Ngọc Tình không hề thiện cảm với kiến trúc của tòa nhà này, nhưng lại có thiện cảm với vị trí bang chủ Vân bang, vậy là vì vái vị trí bang chủ đó mà cô nhìn cái tòa nhà này cũng thuận mắt hơn rất nhiều.
Ngọc Tình giơ tay lên, dần theo Thích Hiểu đi vào tổng bộ của Vân bang, đi thẳng lên tầng cao nhất, thậm chí có người ngăn họ lại thì cũng cho họ ngã xuống trước rồi tính sau!
Vậy là với những hành động bá đạo đó Ngọc Tình dễ dàng đi lên trên, lúc này Yến Vân đang ngồi lặng yên trên ghế so pha uống cà phê.
Anh ta biết Ngọc Tình nhất định tới, cô tuy không phải là người tốt gì, nhưng cô là một người nói được làm được, huống hồ lần này đến lại vì Vân bang.
Khi Ngọc Tình đi vào, liền nhìn thấy Yến Vân ngồi lặng lẽ ở đó – giống y hệt như lần đầu tiên gặp Ngọc Tình.
Nói thực lòng, sức cuốn hút của trai đẹp thì lúc nào cũng được bộc lộ, nhưng Ngọc Tình đã nhìn nhiều thấy những mỹ nam rồi vì vậy cô đã miễn dịch với những người như vậy.
Ngọc Tình khẽ cười: “Yến đại bang chủ thật có hứng!”
Nói rồi cô liền đi thẳng vào phòng không khách khí, ngồi xuống đối diện Yến Vân: “Làm một ly!” Thích Hiểu theo sát phía sau cô, đứng sau lưng Ngọc Tình.
Với hành động không khách khí của Ngọc Tình, Yến Vân khẽ nhướn mày, đứng lên: “Thêm đường hay là sữa?”
Ngọc Tình lắc đầu: “Không đường cũng không sữa!”
Cô thích cà phê nguyên chất, thích cái vị ngọt vốn dĩ của nó sau cái vị đáng kia, cô không thể cho phép hương vị vốn có của cà phê bị hòa trộn với những hương vị khác, đây cũng là lí do mà cô không thích trà sữa vị cà phê.
Sau đó cô mới biết rằng người đó làm vậy là cố ý, người đó muốn dùng phương thức như vậy để thử nghiệm sự đặc biệt của cô đối với anh, thách thức sự nhẫn nại của cô.
Lúc này Yến Vân đã đặt cốc cà phê xuống trước mặt cô rồi: “Không biết Ngọc đường chủ tới đây là có việc gì?”
Ngọc Tình nghe thấy vậy không nói gì, khẽ cười và cầm cốc cà phê lên, khẽ hít một hơi rồi nhấp một ngụm nhỏ, bỗng chốc hương vị đặc trưng của cà phê đã ngấm vào từng chân răng của cô.
Ngọc Tình cảm nhận hương thơm nguyên chất đó, ngẩng đầu lên nhìn Yến Vân, vì cốc cà phê này mà cô nhìn Yến Vân rất hài lòng.
“Không ngờ Yến đại bang chủ còn biết cái khoản này!” Ngọc Tình khẽ cười, nhìn Yến Vân: “Không biết, tôi bỏ tiền ra thuê anh pha và phê giúp tôi có được không nhỉ?”
Yến Vân nghe thấy vậy, cười lạnh lùng, ngồi trên ghế sô pha, nói giọng khinh thường: “Tôi nghĩ Ngọc đường chủ e rằng thuê không nổi tôi đâu!”
Ngọc Tình nghe lời nói của Yến Vân, nhếch mép cười khểnh: “Ồ, Yến đại đường chủ tự tin thế? Đó là vì thực lực của Vân bang hay là vì.....”
Ngọc Tình còn chưa nói hết, hai hàng lông mi của Yến Vân run lên vẻ tức giận nhìn Ngọc Tình. Cô biết những gì?
“Anh đừng có nhìn tôi như vậy!” Ngọc Tình khẽ cười: “Chẳng phải anh nói tôi đến đây làm gì à?”
Ngọc Tình nói mà chẳng nhìn Yến Vân, ánh mắt cô đảo quanh nhìn khắp căn phòng một lượt rồi mới quay ra nhìn Yến Vân: “Chắc là hôm qua Vân Ca đã nói với anh rồi, nơi này sẽ do tôi tiếp quản!”
