điện hạ đặc biệt ân chuẩn ta về tham gia buổi lễ của muội muội." Nàng ta nhã nhặn nói, ánh mắt long lanh: "Dù đã gả đi, nhưng ta vẫn là tỷ tỷ của Uyển Uyển, nếu được, ta nguyện ý giúp đỡ lão phu nhân cùng chủ trì buổi lễ." Tạm dừng, nàng ta rủ mi mắt thông báo: "Đúng rồi, con gái còn chưa kể, con đã hoài thai đứa trẻ của Hiền Vương điện hạ, hơn hai tháng rồi."
Khóe miệng Mạnh Uyển giật giật, lặng lẽ ngước lên nóc nhà, trên mái ngói, Triệu Sâm lười biếng nằm ngửa, một tay bưng chén rượu, một tay chống lên mảnh gói, híp tròng mắt đen thâm thúy, không biết đang suy nghĩ gì.
Rõ ràng lần này Mạnh Nhu trở về để thị uy, Triệu Sâm rời kinh lâu thế mà nàng ta chẳng làm gì cả, đột nhiên tới dự lễ cập kê của nàng, còn mang thai đứa trẻ thì sao mục đích lại đơn giản thế được? E rằng, đó chỉ là khoảng thời gian yên tĩnh để điều dưỡng thân thể và "tạo người". Dĩ nhiên cũng có thể là do Hiền Vương nghe được tin tức Triệu Sâm hồi kinh trước thời hạn và kêu nàng ta đi chứng thực.
"Mạnh trắc phi đến dự là vinh hạnh cho nữ nhi." Mạnh thừa tướng tuân thủ nghiêm ngặt lễ phép tỏ ý: "Có điều Mạnh trắc phi đang mang thai, không nên vất vả, hôm nay có Nguyệt nhi và lão phu nhân chủ trì buổi lễ rồi, hay người cứ ngồi xuống dự lễ đi —— người đâu, chuẩn bị chỗ ngồi cho nương nương, tiếp tục buổi lễ." Điệu bộ của ông như không muốn vì Mạnh Nhu mà phải trì hoãn buổi lễ nửa khắc nào.
Mạnh Nhu mặt không đổi sắc ngồi xuống ghế, giống như không hề bị đả kích, nhưng bàn tay nàng ta đã nắm thành quyền dưới tay áo.
Buổi lễ tiếp tục được tiến hành, phu nhân Võ An Hầu cài trâm lên tóc cháu gái mà bà thương yêu nhất, con gái Mạnh Nguyệt của Võ An Hầu đứng giúp đỡ bên cạnh.
Mạnh Uyển diện trang phục đồng tử đơn giản, chải búi tóc song hoàn kế, nhìn vô cùng non nớt. Lão phu nhân từ từ mặc áo ngắn trắng thuần cho nàng, Mạnh Nguyệt dùng vải tơ lụa thượng phẩm quấn quanh eo, sau đó lão phu nhân chải thưa từng lọn tóc đen, dùng trâm vàng cài lên, phủ thêm chiếc váy dài đại biểu cho "tuổi trưởng thành" lên người nàng, đeo dây anh lạc, đầu đội mũ phượng khảm ngọc trai, hốc mắt Mạnh thừa tướng chợt nóng lên.
Triệu Sâm nhấc một mảnh gói ra, xuyên qua khe hở nhìn chăm chú phu nhân Võ An Hầu làm lễ cập kê cho Mạnh Uyển, mắt chứng kiến toàn bộ quá trình một thiếu nữ lột xác.
Hắn nghĩ mình không có cách nào giữ được tỉnh táo nữa rồi, ước gì giờ phút này, hắn có thể nhảy xuống đó và tuyên bố cưới nàng, nhưng có lẽ là phải chờ thêm một thời gian nữa thôi.
Mạnh Nhu thấy tròng mắt phụ thân ửng đỏ trong lễ cập kê của Mạnh Uyển, dường như con quỷ ghen tị đang dần dần gặm nhấm tâm hồn nàng ta. Cố gắng nhẫn nhịn ham muốn làm nhiễu loạn buổi lễ, vất vả chờ mọi việc kết thúc, nàng ta vội vàng bình tâm lại, hoà hoãn đi trò chuyện với Mạnh Uyển.
