Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ

Chương 63: Kẻ ngốc, quả trứng phượng hoàng nở

Dưới sự chú ý của Ngân Nguyên, vết nứt đó càng càng càng nhiều, Ngọc Tình nhìn mà cười vui mừng, xem ra hôm nay việc vui có rất nhiều!

Phượng hoàng trong truyền thuyết...ấy....cô còn chưa từng nhìn thấy phượng hoàng mà! Nếu trên thế giới này thật sự có phượng hoàng thì liệu có phải sẽ có cả rồng không?

Ý nghĩ này của Ngọc Tình, Ngân Nguyên không hề biết, nếu không thì nhất định là nó lại nhìn cô với ánh mắt chế nhạo.

Hai người, à không, một người một mèo nhìn chằm chằm vào hòn đá đó, dường như đều muốn biết rốt cuộc bên trong hòn đá là cái gì!

“Tách!” hòn đá từ từ vỡ ra, một tía sáng chói mắt từ trong khe đá chiếu ra.

Cảnh tượng đó cho thấy dường như thứ bên trong đó đã bị kìm nén quá lâu, vì vậy muốn được giải thoát, ánh sáng đó mang theo hi vọng, nhuộm đỏ cả bầu trời.

Còn ánh mắt của Ngọc Tình thì dính chặt vào quả trứng màu đỏ như lửa kia. Quả nhiên không sai! Đây chính là trứng trong trứng!

Ngọc Tình khẽ vẫy tay, quả trứng dường như cảm nhận được sự chào đón của Ngọc Tình, ánh sáng chói lọi đó được thu về, quả trứng động đậy rồi nhảy ra ngoài.

Bàn tay nhỏ nhắn của Ngọc Tình bên trên lơ lửng một quả trứng to như quả dưa hấu, quả trứng đó có những hoa văn huyền bí màu vàng, những hoa văn đó dường như giống với những hoa văn trên quả trứng đá lúc trước.


Quả trứng đó lơ lửng và nhảy lên nhảy xuống như muốn làm quen và lấy lòng Ngọc Tình, bộ dạng ngoan ngoãn của nó giống hệt với khi Ngân Nguyên vừa mới xuất hiện. Lâu lắm Ngọc Tình tâm trạng mới lại tốt thế này, cũng không muốn hạ nó xuống.

Làm gì thế không biết! Tình cảm quá thể đáng! Đôi mắt mèo của Ngân Nguyên mở ra mở vào, đây đúng là xỉ nhục mắt nó quá! Việc gì phải thể hiện như thế trước mặt nó chứ! Lúc này nó đã hoàn toàn quên mất khi trước nó cũng đã từng như vậy.

Đôi mắt to tròn của Ngọc Tình nhìn chằm chằm vào quả trứng màu vàng, đưa ngón tay chảy máu lúc trước ra khẽ chạm vào quả trứng.

Lần này không xảy ra chuyện vỏ trứng bị vỡ ra, giọt máu được từ từ hấp thụ trở lại.

Ngọc Tình thấy vậy cô liền khẽ nhướn mày: “Này, ăn mất hai giọt máu của ta rồi, sau này là người của ta đấy, ồ không, là của ta chứ! Sau này ta gọi ngươi là Đản nhi nhé!”

Ngân Nguyên lại thấy khó chịu, cái cô chủ này trình độ đặt tên cũng kém quá! Tiểu chủ nhân của tôi còn chưa biết là nam hay là nữ, là sống hay mái, là cái hay đực, cái tên này chẳng chuẩn tí nào cả! Nghĩ rồi Ngân Nguyên định đưa ra kháng nghị, thế nhưng đột nhiên nó phát hiện bây giờ mình đang là kẻ thừa thãi rồi.

Cái tên nịnh hót kia nhảy lên đồng ý, xem ra nó có vẻ rất thích, Ngân Nguyên thật sự muốn thở dài một tiếng: “Đứa trẻ, ngươi còn quá nhỏ, chưa hiểu hết thế sự đâu! Chưa hiểu hết thế sự đâu!”