Ngọc Tình vừa nói dứt lời, Yến Vân đã bật cười, anh ta nhìn cô, đang hoài nghi xem điều gì đã giúp cho cô có được sự tự tin như vậy. cô nói ra lời như vậy mà không thấy nực cười sao?
Tiếp quản nơi đây? Tiếp quản Vân bang? Cô tưởng đây là Vân Đỉnh là? Cô có phải đề cao bản thân mình quá không? Có phải quá đề cao bang Chim ưng không?
“Ngọc đường chủ!” Yến Vân nghe thấy vậy nhìn Ngọc Tình vẻ chế nhạo: “Tôi rất nghi ngờ điều gì đã làm cho cô có thể nói ra được lời như vậy? hôm nay chỉ sợ rằng bản thân cô khó mà bảo toàn được!”
Ngọc Tình nghe anh ta nói, nhìn thẳng vào mắt Yến Vân với ngập tràn sự chế giễu: “Khó mà bảo toàn?” cô khẽ nhướn mày, nhìn Yến Vân: “Tôi nghĩ anh hãy lo cho bản thân mình trước đi!”
Nói rồi cổ tay cô khẽ xoay, một con dao xuất hiện trong lòng bàn tay, cô cười mỉm, cầm con dao khẽ lướt qua các ngón tay của bản thân mình: “Anh nói xem, khoảng cách gần thế này tôi có thể ra một đòn chí mạng được không?”
Ngọc Tình nói vô cùng chậm rãi nhưng kiêu ngạo. Yến Vân nghe vậy cũng phải mỉm cười, anh ta nhìn cô vẻ coi thường: “Cô tưởng chỉ một con dao cùn mà có thể làm gì được tôi à?”
“Con dao cùn?” Ngọc Tình đơ người ra, nhìn con dao sáng loáng trên tay mình, anh ta nói nó là cái gì?
“Anh đang chê con dao trong tay tôi được làm từ sắt rỉ đấy à?” Ngọc Tình nhìn Yến Vân với ánh mắt nghi ngờ, không cho anh ta có cơ hội mở miệng.
“Tôi thấy anh nghĩ nhiều rồi đấy, đề phải chết, thì con dao này làm từ sắt rỉ hay từ bạc có quan trọng gì, kể cả là vàng cũng chẳng tác dụng gì!” Ngọc Tình nhếch mép: “Lại nói cái thứ này chỉ là đồ dùng một lần, là vàng là bạc làm gì? Lẽ nào tôi giết anh rồi còn cho anh tiền để tiêu à?”
Ngọc Tình vừa dứt lời, sắc mặt Yến Vân rõ ràng tối sầm lại. anh ta vô cùng nghi ngờ rằng cô căn bản là cố ý! Cái gì mà vàng bạc đồng thiếc! anh ta việc gì mà phải thảo luận với cô về cái chủ đề này? “Cô chắc chắn phải giết chết tôi đấy à?”
Ngọc Tình nghe tiếng nói lạnh lùng của Yến Vân, chỉ nhướn mày, ngón tay liền động đậy, con dao chỉ thẳng vào Yến Vân: “Có muốn thử không?” lời này vừa được nói ra sắc mặt Yến Vân càng khó coi hơn, đây là cái thứ dùng để thử à?
“Rất sắc đấy!” Ngọc Tình nhướn mày nhìn Yến Vân.
“Tôi không thảo luận với cô xem con dao đó được làm bằng chất liệu gì, cũng không phải xem xem nó có sắc hay không! Tôi muốn nói cô dựa vào năng lực của cô mà có thể giết tôi?” Yến Vân nhìn Ngọc Tình, lạnh lùng nói như gầm lên.
“Tôi nói rồi mà, dù sao thì đều chết, còn kén chọn gì chứ!” Ngọc Tình nói lẩm bẩm như chọc tức, Thích Hiểu đứng phía sau nghe thấy mà cũng phải đổ mồ hôi. Cái bệnh mơ mơ màng màng của đường chủ lại tái phát rồi.
Lại nhìn Yến Vân, mặt anh ta lúc này đen như đít nồi, gặp phải đường chủ đúng là đen đủi rồi.
