Tài Năng Tuyệt Sắc

Quyển 4 - Chương 43: Địch Thản Tư rung động

Một đám sư muội vây quanh Tháp Lệ Na  líu ríu không ngừng.
Tháp Lệ Na  khẽ mở miệng, không biết sẽ phải nói gì.
"Sư tỷ, thật tốt quá, lần này vấn đề của Thiên Đạo Môn sẽ dễ dàng giải quyết rồi. Đều là công lao của sư tỷ."


"Đúng vậy a, không phải nhờ sư tỷ ra mặt, sư đệ Thích Ngạo Sương chắc chắn sẽ không trở về giúp đỡ."
"Phải ha, hắn dù sao cũng là do trưởng lão an bài tiến vào Học Viện. Chỉ là thân phận đệ tử trên danh nghĩa mà thôi, nhưng hắn cư nhiên giúp đỡ chúng ta."


"Đúng là  sư tỷ thật lợi hại......"
Chung quanh một đám tiểu sư muội sùng bái làm cho lời giải thích của Tháp Lệ Na đến miệng lại nuốt trở về. Tháp Lệ Na  chỉ có trầm mặc lộ ra một nụ cười đắng chát, dưới sự vây chặt của mọi người đi về phía trước.


Quảng trường rộng rãi không có một bóng người, xuyên qua quảng trường, đến cửa đại điện của Thiên Đạo Môn, hai đệ tử tiến lên đón ngăn trở, lạnh lùng quát nói: "Người nào?"
"Đệ tử Thiên Đạo Môn, Thích Ngạo Sương." Thích Ngạo Sương nhàn nhạt khạc ra một câu nói.


Hai đệ tử trên mặt hơi đổi sắc, liếc mắt nhìn nhau sau đó cũng không có ý muốn tránh ra. Mà là cau mày hỏi: "Sư đệ Thích Ngạo Sương Sư, giờ này ngươi còn đang học tập ở Học Viện, vì sao xuất hiện tại nơi này?"


"Môn phái có chuyện, tự nhiên muốn giúp một phần công sức." Thích Ngạo Sương làm sao không nhìn ra địch ý của hai người bọn họ, lạnh lùng nói.


"Người nào nói với ngươi là môn phái có chuyện? Môn phái rất tốt. Thích Ngạo Sương Sư đệ, mời về ngươi học viện thôi." Mặt hai đệ tử này bình tĩnh, đề phòng nhưng không có dám hô to gọi nhỏ. Dù sao thực lực của Thích Ngạo Sương bọn họ đã biết rõ, mình không phải là đối thủ của họ.


"Nói bậy! Sư phụ trước đó vài ngày bị đả thương, bây giờ còn đang điều dưỡng. Thiên Đạo Môn đã bị các ngươi chia năm xẻ bảy, các ngươi là đệ tử của Lam trưởng lão......" Tháp Lệ Na  vừa nghe hai người nói, không khách khí  tiến lên lớn tiếng chỉ trích.


"Muốn tìm chết! Vu oan sư phụ ta, tội ác tày trời!" Trong đó một vị đệ tử mặt mày dữ tợn, gầm lên đối với Tháp Lệ Na, chuẩn bị ra tay. Trên tay đã lóe ra ánh sáng màu trắng. Hiển nhiên đệ tử này tu vi không thấp, là Thuấn Phát Ma Pháp.


"Sư huynh......" Bên cạnh một vị đệ tử sắc mặt cũng tối dần, vừa định lên tiếng ngăn trở, cũng đã không còn kịp nữa.


Ánh sáng màu trắng hung ác đánh về phía  Tháp Lệ Nâ, Tháp Lệ Na ngẩn ra, đáy mắt thoáng qua một tia sợ hãi, nàng hoàn toàn không nghĩ tới đối phương nói động thủ liền động thủ, hoàn toàn không nể một chút tình nghĩa đồng môn.


Sau một khắc, một bóng dáng chắn trước mặt của Tháp Lệ Na, Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng phất tay, Bạch quang như có sinh mạng, lao thẳng tới chỗ tên đệ tử vừa mới xuất chiêu.


"Phốc ——"  một tiếng, đạo bạch quang kia hung hăng đánh vào người tên đệ tử kia, hắn phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt nháy mắt thay đổi tái nhợt.
"Sư huynh, ngươi không sao chứ?” sư đệ bên cạnh hắn, lo lắng hỏi.


