Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ

Chương 17: Cá cược, sự thay đổi bất ngờ

Ngọc Tình muốn thành lập một chợ hoa lớn nhất nước, bât giờ tuy là đã có tiền nhưng chỉ có tiền thôi thì vẫn chưa đủ.

Huống hồ, bây giờ đối với Ngọc Tình mà nói, thu thập các loại hoa để làm tăng lên sức mạnh tinh thần của bản thân cố nhiên là điều quan trọng nhưng vẫn chưa phải là điều quan trọng nhất. Bây giờ các thế lực của thế giới ngầm phương Bắc đang vô cùng phức tạp, trước mắt thì Vân Bang đang rục rịch ngóc đầu dậy, Kiều Bang thì ngày ngày mơ mộng trở thành bá chủ của thế giới ngầm phương Bắc, vì vậy bang Chim ưng bây giờ có thể nói là đang bị bao vây từ tứ phía.

Còn Ngọc Tình nếu muốn tiến thân vào thế giới đó, phát triển thế lực của bản thân. Muốn thành lập một băng đảng đó là một quá trình lâu dài – đây là điều không có gì để nghi ngờ, vì vậy cách tốt nhất chính là tranh thủ lấy cơ hội, đây cũng là nguyên nhân mà Ngọc Tình đã gia nhập vào bang Chim ưng.

Đương nhiên trong con mắt của Ngọc Tình, tại sao cô lại chọn bang Chim ưng để bắt đầu cho việc thành lập một băng đảng mới, một trong số các nguyên nhân đó là Lưu Bân – con trai của Lưu Lỗ Hàn.

Lưu Bân không hề chỉ là công tử của bang chủ với sự kiêu căng ngạo mạn, ngược lại cậu ta là người rất có đầu óc. Cô tin rằng thời gian để cho cậu ta trưởng thành, tương lai chắc chắn cậu ta sẽ vượt qua cả người cha là Lưu Lỗ Hàn! Đương nhiên phát triển tới kiếp sau, Lưu Bân đúng là đã trở thành một nhân vật kiệt xuất của một phương. Với tính cách của Ngọc Tình thì sự việc càng có tính thử thách cô sẽ càng thích, ngược lại cô muốn xem xem tới cuối cùng thì ai mới trở thành bá chủ thực sự của thế giới ngầm.

Hôm nay là thứ bảy, tối này Lưu Bân sẽ tới bãi đua xe dưới lòng đất, với tư cách là vệ sĩ đi sát bảo vệ thì Ngọc Tình sao lại có thể không xuất hiện? Lưu Bân có niềm đam mê đua xe, tuổi còn nhỏ nhưng cậu ta đã có trình độ đua xe tương đối khá, đương nhiên những điều này trong mắt Ngọc Tình là không hề đủ.

Phía trước của bãi đua xe long trọng đã đỗ rất nhiều xe đua hạng sịn, Ngọc Tình chạy lon ton phía sau Lưu Bân, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào đám trẻ con với tinh thần hết sức hào hứng, cô khẽ nhếch mép lạnh lùng như một thói quen.


“Thấy sao Ngọc Tình, hôm nay có muốn ngồi xe của thiếu gia không?” Lưu Bân dùng đôi mắt xếch ngược lên nhìn một vòng qung quanh, sau đó quay lại nhìn Ngọc Tình, ngữ khí có gì đó thiếu nghiêm túc không phù hợp với độ tuổi.

Ngọc Tình nghe thấy vậy chỉ liếc mắt nhìn cậu ta, rồi lại đảo mắt nhìn một lượt các đối thủ, cuối cùng mới từ từ nói buông trõng: “Không hứng thú!”

Lưu Bân không hề ngạc nhiên trước câu trả lời không lễ phép của Ngọc Tình, trong vòng có một tuần, cậu ta sớm đã được lĩnh giáo sự lạnh lùng và trưởng thành quá đáng của Ngọc Tình. Khi đang định chuyển chủ đề câu chuyện, tiếng nói của Ngọc Tình liền truyền tới tai: “Có điều, anh có muốn ngồi xe tôi cầm lái?”

“Cái gì?” Lưu Bân nghe thấy Ngọc Tình nói liền đờ người ra một lát, sau đó khi đã hiểu ra cậu ta liền nhìn Ngọc Tình từ đầu tới chân: “Nha đầu, em đùa cái gì đấy hả, dựa vào tay chân bé tí này của em á? Không phải thiếu gia coi thường em nhưng em có cầm nổi vô lăng không mà đòi?”