“Tôi nói rồi, cô tưởng với thực lực của cô mà có thể giết tôi? Ngọc Tình cô đang ảo tưởng sức mạnh đấy à?” Yến Vân bị Ngọc Tình chọc tức hết lần này tới lần khác, ngữ khí của anh ta lúc này lạnh lùng tới mức không thể lạnh lùng hơn.
Ngọc Tình chẳng thấy có cảm giác gì, lại khẽ nhấp một ngụm cà phê.
Yến Vân nhìn cái bộ dạng Ngọc Tình uống cà phê với vẻ tâm đắc mà anh ta lại cảm thấy hối hận, đúng là....sao anh ta lại đi rót cà phê cho cô chứ!
Ngọc Tình đặt chiếc cốc cà phê xuống bàn, lúc này mới nhìn Yến Vân.
“Cũng một lời như thế dành tặng cho Yến bang chủ, anh cũng đang ảo tưởng sức mạnh đấy!” Ngọc Tình khẽ cười, cái nụ cười đó đối với cô như là một chiếc mặt nạ, thế nhưng khi Yến Vân nhìn thấy nụ cười đó anh ta đã tức không nói thành lời, anh ta thực sự muốn xé nát khuôn mặt đó ra.
Cười, cười! cả ngày chỉ biết có cười, không biết rằng bản thân cười khó coi lắm à?
“Không muốn cười thì cũng không phải cười đâu!” Yến Vân đột nhiên nói làm cho Ngọc Tình đơ người ra, sau đó nụ cười trên môi cũng tắt đi, mặt không biểu cảm nói: “Quen rồi!”
Yến Vân nhìn khuôn mặt lạnh lùng đó, lại liếc nhìn Thích Hiểu đang đứng phía sau Ngọc Tình. Đúng là thật muốn thở dài một tiếng, chủ nhân thế nào thuộc hạ thế ấy, chẳng khác một li.
Bất luận là Vân Ca, Tiêu Thần, Thích Hiểu hay Loan Thụ, trên người bọn họ đều thấp thoáng có bóng dáng của Ngọc Tình, hoặc là lạnh lùng, hoặc là vô tình, hoặc là sự bình tĩnh phù hợp với độ tuổi, cũng có thể là cái lưỡi có thể làm cho người ta tức chết.
Cô gái này đúng là làm cho người khác có thể chẳng có lý do gì mà cũng có thể tức giận.
“Rốt cuộc cô có mục đích gì?”Yến Vân trở về với thực tại, nhìn Ngọc Tình: “Phải biết rằng nếu làm như thế thì chẳng có lợi gì cho cô!”
“Không có lợi? có thể nhìn thấy à?” Ngọc Tình khẽ cười, đôi mắt nhẹ nhàng liếc nhìn xung quanh: “Tôi thấy lợi ích nhiều ấy chứ!”
“Ví dụ như những sản nghiệp dưới tên Vân bang, địa bàn những thuộc hạ của Vân bang, chỉ cần tôi thành công, cái tòa nhà này chẳng phải cũng là của tôi à?” Ngọc Tình cười mỉm, mỗi câu cô nói ra đều làm cho ánh mắt Yến Vân trở nên lạnh lùng, mãi cho tới lúc lạnh thành băng.
“Xem ra, Ngọc đường chủ rất biết nắm bắt? Không biết Lưu bang chủ có đồng ý hay không?” Yến Vân nhìn Ngọc Tình lạnh lùng thở hắt ra một tiếng.
“Anh không cần nhắc đến Lưu Lỗ Hàn làm gì, tôi có bán mình cho Lưu gia nhà ông ta đâu! Người mà không sống cho mình thì ma quỷ sẽ tiêu diệt, vì vậy Vân bang chủ, lời tôi đã nói tới nước đó rồi! chúng ta thôi thì cứ đợi sự thật được phơi bày đi!”
Nói xong Ngọc Tình liền đứng dậy bước đi, không nói thêm một câu nào nữa, cô cảm thấy nói chuyện với anh ta đúng là chỉ tổ tốn nước bọt! Nói cả nửa ngày mà không nói được một câu nào lọt tai, người đàn ông này thật là chẳng có chút thú vị gì, đáng đời không lấy được vợ!
