Tái Thế Làm Phi

Chương 19

Ngày ấy, vừa về từ nội cung, tâm trí Mạnh Uyển như thể bay đi đâu mất vậy, giống đang chờ ai đó, suốt ngày cứ nhìn quanh ra ngoài cửa.

Hạ nhân trong Ung Nhã uyển cũng biết là tiểu thư đang nhớ ai nên ngầm hiểu ý lẫn nhau, không nói năng gì nhiều.

Hai ngày sau, thừa tướng đại nhân hồi phủ, việc làm đầu tiên là gọi Mạnh Uyển qua.

Mạnh Uyển hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ bên đó có cũng Triệu Sâm?

Nàng vội vàng chạy tới, vừa mở cửa thì thấy phụ thân vẫn chưa thay quan phục.

“Phụ thân?” Mạnh Uyển khẩn trương nhìn trái nhìn phải, nhưng rất nhanh ổn định lại hành lễ, “Người gọi con có chuyện gì ạ?”

Mạnh thừa tướng chỉ về vị trí bên người nói: “Ngồi đi.”

Mạnh Uyển ngồi xuống chỗ bên cạnh phụ thân, thấy sắc mặt ông hơi căng thẳng, không biết là có chuyện gì vừa xảy ra nữa.

“Con có biết hôm nay trên triều có chuyện gì không?” Mạnh thừa tướng trực tiếp đi vào vấn đề, ngữ khí nói chuyện vô cùng nghiêm túc.

Mạnh Uyển lập tức cảm thấy không khí không giống thường, tâm tình vốn đang lên xuống bỗng trầm lại, hai hàng lông mày nhíu chặt: “Đã có chuyện gì ạ?”

Mạnh thừa tướng cười như không cười: “Thực ra cũng không coi là xảy ra chuyện…”

“Vậy rốt cuộc là sao? Đừng nói phụ thân thừa nước đục thả câu…” Mạnh Uyển sốt ruột hỏi.

Mạnh thừa tướng vuốt râu, “Hôm nay Từ thái úy có nhắc đến chuyện lập thái tử, ta thấy ý tứ của hoàng thượng cũng là như vậy.”

“… Nhanh vậy sao?”

Mạnh Uyển giật mình trợn to mắt, kiếp trước, trước lúc nàng mất một năm mới lập thái tử kia mà, sao bây giờ lại sớm vậy?

Rốt cuộc là do đâu?

“Hiện nay Nhị hoàng tử có Chu đại phu ủng hộ, Đại hoàng tử có Từ thái úy, Tứ hoàng tử đi đứng không tiện nên không có duyên với ngai vàng, tính nết Ngũ hoàng tử không hợp làm quân vương. Vậy là trước mắt Tam hoàng tử chỉ còn hai người có thể cạnh tranh thôi.” Mạnh thừa tướng chậm rãi nói, “Vi phụ nói với con những điều này là vì sang năm con đến tuổi cập kê, phải gả cho Tam hoàng tử, đến lúc đó tướng phủ và Tam hoàng tử coi như bị buộc lại với nhau, vi phụ thành ra đầu quân giúp Tam hoàng tử tranh giành.”

Cổ họng Mạnh Uyển nghẹn ứ, không nói nên lời. Mạnh thừa tướng tiếp tục nói: “Ta còn muốn đến hầu phủ xem rồi thương lượng với ông con chuyện này, cả nhị thúc con nữa. Nếu không có gì thay đổi thì Mạnh gia ta sẽ toàn lực ủng hộ Tam hoàng tử.”

“Phụ thân, chuyện này…”

“Nhưng chúng ta cũng có điều kiện.” Mạnh thừa tướng dựa ghế thản nhiên nói: “Nếu hắn được trở thành thái tử thật, tương lai kế thừa ngôi vị hoàng đế, nhất định phải lập con làm hoàng hậu.”


Nói cho cùng, ước nguyện ban đầu của phụ thân vẫn là vì nàng. Thâm tâm Mạnh Uyển chẳng dễ chịu chút nào, khóe mắt lập tức xuất hiện nước. Mạnh thừa tướng thấy thế liền nói: “Nha đầu con còn khóc cái gì? Đây không phải chuyện tốt sao?”

“Dạ, nhưng mà, phụ thân làm những chuyện này vì con, con… thật sự…” Mạnh Uyển nói chưa xong thì bật khóc, bộ dáng lau nước mắt có chút chật vật.

