Tài Năng Tuyệt Sắc

Quyển 1 - Chương 89: Đột phá và đột phá! (tiếp theo)

“Khắc Lôi Nhã!!!”


Mấy giọng nói đầy kinh ngạc và sợ hãi vang lên. Thân hình mọi người di chuyển. Khắc Lôi Nhã đang làm gì vậy? Nàng điên rồi sao? Sao lại muốn tự sát? Tim mọi người như ngừng đập, nổi điên lên xông về vách núi. Lãnh Lăng Vân bổ nhào về phía trước, bay lên, chuẩn bị cứu Khắc Lôi Nhã.


Nhưng khi mọi người vừa tới vách núi thì một cỗ hơi thở cực nóng chạm vào mặt họ, khiến họ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cả người căng thẳng.

Tiếng không khí lưu động nhẹ nhàng vang lên. Ánh sáng màu vàng rực rỡ chói mắt hiện lên trước mặt họ.


Khắc Lôi Nhã mỉm cười, từ từ bay lên, sóng mắt lưu chuyển, cười yếu ớt, nhìn cực kỳ xinh đẹp. Thân hình nàng chậm rãi hiện ra.
Mọi người đứng yên, trợn to hai mắt, nhìn một màn trước mắt đầy sững sờ. Sau lưng Khắc Lôi Nhã là một đôi cánh hình ngọn lửa màu vàng!!!


Hỏa diễm (ngọn lửa) hóa hình?!


Ánh sáng màu vàng chiếu sáng khuôn mặt của mỗi người. Trong con ngươi của mọi người hiện lên cảnh đẹp mỹ lệ. Tất cả sững sờ, không thể nói nên lời. Đây là lần đầu tiên họ được chứng kiến cảnh này! Ngọn lửa có thể hóa hình thành cánh nhưng y phục của Khắc Lôi Nhã vẫn hoàn hảo như cũ! Ngọn lửa không hề gây tổn thương cho Khắc Lôi Nhã dù chỉ một chút.


Khắc Lôi Nhã vỗ cánh, chậm rãi bay lên, nhìn thẳng vào mắt mọi người. Nàng nở nụ cười nhàn nhạt: “Thật xin lỗi vì đã khiến mọi người lo lắng.”


“Xú nha đầu xấu xa!” Lý Nguyệt Văn phục hồi tinh thần lại đầu tiên, hung hăng gào thét với Khắc Lôi Nhã đang bay trên không “Quá nửa đêm còn không ngủ, chạy tới đây mà dằn vặt mình. Ngươi có biết thân thể mình vẫn chưa hồi phục không?”


“Đã khiến ngươi lo lắng.” Khắc Lôi Nhã mỉm cười, chuẩn bị bay xuống thì thấy ở nơi xa có một bóng dáng màu trắng đang đến gần với tốc độ rất nhanh. Lãnh Lăng Vân cũng phát hiện được. Hắn quay đầu nhìn. Là một người có thực lực không hề yếu! Mấy người đang đứng trên mặt đất cũng nhìn theo tầm mắt hai người. Họ thấy người đang đến gần thì biết rằng hiện tượng kỳ lạ trên bầu trời do Khắc Lôi Nhã gây ra đã dẫn cao thủ tới!


“Đi thôi, lát nữa sẽ có nhiều người tới hơn. Trở về rồi hãy nói.” Lãnh Lăng Vân nhàn nhạt nói.
“Ừ.” Khắc Lôi Nhã gật đầu. Thành Phong Hóa là nơi ngọa hổ tàng long. Có thể đến núi Mê Đồ đều không phải là nhân vật bình thường nên sẽ có người đến đây nhanh thôi.


Hai người đang nói chuyện thì người nọ đã đến trước mặt. Là một nam tử trung niên có khuôn mặt lạnh lùng, mặc một bộ nguyệt bào, bên hông có dây tơ vàng. Một cỗ áp bách khó tả sinh ra. Hắn nhìn chằm chằm vào đôi cánh lửa sau lưng Khắc Lôi Nhã.


Khắc Lôi Nhã và Lãnh Lăng Vân chậm rãi đáp xuống đất. Khắc Lôi Nhã thu hồi đôi cánh lửa sau lưng.
“Đi thôi.” Khắc Lôi Nhã nói với mọi người.


