Khắc Lôi Nhã nhức đầu. Nha đầu đáng ghét kia chết thì chết, có quan hệ gì với mình đâu? Nhưng nếu Lạp Tây Á chết, mẫu thân dịu dàng sẽ đau lòng. Vừa nghĩ đến mẫu thân, trong lòng Khắc Lôi Nhã thấy ấm áp hẳn. Vì người, Khắc Lôi Nhã sẽ không để nha đầu đó chết.
Không ai phát hiện ra sát khí của thiếu niên tên Phong Dật Hiên đó. Hắn cười tươi như hoa, từ từ bước lên đài cao trong ánh mắt thù hận của học viên học viện Húc Nhật. Hắn bước đi như đang tản bộ, vô cùng nhàn nhã. Hơi thở lười biếng làm cho người ta không cách nào phát hiện sát khí của hắn.
Phong Dật Hiên tạo cho người ta cảm giác hoàn toàn khác với Lạp Tây Á. Nếu như thiếu niên này là mãnh thú ẩn dưới nụ cười dịu dàng thì Lạp Tây Á chính là con cừu nhỏ.
“Tiểu thư Lạp Tây Á, rất vinh hạnh được gặp lại.” Phong Dật Hiên khẽ khom người ưu nhã hành lễ. Nụ cười mỉm của hắn khiến Lạp Tây Á chói mắt. Đồng bọn của thiếu niên này thiếu chút nữa giết chết học trưởng. Thật đáng ghét! Đáng hận! Thù này nhất định phải thanh toán! Lần trước là bởi vì đối phương có sơ hở mới có thể thắng. Nhưng lần này thì khác. Khoảng thời gian này mình không ngừng tu tập nâng cao năng lực bản thân. Lần này nhất định phải dùng thực lực hung hăng đánh bại đối phương.
“Ít nói lời vô nghĩa đi!” Lạp Tây Á hừ lạnh một tiếng. Nàng lập tức niệm lên câu thần chú ngắn gọn. Vô số tia chớp nhỏ bổ về phía Phong Dật Hiên. Dĩ nhiên nàng hiểu cách này không tổn thương được hắn. Nàng chỉ đang đánh lạc hướng hắn để tranh thủ thời gian niệm lên câu thần chú có uy lực cực lớn.
Trên mặt Phong Dật Hiên hiện lên tia khinh thường. Hắn cười lạnh, tay vung lên nhè nhẹ. Một đạo ánh sáng hiện ra, đánh nát toàn bộ tia chớp của Lạp Tây Á.
Khắc Lôi Nhã cau mày. Tài năng lơ đãng bộc lộ ra của Phong Dật Hiên khiến nàng nảy sinh cảnh giác. Hắn là Ma Pháp Sư hệ Băng. Thực lực của hắn vượt xa Lạp Tây Á.
“Ơ, muội muội kiêu ngạo kia của ngươi xui xẻo rồi. Cấp độ của hai người này chênh lệch thật lớn.” thanh âm bỉ ổi của Ngõa Nhĩ Đa vang lên trong đầu Khắc Lôi Nhã. Sau này có rất nhiều việc đã chứng minh nhãn lực của hắn sắc bén khiến cho người ta chán ghét.
“Sao ngươi thấy được?” Khắc Lôi Nhã trao đổi với Ngõa Nhĩ Đa bằng tinh thần.
“Hơi thở trên người hắn tương tự ta.” Ngõa Nhĩ Đa cười hắc hắc “Đừng hiểu lầm. Hắn không phải Pháp Sư Hắc Ám. Ta muốn nói hắn có tâm trí giống ta.”
“Âm hiểm, xảo trá, thích núp trong bóng tối như nữ nhân, thích tính kế, giết người mà còn mỉm cười.” Khắc Lôi Nhã lạnh giọng nói. Người kia không đơn giản là một Ma Pháp Sư. Hơi thở sâu kín của hắn chỉ thích khách mới có. Không có gì đáng sợ hơn một thích khách tinh thông ma pháp. Thích khách không thể giao chiến chính diện với Ma Pháp Sư hoặc chiến sĩ, như vậy chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Nhưng thích khách có thể trong lúc Ma Pháp Sư suy nghĩ mà lặng yên không tiếng động cướp đi tính mạng đối phương. Thích khách và Ma Pháp Sư, thật là thiếu niên đáng sợ.
