Tái Thế Làm Phi

Chương 23

Trong màn lụa phảng phất hương thơm thiếu nữ, lại có một cô nương âu yếm bên người, nếu không có phản ứng gì thì mới là không bình thường.

Mạnh Uyển quay đầu, dùng khẩu hình bảo Triệu Sâm đừng lên tiếng, Triệu Sâm gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, im lặng kéo chăn trùm lên người. Mạnh Uyển lúc đầu còn không biết, cứ tưởng hắn muốn núp trong chăn, nhưng nàng thấy cho một đại nam nhân trốn trong chăn thì không ổn lắm, cho nên lắc đầu.

Triệu Sâm đành phải mở miệng nói không phải.

Mạnh Uyển không hiểu ý của hắn, thuận tay kéo chăn ra, trong lúc đó không cẩn thận đụng phải thứ gì đó, hơi thô. Còn biểu cảm sau đó của Triệu Sâm thì rất… vi diệu.

Á, hình như, nàng đã gây họa rồi?

Mạnh Uyển quay đầu lại nhìn xong, cũng không dám quay lại lần nữa.

“Uyển Uyển?” Mạnh thừa tướng ở bên ngoài kêu to, “Ta có chuyện muốn nói với con, con nhanh ra đây.”

Mạnh Uyển xấu hổ tăng âm lượng: “Phụ thân, người cứ ra ngoài trước, con gái đang áo quần không chỉnh tề, ra ngoài thì không ổn lắm.”

Mạnh thừa tướng nghe nàng nói vậy liền phát hiện ra có vấn đề. Ông đã nhìn qua bình phong, cũng hỏi Phù Phong rồi, con ông chưa thay quần áo, sao giờ quần áo lại không chỉnh tề được?

Mạnh thừa tướng yên lặng ra hiệu cho thị vệ phía ngoài tiến vào. Triệu Sâm trong này võ công cũng không vừa vặn gì, cho dù mấy người đó có cố gắng che giấu tiếng bước chân thì hắn vẫn nghe được rõ ràng.

Triệu Sâm hiện tại không còn gì để nói nữa, hẳn là Mạnh thừa tướng đã xem hắn như thích khách rồi. Nếu ông ấy xốc màn lên thật, vậy không phải là xấu hổ chết người ta sao.

Mạnh Uyển len lén nhìn sang, thấy lông mày hắn nhíu chặt, cho là hắn đang lo lắng phải đối phó sao với phụ thân nàng, nàng tiếp tục thuyết phục phụ thân: “Phụ thân, người còn chưa ra ngoài? Con còn muốn thay đồ nữa.”

Mạnh thừa tướng sai Phù Phong tiến tới kéo màn ra, những người khác đứng đằng kia chờ. Mạnh Uyển nắm lấy một góc màn, định hé ra một chút để nhìn lén, nhưng Phù Phong đã tới trước kéo ra nhìn.

Trước tình hình này đây, Mạnh thừa tướng cố kị rất nhiều, vì suy nghĩ cho thanh danh con gái nên ông cho Phù Phong lên xem trước. Nhưng nếu lúc này có thích khách thật thì sau đó Phù Phong ắt sẽ chết.

Phù Phong cũng biết điều này, trong lúc đi qua ôm theo trái tim gấp muốn chết, ai ngờ trước mặt lại gặp một cảnh như thế…

Ngọc hoàng đại đế Vương mẫu nương nương Thái thượng lão quân ơi, ai cũng được, mau dẫn con đi đi, con làm nha hoàn tâm tính thiện lương ở tướng phủ rất mệt rồi.

Thấy Phù Phong kéo màn ra nhưng không có chuyện, Mạnh thừa tướng bảo thị vệ lui xuống, một mình tiến lên, nói: “Tiểu thư thế nào?”

Biểu cảm Phù Phong biến hóa liên tục, sau nữa ngày mới chịu ấp úng: “Dạ không có gì.”