" Làm sao không có chuyện gì được, lục phủ ngủ tạng của hắn xem ra bị thương không nhẹ." Kiều Nạp Sâm liếc mắt nhìn, hài hước mở miệng nói, "Còn nữa, ta nhớ ngươi cũng không cho bọn ta vào, chắc ngươi cũng chuẩn bị có cái kết giống hắn mà thôi."


"Ngươi! Ngươi là người của Học Viện Ngôi Sao, không phải người của Thiên Đạo Môn! Chuyện của Thiên Đạo Môn, ngươi có tư cách gì để xen vào?" Tên đệ tử bị thương vẫn liếc nhìn Kiều Nạp Sâm, căm hận nói.


"Ta có nói ta xen vào sao? Ta là tới tham quan, đi ngang qua, không cần để ý ta, các ngươi tiếp tục đi." Kiều Nạp Sâm  híp mắt, cười hì hì bỏ lại một câu, sau đó lui về sau lưng Thích Ngạo Sương, đôi tay ôm ở trước ngực, bộ dạng xem kịch vui.


Lời nói của Kiều Nạp Sâm khiến để tự bị thương lần nữa phun ra một ngụm huyết, chỉ thấy hắn tức giận, sắc mặt hết trắng lại xanh.


"Tháp Lệ Na, ngươi thật to gan, lại dám mang người ngoài tới quấy rối Thiên Đạo Môn! Ngươi rắp tâm có ý đồ gì? Chỉ sợ ngươi mới là kẻ muốn Thiên Đạo Môn chia cắt, ngươi mới là phản đồ của Thiên Đạo Môn." Tên đệ tử bên cạnh kia so với tên bị thương hiển nhiên có đầu óc hơn, lập tức đem các loại tội danh đổ lên đầu Tháp Lệ Na.


"Ta không phải như vậy, ta không bao giờ làm thế!" Tháp Lệ Na trừng mắt chống lại ánh mắt cuae đệ tử kia, trong khoảng thời gian ngắn cư nhiên không biết nên đối phó thế nào, chỉ có một mực phủ nhận ; sắc mặt cũng là càng ngày càng tái nhợt. au lưng Tháp Lệ Na các đệ tử còn rất bối rối.


"Câm miệng." Sắc mặt Thích Ngạo Sương chợt  nghiêm túc, hiểu rằng tiếp tục dây dưa ở đây sẽ không có bất kì lợi ích gì cả. Trong nháy mắt vung tay lên, một cỗ lực lượng bén nhọn liền đánh úp tới cổ họng tên đệ tử này. Tiếp, tên đệ tử kia trên mặt lập tức thay đổi rất cổ quái, vươn tay gắt gao nhéo ở cổ của mình, liều mạng nắm cổ họng của mình. Khóe miệng chậm rãi không ngừng tràn ra máu tươi, cũng rốt cuộc không cách nào phát ra một âm tiết. Chỉ có trợn to hai mắt gắt gao nhìn Thích Ngạo Sương.


"Ngươi ——!" Tên đệ tử bị thương trước đó thì hoảng sợ nhìn Thích Ngạo Sương, duỗi ngón tay chỉ vào Thích Ngạo Sương, liền bị Thích Ngạo Sương dùng phương pháp giống nhau đã đoạt đi thanh âm. Hai người cũng hoảng sợ nhìn Thích Ngạo Sương, nhưng một câu cũng nói không nên lời.


Tháp Lệ Na  cùng một đám đệ tử cũng ngây ngẩn cả người, bọn họ chưa từng gặp qua tình hình như vậy.
"Đi thôi, tìm các vị trưởng lão trước đã." Thích Ngạo Sương hời hợt nói, trực tiếp lướt qua hai đệ tử mặt đang hoảng sợ, bước vào đại điện.


Hai đệ tử thấy thế, tự nhiên không dám nữa ngăn trở, mà là xoay người chạy như bay vào đại điện, đi thông báo. Thích Ngạo Sương cũng không ngăn trở, mặc cho hai người chạy thật nhanh. Muốn gặp chúa tể hiên tại của Thiên Đạo Môn, phương pháp này là nhanh nhất rồi.


Đại điện to lớn rất yên tĩnh, nơi này là nơi Thiên Đạo Môn đãi khách, là nơi đàm phán hòa bình, hiện tại không có ai ở đây. Thích Ngạo Sương cũng lười đi tìm người, trực tiếp tìm vị trí ngồi xuống. Kiều Nạp Sâm  theo ở phía sau, cũng tìm vị trí ngồi xuống. Tháp Lệ Na  cùng đệ tử khác hai mặt nhìn nhau, không hiểu Thích Ngạo Sương có ý gì.