"Nay muội muội đã trưởng thành." Mạnh Nhu như tỷ tỷ ruột thịt dùng ánh mắt "nhà ta có con gái mới lớn" nhìn Mạnh Uyển, thấy Mạnh Uyển nổi đầy da gà, sau đó nói: "Không lâu sau, Đoan Vương sẽ đón Uyển Uyển qua cửa, lúc ấy chúng ta chính là chị em dâu rồi..."
Thình lình Mạnh Nguyệt mở miệng cắt ngang lời nàng ta, giọng nói lúng túng: "Ơ, Mạnh trắc phi nói không đúng, Uyển Uyển gả cho Đoan Vương điện hạ làm Vương phi, còn ngài chỉ là thứ phi, không phải chính thất, sao có thể xưng là chị em dâu chứ?"
Câu nói này khiến mặt Mạnh Nhu lạnh xuống, cười như không cười nhìn bụng Mạnh Uyển, ôn hòa ngỏ lời: "Đúng, ta nói sai rồi, đến giờ ta phải về thôi, sợ sau này khó gặp được muội muội, nên chúc phúc trước, mong muội muội và Đoan Vương điện hạ vĩnh kết đồng tâm, bạc đầu giai lão, sớm sinh quý tử!"
Bốn chữ "sớm sinh quý tử" đè rất nặng, khiến Mạnh Uyển không thể không nghĩ nhiều.
Có ý gì đây? Nhắc tới thì cũng hơi lạ, kể cả kiếp trước lẫn lúc sống lại, chỉ duy nhất chuyện đứa trẻ là Mạnh Uyển chưa nhớ tới, đời trước nàng và Tô Ký Trần không có con, đời này nàng đâu có đi sai đường, chẳng lẽ sẽ còn chuyện xấu xảy ra?
Trên nóc nhà, Triệu Sâm bị những câu nói của Mạnh Nhu đâm chảy máu tim.
Hắn và Mạnh Uyển trùng sinh trước khi nàng gặp Tô Ký Trần không lâu, nên chuyện trước đó nữa, hắn không thể sửa đổi.
Kiếp trước hắn từng cài tai mắt trong Tướng phủ, nhưng quan hệ của bọn họ nào có tốt như bây giờ? Hơn nữa khi đó Lâm di nương và Mạnh Nhu ở trong Tướng phủ, "khá" hòa thuận với Mạnh Uyển, cũng chẳng khác gì người một nhà nên hắn cũng chẳng chú ý nhiều.
Sau khi Mạnh Uyển qua đời, thái y báo cáo tình trạng sức khỏe của nàng, hắn mới biết Lâm Uyển giở trò gì.
Dám hạ độc cô gái tin tưởng, đối xử chân thành với bà ta như vậy, Lâm Uyển... có chết cũng đúng thôi.
Chắc chắn rằng nếu Mạnh thừa tướng biết, trong những năm mà Mạnh Uyển lớn lên, Lâm Uyển đã cho nàng ăn cái gì, ông cũng sẽ giống như Triệu Sâm, chỉ ước gì có thể moi thi thể bà ta lên, lấy roi quất tàn bạo.
Mọi người vừa ra về, Mạnh Uyển chạy khắp nơi trong phủ đều chẳng tìm thấy Triệu Sâm đâu.
Hắn đi rồi sao? Nhưng đi đâu mới được?
Thật ra Triệu Sâm chỉ trở về Đoan Vương phủ gặp mặt hòa thượng Vân Thủy.
Trong thư phòng, hai người ngồi đối diện nhau, hòa thượng Vân Thủy thở dài: "Vương gia, bần tăng đã cố hết sức."
"Đa tạ đại sư, nếu đại sư cần gì, cứ nói ta biết, bổn vương nghĩa bất dung từ
(1)."
(1) Nghĩa bất dung từ: làm việc nghĩa thì không chối từ.