Tài Năng Tuyệt Sắc

Quyển 2 - Chương 9: Thích Ngạo Sương nổi giận

Tạp Đặc ngồi tại chỗ, không thể bình ổn nổi tâm tình. Cảnh vừa nhìn thấy thật tàn khốc đẫm máu.
“Đội trưởng, chỉ là ảo giác mà thôi! Là ảo giác do ma nữ kia tạo ra!” một Thánh kỵ sĩ bên cạnh Tạp Đặc rống lên như phát điên.


Tạp Đặc im lặng, sắc mặt buồn bã, để cây giáo dài bên cạnh không động tới. Đống lửa cạnh đó vẫn cháy tí tách.
“Ả không giết chúng ta mà chỉ mê hoặc tâm trí chúng ta, làm dao động tín ngưỡng của chúng ta.” Một Thánh kỵ sĩ khác quơ nắm đấm, tức giận nói.


“Nếu ả một lòng với Thần điện thì sao lại cắt đứt với Thần điện trong ngày phán án một cách quyết liệt như vậy?” Tạp Đặc chậm rãi, khó khăn nói. Đây là lần đầu tiên niềm tin thâm căn cố đế trong lòng hắn bao nhiêu năm nay bị lung lay.


“Lúc đó ả cắt đứt với Thần điện, sau đó giết chết mẫu thân của mình để lấy lòng. Làm như thế sẽ khiến Thần điện càng cảm thấy ả trung thành…”


Một Thánh kỵ sĩ bên cạnh Tạp Đặc nói đày tức giận, nhưng giọng càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng yếu. Sắc mặt của hắn cũng thay đổi. Lý do này có thể chấp nhận được sao?
“Giết hại mẫu thân của mình để lấy lòng Thần điện, Thần điện sẽ chấp nhận sao?” Tạp Đặc cau mày hỏi.


“Không!” Một Thánh kỵ sĩ khác quát lên đầy tức giận, “Chắc chắn Thần điện sẽ không bảo vệ cho thứ súc sinh giết mẫu thân của mình.”
“Ai cũng biết đạo lý này, chẳng lẽ thiếu nữ kia không biết?” Tay của Tạp Đặc đã run khẽ.


Mặt của các Thánh kỵ sĩ khác lúc xanh lúc trắng, sâu trong lòng bọn họ vào giờ phút này cũng đang mâu thuẫn. Niềm tin vững vàng trong lòng nhiều năm dao động trong lúc này.


“Không…Sao có thể…” ánh mắt của Thánh kỵ sĩ bên cạnh Tạp Đặc tan rã, lắc đầu không thể tin được, miệng lẩm bẩm. Hắn muốn thuyết phục mình nhưng lại phát hiện ra mình không có cách nào làm được.


Đoàn người cứ yên lặng như vậy, ngồi ở đó không nhúc nhích. Gió nhẹ nhàng thổi qua, đống lửa vẫn cháy tí tách.
Trời nắng chang chang, đoàn người Thích Ngạo Sương từ từ đi về phía trước.


“Tiểu thư, thuộc hạ vẫn không hiểu sao người lại muốn thả cho những Thánh kỵ sĩ kia một con đường sống. Bọn chúng lại tới thì phải làm sao? Chẳng lẽ người vẫn để yên?” Tập Thiểu Kỳ nghĩ mãi vẫn không hiểu được. Hắn rất rõ rằng Thích Ngạo Sương tuyệt đối không phải người tốt, chưa tới mức người ta đánh má trái thì mình giơ má phải lên cho họ đánh nốt. Từ đủ loại dấu hiệu có thể kết luận nàng là người có thù tất báo.


“Bọn họ sẽ không tới.” Thích Ngạo Sương nhàn nhạt ném ra một câu.
“Cái gì? Không tới? Sao có thể như thế? Bọn chúng là những con chó trung thành của Thần điện Quang Minh!” thiếu chút nữa thì Tập Thiểu Kỳ nhảy dựng lên. Hắn cho rằng tiểu thư lại đang lừa hắn.