"Thích Ngạo Sương Sư đệ, ngươi không phải nói là muốn đi tìm các vị trưởng lão hay sao?" Một đệ tử đi lên trước có chút thấp thỏm hỏi. Mới vừa rồi thủ đoạn của Thích Ngạo Sương làm hắn rất kinh hãi.


"Không cần, chính bọn họ cũng sẽ tới đây nhanh thôi. Rất nhanh." Thích Ngạo Sương lộ ra ti châm chọc  cười,  nói xong câu này liền không nói thêm gì nữa, mà là ngồi ngay ngắn ở một bên, nhắm mắt lại bắt đầu dưỡng thần.


Tháp Lệ Na  cùng tất cả mọi người có chút hồ nghi, nhìn nhau, nhưng không ai lên tiếng chất vấn nữa.
Quả nhiên, rất nhanh cửa hai bên hông liền vang lên tiếng bước chân dồn dập.


"Ai nha nha, là Ngạo Sương a, ngươi đã về rồi." Một thanh âm sang sảng bên phía cửa hông bên trái truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Xen lẫn một hồi nhỏ nhẹ tiếng bước chân khác, hiển nhiên theo ở phía sau là mấy đệ tử không tầm thường.


"Thích Ngạo Sương, ngươi cũng chạy về đây để giúp Thiên Đạo Môn sao? Vậy thì thật là tốt quá a, ha ha ha ha......" Một hồi tiếng cười tục tằng từ bên cửa hông bên phải của đại điện truyền ra. Cũng có một nhóm người đi theo cái người này.


Thích Ngạo Sương chậm rãi mở hai mắt ra, đáy mắt thoáng qua một tia châm chọc nhàn nhạt. Những người này, nhanh như vậy liền rõ ràng thái độ muốn kéo mình về phe họ?
Thiên Đạo Môn tổng cộng sáu vị trưởng lão, lần này  biến cố rốt cuộc là vì sao? Đại Trưởng Lão chẳng lẽ đều không quản sao?


Thích Ngạo Sương nhìn đoàn người đi ra từ hai bên phải trái, khẽ cau mày. Người bên trái hơi gầy, một bộ dạng khôn khéo, người này Thích Ngạo Sương biết, hắn chính là Nhị Trưởng Lão. Mà bên phải là người mà Thích Ngạo Sương cũng nhận được, là Tứ Trưởng Lão. Xem ra hai người trước mắt là thế lực lớn nhất của Thiên Đạo Môn, những người khác chỉ sợ là tạm lánh đi mà thôi, hiện tại không có ra ngoài gặp mình.


"Hai vị sư thúc khỏe." Thích Ngạo Sương đứng lên, nhàn nhạt chào một cái.


"Ha ha, không cần khách khí như thế. Chúng ta có tài đức gì làm sư thúc của ngươi đây? Thực lực của ngươi xa hơn chúng ta nhiều. Ngươi gọi như vậy thật làm cho bọn ta sợ hãi." Nhị Trưởng Lão mỉm cười khoát tay, giọng nói lại nghe thật quái dị. Nói lạnh nhạt, nhưng nghe có vẻ có giao tình, nói có giao tình nhưng nghe lại rất quái dị. Ngươi, ta, goi ngang hàng như vậy, nhưng lại luôn miệng nói Thích Ngạo Sương có thực lực cao hơn. Thân phận của Thích Ngạo Sương ở Thiên Đạo Môn cùng thực lực của hắn quả thật làm cho những trưởng lão này có chút xấu hổ


Khi bọn hắn biết Thích Ngạo Sương lần đầu tham gia thí luyện liền thông qua tám tầng, trở thành học sinh tám sao, lập tức hiểu rõ bản thân Thích Ngạo Sương thực lực không tầm thường, chỉ là danh nghĩa mượn Thiên Đạo Môn  mà thôi. Thực lực như thế  mà là đệ tử của Thiên Đạo Môn, là trưởng lão đứng trước mặt hắn, quả thật là lúng túng.


"Hai vị sư thúc mời ngồi." Thích Ngạo Sương nhàn nhạt mỉm cười nói.
Hai người vừa ngồi xuống, đã có người liên tục không ngừng lên tiếng.