“Đợi đã. Tiểu cô nương, hiện tượng kỳ lạ trên bầu trời mới vừa rồi là do ai gây ra? Các ngươi có thấy không?” Nam tử trung niên với khuôn mặt lạnh lùng mở miệng hỏi. Trong lòng hắn không tin chuyện đó là do bất kỳ ai trong số những người trước mắt gây ra. Nhiều đạo sấm sét như vậy, người nào chịu đựng nó nhất định phải bị thương. Nhưng những người trước mặt vẫn hoàn hảo không tổn hao gì. Hiển nhiên là họ cũng như hắn, bị hiện tượng kỳ lạ trên bầu trời hấp dẫn nên tới đây. Bọn họ ở gần nên có mặt nhanh hơn mình.


“Không nhìn thấy. Lúc chúng ta đến thì không thấy ai nữa.” Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng lắc đầu, nói rất thản nhiên. Vừa dứt lời, nàng liền muốn rời đi với mọi người.
“Đợi chút, tiểu cô nương.” Thế nhưng nam tử lạnh lùng kia không có ý định bỏ qua cho Khắc Lôi Nhã.


“Có chuyện gì à?” Khắc Lôi Nhã nhàn nhạt hỏi.
“Ngươi thuộc dòng họ cổ xưa?” Nam tử lạnh lùng mở miệng hỏi. Mọi người hiểu lời hắn. Đôi cánh lửa của Khắc Lôi Nhã tuyệt đối không được tạo ra nhờ ma pháp và Đấu Khí.


Khắc Lôi Nhã lắc đầu, không có ý định dây dưa với nam tử lạnh lùng này. Nàng xoay người, chuẩn bị bước đi.
“Đợi đã nào…!” Nam tử lạnh lùng bay nhanh đến trước mặt Khắc Lôi Nhã, cản đường nàng.
“Ngươi còn có chuyện gì sao?” Khắc Lôi Nhã không vui, khẽ cau mày.


“Ngươi có biết trên đại lục này có Ẩn Tông không?” Nam tử lạnh lùng nói đến đây thì trên mặt hắn hiện ra sự kiêu ngạo. 
Khắc Lôi Nhã hơi ngẩn ra, lắc đầu, sau đó nhìn về phía Tạp Mễ Nhĩ.


“Ẩn Tông là một môn phái cường đại đầy bí ẩn của đại lục. Nó luôn giữ vị trí đỉnh cao trong đại lục. Đệ tử đều không phải là người bình thường. Họ đều là những người tài từ các dòng họ cổ xưa và có pháp kỹ (kỹ năng riêng) của mình. Ẩn Tông có hơn ngàn loại pháp kỹ nên có rất nhiều người mong muốn được gặp để có thể lựa chọn pháp kỹ của dòng họ cổ xưa thích hợp với mình. Ma pháp và Đấu Khí quá đơn độc mà pháp kỹ của các dòng họ cổ xưa thì luôn thiên biến vạn hóa. Còn nữa, gia nhập Ẩn Tông thì phải tuân theo luật pháp là không màng thế sự.” Lời của Tạp Mễ Nhĩ khiến mọi người kinh hãi. Hắn chưa bao giờ nói ngoa. Nếu hắn đã nói vậy thì thực lực của Ẩn Tông này không cần phải bàn nữa.


Sắc mặt Lãnh Lăng Vân cũng hơi đổi. Hắn có biết một chút về Ẩn Tông. Giáo Hoàng rất kiêng kỵ các môn phái. Ẩn Tông không màng thế sự nên Giáo Hoàng không sợ họ uy hϊế͙p͙ thần điện Quang Minh. Nhưng Ẩn Tông không màng thế sự không có nghĩa là họ không có năng lực mà là không muốn. Nếu Ẩn Tông muốn thì tiêu diệt một đế quốc là chuyện vô cùng dễ dàng.


“Không tệ. Ngươi còn biết được phái Ẩn Tông chúng ta.” Nam tử lạnh lùng cười ngạo nghễ, nhìn Khắc Lôi Nhã, nói “Ta là trưởng lão Hỏa Đường của Ẩn Tông – Hỏa Hi Dư. Hôm nay thấy được tư chất đặc biệt của tiểu cô nương thì rất kinh ngạc. Ta thấy tiểu cô nương đây là người tài ba. Ngươi có bằng lòng theo ta về Ẩn Tông, làm đệ tử trực hệ của ta không?”