Giải quyết xong vấn đề của Đản Nhi, Ngọc Tình đưa nó xuống đất, tuy trên đó không nhất định sẽ làm ảnh hưởng gì tới nó nhưng Ngọc Tình nghĩ, muốn nó nở ra, đương nhiên phải chọn một môi trường tốt một chút!


Thực ra Ngọc Tình nghĩ cũng không sai, cô không yên tâm! Cô đang nghĩ về phượng hoàng, chắc là thực lực cũng không tới nỗi nào, cô phải tranh thủ thôi, như vậy nó có thể giúp đỡ cô, là một trợ thủ cho cô! Bây giờ thứ cô thiếu nhất đó chính là nhân lực!

Theo cách nghĩ hiện tại của Ngọc Tình mà nói, cô vô cùng nghi ngờ về mẹ của Đản nhi, cũng chính là chủ nhân trước của không gian chiếc nhẫn này rốt cuộc có phải yêu quái hay không! Sao lại sinh ra một Đản nhi một vật phẩm cao quý thế này!

Lại lượn thêm một vòng nữa, sau khi thấy rằng chẳng có gì đáng chú ý nữa, Ngọc Tình liền thoát ra khỏi không gian.

Chưa ra khỏi thì không biết gì, vừa mới ra khỏi không gian thì cô thấy trời đã sáng bạch rồi! Sau khi thu xếp một chút Ngọc Tình liền chạy tới bệnh viện.

Với tính cách của ba mẹ Ngọc Tình, bọn họ sẽ không đồng ý hôm nay vẫn còn ở trong bệnh viện! Vì vậy cô phải cùng với bọn họ làm thủ tục xuất viện.

Quả nhiên vừa mới tới bệnh viện liền nhìn thấy ba mẹ đã sắp xếp đồ đạc xong rồi, chỉ đợi cô tới nữa thôi.

“Tiểu Tình! Con ngủ có ngon không?” Ngọc An Quân vừa thấy con gái tới liền bước lại gần hỏi han.

“Ba, con ngủ ngon lắm ạ! Ba mẹ?” Ngọc Tình cầm lấy hai chiếc áo lên đưa cho ba mẹ, hỏi nhẹ nhàng.


“Ở đây tốt thì tốt thật đấy, nhưng gì thì gì cũng không phải nhà mình, ở đây ba mẹ thấy không quen!” Lý Nguyệt nói vẻ buồn rầu như muốn về nhà lắm rồi.

“Mẹ mày thật là, làm gì có ai ở viện mà ở thành quen đâu!” Ngọc An Quân nghe thấy Lý Nguyệt nói lập tức cười.

Ngọc Tình thấy ba mẹ nói vậy cũng chỉ cười cười, xem ra bây giờ ba mẹ chắc là hòa hợp với nhau rồi, xem bộ dạng bây giờ của mẹ cô chắc là cũng không còn buồn nữa.

Trong lòng khẽ thở phào một tiếng, Ngọc Tình thúc giục: “Ba mẹ, nhanh một chút, con đói lắm rồi!”

“Được!” Hai người nhìn nhau cười, mặc đồ Ngọc Tình mang tới, Lý Nguyệt khẽ xoa đầu Ngọc Tình: “Đi thôi, về nhà nào!”

Cả nhà ba người đi ra khỏi phòng bệnh đi làm thủ tục xuất viện, cùng ra khỏi bệnh viện.

Vừa mới ra khỏi cổng bệnh viện ánh mắt Ngọc Tình liền trở nên có chút lạnh lùng, nhưng ngay sau đó đã trở về trạng thái bình thường. Cô đi ở giữa ba mẹ mình, hai tay nắm lấy tay ba mẹ, trên đường về nhà vừa đi vừa cười nói.