"Thích Ngạo Sương, lần này ngươi trở lại là muốn đem bọn có dã tâm đuổi ra khỏi môn phải đúng không? Còn lại Thiên Đạo Môn trong sạch hoàn toàn." Tứ Trưởng Lão trừng tròng mắt nhìn Nhị Trưởng Lão nói thẳng một phen.


"Tứ Trưởng Lão, mời nói chuyện chú ý đúng mực. Người nào có dã tâm, ai làm tan rã Thiên Đạo Môn thì mọi người đều biết. Cần gì giả mù mưa sa?" Nhị Trưởng Lão mắt liếc Tứ Trưởng Lão, sau khi nghe xong lời của hắn lại tuyệt không tức giận, mà là cười lạnh nhẹ nhàng nói ra như vậy một ít lời.


"Ngươi! Ngươi lão già kia! Nói hưu nói vượn cái gì, ta hôm nay muốn......" Tứ Trưởng Lão rõ ràng thẳng tính, vừa nghe Nhị trưởng lão nói mình ngấm ngầm hại người liền nổi giận, đứng lên chuẩn bị động thủ.


Đứng ở bên hông đại điện là Tháp Lệ Na và một đám đệ tử vừa thấy cục diện này, nhất thời cũng khẩn trương, chỉ sợ Tứ Trưởng Lão sẽ động thủ. Thích Ngạo Sương lại như cũ mặt bình tĩnh, không chút nào muốn ngăn cản. Chỉ là mặt lạnh nhìn tình huống trước mắt.


"Thế nào? Bị ta nói trúng, thẹn quá thành giận?" Nhị Trưởng Lão cười lạnh, nhìn Tứ Trưởng Lão bị người bên cạnh kéo lại thì mừng rỡ như điên. Cái tên điên cuồng lỗ mãng này, vọng tưởng tranh chức trưởng lão với mình! Nghĩ tới đây, Nhị Trưởng Lão càng thêm đổ dầu vào lửa nói "Ngươi trừ việc đả thương người, ngươi còn biết cái gì? Chẳng lẽ ngươi  quên mất Ngũ Trưởng Lão bị ngươi đã thương còn nằm trên giường bệnh sao?"


Tháp Lệ Na  vừa nghe đến lời này, sắc mặt chợt  biến đổi, đột nhiên quay đầu gắt gao nhìn Tứ Trưởng Lão. Thì ra là chính là Tứ Trưởng Lão đả thương sư phụ của mình sao?


"Ngươi, ngươi nói láo? Ngày đó nếu như không phải ngươi kiêu khích ta thì ngày đó ta làm sao đả thương Ngũ Trưởng Lão?" Tứ Trưởng Lão nhìn một chút đám người Tháp Lệ Na sắc mặt đại biến, nhìn lại thấy Thích Ngạo Sương mặt lạnh lùng, trong lòng khẩn trương, liên tục không ngừng biện giải.


"Ngươi lỗ mãng như thế, làm sao thích hợp làm môn chủ đây?" Nhị Trưởng Lão nheo mắt lại, nhẹ nhàng nói ra một câu như vậy.
"Đúng vậy a, Tứ Trưởng Lão, chúng ta cần một người lãnh đạo chân chính, đem thế lực của Thiên Đạo Môn phát dư quang đại”.


"Chúng ta không cần một người chỉ biết đánh nhau."
........................
Người phía sau Nhị Trưởng Lão bắt đầu ồn ào lộn xộn không giúp, đều là một bộ tình ý sâu xa, thậm chí mang vẻ mặt trầm thấp.


"Thúi lắm, Nhị Trưởng Lão trừ việc chỉ đùa bỡn tâm cơ ra thì còn làm được gì nữa. Ta mới là người mở mang thế lực cho thiên đạo môn!" Tứ Trưởng Lão trực tiếp văng tục ra.
"Đúng! Chúng ta cần chính là nhiệt huyết!"
"Chúng ta tinh thần, ý chí quyết tâm!"
........................


Người của Tứ Trưởng Lão  cũng bắt đầu không giúp, không giống với người của Nhị Trưởng Lão, bọn họ là đều là một bộ kích động.
"Muốn đánh phải hay không?"
"Sợ ngươi sao? Hôm nay sẽ giáo huấn ngươi một chút!"


.................. Đại Điện bắt đầu dần dần hỗn loạn lên, trong đại điện  không khí là càng ngày càng nhiệt liệt.Chính là kịch ngày càng kịch tính.