Trưởng lão Ẩn Tông mở miệng thu đệ tử. Đây là chuyện mà rất nhiều người nằm mơ cũng muốn. Vào Ẩn Tông là sẽ có chỗ dựa vững chắc. Chỗ dựa này ngay cả thần điện Quang Minh cũng không cách nào lay chuyển được. Đây là con đường để trở thành cường giả.


“Không muốn. Cám ơn ý tốt của ngươi. Chúng ta còn có việc, xin đi trước.” Khắc Lôi Nhã cự tuyệt ngay, không hề có sự lưu luyến.
Sắc mặt Hỏa Hi Dư thay đổi. Lần đầu tiên hắn mở miệng thu đệ tử, không ngờ lại có kết quả như vậy. Chỉ là một tiểu cô nương lại cự tuyệt ngay lập tức như thế.


“Ngươi nên biết một khi gia nhập Ẩn Tông thì tiền đồ của ngươi có thể phát triển đến mức tối đa!” Hỏa Hi Dư giải thích. Hắn nghĩ rằng biết đâu tiểu cô nương này không biết hết sự cường đại của Ẩn Tông.


“Ta không có hứng thú.” Khắc Lôi Nhã vẫn nhàn nhạt, lạnh lùng trả lời như cũ. Nàng không muốn bị ràng buộc. Hơn nữa nàng đã có sư phụ. Không màng thế sự? Nàng không thể bỏ mặc nhà Hi Nhĩ, mẫu thân dịu dàng và Lạp Tây Á tuy tùy hứng nhưng rất thẳng tính. Lạp Tây Á muốn đi với Khắc Lôi Nhã nhưng nàng muốn nó ở lại bảo vệ mẫu thân.


Hoả Hi Dư không nén nổi tức giận.


“Thật không biết điều! Ngươi có biết rằng rất nhiều người muốn vào Ẩn Tông nhưng không được không? Ta không để ý đến ngươi không phải dòng họ cổ xưa mà thu ngươi làm đồ đệ. Ngươi lại không biết phân biệt mà cự tuyệt!” Hỏa Hi Dư giận dữ. Hắn cho rằng thu một người không phải dòng họ cổ xưa đã là thiên đại ân tứ rồi. Đối phương chỉ là một tiểu nha đầu mà còn không biết cảm kích, dám cự tuyệt như vậy.


Khắc Lôi Nhã vừa nghe thì cau chặt chân mày: “Thu đồ đệ là chuyện ngươi tình ta nguyện. Ta không muốn thì sao lại nói ta không biết phân biệt? Huống chi ta đã có sư phụ.”


“Với tư chất của ngươi thì làm môn hạ của ta là thích hợp nhất. Bây giờ lập tức đi theo ta.” Hỏa Hi Dư không để ý đến lời của Khắc Lôi Nhã mà bay tới, vươn tay muốn cậy mạnh bắt Khắc Lôi Nhã đi.
Keng!


Tẫn Diêm rút kiếm ngăn trở. Hắn vung kiếm lên bổ về phía Hỏa Hi Dư. Nhưng ngay sau đó một cỗ lực lượng cường đại kinh khủng bộc phát. Nét mặt Hỏa Hi Dư đầy sự giận dữ. Hắn phất tay, một cỗ khí tập kích về phía Tẫn Diêm. Mặt Tẫn Diêm biến sắc, phát ra Đấu Khí, huy kiếm đỡ lấy.
Sát!


Tẫn Diêm bị đánh bay ra xa. Trên đất có một chuỗi dấu chân dài.
“Hừ! Chỉ là Kiếm Thánh. Con kiến hôi.” Hỏa Hi Dư cười lạnh, nói đầy khinh thường. Chỉ bằng một câu nói đã chỉ ra thực lực của Tẫn Diêm nhưng trong giọng nói tràn đầy sự khinh thường.