Mạnh thừa tướng nhíu mày, cảm thấy trong lời nói của nàng ta có chút khả nghi bèn bước nhanh về phía trước, nhìn qua Phù Phong. Ông chỉ thấy trong đó một nam một nữ đang nằm gần nhau. Tuy quần áo chỉnh tề, nhưng vẻ mặt “bị bắt được” kia rất khó làm cho người ta không liên tưởng đến chuyện không tốt.

“Ra đi.”

Mạnh thừa tướng lạnh mặt ra lệnh cho Phù Phong. Phù Phong vội vàng lui ra phía sau. Mạnh thừa tướng một tay hất màn ra khiến Triệu Sâm và Mạnh Uyển đều ở rõ trước mặt ông.

Mạnh Uyển giờ đã không còn mặt mũi gặp phụ thân rồi, nàng kéo chăn che mặt, giả làm đà điểu.

Ngược lại, Triệu Sâm vẫn mặt không đổi sắc, chỉ dần dần lùi về sau, kéo xa khoảng cách với Mạnh Uyển.

“Tam điện hạ thật sự rất có lòng, không ở phủ hoàng tử của mình mà lại chạy đến khuê phòng con gái ta!”

Mạnh thừa tướng tức giận nhưng không phát tác được, chỉ biết nói một cách châm chọc.

“Thừa tướng không nên tức giận, ta và Mạnh tiểu thư cũng không làm gì, chẳng qua…” Hắn muốn giải thích, nhưng Mạnh thừa tướng không muốn nghe.

“Uyển Uyển, ngày thường vi phụ dạy con như thế nào? Con còn không biết thân phận mình là gì? Đang lúc nước sôi lửa bỏng này mà làm chuyện hồ đồ như thế, nếu bị truyền ra ngoài, con định sau này gặp người khác làm sao?!”

Từng chữ nghiêm khắc của Mạnh thừa tướng tuy như đang răn dạy con gái mình, nhưng càng nghe càng thấy giống nhằm vào Triệu Sâm.

Quả thật bây giờ đúng là thời điểm quan trọng để chọn thái tử, nếu chuyện này mà lộ ra thì chẳng những hôn sự giữa Triệu Sâm và Mạnh Uyển sẽ bị lên án, thanh danh của hai người coi như xong mà ngay cả Võ An hầu phủ cũng có thể bị liên lụy. Đây mới chỉ là đối với dư luận, còn nếu hoàng thượng tức giận thì hậu quả càng không thể lường được.


Đương kim thánh thượng vô cùng coi trọng lễ giáo, luôn nói không ai có thể xâm phạm, giờ chẳng phải Triệu Sâm đang đối nghịch thánh thượng sao?

Điều cốt yếu nhất, cứ cho là hắn gây chuyện rồi “không chịu trách nhiệm” với Mạnh Uyển, Mạnh thừa tướng sẽ rất đau lòng.

“Tam điện hạ, miếu nhỏ đây của lão thần không dung nổi đại thần ngài đâu, ngài nên về đi thì hơn, lão thần đang muốn dạy dỗ lại con gái.”

Mạnh thừa tướng phất tay áo, thẳng thừng đuổi người.

Triệu Sâm nhìn về phía giường, Mạnh Uyển lộ ra một đôi mắt, đáng thương nói: “Phụ thân…”

“Con câm miệng lại!” Mạnh thừa tướng dựng râu trừng mắt.

Triệu Sâm giơ tay lên, ý bảo nàng không cần nhiều lời, sau đó nói với Mạnh thùa tướng: “Vậy phiền đại nhân cho thị vệ lui ra ngoài đi, nếu bọn họ thấy ta đi ra từ khuê phòng Mạnh tiểu thư, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của nàng.

Mạnh thừa tướng liếc xéo hắn, ánh mắt như đang nói: Thì ra ngươi cũng biết cái này?

Triệu Sâm ho nhẹ một tiếng, giả vờ không phát hiện, đợi Mạnh thừa tướng sai thị vệ về chỗ cũ, hắn mới nhẹ nhàng rời khỏi tướng phủ.

Đứng bên ngoài Ung Nhã uyển, Mạnh thừa tướng đen mặt: “Tướng phủ ta không biết biến thành nhà trọ từ lúc nào mà ai cũng có thể đến đây. Hàn Ninh, ngươi làm thống lĩnh hộ vệ tướng phủ này nhiều năm như vậy, có còn gì để nói không?”