Nghĩ tới việc Yến Vân theo đuổi Tiên Ức, Ngọc Tình liền cảm thấy có chút vui vẻ, Tiên Ức – cô nhất định phải khống chế đấy!
Tuy biết là Yến Vân chưa chắc đã thật lòng, nhưng kể cả để cho anh ta thất bại trong chuyện này cũng coi như dạy cho anh ta một bài học! Hức, để cho anh ta biết rằng núi cao còn có núi cao hơn!
Ngọc Tình đi phía trước, Thích Hiểu lặng lẽ theo sau, Thích Hiểu còn tưởng đường chủ tới đây vì một mục đích gì đặc biệt, không ngờ lại thực sự là đến để dọa anh ta!
Thích Hiểu càng nghĩ càng thấy khó hiểu, nhưng biểu hiện trên nét mặt vẫn là sự lạnh lùng.
Yến Vân lặng lẽ nhìn Ngọc Tình rời đi, không nói gì, cũng giống như Thích Hiểu, anh ta cứ nghĩ rằng Ngọc Tình tới đây để làm chuyện gì đặc biệt.
Không ngờ cô đến chỉ là để dọa anh ta! Đúng là ấu trĩ, tưởng rằng Yến Vân anh ta là đồ thỏ đế chắc? Dọa dẫm? cái này mà cũng nghĩ ra được!
Thú nhận, Ngọc Tình đúng là cảm thấy tẻ nhạt, cô thực sự chẳng có mục đích gì cả, hôm nay cô tới tìm anh ta chỉ là để ngắm nhìn khuôn mặt biết biến sắc của anh ta mà thôi. Cô cảm thấy các thuộc hạ đang đều liều mạng thì cô cũng nên làm điều gì đó mới đúng.
Thế nhưng, nếu cô thấy bản thân mình phải ra tay thì động tĩnh sẽ lớn, vậy là cô liền nghĩ tới việc chỉ dọa anh ta! Tuy nói là dọa nhưng những gì cô đã nói cũng không phải là giả. Cô muốn tiếp quản Vân bang, phải biết rằng đây không phải là ý định mà gần đây mới xuất hiện trong đầu cô. Cô đã lên kế hoạch cả tám năm trời rồi.
Tám năm qua, cô đã nuôi cá con, bây giờ đến lúc được ăn cá rồi. hơn nữa cô lại còn quăng lưới nhiều như thế? Cô không tin cô sẽ không bắt được con cá lớn nào.
Yến Vân tự hào chẳng phải vì anh ta với thân phận là kẻ tu tiên sao. Phải biết rằng kẻ tu tiên tuy là thần bí, thế nhưng trong mắt cô chẳng là gì!
Hiếm có mới thấy cô bằng lòng công bằng cạnh tranh với anh ta, anh ta nên cảm ơn cô!
ừm, cứ như thế này đi! Ngọc Tình càng nghĩ càng cảm thấy có lý, vậy là cô khẽ cười, rời đi trong sự hài lòng.
Yến Vân ở lại, trong đầu lúc này anh ta đang đoán xem Ngọc Tình muốn thế nào, hôm nay cô tới đây rốt cuộc là mục đích gì, anh ta làm thế làm thể ứng phó với cô, vân vân....
Tâm trạng Ngọc Tình rất tốt, vậy là liền muốn đi dạo loanh quanh, sắp tới sinh nhật ba cô rồi, cô muốn tặng ba cô một món quà.
Vậy là cô và Thích Hiểu liền chậm rãi đi dọc theo con phố, nói thực lòng thì Ngọc Tình không thích dạo phố, cô mà đi dạo phố thì chắc chắn là có mục đích, mua xong quà cô liền đi thẳng về nhà.
Thế nhưng hôm nay Ngọc Tình cảm thấy có chút kì lạ, càng đi càng vào tới chỗ hẻo lánh, người càng lúc càng ít đi thế này? Nói về lí thì không phải chứ? cô thường đi trên những con phố phồn hoa nhất mà! nghĩ vậy, ánh mắt Ngọc Tình liền trở nên lạnh lùng.
Chắc chắn là có vấn đề! Bởi vì lúc này, Thích Hiểu vẫn đi theo sát phía sau cô liền biến mất rồi. Ngọc Tình cô có lúc rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng nhưng cô không phải là kẻ ngốc! Nếu bây giờ mà cũng không biết là xuất hiện biến cố, thì cô còn nhắc tới chuyện tiếp quản Vân bang làm gì mà gả cho Phong Nhã Trần rồi đi dỗ trẻ con còn hơn.