Tập Thiểu Tư lại khẽ cau mày. Đã năm ngày rồi nhưng vẫn không thấy những Thánh kỵ sĩ kia đuổi tới. Với tốc độ của bọn họ, nhưng người đó nếu muốn đã sớm đuổi tới. Nhưng sao đã nhiều ngày mà vẫn không thấy động tĩnh gì. Chuyện này là sao?


“Oa, đó chính là rừng đá lớn phải không?” Tập Thiểu Kỳ bị cảnh tượng trước mắt thu hút sự chú ý, không hỏi Thích Ngạo Sương nữa.


Phía trước là một dải những cột đá lớn, như một khu rừng rậm. Cột đá lởm chởm trải rộng, không thấy điểm dừng. Có nhiều cột đá vì gió bào mòn mà có hình thù kỳ lạ. Gió thổi qua khiến trong rừng đá vang lên tiếng động quái dị. Cảnh tượng quỷ dị khiến Tập Thiểu Kỳ sợ run cả người. Hắn sợ nhất là những nơi như thế này.


“Mọi người cảm thấy nơi này thế nào?” Thích Ngạo Sương lạnh lùng nhìn rừng đá mênh mông trước mắt.
“Là nơi tốt nhất để mai phục.” Phong Dật Hiên đặt tay lên lông mày, ngắm nhìn phía trước. Rừng đá phức tạp trước mắt đã chặn lại tầm nhìn của bọn họ.


“Đi thôi.” Thích Ngạo Sương xoay người xuống lạc đà, dắt lạc đà đi về phía trước.
“A, tiểu thư, Phong thiếu nói đây là nơi tốt nhất để mai phục, vậy mà chúng ta còn đi vào à?” Tập Thiểu Kỳ trợn to hai mắt.


“Ta muối biết ngoài Thần điện Quang Minh thì còn có ai đang đuổi giết ta.” Thích Ngạo Sương nhàn nhạt bỏ lại một câu.


Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân không nói gì, xuống lạc đà đi theo nàng. Vẻ mặt Tập Thiểu Kỳ và Tập Thiểu Tư đầy đau khổ, liếc nhìn nhau rồi xuống lạc đà đi theo. Bóng dáng đoàn người biến mất giữa rừng đá.


Cột đá có hình thù kỳ quái khiến người ta không thể mở rộng rầm nhìn. Tuy vậy, chỉ cần xác định đúng phương hướng là sẽ ra khỏi rừng đá.
Trong một góc của rừng đá.
“Lão đại, mục tiêu đã tiến vào phạm vi.” Một giọng nói trầm thấp vang lên thật nhỏ.


“Lão đại, người nhất định phải đoạt lại nghiên mực Lưu Ly cho thuộc hạ.” một giọng nói tràn đầy oán hận khác vang lên. Không cần phải nói cũng biết người này chính là người có mái tóc tổ gà đã dùng trận pháp vây đoàn người Thích Ngạo Sương.


“Câm miệng! Tên ngốc này, nếu không phải ngươi hành động một mình thì vật kia sẽ bị người khác cướp đi sao?” giọng nói trầm thấp ban đầu trách cứ tóc ổ gà.
Tóc ổ gà không nói gì cả. Ai bảo hắn làm mất bảo vật quan trọng như thế.


“Ha ha, thịnh yến sắp bắt đầu.” người được gọi là lão đại cười quỷ dị, răng va vào nhau vang dội. Hắn có mái tóc màu xanh, tóc che khuất nửa mặt tạm coi là khôi ngô tuấn tú của hắn. Nhưng nụ cười dữ toạn và sự tàn bạo trong đáy mắt khiến người ta thấy không thoải mái. Một nửa mặt của hắn không có chút da nào, chỉ có từng thớ thịt, con mắt và cái miệng không môi lộ ra ngoài khiến người ta kinh hồn bạt vía.