Hàn Ninh quỳ xuống nói: “Ty chức vô năng, thỉnh tướng gia trách phạt.”

Mạnh thừa tướng hừ lạnh một tiếng: “Đợi lát nữa chúng ta nói chuyện của ngươi.” Nói xong, ông trở lại phòng Mạnh Uyển, vứt lại một câu: “Từ bây giờ, con đừng hòng bước ra khỏi viện tử này, ở lại ngẫm nghĩ cho kĩ cho ta.”

Mạnh Uyển làm mặt khổ. Quỷ kế của Lâm di nương và Mạnh Nhu không khiến nàng xảy ra chuyện gì, thế nhưng Triệu Sâm lại làm nàng bị cấm túc. Thế sự thật khó lường…

Mạnh thừa tướng sau khi rời đi thì trở về thư phòng, tức giận đi tới đi lui. Lão quản gia thấy vậy, chỉ biết khuyên vài câu: “Xin tướng gia bớt giận, tiểu thư tuổi còn nhỏ, không tránh khỏi hồ đồ, chắc chắn không có chuyện lần sau nữa.”

“Ta không phải đang giận con bé, ta giận là giận Tam hoàng tử kia, lớn tuổi như vậy còn lỗ mãng.” Mạnh thừa tướng đúng là giận lên, gì cũng nói được, “Nếu không phải thân phận của hắn, chuyện lần này không có bàn biếc gì hết, lui hôn!”

Lão quản gia vội nói: “Tướng gia nói quá lời, tiểu thư và Tam điện lạ là do tình cảm sâu đậm, không kìm lòng được, vả lại hai người vẫn chưa làm gì…”

“Hành Liễu ngươi còn dám nói! Xem ra trong phủ này chỉ còn lại bổn tướng là người bình thường thôi.” Mạnh thừa tướng còn giận, hừ một tiếng.

Triệu Sâm đi rồi, nhưng hắn vẫn có thể dự đoán được hình tượng hiện tại của mình trong suy nghĩ Mạnh thừa tướng sụp đổ thê thảm như thế nào.

Thật ra, việc này cũng rất bình tường. Hình tượng trước kia càng hoàn hảo bao nhiêu, bây giờ sụp xuống lại càng thê thảm bấy nhiêu. Tương phản quá lớn đúng là làm người ta khó tiếp nhận.

Trở về phủ, Triệu Sâm ngồi trong đình nhìn xa xăm trầm tư. Nói là trầm tư, chi bằng nói là ngẩn người.

Trời vào thu, gió cuốn lá rụng cùng hoa tàn đến những xó xỉnh. Nhìn ra từ trong đình, chỉ thấy hoa hoa lá lá múa may với gió. Nhìn vào bên trong thì có một người, mặc váy sam xanh biếc, miệng cười tươi như hoa, rất giống bước từ tranh ra.

Triệu Sâm bất giác nhếch khóe miệng. Tinh Trầm ở bên thấy bộ dạng điện hạ một tay chống đầu cười ngây ngô khó hiểu, có chút không đành lòng di chuyển ánh mắt.

Thật ra, nói là buồn bực nhất, không phải bọn hắn mà là Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử.

Triệu Hiên coi như là người có thực lực tranh giành ngôi thái tử, rất chăm chỉ tìm hiểu động thái Nhị đệ cùng Tam đệ. Bên phía Nhị đệ còn thấy ít nhiều động thái có thể thăm dò, ai ngờ phía Tam đệ lại chẳng thấy gì.

Sao không phải là chơi cờ, đạp thanh (1), ra ngoài ăn uống gì đấy? Hay là bị nhạc phụ tương lại cấm cửa rồi?

(1) đạp thanh: đi chơi trong tiết thanh minh

Nhị hoàng tử cũng vô cùng phiền muộn, Triệu Sâm, ngươi không làm chính sự sao? Mà thôi, như vậy chúng ta cũng dễ suy nghĩ tiếp theo nên ứng phó thế nào.

