“Ngươi vừa nói gì?” Thủy Văn Mặc vứt gà nướng trong tay, khẩn trương hỏi.
“Nàng thật mê người, thật cường hãn.” Phong Dật Hiên chậm rãi bò dậy, ánh mắt mơ mơ màng màng, kinh ngạc nhìn phía trước. Giống như bóng dáng mê hoặc của Khắc Lôi Nhã đang đứng trước mặt hắn vậy.
“Phốc ~” Thủy Văn Mặc trực tiếp ói cục xương còn lại trong miệng lên mặt Phong Dật Hiên.
Phong Dật Hiên mờ mịt xoa xoa mặt, cười ngây ngô hai tiếng, đứng lên: “Văn Mặc, nàng thật mê người.”
Thủy Văn Mặc há hốc miệng, ngây ngốc nhìn người vẫn cười khúc khích trước mắt, cảm giác lo lắng trong lòng càng lúc càng tăng. Lần đầu tiên hắn thấy dáng vẻ nảy mầm tình yêu của Phong Dật Hiên.
Xong đời! Tiểu tử này phát xuân!
Cho tới bây giờ tên tiểu tử khốn nạn này vẫn chẳng thèm ngó tới nữ nhân. Thậm chí còn có một lần nhìn thấy dáng vẻ kệch cỡm của một biểu muội nào đó, hắn không chút nể tình mà phun trà lên mặt người ta. Làm hại mẫu thân hung dữ của hắn nghi sinh lý hắn không bình thường, sai mình len lén quan sát. Kết quả cho thấy tất cả chức năng của Phong Dật Hiên đều bình thường. Chỉ là hắn chướng mắt những nữ nhân đó mà thôi.
Hiện tại hắn đã biết coi trọng nữ nhân.
Nhưng!!!!
Nữ nhân này không được!
Bởi vì nàng là người An Mạt Cách Lan. Hơn thế nữa còn là cháu gái của nhà Công Tước Hi Nhĩ quyền thế nhất nước.
Quan hệ hiện tại của hai nước An Mạt Cách Lan và Lạp Cách Tạp tuy bề ngoài vẫn ổn, nhưng ai cũng biết thực ra rất căng thẳng. Sóng ngầm mãnh liệt nhưng chưa đến lúc trầm trọng. Đương kim Hoàng đế bệ hạ của Lạp Cách Tạp không phải là người an phận thủ thường.
Cho nên, nữ nhân này tuyệt đối không được!
Hơn nữa hình như đặc sứ đại nhân có ý nghĩ khác.
Không đợi Phong Dật Hiên nói thêm gì, Thủy Văn Mặc đã trở nên nóng nảy. Hắn kéo ga trải giường một cái, dùng Đấu Khí biến nó thành từng dải nhỏ, không nói hai lời trói chặt Phong Dật Hiên lại.
“Mẹ nó! Ngươi là gia súc! Làm cái gì vậy?” Phong Dật Hiên rốt cuộc hồi hồn lại, nhìn người đang chuyên tâm trói mình tức giận mắng. Hắn giãy dụa nhưng không làm được gì.
“Đừng có mà mơ tưởng nữa. Chúng ta sẽ đi suốt đêm về nước. Nữ nhân này không được. Nàng là cháu gái Công Tước Hi Nhĩ của An Mạt Cách Lan.” Thủy Văn Mặc phi thường tỉ mỉ quấn kỹ, lại dùng sức siết thật chặt.
“Ngươi đừng tự đâm đầu vào chỗ chết. Buông ra! Ta muốn đi tìm nàng.” Phong Dật Hiên uốn éo như giun. Nhưng hắn sao có thể là đối thủ của chiến sĩ Thủy Văn Mặc?
Thủy Văn Mặc ngăn Phong Dật Hiên, nhẹ nhàng ném hắn trở về giường. Phong Dật Hiên tiếp tục ngọ nguậy, lăn thêm mấy vòng nữa.
“Ngươi là đồ gia súc. Dám trói ta. Ta muốn khiến cho ngươi….Ân, ân, ô….” Chưa nói hết câu hắn đã bị Thủy Văn Mặc lấy ga giường vo lại một cục, nhét vào miệng.