“Đừng khinh người quá đáng.” Sắc mặt Khắc Lôi Nhã lạnh xuống. Nghe giọng điệu của Tạp Mễ Nhĩ, Khắc Lôi Nhã cũng biết được người của Ẩn Tông không hề đơn giản. Môn phái đứng ở đỉnh cao của đại lục, lại có thể để cho Tạp Mễ Nhĩ tự luyến cuồng nói ra những lời như vậy thì có thể là môn phái bình thường sao? Nếu có thể, nàng không muốn xảy ra xung đột với môn phái cường đại như vậy.


“Ta nhận ngươi làm đồ đệ là sự ban ơn to lớn! Đi!” Hỏa Hi Dư lạnh lùng, ngạo mạn nói xong thì lại duỗi tay ra nắm lấy tay Khắc Lôi Nhã.


“Khinh người quá đáng! Tự cho là đúng! Ẩn Tông chó má gì mà có thể làm chuyện ép buộc người khác như thế! Có chuyện ép buộc nhận đồ đệ vậy sao? Ẩn Tông chính là loại môn phái này à?” Lý Nguyệt Văn cầm chủy thủ, chắn trước mặt Khắc Lôi Nhã, tức giận mắng.


Đừng! Khắc Lôi Nhã chưa kịp nói thì Hỏa Hi Dư đã muốn nổ tung.


“Lớn mật!” Hỏa Hi Dư dùng hết sức rống lên, vung mạnh tay lên. Một cỗ khí cường đại cứ như vậy đánh về phía Lý Nguyệt Văn đầy hung mãnh và cuồng bạo. Lãnh Lăng Vân lập tức thả ra kết giới. Khắc Lôi Nhã kéo Lý Nguyệt Văn ra sau. Kết giới của Lãnh Lăng Vân không chịu nổi một kích này. Cỗ kình khí này đánh nát kết giới, trực tiếp đánh về phía Khắc Lôi Nhã.


Hỏa Hi Dư nhìn thấy thì đáy mắt thoáng qua sự bối rối. Hắn cũng không muốn Khắc Lôi Nhã chết!
Hưu
Phanh!
Lửa bắn ra bốn phía.
Hỏa Hi Dư thấy cảnh tượng trước mắt thì trong mắt hắn lộ ra sự vui mừng.


Khắc Lôi Nhã xuất ra một Hỏa Diễm Thuẫn (lá chắn bằng lửa) khổng lồ chặn công kích của hắn lại. Ngọn lửa có màu trắng! Dị Hỏa! Thiếu nữ này có thể tạo ra không chỉ một loại Dị Hỏa! Trước là ngọn lửa Hóa Hình màu vàng, sau là ngọn lửa màu trắng!


Đây là thiên tài ngàn năm khó gặp! Quan trọng nhất là tuổi đời của nàng chỉ khoảng 15. Cho nàng thêm thời gian thì tiền đồ của nàng sẽ không có giới hạn!
“Tốt! Vô cùng tốt! Hôm nay ngươi phải đi theo ta!” Hỏa Hi Dư nói đầy ngang ngược “Người nào cản trở thì phải chết!”


“Ẩn Tông luôn luôn không màng thế sự, không tranh quyền thế, sao lại cậy mạnh mà thu đệ tử như vậy?” Tạp Mễ Nhĩ lạnh giọng quát.
Hiển nhiên là lời của Tạp Mễ Nhĩ cũng giống Lý Nguyệt Văn, đã chạm đến chỗ đau của Hỏa Hi Dư.


“Hừ! Hôm nay giết sạch các ngươi thì làm gì có ai biết chuyện?” Trong mắt Hỏa Hi Dư thoáng qua sự hung dữ. Hắn đã động sát khí. Lời của những người này đã khiến hắn cảm thấy mất hết cả mặt mũi. Chuyện hôm nay tuyệt đối không thể truyền đi!


Sắc mặt mọi người cũng thay đổi. Khi hắn ra tay thì mọi người đã biết được thực lực của hắn vượt xa mình. Không một người nào có thể là đối thủ của hắn.
Khắc Lôi Nhã lạnh lùng nhìn Hỏa Hi Dư đã động sát khí, chậm rãi siết chặt nắm đấm. Thực lực là năng lực!


Hôm nay Hỏa Hi Dư không chết thì toàn bộ mọi người sẽ bị diệt trừ.