Tháp Lệ Na vẫn cắn môi hung hăng nhìn Tứ Trưởng Lão. Sư phụ giống như là phụ thân của nàng, bây giờ lại bị cái người thô lỗ đả thương! Đáng hận cực  kì!


Mắt thấy hai bên lại muốn động thủ đánh nhau, một thanh âm lười biếng xen vào. Thanh âm không lớn, lại giống như một mũi tên xuyên qua tim mọi người.


"Có ai có thể nói cho ta biết, chuyện gì xảy ra ở đây không? Môn chủ  đâu? Đại Trưởng Lão đâu?" Thích Ngạo Sương tay chống đỡ lấy cằm tựa vào cái ghế trên lan can, có chút nhàm chán nhìn  mọi người, miễn cưỡng hỏi một câu như vậy.


Nhị Trưởng Lão và Tứ Trưởng Lão liếc mắt nhìn nhau, cũng nhíu mày, sau đó quay đầu nhìn về phía Thích Ngạo Sương, trăm miệng một lời nói: "Môn chủ chạy, Đại Trưởng Lão cũng chạy rồi."
"Có ý gì?" Thích Ngạo Sương sửng sốt, theo bản năng hỏi lên một câu nói như vậy.


Một nhóm người Tháp Lệ Na  một đều sửng sốt, đối với lời của hai người không rõ chân tướng.


"Cái này, bởi vì Môn chủ và Đại Trưởng Lão vẫn, vẫn luôn có kia……?lần này Đại Trưởng Lão hình như quyết định, thổ lộ với môn chủ, Môn chủ liền chạy, Đại Trưởng Lão liền đuổi theo. Hơn nữa hai người nói là từ nay sẽ không quản Thiên Đạo Môn nữa, để cho chúng ta tự động giải quyết." Nhị Trưởng Lão đúng là đã cho một câu hỏi khó.


( P/S: Cái lý do thật quá vật vã ^_^ * lật bàn tập một*)
"Có ý gì? Vẫn luôn có kia? Ấy là cái gì?" Thích Ngạo Sương cau mày nghi hoặc không thôi.


"Chính là  Đại Trưởng Lão một mực theo đuổi Môn chủ, nếu không thực lực của hắn làm sao lại ở đây làm trưởng lão củaThiên Đạo Môn? Hiện tại hai người rốt cuộc thông suốt. Không đúng, là Đại Trưởng Lão rốt cuộc thông suốt, muốn kết hôn cùng Môn chủ rồi. Môn chủ không đồng ý, chạy, Nhị Trưởng Lão liền đuổi theo." Tứ Trưởng Lão nói trực tiếp.


"À?!!" Không chỉ Thích Ngạo Sương há to mồm thất kinh, đoàn người Tháp Lệ Na  cũng thất kinh, đều là vẻ mặt không thể tin được. Cũng không có ai cư nhiên nghĩ đến là có ẩn tình này. Vốn là các đệ tử đều cho rằng là Đại Trưởng Lão thiếu Môn Chủ một cái ân tình, mới chịu vào Thiên Đạo Môn, không ngờ trong đó lại có nội tình như vậy!


Kiều Nạp Sâm  cũng là nháy mắt, không phải rất kinh ngạc gì cho cam. Gia tộc của hắn, hình như không có gì không biết.


Thích Ngạo Sương nhìn Nhị Trưởng Lão lấy trách cứ ánh mắt nhìn chằm chằm Tứ Trưởng Lão, mà Tứ Trưởng Lão còn lại là nhún vai lơ đễnh. Thích Ngạo Sương  miệng há lớn, thật lâu không khép lại. Không phải chứ, Đại Trưởng Lão khẩu vị nặng như vậy sao? Thì ra là hắn thích là nam nhân!!! Hắn cư nhiên cấu kết lại Môn chủ Thiên Đạo Môn, hơn nữa hình như còn ẩn úp chỗ này nhiều năm. Gần đây rốt cuộc tỉnh ngộ......


"Này, vậy Môn chủ của các ngưoi, cũng Đại Trưởng Lão sao, à!cũng thích nam nhân sao?" Thích Ngạo Sương cảm giác mình  đầu lưỡi có chút bị đả kích. Mặc dù Đại Trưởng Lão thích nam nhân, nhưng người này bản tính không tệ, cũng giúp   mình. Dù là yêu nam nhân, mình cũng sẽ chúc phúc bọn họ.