Ngọc Tình nghe thấy Lưu Bân nói mình vậy cũng không thấy tức, cô nhìn cậu ta: “Hay là, chúng ta cá cược đi?”

“Hả?” đôi mắt hếch hơi nheo lại: “Cược cái gì?”

“Cược xem ai hôm nay là quán quân!” Ngọc Tình liếc mắt nhìn chiếc xe của Lưu Bân, ngữ khí kiên định.

“Được, nếu như em thua thì sao?”


“Tùy anh xử lý!” bốn chữ được nói ra không cần suy nghĩ khiến cho Lưu Bân không thể không bật cười.

“Được, nói lời giữ lời.” Vừa mới xong giao kèo cá cược, những tay đua khác nghe được đã phá lên cười: “Sao vậy Lưu thiếu gia, hôm nay để một con bé nha đầu thay cậu ra trận à? Cậu không sợ mất mặt à?”

“Ha ha, xem ra, hôm nay Lưu thiếu gia mất mặt chắc rồi!”

“Một con bé ranh con nói khoác không biết ngượng mồm muốn giành được ngôi vị quán quân năm nay, đúng là đừng có đùa nữa. Giới đua xe xuất hiện một kẻ biến thái như Lưu Bân là đủ lắm rồi, đúng là kẻ nào cũng cứ cho mình là thiên tài!”

..............

Những lời nói khó nghe không ngừng truyền tới, Ngọc Tình cũng không thấy bực, chỉ nhìn thấy cô ngẩng đầu hướng ánh mắt về phía mọi người, vẫn nở nụ cười mỉm trên môi: “Sao nào? Các vị có muốn cá nữa không?”

“Cá? Tiểu nha đầu, mày tưởng bọn tao sẽ đua xe ở đây thật à? Địa điểm đua xe hôm nay là núi Ngũ Lí đấy!” trong đám người, một tên nghe thấy Ngọc Tình nói, không thể không cười mà thách thức.

“Ha ha, chẳng phải không dám cá cược à? Đừng phí lời nữa, cược hay là không cược?” lúc này Ngọc Tình đã cười thành tiếng rồi, đảo mắt nhìn khắp đối thủ, một sức mạnh tinh thần bị kìm nén bỗng chốc được giải phóng ra.


“Cược!” hiện trường im lặng hồi lâu, sau đó một thanh niên mặc đồ trắng nhìn Ngọc Tình với nụ cười mưu mô: “Cược chiếc xe đua của Lưu thiếu gia, thế nào hả?”

Người này tầm khoảng 20 tuổi, nhìn có vẻ rất nhã nhặn, lịch sự, có văn hóa, nhưng tất cả đã bị xóa tan bởi ánh mắt chứa đầy sự đố kị và âm mưu kia.

Người này vừa dứt lời, đám đông liền xôn xao bàn luận, lần này Ngọc Tình không nhịn được mà cười ngoác mồm ra, từng gặp kẻ không biết điều nhưng chưa từng gặp kẻ không biết điều tới mức này!

Chiếc xe đua này của Lưu Bân là chiếc xe cậu ta được Lưu Lỗ Hàn tặng vào dịp sinh nhật năm ngoái, giá trị lên tới hơn ba trăm vạn. Còn người này từ năm ngoái đã bị Lưu Bân đua thắng nhưng không chịu phục, hắn luôn cho rằng nguyên nhân Lưu Bân có thể thắng là nhờ chiếc xe.

Cô gái bé tí này vừa nhìn đã biết không thể nào thắng được kẻ luôn đứng ở vị trí quán quân này được, người này đúng là không biết xấu hổ! Có điều Lưu Bân chắc là sẽ không đồng ý. Không phải kẻ mù đều thấy, Ngọc Tình là thuộc hạ của Lưu Bân, Lưu Bân tuy còn nhỏ tuổi nhưng anh minh hơn người, cậu ta sẽ không vì một thuộc hạ mà để thua mất chiếc xe đáng giá như vậy.

“Được!” Lưu Bân khi nghe thấy lời của thanh niên mặc đồ trắng, rồi quay ra nhìn Ngọc Tình với bộ dạng như đã biết trước kết quả, cậu ta trầm mặc vài giây sau đó lên tiếng: “Hàn Phong, nếu anh thua thì phải để lại chiếc xe đua của anh!”

