Tại Sao Không Là Evans

Chương 35

Docsach24.com

obby trả lại bức thư cho Frankie.

- Đây là con người đáng chú ý - Frankie nói.

- Anh ta có cái năng khiếu làm hài lòng cô - Bobby lạnh lùng nói.

- Anh ta có vẻ đáng mến cũng như Moira làm cho ai đó...

Bobby đỏ mặt.

- Điều kỳ cục nhất là suốt thời gian ấy, bà Evans vẫn ở trong nhà xứ... Theo cô thì chắc chắn ông Carstairs đã viết thư cho bà Evans tức là bà Roberts, đúng không?

- Đúng, ông ấy báo tin về sự đến thăm của mình để hỏi về mụ Templeton mà ông cho rằng là người trong băng nhóm lừa đảo quốc tế đang bị cảnh sát truy nã. Bà ta không nghi ngờ gì về người rơi từ vách núi xuống dưới vực có cái tên là Pritchard. Cái căn cước giả ấy thật khôn ngoan. Bà ta làm thế nào biết được đây lại là ông Alan Carstairs. Đây là sự lập luận của một tâm hồn trong trắng.

- Bà Evans cũng đã nhận ra đây là ông Cayman - Bobby nói - Xem báo xong bà ta nói với chồng: "Thật là lạ lùng - Bà ta nói - Người này rất giống với cái ông đã gặp chúng ta".

- Thật phức tạp. Roger Bassington-ffrench cũng bị lột mặt nạ một đôi lần, nhưng vì ngốc nghếch nên tôi đã không chú ý đến.

- Thế nào?

- Khi bà Sylvia nói người trong tấm ảnh trên báo rất giống với ông Carstairs đã tới nhà chơi nhưng Roger lại nói thiếu gì người giống nhau.

- Frankie, làm thế nào mà cô nhận ra bộ mặt thật của Moira?

- Nhờ vào ý kiến người ta nói về mụ Templeton. Ai cũng bảo: "Bà ta rất đẹp, rất khêu gợi..." Khi gặp mụ ở nhà xứ, tôi đã có ý nghĩ: nếu Moira là Templeton thì sao?

- Xin có lời khen ngợi, Frankie!

- Bà Syliva khốn khổ vì báo chí nhưng bác sĩ Nicholson vẫn trung thành với bà. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu việc này kết thúc bằng một đám cưới.

- Tất cả đã kết thúc tốt đẹp - Bobby nói - Nhờ vào cha cô, xưởng sửa chữa ôtô của Badger đã được phục hồi và tôi có một tương lai rạng rỡ ở thuộc địa... Cô nghĩ xem: giám đốc một đồn điền trồng cà phê ở Trung Phi? Tôi vẫn mơ cái địa vị đó.

Anh nghỉ một lát rồi nói tiếp:

- Khách du lịch sẽ đến thăm Kenya.

- Cũng còn những người thích tới đó lập nghiệp nữa - Frankie nói thêm với vẻ chất phác.

Bobby đỏ mặt. Anh ngập ngừng và hỏi lại:

- Đúng như vậy chứ, Frankie?... Cô không sợ chuyến đi ấy sao?

- Không sợ chút nào. Tôi đã quyết định không để anh đi một mình.

- Frankie, anh yêu em, nhưng anh đau đớn trong câm lặng vì đây là mối tình không thể có!

- Vì vậy mà anh khó chịu trong khi chúng ta chơi gôn ư?

- Anh đã thất vọng.

- Hừ! Thế còn chuyện anh với Moira thì sao?

Bobby tỏ vẻ bối rối:

- Bộ mặt của mụ ta đã mê hoặc anh…

- Mụ ta đẹp hơn em.

- Không đúng... Bộ mặt mụ ta quyến rũ anh một cách nào đấy. Nhưng khi chúng ta bị nhốt trong nhà kho, anh đã thấy rõ sự can đảm của em. Anh chỉ nghĩ đến em. Lúc ấy em thật rực rỡ!

- Xin thú nhận là em đã biết cái đó... nhưng em không muốn làm tăng sự say mê của anh.

- Anh say mê em, em yêu. Anh say mê em và không bao giờ hết say mê. Em tin chắc rằng em không buồn khi tới Kenya chứ?

- Em rất hài lòng khi được sống bên anh, Bobby. Em sẽ sống khắc khoải khi không có anh.

- Frankie!

- Bobby!

Ông mục sư mở cửa để các nữ tín đồ vào làm lễ.

- Xin mời bà con trong giáo xứ!

Nhưng rồi cha lại đóng sập ngay cửa lại rồi lẩm bẩm:

- Không... một trong những đứa con trai của tôi. Nó là... chồng chưa cưới.

Một người trong số nữ tín đồ cười ranh mãnh.

- Một chàng trai tốt - Cha xứ nói tiếp - Và rất đứng đắn. Nó sẽ quản lý một đồn điền trồng cà phê ở Kenya bên Trung Phi.

Một nữ tín đồ nói với một bà khác:

- Bà thấy không? Anh chàng đang hôn tiểu thư Frances Derwent, đúng không?

Một tiếng đồng hồ sau, tin về lễ đính hôn của Bobby và Frankie đã bay khắp làng Marchbolt.

HẾT