Ngõa Nhĩ Đa giựt giựt khóe miệng. Mặc dù là sự thật nhưng sao nói ra từ miệng tiểu ác ma này lại khó nghe thế.
“Cho nên, ta cảm thấy thực lực của hắn mới có thể thi triển một chút ma pháp. Ta đoán hắn sẽ ám toán muội muội ngươi.” Ngõa Nhĩ Đa nháy mắt.
Cứu hay không?
“Cuồng Phong! Thiên Vân! Sấm sét! Hãy tuân theo khế ước cổ đại, tới bên cạnh ta! – Thiên Lôi tới!” câu thần chú của Lạp Tây Á chuẩn bị kết thúc. Pháp thuật này mà bổ xuống người thì không dễ chịu gì. Nếu là người bình thường hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Lá chắn ma pháp cũng không thể ngăn cản được công kích như vậy. Rất nhiều Ma Pháp Sư kinh hãi, thầm nghĩ nếu là mình sao có thể ngăn cản được một kích kinh khủng này.
Tiếng sấm ầm ầm vang lên, sắc mặt mọi người thay đổi. Viện trưởng học viện Húc Nhật vui mừng gật đầu một cái. Tốc độ trưởng thành của Lạp Tây Á thật đáng hài lòng. Đặc sứ trên đài cao híp mắt nhìn nàng, không lộ vẻ mặt gì. Tuy người thiếu nữ này rất mạnh nhưng không đủ để tạo thành uy hϊế͙p͙ với bọn hắn. Nếu không tính mạng nàng sẽ không giữ được tới bây giờ. Khắc Lý Phu ngáp một cái, nhàm chán đem ánh mắt liếc về váy của thị nữ sau lưng.
Gió lớn, mây đen giăng đầy, tiếng sấm vang rền. Trên đài cao tối sầm lại.
Phong Dật Hiên vẫn nhàn nhã. Hắn ưu nhã đứng đó, đợi Lạp Tây Á đọc xong câu thần chú.
Khắc Lôi Nhã nhìn ánh sáng đang mờ đi trên đài cao, lòng trầm xuống. Phần lớn người không thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra dưới tình huống này. Nhưng Khắc Lôi Nhã có thể cảm nhận được Phong Dật Hiên nở nụ cười lạnh lùng nhàn nhạt.
Đó là nụ cười của tử thần!
Ngón tay hắn khẽ động, một viên băng nhũ nho nhỏ xuất hiện. Hắn chỉ thả ra một lá chắn bằng băng tượng trưng để chống lại tiếng nổ sắp phủ xuống đầu mình. Tiếp đó hắn cũng bắt đầu đọc câu thần chú. Trước mặt hắn xuất hiện băng nhũ lớn nhỏ khác nhau, chuẩn bị phản kích. Giấu giữa ngón tay là một cái dùi nhỏ bằng băng sắc bén. Trên đó mang theo một chút hơi thở kỳ dị khiến cho Khắc Lôi Nhã hoang mang.
Nàng có thể thấy được thiếu niên ác độc này muốn làm gì. Hắn muốn đón lấy một kích này của Lạp Tây Á rồi phản kích lại bằng băng nhũ dày đặc. Nhưng trong lúc đó sẽ lặng lẽ bắn cái dùi nhỏ bằng băng vào ngực nàng. Mặc dù đã có lá chắn hình tam giác của Khắc Lý Phu, nhưng Khắc Lôi Nhã không dám đảm bảo hắn có thể phá vỡ nó hay không.
Trong điện quang hỏa thạch, hai người cùng phát động công kích.
Khắc Lôi Nhã thấy cái dùi nhỏ trong tay Phong Dật Hiên bay ra ngay sau một băng nhũ khổng lồ, nhắm thẳng vào ngực Lạp Tây Á. Nàng có thể ngăn băng nhũ khổng lồ kia nhưng lại không thể phát hiện ra cái dùi nhỏ kỳ dị đó.
Sấm dậy, băng động, Phong Dật Hiên mỉm cười như gió xuân.
Ánh mắt Khắc Lôi Nhã thâm thúy, con ngươi đột nhiên mở lớn.