“Con là con gái ta, vì vậy ta lo cho con là việc hết sức bình thường. Con đừng nghĩ ngợi nhiều. Mạnh gia chọn Tam hoàng tử cũng không phải hoàn toàn vì con, chỉ là hắn có tiềm năng tốt.” Mạnh thừa tướng tiết lộ: “Trước kia, hoàng thượng từng tìm ta bàn qua chuyện này rồi. Tam hoàng tử là người ưu tú nhất mà hoàng thượng chọn lựa, cũng là người thích hợp nhất trong các hoàng tử, Mạnh gia đương nhiên phải chọn hắn. Con chỉ là một phần thôi.”

Mạnh Uyển thở phào một cái rồi nói: “Phụ thân, thực ra, con không hi vọng Tam hoàng tử làm hoàng đế lắm.” Nàng nhớ tới nguyên nhân khiến mình ở bên Tô Ký Trần ở kiếp trước, vẻ mặt đau khổ nói: “Hắn làm vương gia thì tốt hơn, trong phủ nữ nhân sẽ không quá nhiều. Nhưng nếu làm hoàng đế thì sao, tam cung lục viện, bảy mươi hai phi tần, con phải đối phó như thế nào? Cho dù hắn không chủ động lấp đầy hậu cung thì văn võ bá quan cũng sẽ không đứng nhìn.”

Không chỉ Mạnh Uyển lo lắng chuyện này mà Mạnh thừa tướng cũng vậy. Thật ra, đa số người Mạnh gia đều một vợ một chồng. Ngày nay như Võ An hầu, Mạnh thừa tướng đều tuân theo đó. Chỉ có nhà Mạnh Nguyên Châu là nhân khẩu thịnh vượng, nạp thêm mấy thị thiếp. Sở dĩ có thể vậy là vì bên này Mạnh thừa tướng con cái đơn bạc, toàn bộ Mạnh gia phải dựa vào bên ấy nên Mạnh Nguyên Châu phải nạp thêm vài thiếp để sinh thêm được mấy đứa con.

“Con cứ yên tâm.” Mạnh thừa tướng nói: “Dù sao phụ thân con cũng sẽ không chết sớm đâu, chỉ cần vi phụ còn một ngày, con cứ an tâm hưởng phúc, không ai có thể ức hiếp con được.”

Sự áy náy trong lòng Mạnh Uyển bây giờ đã đạt đến đỉnh. Tuy chuyện phản bội phụ thân là chuyện của kiếp trước, nhưng chuyện xảy ra như vậy làm nàng rất hối hận. Phụ thân tốt với nàng như vậy mà nàng còn phản bội ông, nàng còn tư cách gì mà làm con gái ông nữa chứ?

“Phụ thân!” Mạnh Uyển nhào vào ngực phụ thân, khóc lóc rất đáng thương. Mạnh thừa tướng tưởng nàng quá cảm động, vừa vui mừng vừa đau lòng.

Trong lúc hai người đang bàn chuyện này, trong Mạnh phủ vẫn còn một Mạnh Nhu sắp gả làm thiếp cho Nhị hoàng tử đang buồn rầu.

Lâm Uyển nhìn Mạnh Nhu đi đi lại lại, nâng chung trà lên uống một ngụm: “Đừng đi tới đi lui nữa, làm ta phiền chết đi được.”

Mạnh Nhu vội vàng nói: “Mẫu thân, bây giờ hoàng thượng muốn lập thái tử rồi, có khi nào Nhị hoàng tử sẽ lên ngôi thái tử không?”

Đây là tin tức hôm nay Lâm quý phi lén phái người báo cho Lâm Uyển sau khi tan triều. Làm vậy cũng là để phòng Mạnh thừa tướng không nói cho hai mẹ con bà ta chuyện trên triều, như chuyện tiền triều đấy, chỉ cần làm không tốt chút thôi sẽ gây nên hậu quả khôn lường.

Tuy nói có họ hàng xa làm di nương ở tướng phủ rất mất mặt, nhưng Lâm quý phi ở trong cung vẫn cần có người phối hợp. Trong tướng phủ không có phu nhân khác nên cơ hội Lâm Uyển có thể từ thiếp lên làm chính thê là rất cao, chỉ cần được chỉ bảo thêm là được.

Đối với sự coi trọng của Lâm quý phi, Lâm Uyển vẫn rất cẩn thận, bà ta vừa nhận được tin tức liền nghĩ cách.

