Tài Năng Tuyệt Sắc

Quyển 2 - Chương 1: Lịch sử qua trang mới

Phong Dật Hiên ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ đôi môi khô khốc, do dự. Lãnh Lăng Vân cũng trầm mặc.
"Hai người cảm thấy ta sẽ làm chuyện điên rồ sao?!" trên mặt Khắc Lôi Nhã một mảnh yên tĩnh, cứ như vậy nhàn nhạt nói ra một câu.


"Ta hiểu biết rõ nàng không phải người như vậy. Nhưng là......" Phong Dật Hiên muốn nói lại thôi. Nhưng  hắn không muốn nói cho Khắc Lôi Nhã biết sự thực tàn khốc như vậy. Đây là đang xát muối lên vết thương của Khắc Lôi Nhã. Nhưng nếu mình không nói, Khắc Lôi Nhã cuối cùng cũng sẽ biết chuyện này. Khi đó, sẽ làm Khắc Lôi Nhã khổ sở hơn.


"Giống  như hai người nói, ta còn có rất nhiều chuyện phải làm. Mẫu thân và sư phụ chết, ta nhất định sẽ hướng thần điện Quang Minh đòi lại món nợ này." thanh âm Khắc Lôi Nhã thật bình tĩnh, lại lạnh lẽo khác thường.
Phong Dật Hiên nhìn Khắc Lôi Nhã, cắn cắn môi. (lại cắn nữa à?)


Khắc Lôi Nhã không nói gì, lẳng lặng chờ đợi lời kế tiếp của Phong Dật Hiên.


Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân liếc nhau một cái, cuối cùng Phong Dật Hiên nhẹ nhàng nói ra An Mạt Cách Lan và thần điện Quang Minh liên thủ phát ra Lệnh Truy Nã Khắc Lôi Nhã, âm thanh Phong Dật Hiên rất nhẹ rất nhẹ, vẫn cẩn thận chú ý nét mặt Khắc Lôi Nhã. Vậy mà, từ đầu đến cuối Khắc Lôi Nhã đều vô cùng  bình tĩnh.


Phong Dật Hiên rốt cuộc nói xong rồi, hắn lo lắng nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Khắc Lôi Nhã, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.


Khắc Lôi Nhã quay đầu nhìn hai người, khẽ mở miệng, hai người một hồi khẩn trương, Khắc Lôi Nhã lại nhẹ nhàng hỏi Lãnh Lăng Vân nói: "Lãnh Lăng Vân, Huyên Huyên sao rồi?" Lãnh Lăng Vân ngẩn ngơ, Phong Dật Hiên cũng ngẩn ngơ.


"Ngươi cùng ta ở chung một chỗ, lại cứu ta, thần điện Quang Minh làm sao có thể bỏ qua ngươi? Chẳng lẽ ngươi không vì Huyên Huyên nghĩ tới chuyện này sao?" lòng của Khắc Lôi Nhã sáng tỏ từ lâu, nhìn sắc mặt khẽ biến của Lãnh Lăng Vân, trong lòng cũng dâng lên một cỗ cảm giác chẳng lành  . Lãnh Lăng Vân trầm mặc xuống, chỉ là đáy mắt này nồng nặc đau thương không có qua được mắt Khắc Lôi Nhã 


Phong Dật Hiên cũng không biết nói cái gì cho phải.
Khắc Lôi Nhã trong nháy mắt hiểu được, cô bé đơn giản thuần khiết nhất thiên hạ, sợ rằng đã...
"Thật xin lỗi......", Khắc Lôi Nhã trầm lặng nói ra một câu nói, âm thanh có nồng đậm bi thương cùng tự trách.


"Không,Chuyện này và ngươi không có liên quan." Lãnh Lăng Vân nhẹ nhàng thở ra một hơi, trên mặt lộ ra   nụ cười nhàn nhạt, "Đây là nguyện vọng của Huyên Huyên. Nguyện vọng cuối cùng của muội ấy chính là để cho ta rời khỏi thần điện Quang Minh, muốn ta có một cuộc sống tự do. Ta nghĩ, ta sẽ hoàn thành nguyện vọng của muội ấy."


Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiên nhìn thấy lúc này khuôn mặt của Lãnh Lăng Vân nhàn nhạt tươi cười, trong lòng phức tạp cực kỳ. Nụ cười như vậy, từ khi quen biết hắn thì chưa từng thấy qua. Đây là một nụ cười tràn đầy hi vọng và sức sống.


"Nơi này, là nơi nào?" Khắc Lôi Nhã nhìn bốn phía, phòng này không có cửa sổ, chỉ có cửa đá, ở đỉnh có một  lỗ thông gió nhỏ. Trong phòng  dụng cụ  tương đối đơn giản, trên bàn để Ngân nến tam giác  .


"Là mật thất nhà ta." Phong Dật Hiên nhẹ nhàng nói, " ảnh hưởng của thần điện Quang Minh ở Lạp Cách Tạp không thể khinh thường. Cho nên......"


" Thần điện Quang Minh và An Mạt Cách Lan mặc dù ban bố Lệnh Truy Nã, nhưng bọn họ sẽ không phát động tín đồ đuổi bắt Khắc Lôi Nhã. Bởi vì giờ phút này con ngươi và  màu sắc tóc của Khắc Lôi Nhã đã biến thành màu đen. Quang Minh thần điện là không thể nào quang minh chính đại huy động tín đồ truy bắt các thiếu nữ tóc đen mắt đen. Nếu như vậy liền bại lộ rằng thần điện  Quang Minh là nơi dối trá và tàn bạo. Cho nên, đuổi theo đến đây toàn bộ sẽ chỉ là người của Thần điện  ." Lãnh Lăng Vân nhàn nhạt phân tích.


Phong Dật Hiên và Khắc Lôi Nhã tự nhiên cũng nghĩ đến việc ban đầu thần điện Quang Minh bí mật đuổi giết các thiếu nữ tóc đen mắt đen. Khắc Lôi Nhã ánh mắt hơi trầm xuống, không ngờ những thiếu nữ kia đều là vì mình mà chết.


"Hai người, đi ra ngoài trước đi. Ta muốn nghỉ ngơi một chút." Khắc Lôi Nhã chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói.


Phong Dật Hiên và lãnh Lăng Vân liếc mắt nhìn nhau, hai người đều ở đây đều thấy sự lo lắng trong mắt đối phương lại hướng nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Khắc Lôi Nhã, hai người rốt cuộc yên lặng lui ra ngoài.
Đợi cửa nặng nề đóng, Khắc Lôi Nhã vô lực dựa vào đầu giường, chậm rãi mở mắt ra.


Trong mắt tất cả đều là vẻ lạnh lùng mê hoặc lòng người  !
Thần điện Quang Minh! Cổ Đốn Công Tước!
Ta sẽ quay trở về!
Ta nhất định sẽ trở về!


Khắc Lôi Nhã trầm ngâm cảm giác tình huống của thân thể mình, âm thầm vận lực, Khắc Lôi Nhã cũng có chút giật mình. Liên Hoa Bảo Giám một mực tự động lưu động. Trong cơ thể vết thương thì đã rất tốt rồi.
"Chiêm chϊế͙p͙",


Bạch Đế ở bên gối kẽ gọi Khắc Lôi Nhã, Hắc Vũ không chịu yếu thế càng lớn tiếng hô.
Khắc Lôi Nhã cúi đầu, nhìn hai Tiểu Mao Cầu, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, một tay ôm lấy một nâng đến   trong ngực của mình, nhẹ nhàng nói: "Cám ơn các ngươi hai đã cứu ta." 


( Sau này 2 đứa biến về nguyên hình mà vẫn đòi ngủ chung với chị Nhã bị chị ấy một cước đá bay ra khỏi cửa luôn. Buồn cười ghê ghớm).
“ Chiêm chϊế͙p͙" Hắc vũ vẫy cánh, thật là bộ dáng hả hê. ( ăn được cả đống đậu hủ thế kia hả hê là phải)


"Chỉ là, hai người các ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao Nữ Thần Quang Minh cùng Thần Hắc Ám đều biết các ngươi? " Khắc Lôi Nhã nghi hoặc nhìn hai Tiểu Mao Cầu trong ngực  .
Hai Tiểu Mao Cầu nhất trí  đều  trầm mặc.