Lão đại tóc xanh nhẹ nhàng phất tay. Một bóng dáng hoạt bát chuyển động trên cột đá cao nhất trong rừng đá. Là một nữ tử. Nàng ta luồn qua các cột đá như một tinh linh khéo léo, lặng yên không tiếng động đến bên đoàn người Thích Ngạo Sương đang đi vào rừng đá.


Nàng ta dừng lại ở khoảng cách mà mình cho là an toàn. Nàng từ từ gỡ cây cung trên lưng xuống, nhắm vào Thích Ngạo Sương đang đi phía trước. Chỉ cần giết thiếu nữ này thì liền hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng lớn chưa từng có. Đây là mộ cây cung ma pháp, mũi tên bằng nước bắn ra, lặng yên không tiếng động lao về phía thiếu nữ tóc đen. Nó chia làm hai trên không trung trong nháy mắt. Đây là hai mũi tên Đoạt Mệnh liền nhau mà nàng ta am hiểu nhất! Đã có bao nhiêu người mất mạng dưới sự công kích này, nàng ta không đếm nổi.


Nữ cung thủ nhìn mũi tên ma pháp lao về phía ngực thiếu nữ tóc đen, khóe miệng cong lên. Tên bắn ra từ cây cung ma pháp này của nàng không hề gây ra tiếng động, dao động ma pháp cực kỳ nhỏ, khi người ta có thể phát hiện ra được thì đã muộn. Giết thiếu nữ này, những người khác để cho lão đại giải quyết.


Vậy mà ngay sau đó, nụ cười trên môi nữ cung thủ cứng lại.
Mũi tên ma pháp hung dữ mạnh mẽ sắp tới gần thiếu nữ thì dừng lại. Cảnh tượng ngay sau đó khiến nàng ta hồn phi phách tán. Mũi tên hung dữ mạnh mẽ đó lại đổi đầu, quay về đường cũ, mạnh mẽ quay lại.


Là nghiên mực Lưu Ly của lão Tam?! Trong đầu nữ cung thủ ngay lập tức hiện lên mấy chữ này. Điều khiến nàng ta kinh hãi này chính là thiếu nữ tóc đen từ từ ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn nàng ta, khóe miệng cong lên thành nụ cười lạnh.


Thì ra là nàng ấy đã sớm phát hiện ra mình sao? Trong đầu nữ cung thủ thoáng qua ý nghĩ đáng sợ này, chật vật tránh khỏi mũi tên ma pháp mình vừa bắn ra.
“Có mai phục!!!” Tập Thiểu Kỳ gào lên.
“Là người của Thần điện Quang Minh à?” Phong Dật Hiên quay lại, nhìn Lãnh Lăng Vân dò hỏi.


“Không phải.” Lãnh Lăng Vân lắc đầu.
“Là người cùng hội với tóc ổ gà.” Phong Dật Hiên khẳng định.
Ánh mắt Thích Ngạo Sương hơi trầm xuống. Nàng đã cảm nhận được sự khác thường rất nhỏ dưới chân.


Ngay sau đó, rất nhiều bàn tay xương trắng vươn ra trên khoảng đất xung quanh. Rất nhiều xương người bò lên.


“Pháp Sư Tử Linh!!” Mặt Tập Thiểu Kỳ xanh ngắt. Hắn ghét nhất là cái này. Sao gần đây toàn gặp thứ đồ này nhỉ! Vài con lạc đà hốt hoảng kêu to, muốn chạy khỏi đây. Lãnh Lăng Vân nhẹ nhàng phất tay, ánh sáng trắng bao lấy đám lạc đà. Chúng bình tĩnh lại, quỳ xuống, rúc vào nhau.