Lại nói Triệu Sâm vốn bình chân như vại, giờ đây làm một việc rất tích cực, đó là tặng lễ cho thừa tướng đại nhân. Tuy là tặng lễ, nhưng đều tính toán kĩ tặng đồ tướng gia yêu thích. Lúc đầu Triệu Hiên, Triệu Ân nghĩ hắn hối lộ thừa tướng, sau lại phát hiện ra lễ vật tặng đến tướng phủ đều bị trả lui về, hơn nữa còn cấm túc con gái nhà mình, giống như không để ý Triệu Sâm vậy.




Trước mắt người xem, người vốn có sức cạnh tranh ngôi thái tử nhất là Triệu Sâm, càng ngày càng suy yếu. Vô lí!

Nhưng mà, chuyện kì diệu hơn còn đang ở phía sau.

Bảy ngày trôi qua, trước ngày Mạnh Nhu gả tới phủ Nhị hoàng tử, hoàng thượng hạ chỉ, tuyên bố lập Đại hoàng tử Triệu Hiên làm thái tử.

Bên cạnh đó, hoàng thượng còn phong vương các vị hoàng tử khác. Đại hoàng tử lên ngôi thái tử.

Lúc nhận được tin này, Nhị hoàng tử gần như sụp đổ.

Hắn muốn làm thái tử, không muốn làm cái “Hiền” gì đó vương, cái phong hào này không phải là đang châm chọc hắn sao?

Còn có Ngũ hoàng tử được phong Tĩnh vương, Tứ hoàng tử được phong Thụy vương, cả một đám người đều ngang quyền ngang thế. Phụ hoàng dụng tâm vất vả rồi.

Đại hoàng tử đang mừng muốn chết lại ra vẻ khiêm tốn. Hắn ta tưởng phải đánh một trận ác chiến, không ngờ được lên ngôi thái tử dễ dàng như vậy, thật là quá hạnh phúc.

Về phần Triệu Sâm được phong Đoan vương, đầu tiên, hắn sai người đi đưa hạ lễ cho Đại hoàng tử. Lễ vật kia được chọn kĩ lưỡng, đặc biệt hợp ý người, Triệu Hiên tỏ vẻ rất hài lòng, đệ đệ cũng hiểu chuyện lắm.

Ừm, lần tặng lễ nhạc phụ tương lai này giúp hắn học được không ít kĩ thuật chọn lễ vật, cũng không phải tốn công vô ích.

“Đại hoàng tử được làm thái tử á?”

Mạnh Uyển ngồi trên giường đọc sách, nghe nói vậy liền buông quyển sách xuống.

Bây giờ nàng rất buồn, rõ ràng kiếp trước Triệu Sâm được làm thái tử, tại sao kiếp này lại lập thái tử trước, mà chọn người cũng không phải Triệu Sâm?

Chẳng lẽ do nàng trùng sinh nên gây chuyện rồi?

Nàng đang suy nghĩ thì một tin tức khiến người ta nghẹn họng lại đến.

Tô Ký Trần vào tiền trạch tướng phủ với thân phận là môn khách. Xem ra, bất luận kiếp trước hay kiếp này, có một chuyện vẫn không thể thay đổi… là thừa tướng đại nhân của chúng ta rất coi trọng tài học của Tô Ký Trần.

“Tiểu thư không thích Tô công tử sao?” Phù Phong hỏi, “Không phải Tô công tử đã cứu tiểu thư lúc ở Cam Lâm đó sao? Sao tiểu thư lại ghét hắn như vậy?”

Trong viện tử nhà mình, Mạnh Uyển cũng không có che dấu cảm xúc, nàng không giải thích thêm, chỉ nói: “Ngày ấy em cũng thấy đấy, tự tiện xông vào hậu trạch tướng phủ, cho dù học có giỏi đến mấy cũng không đáng xem trọng. Còn nữa, hắn không cứu ta, chỉ làm mọi việc càng loạn lên thôi.”