Ngọc Tình nhếch mép lên: “nếu đã tới rồi thì xuất hiện đi!”
Vừa nói dứt lời, không gian trước mắt liền khẽ nhu động, một người xuất hiện trước mắt cô.
Người này như kiểu đến từ một không gian khác, lúc trước cô khôn ghề cảm nhận thấy sự tồn tại của hắn ta. Ngọc Tình ngẩng đầu lên nhìn đường phố hoang vắng xung quanh, ánh mắt của cô đã cho đối phương biết rằng cô đã hiểu.
Cô nhìn vào kẻ mặc trên người bộ đồ màu nâu đó, khẽ cười.
“Không biết các hạ đưa tôi tới đây là vì cái gì?” Ngọc Tình nhìn chằm chằm vào người đó, khuôn mặt có vẻ như bất cần nhưng trong lòng thì bắt đầu đề phòng cảnh giác.
Tuy cô có thể cảm nhận được người này không mạnh bằng cô, nhưng cái cảm giác mà không có cách nào để đánh giá được thực lực của hắn ta làm cho Ngọc Tình cảm thấy không vui chút nào.
Ồ, không, không chỉ là không có cách nào để đánh giá được thực lực của người này, Ngọc Tình còn lờ mờ cảm thấy con người này có thể hòa vào không gian xung quanh, còn cô thì ở vào thế bị động!
“Giết ngươi!” người đó mở miệng, hắn chỉ nói có hai từ khô khan và không thừa thãi.
Ngọc Tình vừa nghe thấy liền bật cười: “Giết tôi? Tôi không nhớ là có đắc tội gì với các hạ không? Các hạ giết tôi làm gì?”
“Để cầm tiền của người khác! Vừa dứt lời, Ngọc Tình liền nhướn mày: “Lưu Lỗ Hàn?”
Người đó nghe thấy câu hỏi của Ngọc Tình liền ngước mắt lên nhìn cô mà không nói gì, lặng lẽ thừa nhận lời cô nói.
“Giết tôi....” Ngọc Tình gật đầu: “Ừm, ý nghĩ không tồi, chỉ là anh chắc chắn rằng ông ta nói như vậy à? từ khi nào mà ông ta lại tốt bụng tới mức chỉ giết tôi là xong?”
Với những anh em đã cùng ông ta đồng cam cộng khổ Lưu Lỗ Hàn còn có thể ra tay, huống hồ là bản thân? Ngọc Tình từ trước tới nay chưa bao giờ nghĩ sẽ có lợi gì từ ông ta, vì vậy việc Lưu Lỗ Hàn phái người đi giết mình, cô cảm thấy có chút bất ngờ.
“Nhà chứa!” người đó lại mở miệng nhìn Ngọc Tình, nói lạnh lùng.
Ngọc Tình nghe giọng nó khô khan cộc lốc của người đó, khẽ cười, ánh mắt đầy sự lạnh lùng. Nhà chứa....đây là duyên phấn ao! Hai hôm trước cô còn tống người vào đó, bây giờ lại có người có ý định đó với cô! Khá lắm! đây là là phong cách của Lưu Lỗ Hàn.
“Chỉ là, anh chắc chắn là anh có thể giết tôi?” Ngọc Tình nhìn người đó với vẻ khinh bỉ: “Khong phải tôi coi thường anh đâu, tuy không gian cấm này của anh có vẻ khá đấy, còn tôi cũng không cẩn thận mà đi vào, nhưng anh vẫn không giết nổi tôi đâu!”
Ngọc Tình nói ra những lời này nhưng người đó vẫn không có nét biểu cảm gì, ngược lại anh ta còn rút từ sau lưng ra một con dao, cơ thể khẽ động rồi biến mất.
Ngọc Tình nhìn và khẽ cười: “Ồ, ninja!”
Không ngờ bên cạnh Lưu Lỗ Hàn còn có ninjia, Ngọc Tình mỉm cười.
Lưu Lỗ Hàn à Lưu Lỗ Hàn, nể mặt ông mà ông còn không muốn! Nghĩ vậy Ngọc Tình nhắm mắt lại, sức mạnh tinh thần được tập hợp và biến thành một bước tường dày bao trọn lấy cô.