Cười nói thì cười nói như vậy, nhưng Ngọc Tình đã phát ra sức mạnh tinh thần bao phủ lấy khi vực này. Vừa mới ra khỏi bệnh viện cô phát hiện có người theo dõi mình, người này theo cô không có ý thù địch gì, nhưng làm cô cảm thấy không thoải mái.

Rồi cô nghĩ chắc là vì chuyện của Yến nhiên ngày hôm qua! Người của Vân bang đúng là vội vàng quá! Hôm qua cô vừa mới dọa Yến Nhiên một tí mà hôm nay đã thành ra thế này.

Cô khẽ nhếch mép cười, mắc câu nhanh quá thể, nhanh quá thế này cô lại có chút không muốn câu cá nữa rồi! Haiz, vội vàng như vậy cô thấy có chút không thú vị.


Có điều nói thì nói như thế, Ngọc Tình không có dấu hiệu gì bất thường mà cứ như vậy cùng ba mẹ về nhà, hơn nữa còn bình tĩnh ăn xong bữa sáng. Cái bộ dạng nhàn nhã này của cô làm cho người theo dõi cô đang vô cùng nghi ngờ Yến nhị thiếu gia bị dọa cho vỡ mật rồi! Chỉ là một con bé bình thường thôi mà nhỉ?

Hay là, nhị thiếu gia nhằm vào cô bé này chắc là định lợi dụng bọn họ để thu về ngôi nhà?

Người theo dõi đang suy nghĩ liền nhìn thấy Ngọc Tình từ trong nhà đi ra, anh ta vội vàng chỉnh lại cổ áo, mặt nghiêm nghị, đi theo phía sau.

Chỉ thấy Ngọc Tình chậm rãi bước đi, cái bộ dạng thong thả ung dung, cảm giác cứ như đang đi trong vườn hoa của mình vậy! Ngược lại, người đàn ông đi theo cô thì đang thấy rất khó chịu rồi.

Anh ta không dám tiến lại gần quá, vì vậy anh ta luôn bám ở phía sau với một khoảng cách đủ để không làm mất dấu, nhưng cái con nha đầu đó lại đi chậm quá, bây giờ anh ta đi khéo còn chậm hơn cả rùa bò rồi! một người đàn ông cao lớn mà cứ bước từng bước ngắn ngủn đúng là thật khó coi.

Ngọc Tình cảm thấy sự bực dọc của anh ta nhưng cô không hề có ý định bỏ qua cho anh ta! Cô từ trước tới nay đều là người xấu! Một người xấu xa thực sự! Vì vậy Ngọc Tình chỉ nhoẻn miệng cười thú vị, thay đổi hướng đi, để người đó bám theo cô tới trung tâm thương mại lượn một vòng.

Đi hết một vòng, người đó sắp không chịu nổi rồi, vì người ở trung tâm thì đông, bộ dạng đó của anh ta không tránh khỏi ánh nhìn kì lạ, ngạc nhiên của mọi người, cái bộ dạng đó của anh ta chẳng khác nào một tên biến thái!

Một người đàn ông dùng cổ áo để che mặt, đi những bước ngắn cũn, lén la lét lút đi theo một bé gái, cái bộ dạng đó đúng là khó mà làm người khác nghĩ rằng anh ta không phải một tên biến thái.

Ngọc Tình đương nhiên cũng nhận được những ánh mắt lo âu từ tứ phía truyền đến để cảnh báo cô, cô ngẩng đầu khẽ cười, tiếp tục đi về phía trước. Một lúc sau khi Ngọc Tình thấy đùa đủ rồi, cô liền đi ra và tới một con hẻm nhỏ gần đó, lần này bước chân nhanh và dài hơn lúc trước!

Người đàn ông đó thấy vậy thở phào một tiếng, anh ta không biết bản thân đã bị phát hiện, chỉ sải bước đuổi theo.