Khắc Lôi Nhã nằm trở lại giường, nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, hai mắt chậm rãi nhắm nghiền.
Tất cả mới chỉ bắt đầu mà thôi.
Lịch sử Tích Lan Đại Lục, hôm nay đã bắt đầu mở ra một trang mới.
Ba ngày sau, một chiếc xe ngựa cực kỳ bình thường chậm rãi rời đế đô Lạp Cách Tạp.


Bầu trời xanh thẳm vạn dặm không có bóng mây, ven đường  cây đại thụ xanh ngắt, nhìn kỹ trên đầu có con chim nhỏ gọi tới gọi lui.
Bình thản đi trên đường lớn, xe ngựa cứ vậy mà tiến tới phía trước.


Trong chiếc xe ngựa bình thường, Khắc Lôi Nhã lẳng lặng tựa vào trong buồng xe. Trong xe ngựa còn có Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân.


"Ta không thể tiếp tục ở lại nơi này. Thứ nhất, ta không muốn liên lụy Phong gia, thứ hai, ta muốn báo thù." Hai ngày trước, Khắc Lôi Nhã cự tuyệt An Lệ Toa. An Lệ Toa cũng không nói gì, chỉ đơn giản là cho nàng một cái ôm và một nụ cười tươi rói khích lệ. Trước mắt Lạp Cách Tạp không có cách nào chống lại An Mạt Cách Lan, huống chi còn có thần điện Quang Minh đứng sau. Khắc Lôi Nhã dĩ nhiên là rất rõ ràng những thứ này. Nàng thậm chí không để cho Lý gia biết nàng bây giờ đang ở Phong gia. Không thể liên lụy Phong gia và Lý gia. Chính mình không có thật cường đại lên, thì cũng là không thể cùng An Mạt Cách Lan và thần điện Quang Minh trực diện đối kháng. Trong lòng Khắc Lôi Nhã đã có tính toán.


Phong Dật Hiên lần này đi theo bên người Khắc Lôi Nhã, Khắc Lôi Nhã không nữa phản đối, cũng không có đuổi Phong Dật Hiên rời đi.
Ba người một mục đích, không đổi.
Lực lượng thần điện Quang Minh bố trí khắp nơi. Kể cả đất nước nghèo khó nhất Tích Lan Đại Lục Ô Tát Lợi này.


Cái đường này là do các tảng lớn trên sa mạc và số ít  ốc đảo tạo thành, hoàn cảnh địa lý ác liệt  và cư dân bần khốn thần điện Quang Minh không có quá chú ý cái chỗ này. Chỉ có đế đô đất nước này có một tòa phân điện tượng trưng  .


Đại Mạc Cuồng Sa, dần dần muốn làm cho người ta lóa mắt. Đỉnh đầu là nắng gắt kịch liệt.


Sa mạc mịt mờ, ba con Lạc Đà chở trên lưng ba người từ từ đi về phía trước. Chung quanh là cây Tiên Nhân Chưởng khổng lồ, trừ nó ra không còn bất kì thực vật hay động vật sống gì nữa, thỉnh thoảng sẽ lộ ra dưới cát vàng  mấy bộ xương khô. Đây là một khu vực cực kì nguy hiểm.


Nơi xa, chợt bốc lên một mảnh bụi cát. Bụi mịt mù, vả lại càng ngày càng gần. Là một đội cưỡi ngựa, mọi người vạm vỡ, loan đao cầm trong tay, chân mang ủng da. Là bọn cướp!


"Lão đại, nhìn, chính là ba người này, mặc dù không thấy mặt, nhưng mà ta lại nhìn thấy người ở giữa, tư thái đó tuyệt đối là mỹ nhân." Tên cướp chạy trước tiên là một nam tử bị ổi đang hướng về một nam tử tuấn tú nói. Ba người này rõ ràng không phải là dê béo tốt, nhưng là nếu có mỹ nữ, liền kiếm lợi lớn rồi.


Mà ai cũng không ngờ, nam tử tuấn tú này lại là Bá chủ sa mạc này, thủ lĩnh của bọn cướp.
Long Tát Tư gật đầu một cái, hắn không có hoài nghi lời tên nam tử bị ổi nói. Mặc dù người này rất bỉ ổi, nhưng là ánh mắt cũng là sắc bén khác thường. Chưa từng có nhìn sai bao giờ.