Cùng lúc này cô cũng lơ lửng trên không trung, mái tóc mọc dài nhanh tới mức mắt thường có thể nhìn thấy, chỉ vài giây mà nó đã dài tới eo, cô khẽ cử động ngón tay, chạm vào một chỗ của không gian, ngay sau đó bóng dáng của tên ninjia đó liền hiện ra.
Tên đó nhìn sự biến hóa của Ngọc Tình, ánh mắt có chút sợ hãi, anh ta lạnh lùng nhìn Ngọc Tình, hắn ta giơ tay lên, con dao dài đó đâm thẳng về phía trước.
Ngọc Tình nhìn con dao dài và nhọn đó, đôi mắt không hề gợn sóng, cô khẽ cười, ngón tay di chuyển, muốn túm lấy con dao đang phi tới kia.
Tên đó nhìn thấy Ngọc Tình muốn khống chế con dao, ánh mắt hắn ta ánh lên sự mỉa mai, con dao đó không hề có dấu hiệu gì cho thấy nó sẽ dừng lại.
Song ngay sau đó, hắn liền kinh ngạc, chỉ thấy Ngọc Tình với bàn tay nhỏ bé, những ngón tay thon thả đang kẹp vào và vặn lấy lưỡi dao.
“Cũng chỉ thế mà thôi!” Ngọc Tình khẽ cười, nhìn tên đó vẫn còn đang kinh ngạc, cô nhấc cánh tay trái lên, ngón tay mang theo sức mạnh tinh thần gõ lên con dao.
Chỉ dùng lực rất nhẹ, động tác các ngón tay của cô như đang chơi đàn vậy, thế nhưng dưới tư thế thanh lịch đó, con dao liền gẫy ra và rơi xuống đất.
Ngọc Tình nhìn lưỡi dao vỡ tan tành đó, ánh mắt cô nhìn kẻ thù đang đơ người ra, cô chỉ khẽ cười, nâng cao tay lên vẫy, những thứ đó lập tức biến thành một đống tro.
Cô lặng lẽ nhìn tên ninjia, giọng nói bình tĩnh: “Bây giờ anh còn cảm thấy anh có thể giết tôi không?”
Tên ninja nhìn vào những gì đang diễn ra trước mắt, cơ thể hắn ta lập tức xoay tròn và biến mất.
Ngọc Tình đứng lặng lẽ ở đó, nhìn vào không gian có vẻ bình thường này, khẽ cười, hắn ta tưởng rằng hắn ta làm khó được cô chắc?
Kể từ lúc cô ra tay, khoảng không gian này với mọi hành động đã nằm trong tầm kiểm soát của cô, người này đúng là quá ngu ngốc.
Ngọc Tình nghĩ vậy mà cười một mình, cô vung nhẹ tay một cái, một cơn bão lập tức ào đến, mọi thứ đều bị cuốn hết đi, Ngọc Tình chỉ nhìn mà không hề động đậy.
Dưới tác dụng của cơn gió đó, đường phố ảo ảnh đó lập tức bị phá vỡ, tất cả mọi thức biến mất cùng một lúc, cùng lúc đó, tên ninja đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Ngọc Tình ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy hắn đang nhìn mình một cách kinh dị, đôi mắt hắn dường như không tin vào những gì vừa diễn ra, trên miệng còn dính đầy máu.
Ngọc Tình khẽ cười: “Rất ngạc nhiên đúng không?” nói rồi Ngọc Tình nhìn khoảng không gian mênh mông trống rỗng: “Mới đầu đúng là tôi có một chút sợ anh, thế nhưng vào giây phút mà anh biến mất đi ấy tôi đột nhiên nghĩ thông rồi.”
Ngọc Tình nhẫn nại để giải thích: “trên thế giới này kết quả mạnh nhất chính là kết quả của sức mạnh tinh thần, anh ở trước mặt tôi làm những điều này không phải là do anh tự chuốc lấy thôi.”
Lời nói lạnh lùng của Ngọc Tình làm cho người kia dường như đã hiểu ra tất cả, anh ta nhìn Ngọc Tình, mở miệng nói: “Kẻ tu chân sức mạnh tinh thần.”