Thủy Văn Mặc không để ý đến Phong Dật Hiên đang điên cuồng ngọ nguậy trên giường, bắt đầu thu thập đồ. Tối nay nhất định phải đi nhanh. Với tính tình của đặc sứ đại nhân, sẽ không bỏ qua cho nữ nhân Khắc Lôi Nhã đó. Ma Vũ Song Tu! Dù bây giờ thành tựu chưa cao, nhưng ai biết tương lai sẽ thế nào. Đặc sứ đại nhân sẽ không mạo hiểm mặc kệ nàng trưởng thành.
Còn nữa, không thể để Phong Dật Hiên biết chuyện này. Thủy Văn Mặc liếc về người đang giãy dụa trên giường, quyết định. Đi nhanh thôi! Đưa tiểu tử này về cho mẹ hắn xử lý. Chỉ cần về đến nhà, là hắn có thể buông tay mặc kệ rồi.
Khi người hướng dẫn và học viên tham gia yến hội trở về thì thấy Thủy Văn Mặc đang vác Phong Dật Hiên bị trói như xác ướp lên xe ngựa. Phong Dật Hiên liều mạng ngọ nguậy. Thủy Văn Mặc nói với người hướng dẫn đang nghẹn họng nhìn trân trối: “Chúng ta đi trước. Lão sư, tiểu tử này bị kích thích quá lớn. Ta sợ hắn nghĩ không thông sẽ tự sát nên đành sử dụng biện pháp này.” Thủy Văn Mặc vô sỉ nói, mặt không đổi sắc, tim không đập mạnh.
Người hướng dẫn ngu ngơ. Hắn giật mình đứng đó, không biết nên làm gì. Những học viên khác cũng sững sờ xem một màn tức cười quỷ dị này.
Đặc sứ đại nhân gật đầu để bọn họ rời đi. Hắn vẫn sợ Phong Dật Hiên bị kích thích sẽ làm ra chuyện gì đó ảnh hưởng tới quan hệ còn tương đối hòa bình giữa hai nước. Thủy Văn Mặc có thể mang hắn đi là chuyện tốt. Càng nhanh càng tốt!
Không ai chú ý lúc Thủy Văn Mặc nói ra những lời này, Phong Dật Hiên đang bị hắn khiêng trên vai càng giãy dụa mạnh hơn. Phong Dật Hiên bị vác lên xe ngựa, miệng vẫn ô ô. Chỉ có Thủy Văn Mặc là biết hắn đang đang nói gì từ những tiếng hừ này: “Ân ân ân, a ân ân…ân ân…ô…ô…ô…(Thủy Văn Mặc, ngươi là tiện nhân. Ta thề không đội trời chung với ngươi…Ta sẽ làm thịt ngươi…)”. Đáng tiếc những tiếng ô ô này không ai nghe rõ.
Xe ngựa mang theo Phong Dật Hiên bị trói chặt và Thủy Văn Mặc mặt lười biếng biến mất trong bóng đêm. Lấy văn thư thông hành ra, xe ngựa thuận lợi rời đi.
Phong Dật Hiên cứ ủy khuất bị Thủy Văn Mặc mạnh mẽ mang đi như vậy, càng ngày càng cách xa Khắc Lôi Nhã cường hãn mê người trong lòng hắn.
Bữa tiệc kết thúc, Khắc Lôi Nhã và Công Tước Cổ Đốn cùng nhau lên xe ngựa rời đi.
Công Tước Cổ Đốn vẻ mặt đỏ hồng, tâm tình rất tốt. Sau thời khắc kích động khi thấy Khắc Lôi Nhã sử dụng Ma Vũ Song Tu, ông liền biết nàng nhất định đang thầm học Đấu Khí với Tẫn Diêm. Cháu gái này, thật sự không chịu thua kém ai. Lần này đã khiến người ta khϊế͙p͙ sợ không thôi. Ông vui đến nỗi thiếu chút nữa tim cũng nhảy ra khỏi họng.
Đêm khuya yên tĩnh. Khắc Lôi Nhã nằm trên giường nhưng không ngủ say.
Trong thư phòng giờ phút này bao trùm không khí khẩn trương, nặng nề.
“Đại nhân, thiếu niên bại bởi tiểu thư Phong Dật Hiên kia và chiến sĩ cường hãn Thủy Văn Mặc đã rời đế đô trong đêm.” Một nam tử mặc bộ quần áo khỏe mạnh cúi đầu thật thấp báo cáo với Công Tước Cổ Đốn.