Lũ mã tặc khua khua loan đao, lao đến trước mặt ba người.
"Người ở giữa ở lại, còn hai tên kia mau cút." Long Tát Tư vung đao hừ lạnh một câu.


"Ngươi......" Một thanh âm dễ nghe cứ như vậy bay tới, khiến lòng của lũ cướp đều có chút run lên. Chỉ có âm thanh mà đã như vậy thì dung nhan sẽ là tuyệt đại đến mức nào đây?


"Ngươi, chính là Long Tát Tư thủ lĩnh ở sa mạc này?" Cái đó thanh âm dễ nghe nhẹ nhàng bay tới một là nữa, một câu liền điểm ra tên tuổi Long Tát Tư.
Long Tát Tư hơi sững sờ, ngay sau đó cười lên ha hả: "Thế nào, mỹ nhân đã biết danh tiếng của ta rồi hả? Đã như vậy, xuống đây ngoan ngoãn đi theo ta đi."


"Cái người ngu xuẩn này, ngươi bị người ta hãm hại trở thành cướp, mất đi gia đình, có tư cách gì phách lối ở đây?" Mà này thanh âm dễ nghe đó cũng có thể dùng chỉ trích người khác sao?


Bọn cướp xung quanh Long Tát Tư sắc mặt chợt biến, ai cũng biết cái này là xương sườn mềm của lão đại bọn họ, không thể chọc bừa. Vừa nhắc tới cái này, lão đại sẽ phát điên. Hậu quả thật không tưởng tượng nổi.


Vậy mà ngoài dự liệu của mọi người chính là, Long Tát Tư cư nhiên không có nổi điên, mà là cảnh giới vung đao chỉ vào người ở giữa, lạnh lùng nói: "Ngươi là người nào?"


"Ta tới trợ giúp ngươi." Thanh âm dễ nghe nhàn nhạt trả lời. Tiếp, người ở giữa chậm rãi vén màn che trên đầu, lộ ra  dung nhan tuyệt thế. Màu tóc đen, tròng mắt đen vô cùng thâm thúy. Thiếu nữ trước mắt tuổi tác nhỏ như vậy đã toát lên vẻ thùy mị,  nếu sau khi lớn lên, không biết còn nghiêng nước nghiêng thành đến mức nào?


Song hắc cô gái trong truyền thuyết, cũng không có truyền lưu quá rộng, cho nên lũ mã tặc chỉ là sợ hãi dung mạo thiếu nữ trước mắt, mà không có nghĩ quá nhiều.!! 


“Trợ giúp?" Long Tát Tư cười lạnh, "Ngươi ở đây là đang nói đùa......" Không đợi bọn cướp cười ầm lên phụ họa, bên cạnh thiếu nữ một người đã nhẹ nhàng vung tay lên. Trong một nháy mắt cuồng phong gào thét, còn có một cỗ vô hình  lực lượng cường đại đánh úp về phía Long Tát Tư phía sau mọi người. Bọn cướp sợ hãi kêu ra tiếng, thân thể mọi người đều không có ngoại lệ toàn bộ bay lên, sau đó nặng nề quăng xuống đất.


Nụ cười trên mặt Long Tát Tư cứng đờ, bọn cướp nhanh chóng bò dậy, trên mặt cũng là một mảnh nặng nề. Trên người của bọn họ không có thương tổn, trong nháy mắt hiểu được đối phương chỉ cho bọn họ chút cảnh cáo nho nhỏ, mà không có tổn thương bọn họ.


Ma Pháp Sư?! Hơn nữa còn là cường đại như thế?
Long Tát Tư cau mày, theo bản năng ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ đôi môi khô khốc. Đề phòng nhìn trước mắt ba người. Ba người này, rốt cuộc là có thân phận gì? Mục đích gì đây?


"Ngươi, rốt cuộc muốn làm cái gì?" Long tư tát cẩn thận hỏi, hắn biết rõ, bọn họ tuyệt đối không phải đối thủ của ba người này.


"Để cho ngươi trở thành chủ nhân của vùng sa mạc  ." Thiếu nữ tóc đen mắt đen  trên mặt lộ ra dáng vẻ tươi cười tà mị, chính là làm cho người ta mất hồn, làm cho người ta mê say.