Phong Dật Hiên cũng đã hành động. Trong tay hắn đã xuất hiện một thanh kiếm bằng gió mờ mờ, đột nhiên vung mạnh về phía tay phải mình.
Tiếng răng rắc vang lên không ngừng bên tai. Là tiếng xương gãy.


Nhưng mục tiêu của Phong Dật Hiên không phải là đám xương này mà là một người đang ẩn thân tới gần! Trên đất xuất hiện vết máu loang lổ. Một người lộ ra thân hình ở cách đó không xa. Người nọ mặc áo choàng đen, chủy thủ màu xanh lóe lên trên tay, vừa nhìn liền biết chứa kịch độc. Hắn đang thở hổn hển, tay trái run lên, máu chảy từng giọt theo ngón tay xuống đất, sau đó ngấm vào sa mạc.


“Sao có thể? Sao ngươi biết ta đến gần?” giọng người đó khàn khàn, không thể tin được mà hỏi. Trong tâm hắn mãnh liệt run lên. Cái đấu trên tay hắn là vật báu hiếm thấy, có thể khiến hắn ẩn giấu hoàn toàn hơi thở và thân hình, sao người trước mắt có thể phát hiện được?! Chẳng lẽ thành tựu của người này đã cao đến thế rồi sao?


“Ngu ngốc, trên đất có dấu chân của ngươi!” Phong Dật Hiên khinh thường nói…
Người nọ há hốc miệng nhìn chuỗi dấu chân không mấy rõ ràng trên đất, chợt ấm ức đến mức muốn đập đầu vào cột đá bên cạnh.


Thật ra thì Phong Dật Hiên đã sớm phát hiện người đó tới gần nhưng hắn muốn nói như thế để khiến người nọ tức chết.
Thân hình của người có cái đấu biến mất ngay lập tức, ẩn vào sau một cột đá rồi không thấy đâu nữa.


Những hài cốt kia nhào vào mọi người. Tập Thiểu Kỳ và Tập Thiểu Tư cau mày chán ghét, thi triển ma pháp nổ nát những hài cốt đang không ngừng vọt tới từ xung quanh.
“Không thể nào. Những người này cũng có chút bản lĩnh đấy nhỉ.” Tập Thiểu Kỳ nổ nát một đám hài cốt, cau mày khó chịu nói.


Dĩ nhiên không chỉ như vậy.
“Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã! Hôm nay đầu của ngươi sẽ thuộc về ta.” Một giọng nói liều lĩnh truyền tới từ chỗ cao.


Mọi người ngẩng đầu thì thấy trên cột đá cao nhất trước mắt có mấy người đang đứng. Đứng đầu là một nam tử tóc xanh áo đen, phía sau hắn là tóc ổ gà và nữ cung thủ vừa rồi.
“Ngươi là ai?” Tập Thiểu Kỳ phẫn nộ quát.


“Tiểu tạp chủng đứng qua một bên đi. Cái đầu của ngươi chẳng đáng mấy đồng.” Trên mặt nam tử tóc xanh hiện lên nụ cười dữ tợn, âm lãnh nhìn Thích Ngạo Sương rồi cười đầy hưng phấn. Hắn liến thoắng, “Thật không ngờ ngươi lớn lên như con người mà lại giết chết mẫu thân của mình. Nếu không nhận nhiệm vụ này thật ta muốn nhận ngươi làm thủ hạ của ta. Chậc chậc, có phải mẫu thân của ngươi rất không cam lòng không khi bị chính con gái của mình giết chết, ha ha. Có phải gào khóc là đừng không? Còn rất ngu xuẩn mà cam tâm tình nguyện đến gần để ngươi giết?...”


Nam tử tóc xanh nói rất hưng phấn, bởi vì hắn chính là tên biến thái cuồng giết người thân. Hắn nói rất phấn khởi, không phát hiện ra Thích Ngạo Sương cúi đầu, nắm chặt tay thành nắm đấm đến mức các khớp xương trắng bệch, cắn môi sắp bật máu.