Bà ta cũng biết rằng mình không có bất cứ địa vị gì gì trong tướng phủ này, tướng gia áp xuống chuyện bà cùng Mạnh Nhu hãm hại Mạnh Uyển để khỏi người ngoài nói ra nói vào, gây bất lợi cho tướng phủ. Không chỉ thế, khơi chuyện này ra khác nào đang đánh vào mặt Lâm quý phi chứ? Sau này Mạnh Uyển gả cho Triệu Sâm thì cũng là người hoàng gia, không khỏi tránh được phải thường xuyên tiến cung, Lâm quý phi nhất định sẽ làm khó nàng.

Dù sao thì người bên gối hoàng đế, rất được sủng ái, lại mang long chủng, thân là phụ thân, Mạnh thừa tướng còn phải nâng đỡ gia tộc, danh dự, tương lai… và rất, rất nhiều nữa. Ông không thể không kiêng dè.

Tóm lại, thừa tướng đại nhân có lòng thì khổ, nếu không phải cố lấy mặt mũi cho tướng phủ và Võ An hầu phủ, cũng là chăm lo cho Mạnh Uyển, không hề dính dáng đến mẹ con bà ta.

Thật buồn cười! Vài chục năm đã trôi qua, ân tình nhường ấy, đến đá cũng phải nóng lên, nhưng ông ấy lại vô tình như vậy, khiến trái tim của Lâm Uyển bà đã sớm lạnh buốt.

“Nhị hoàng tử? Hắn có ngự sử đại phu ủng hộ, không phải hoàn toàn không có phần thắng.” Lâm Uyển lãnh đạm nói.


Mạnh Nhu nghe vậy rất vui, nhưng ngay sau đó lại buồn: “Vậy còn Tam hoàng tử kia…”

“Con gấp cái gì, ta chỉ nói hắn có phần thắng thôi, nhưng đứng trước Tam hoàng tử thì hắn lấy phần thắng ở đâu ra?” Lâm Uyển hơi lo lắng, “Quý phi nương nương truyền tin này cho chúng ta, hẳn là muốn chúng ta giúp Nhị hoàng tử một tay, nhưng với thân phận hiện giờ của mẹ con ta, chỉ sợ muốn giúp cũng khó.”

“Quý phi nương nương đang ủng hộ Nhị hoàng tử?” Mạnh Nhu hỏi.

Lâm Uyển than thở: “Cũng không hẳn, ngoại trừ Triệu Sâm ra, ai làm thái tử nàng ấy không quan tâm.”

“Không quan tâm…?” Mạnh Nhu ngạc nhiên.

“Tất nhiên rồi, đương nhiên nàng hi vọng con mình được làm thái tử. Nhưng không gấp. Thân thể hoàng thượng đang khỏe mạnh, cái thai này của Lâm quý phi là một hoàng tử, đợi đến khi tiểu hoàng tử lớn lên, ngôi vị thái tử là của ai còn chưa chắc.” Lâm Uyển hạ giọng nói: “Tuy thế, nếu Tam hoàng tử thật sự ngồi lên ghế thái tử, chướng ngại Trần hoàng hậu và Tam hoàng tử bản lĩnh không dễ quật ngã đâu.”

“Mẫu thân, người…” Mạnh Nhu bắt đầu nói năng lộn xộn: “Vậy rốt cuộc chúng ta định làm gì?” Mặt nàng ta thoáng hiện lên chút khổ sở, “Phụ thân sẽ giúp mẹ con ta chứ?”

“Giúp chúng ta? Có thể sao?” Giọng Lâm Uyển bi ai, “Nhu Nhi, con đừng ngốc như thế, trong lòng phụ thân con chỉ có nha đầu Mạnh Uyển kia thôi. Con thấy có bao giờ ông ta xem ta là thê tử thực sự chưa? Hiện tại, ngoài cam tâm tình nguyện làm quân cờ cho quý phi nương nương, chúng ta không còn lựa chọn nào khác.”

“Con cũng là con gái của ông ấy!” Mạnh Nhu rơi nước mắt, “Con muốn đi tìm phụ thân! Tại sao ông ấy chưa bao giờ đối xử với con như với nhị muội? Con cũng là con gái ông ấy mà!” Nàng ta nhằm phía cửa chạy ra, định đi tìm Mạnh thừa tướng. Lâm di nương vội vã đuổi theo. “Ngăn tiểu thư lại mau, đừng để nó nổi điên!” Bà vừa nói dứt, bọn hạ nhân định đi ngăn Mạnh Nhu lại thì bên ngoài viện nghe người thông báo: Tướng gia đến rồi!