Chiếc xe của Hàn Phong tuy là không so được với chiếc xe của Lưu Bân nhưng cũng có giá gần hai trăm vạn. Lời của Lưu Bân vừa dứt, những người ở hiện trường đều thấy bất ngờ và chóng mặt. Mẹ kiếp, đồ phá gia tri tử. Đây mới đúng là đồ phá gia tri tử, đó là ba trăm vạn chứ có phải ba trăm tệ đâu, sớm biết thế thì tự mở miệng ra các cược đi còn hơn.

Hàn Phong sau khi nghe thấy Lưu Bân nói, ánh mắt mưu mô lại thêm sự đắc ý, nụ cười trên môi hắn ta có chút không vui: “Được! Nói lời giữ lời!” nói xong hắn liền mở cửa xe bước vào.


Đứng bên cạnh, ánh mắt Ngọc Tình lóe lên sự nhạo báng, nhận lấy chìa khóa xe trong tay Lưu Bân, sau đó mở cửa xe bước vào, Lưu Bân cũng bước vào xe phía cạnh ghế lái.

“Anh thực sự muốn ngồi xe tôi lái?” Ngọc Tình nhìn thấy Lưu Bân bước vào xe, nhướn mày hỏi với vẻ không hề căng thẳng.

“Hỏi thừa, ba trăm vạn của tôi đấy có ít đâu!” Lưu Bân nghe thấy Ngọc Tình hỏi với ngữ khí bình tĩnh thong dong như thể chuẩn bị uống nước, cậu ta có chút bốc hỏa lên đầu.

“Ha ha, hi vọng anh sẽ không phải hối hận!” hai mắt Ngọc Tình nhìn chằm chằm vào người trọng tài đứng ở phía trước, nói ra một câu nói vẻ hơi trêu chọc, sau đó chiếc cờ trên tay trọng tài được phất xuống, chiếc xe gầm lên một tiếng rồi bay về phía trước.

Chiếc xe đua Farrari màu bạc chạy trong màn đêm tối om như mực đã vẽ lên một tia sáng như tia chớp, mắt người sáng nhấp nháy trong bóng đêm. Kẻ mãi đứng ở vị trí á quân Hàn Phong ngay từ đầu đã thua ở đường xuất phát, đợi tới khi anh ta qua được ngã rẽ đầu tiên thì phát hiện bi thảm rằng bản thân mình tới đèn sau của chiếc xe phía trước cũng đã không nhìn thấy đâu.

Đương nhiên kẻ ngồi trong xe cạnh ghế lái cũng không kém phần sợ hãi, cậu ta chỉ cảm thấy trời đất đang rung chuyển, lục phủ ngũ tạng như sắp bay ra ngoài. Vốn dĩ cậu ta nghĩ người ngồi ở ghế lái cao hơn chiếc vô lăng kia một chút có kỹ thuật lái xe cũng không tới nỗi nào, nhưng không ngờ lại có thể lái đua tới trình độ này! Cậu ta nghĩ những tay đua cừ nhất thế giới chắc cũng chỉ tầm này mà thôi!

Chiếc xe vẫn lao như bay trên núi Ngũ Lí, gió lạnh thổi qua như cắt vào da thịt. Bây giờ Lưu Bân cũng không biết là hai người đã tới đâu rồi, cậu ta chỉ có thể sợ hãi nắm chặt lấy dây thắt an toàn, phòng khi bản thân sẽ bị bay ra ngoài.

Ngọc Tình vẫn với nét mặt bình tĩnh, tập trung nhìn về đường phía trước, chiếc vô lăng xoay nhanh như chớp hết bên này tới bên kia. Núi Ngũ Lí nổi tiếng là ngọn núi quanh co và có độ dốc cao, nếu buổi tối mà muốn đua xe trên đường núi này thì đúng là không những cần có trình độ lái xe hơn người mà còn cần có sự cảm nhận về hướng đi nhanh nhạy.


Quy tắc cuộc thi đó là bắt đầu từ điểm xuất phát đua tới đỉnh núi Ngũ Sơn, và phải lấy được ngọn cờ cắm trên đỉnh núi, ai lấy được và về điểm xuất phát trước thì người đó chính là quán quân, lúc này Ngọc Tình đã tiến rất gần tới đỉnh núi rồi, thậm chí cô còn có thể nhìn thấy chiếc cờ đỏ đang bay phấp phới.

Song đúng lúc đó, sự thay đổi bất ngờ đột nhiên xảy ra.