"Môn chủ dĩ nhiên thích, nếu không làm sao sẽ chịu bó laị Thiên Đạo Môn một tay do hắn xây dựng đây. Nhưng thật là khổ chúng ta, hiện tại có người muốn quét sạch môn phái, đem chúng ta đuổi ra ngoài. Môn chủ bây giờ lại đang chơi vui vẻ" Tứ Trưởng Lão nói chuyện không che giấu chút nào, làm cho Nhị Trưởng Lão sắc mặt trắng bệch. Nhị Trưởng Lão trong lòng càng thêm thầm mắng Tứ Trưởng Lão người không có đầu óc, cư nhiên đem những chuyện riêng của môn chủ ra nói lung tung, có thể để chuyện như vậy truyền ra ngoài sao? Huống chi còn có người không phải người của bổn môn ở đây.


Thích Ngạo Sương có chút mồ hôi lạnh, thì ra là nam nhân cũng có thể lâm vào sầu triền miên như vậy.


"Môn chủ lúc đi, có lưu lại gì hay không?" Thích Ngạo Sương suy nghĩ một chút, trong lòng có quyết định. Dầu gì Thiên Đạo Môn là tâm huyết của người trong lòng của Đại Trưởng Lão, mình cũng phải dẹp yên ở Thiên Đạo Môn mới có thể tham gia khảo hạch của Học Viện Ngôi Sao, về tình về lý mình cũng không thể để Thiên Đạo Môn hỗn loạn như vậy.


"Không có, Môn chủ chỉ nói mấy lời ngu ngốc đó xong liền không trở lại." Cái miệng của Tứ Trưởng Lão đã làm bại lộ hết chuyện riêng của Môn Chủ. Tức giận quá! Nhị Trưởng Lão dựng râu trợn mắt. Mà những người khác càng thêm dở khóc dở cười. Đám người Tháp Lệ Na  nghe xong cũng trừng mắt thật lớn. Ngày thường Môn Chủ mặt lạnh lẽo, cư nhiên cũng có một mặt nhiệt tình như vậy.


Thích Ngạo Sương giựt giựt khóe miệng, có chút vô lực nhìn Tứ Trưởng Lão, trong lòng rõ ràng, dù sao mặc kệ ai làm Môn chủ,  cái người trực tiếp quá như vậy không thể làm môn chủ được. Nếu như hắn làm Môn chủ, tất cả riêng tư của Thiên Đạo Môn  đều bị hắn làm lộ ra hết! Sau lưng Tứ Trưởng Lão sắc mặt của mọi người đều 囧. Bọn họ muốn chết quá. Bọn họ cũng là lần đầu tiên phát hiện Tứ Trưởng Lão bộc bạch trực tiếp như vậy làm cho bọn họ không biết nói gì. Lần đầu tiên mới phát hiện lúc bởi vì cũng là lần đầu tiên có người hỏi tới chuyện của Đại Trưởng Lão và Môn Chủ. Những chuyện này, rất nhiều người lòng dạ biết rõ, nhưng là tuyệt đối sẽ không vạch trần. Hiện tại thì tốt rồi Tứ Trưởng Lão triệt để nói hết. Nếu là Môn chủ ở chỗ này, nhất định sẽ làm cho lão ta chết đi sống lại


"Môn chủ không có nói ai  kế nhiệm sao?" Thích Ngạo Sương vẫn còn giãy giụa, hi vọng nghe được chút tin tức hữu dụng.
"Không có." mọi người là trăm miệng một lời.
"Tại sao có thể có nam nhân không có trách nhiệm như vậy......" Thích Ngạo Sương có chút kêu rên.


"Người nào nói với ngươi Môn chủ là nam nhân?" Kiều Nạp Sâm  ở bên cạnh nghe được Thích Ngạo Sương nói nhỏ giọng kêu rên.
(Thực cmn quá máu chó rồi. *lật bàn tập hai*)
"Cái gì?" Thích Ngạo Sương kinh ngạc quay đầu nhìn Kiều Nạp Sâm.


"Môn chủ là một phụ nữ, là một Đại Mỹ Nữ. Đệ thân là đệ tử của Thiên Đạo Môn  thậm chí giới tính môn chủ cũng lầm, ta là ta cảm thấy đệ thật trơ trẽn." Kiều Nạp Sâm  khinh bỉ nhìn Thích Ngạo Sương.