Công Tước Cổ Đốn cau mày, sau đó chậm rãi gật đầu, thanh âm trầm thấp nói: “Phái thêm người đi theo Khắc Lôi Nhã, cần phải bảo vệ nàng thật tốt. Mặc dù tỷ thí lần này thắng khiến chúng ta an tâm một chút, nhưng Ma Vũ Song Tu, sợ rằng với tính tình của người kia…”
Ô Mã Lý trầm mặc, trong lòng cũng tràn đầy lo lắng. Hôm nay Khắc Lôi Nhã tỏa hào quang rực rỡ. Nhưng lại khiến nàng đứng trên đầu sóng ngọn gió. Với tính tình cẩn thận mà tàn bạo của tên đặc sứ đó, hắn thà giết nhầm một ngàn còn hơn bỏ qua một. Khắc Lôi Nhã quả thật đang gặp nguy hiểm. Nếu như bị hắn tra ra được là gần đây Khắc Lôi Nhã mới trưởng thành như bây giờ, nhất định hắn sẽ nghĩ mọi biện pháp diệt trừ nàng.
“Dạ, thuộc hạ thề bảo vệ tiểu thư an toàn.” Nam tử đặt tay lên ngực, thề.
“Chúng ta đã có đề phòng, bọn họ không thể dễ dàng đắc thủ. Nhưng tuyệt đối không thể khinh thường. Còn nữa, Khắc Lôi Nhã hiện tại Ma Vũ Song Tu, đại sư Khắc Lý Phu…” Công Tước Cổ Đốn cau mày. Là một Ma Pháp Sư cấp cao nhất vậy mà đệ tử lại không chuyên tâm học ma pháp của hắn. Không biết hắn nghĩ thế nào đây? Trong lòng Cổ Đốn không yên ổn.
“Đại nhân không cần lo lắng. Tin tưởng là tiểu thư nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này.” Ô Mã Lý an ủi Công Tước Cổ Đốn. Hắn có lòng tin Khắc Lôi Nhã nhất định sẽ làm tốt.
“Ừ, vậy cũng được. Không có chuyện gì nữa thì các ngươi lui đi.” Cổ Đốn nhẹ nhàng khoát tay cho mọi người lui ra.
………………………………………
“Khắc Lôi Nhã, có người đến.” thanh âm Ngõa Nhĩ Đa chợt nhẹ nhàng vang lên trong đầu nàng. Tiếng động ngoài cửa rất nhỏ, rất bất thường. Tuyệt đối không phải là của người hầu hay tên kỵ sĩ đầu gỗ kia. Mà Ô Mã Lý thì có thói quen nhảy từ cửa sổ vào. Vậy là ai?
Khắc Lôi Nhã không nói gì. Nàng dĩ nhiên đã sớm phát hiện tiếng động ngoài cửa. Tẫn Diêm không có hành động gì tức là người này hắn biết. Hơn nữa người này không có ý định làm gì bất lợi với nàng.
Trong phòng yên tĩnh, ánh trăng bàng bạc chiếu vào từ cửa sổ.
Người ngoài cửa bất động, cứ lẳng lặng đứng đó.
Thật lâu sau, từ khe cửa nhẹ nhàng bay tới một câu nói: “Cám ơn. Cám ơn ngươi hôm nay đã cứu ta.”
Ngay sau đó, tiếng bước chân như đang chạy trốn vang lên.
Thanh âm này, là Lạp Tây Á.
“Cô nàng này cũng biết nói cám ơn à!” Ngõa Nhĩ Đa oa oa gào to như phát hiện vùng đất mới trong đầu Khắc Lôi Nhã “Phải biết là khi nàng đi đường lỗ mũi đều hướng lên trời đấy!”
“Ngủ.” Khắc Lôi Nhã ngáp một cái, xoay người ngủ thϊế͙p͙ đi.
Ngõa Nhĩ Đa im lặng, không biết đang nghĩ gì.
………………………………
Trong thần điện Quang Minh.
Trong phòng một căn phòng âm u.
Một Chiêm Tinh Sư tóc màu xanh lá cây, ánh mắt quỷ dị cau mày nhìn Thủy Tinh Cầu trước mắt.
Người có mệnh nữ thần vẫn không thể tìm ra.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, không tìm ra mau một chút thì thật phiền toái.
Người kia đã thoát khỏi phạm vi lời tiên đoán…
Nữ thần sẽ tẩy sạch trần gian!!!