Chẳng trách, ngày ấy nhìn thấy Tô Ký Trần trong hậu trạch, Phù Phong còn cảm thấy quen quen, về sau mới nhớ ra được hắn là ai. Lúc đó, còn có chút cảm khái hắn ta thực sự không khéo không thành sách, Tô Ký Trần lại được thừa tướng đại nhân xem trọng.

Có điều, nếu tiểu thư không thích người nọ, nàng ta thân là nha hoàn, đương nhiên cũng phải ghét theo.

Bởi vì mai là ngày Mạnh Nhu xuất giá, cho nên tướng phủ vẫn luôn yên lặng mới náo nhiệt lên một chút. Mạnh Uyển tuy không thích Lâm di nương và Mạnh Nhu, nhưng trở ngại thân phận, vào ngày xuất giá, nàng đành phải cho chút mặt mũi.

Mặt khác, hôm nay nàng rất vui vẻ đến đây. Bây giờ Nhị hoàng tử Triệu Ân giờ đã là Hiền vương, lễ nạp trắc phi đương nhiên Triệu Sâm cũng được mời tới. Lâu rồi nàng chưa gặp hắn nên không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này.

Tam điện hạ đang được nhớ thương… à không, phải là Đoan vương mới đúng, hẳn đang trên đường tới.

Thái tử điện hạ rất nể mặt, cùng hắn đến Hiền vương phủ chúc mừng Hiền vương.

Nói là chúc mừng, nhưng trong mắt Triệu Ân, thái tử chẳng khác gì đến thị uy khoe khoang cả.

Triệu Ân không hề vui mừng chút nào.

Triệu Sâm mặc một thân cẩm bào màu đen, đầu cột kim quan xuất hiện cùng lúc với thái tử Triệu Hiên. Triệu Ân từ xa nhìn thấy, trong lòng hô 1100 lần chữ “giết”, nhưng trên mặt vẫn cố cắn răng giả vờ vui vẻ.

Chính phi Chu Tinh của Hiền vương Triệu Ân ngồi trong phòng, để thị nữ mặc giúp y phục. Nàng ta ngắm mình trong gương, hỏi Lý ma ma bên cạnh: “Ma ma, bổn cung trông có được không?”

Lý ma ma cười nói: “Trong cả kinh thành này, chỉ sợ không tìm được người đẹp hơn vương phi.”

Chu Tinh mỉm cười, “Ma ma thật bất công, cảm thấy bổn cung là đẹp nhất, nhưng nếu bổn cung đẹp, sao vương gia lại còn phải…” Lời nói đến đây thì bị ngắt giữa chừng, Chu Tinh bỗng nhiên hất đồ trang sức trên mặt đất, nhìn đống bừa bộn thản nhiên nói: “Thôi được, dù sao cũng là một đứa thứ nữ mà thôi, có bản lĩnh gì mà thoát khỏi tay bổn cung đây?”

Trong tướng phủ, Mạnh Nhu chờ xuất giá vừa khẩn trương vừa có chút chần chừ.

Thật ra, nàng ta biết rõ không thể nào gả cho Triệu Sâm, vậy có thể làm Hiền trắc vương phi cũng đã không tệ rồi.

Đã đến ngày hôm nay, nhưng nàng ta vẫn ôm lấy chút ảo tưởng.

Thậm chí nàng ta còn không biết có gì đang chờ nàng ta ở Hiền vương phủ nữa.

Được rồi, tất cả đều là số mệnh, chỉ trách nàng ta là một thứ nữ không được người ta để ý, thương yêu.

Khăn đỏ đã che hết ánh mắt, nước mắt Mạnh Nhu không kìm được rơi xuống.

Điều bi ai nhất, không phải không thể ở cùng chỗ với người mình yêu, mà là đến tình cảm của mình, hắn cũng không hề hay biết.

Hắn thậm chí còn chưa nói với nàng ta câu nào cả.

Chuyện đã đến nước này, nếu đã không đạt được, vậy thì cam chịu số phận đi! Giữ trọng trách làm thê tử mà quý phi nương nương và mẫu thân giao cho, làm Hiền trắc vương phi, từ nay không yêu nam nhân nào nữa, tranh đấu cả đời.