Thích Ngạo Sương 囧   lại 囧, mồ hôi lại mồ hôi. Điều này có thể trách nàng sao? Nàng chỉ là trên đệ tử trên danh nghĩa, các Trưởng lão thì hôm nhập môn nàng mới gặp qua một lần. Mà Môn chủ nàng quả thật không có gặp. Cho nên theo bản năng liền cho là Môn chủ là một nam tử.


Cũng may, cũng may, Đại Trưởng Lão có khuynh hướng giới tính bình thường. Thích Ngạo Sương trong lòng hơi lỏng. Môn chủ chắc hẳn cũng là cô gái Truyền Kỳ, nếu không sẽ không để cho A Nhĩ Tây Tư phí nhiều tâm tư như vậy. Mặc kệ như thế nào, chúc phúc bọn họ có thể tu thành chính quả.


"Như vậy, nếu không có chỉ định ai tới kế nhiệm, vậy thì chọn lựa thôi." Thích Ngạo Sương nhìn Đại Điện một đám người đang trừng mắt to nhỏ, cảm thấy mình thật có khí phách, thật ra thì đám người kia cũng không phải là đại ác nhân gì. Chỉ bằng mới vừa rồi Nhị Trưởng Lão cùng Tứ Trưởng Lão  đấu đá, mặc dù không chịu phục đối phương, nhưng lại không có chọn lựat hủ đoạn ác độc gì. Thiên Đạo Môn, hình như so với mình tưởng tượng còn có chút hòa khí.


"Chọn lựa thế nào?" Mọi người ngẩng đầu chờ đợi nhìn  Thích Ngạo Sương.
"Làm một cuộc khảo hạch, ai muốn làm Môn chủ  cũng phải tham gia cuộc thi." Thích Ngạo Sương khẽ mỉm cười, nói ra một câu khiến mọi người giương mắt mà nhìn.


Sau một khắc, trong đại điện nghị luận ầm ĩ, mọi người châu đầu ghé tai. Thích Ngạo Sương cũng không gấp, lẳng lặng ngồi ở phía trên, nhìn mọi người thương nghị.


Từ từ, trong đại điện càng ngày có càng nhiều người, nhiều đệ tử của Thiên Đạo Môn tràn vào hơn. Còn bao gồm những trưởng lão khác. Mọi người đang thảo luận đề nghị của Thích Ngạo Sương.


"Buồn cười! Hoang đường! Ngươi tính làm gì đó? Ngươi không phải chẳng qua là một để tử trên danh nghĩa của Thiên Đạo Môn thôi hay sao. Ngươi có tư cách gì khoa chân múa tay đối với chúng ta, ngươi có tư cách gì tới quyết định môn chủ nhiệm kì kế tiếp?" Cuối cùng tiến vào là một vị trung niên lúc nghe  Thích Ngạo Sương nói, bộ mặt tức giận  đứng ở trước mặt, chỉ vào Thích Ngạo Sương mắng lên, "Ngươi phải làm rõ ràng, thân phận của chính ngươi! Ngươi có tư cách gì?!" Người này mặc cùng với khác đệ tử đều không một dạng, hiển nhiên tại trong môn phái cũng có chút địa vị.


Thích Ngạo Sương chậm rãi quay đầu đi, mỉm cười nhìn đứng ở người phía dưới, đang muốn mở miệng nói gì. Sau một khắc, người mới quát lớn với Thích Ngạo Sương đã xảy ra biến hóa.
Đầu hắn và thân thể hắn đã tách ra.


Nhanh như chớp thanh âm vang lên ở đại điện, đó là thanh âm đầu hắn rơi xuống đất.
Máu tươi phun đầy đất.
Oanh một tiếng vang, thân thể không đầu nơi xuống mặt đất.
Trong đại điện trong nháy mắt một mảnh tĩnh mịch.


Trên mặt của mọi người chợt  thay đổi tái nhợt vô cùng, cũng kinh ngạc nhìn thi thể không đầu kia. Một cỗ lãnh ý đáng sợ bao quanh đại điện.
Trên mặt của Thích Ngạo Sương trên mặt cũng hiện lên kinh ngạc.
"Ta nói hắn có tư cách, thì hắn có tư cách."


Một thanh âm băng hàn vang lên trong đại điện. Giọng nói lạnh lẽo, còn có tia không kiên nhẫn. Đó là…………..
Địch Thản Tư!