“Mẫu thân, người xem, phụ thân đã đến, ông ấy vẫn còn quan tâm đến chúng ta!” Mạnh Nhu lập tức vui vẻ trở lại, gạt nước mắt lộ rõ vẻ vui tươi.

Trẻ con có thể nghĩ như vậy, nhưng Lâm Uyển không dám tự cho là đúng. Bà ta mang tâm trí thấp thỏm đứng ở cửa nghênh đón phu quân. Mạnh thừa tướng bước vào, bà ta cúi đầu cẩn thận hành lễ. Ông đứng trước mặt nhìn bà ta và Mạnh Nhu một hồi lâu mới thản nhiên nói: “Đứng lên đi.”

Hai người đứng lên, vành mắt Mạnh Nhu hơi sưng đỏ, nàng ta nói: “Phụ thân, con biết người vẫn thừa nhận đứa con gái này mà.”

Ánh mắt Mạnh thừa tướng nhìn Mạnh Nhu, ít nhất vẫn còn chút tình cảm cha con, nhưng chuyện nàng ta cố tình hãm hại Mạnh Uyển làm ông không thể nào chấp nhận nổi.

Giờ nghe nàng ta nói vậy, ông cũng không phủ nhận, cho hạ nhân lui xuống hết, sau đó vào phòng.

Ba người cùng vào phòng, Mạnh thừa tướng ngồi xuống, còn hai mẹ con Mạnh Nhu thì đứng đấy. Ngồi lúc lúc ông mới đi thẳng vào vấn đề: “Chắc Lâm quý phi đã cho hai người biết chuyện hoàng thượng muốn lập thái tử.”

Mấy lời này làm Lâm Uyển rất hoảng, nhưng bà ta vẫn giả vờ bình tĩnh nói: “Sao tướng gia lại nói lời ấy? Hoàng thượng muốn lập thái tử sao? Thiếp thân nhút nhát, không dám nghe ngóng chuyện trên triều.”

Mạnh thừa tướng kéo môi cười: “Không dám? Ha ha.” Ông chậm rãi gõ mặt bàn, lơ đãng nói: “Ngươi thật sự không dám sao? Nếu đúng như lời ngươi nói kia thì Nhu Nhi có thể thuận lợi gả cho Nhị hoàng tử rồi.”

Câu này rõ ràng còn chưa hết, Lâm Uyển không nói tiếp, nhưng Mạnh Nhu bên cạnh lại có chút luống cuống.

“Ý phụ thân là gì?” Nàng ta cắn môi, nàng ta biết rõ mình đang định xuyên tạc ý tứ của phụ thân.

“Con đương nhiên cũng là con gái ta.” Mạnh thừa tướng nói, “Nếu không, ta đã không để người hãm hại nhị muội con còn sống trên đời này.”

Tim Mạnh Nhu rơi bộp một cái, mắt vẫn trợn to.

“Tuy nhiên, nếu còn hồ đồ theo mẫu thân con, muốn làm trái ý ta thì ta không muốn nhận con làm con gái nữa. Chuyện này cũng không phải lớn lao gì.”

Lời vừa nói xong, Mạnh Nhu liền quỳ xuống đất, khóc không thành tiếng: “Phụ thân, người thật tàn nhẫn. Ân tình giữa ba chúng ta đã vài chục năm, vậy mà, người thật sự không coi hai mẹ con con là người một nhà…”

Mạnh thừa tướng cười thành tiếng: “Ta không coi hai người là người một nhà? Nhu Nhi, vi phụ nói thẳng với con, nếu không phải do con hãm hại nhị muội mình, đến bây giờ Lâm di nương vẫn còn được nắm quyền quản lí tiền chi tiêu của phủ. Giờ các người đi đến bước đường này thì không trách ai được hết, chỉ có thể tự trách chính mình.” Dứt lời, ông đứng lên đi đến gần cửa, hiển nhiên là chỉ muốn nói chừng ấy. “Ta nói vậy thôi, Lâm Uyển, ngươi suy nghĩ cho kĩ rồi xử lí đi.” Ông không quay đầu lại nữa mà bước thẳng ra ngoài.

Lâm Uyển cuối cùng cười to, tiếng cười kia làm Mạnh Nhu hoảng sợ đến quên cả thút thít.

“Hay cho một Mạnh Nguyên Quân, thật sự không niệm nửa chút ân tình này, trái lại ta càng muốn xem đấy, xem ngươi định làm gì ta và Nhu Nhi!”