Tài Năng Tuyệt Sắc

Quyển 1 - Chương 132: Tư Không Lâm xấu xa (tiếp theo)

Khắc Lôi Nhã đã mơ hồ và Phong Dật Hiên uống thuốc xong thì cảm thấy có một dòng nước mát nhanh chóng chạy khắp toàn thân. Vết thương trên người cầm máu bằng tốc độ mắt thường không nhìn thấy được. Họ đã hết choáng váng, bước chân cũng vững vàng hơn.


Khắc Lôi Nhã thầm than sợ hãi về hiệu quả của viên thuốc Tư Không Lâm cho. Nàng nhớ tới lúc vừa tới Phong Đảo, thuốc của Phong Lão cho cũng là do Tư Không Lâm luyện chế ra. Rốt cuộc thì người này có thực lực như thế nào?


“Khắc Lôi Nhã, đây là đâu?” Phong Dật Hiên nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là hẻm núi, mà tòa nhà hoa lệ kia lại được xây ở chỗ sâu nhất.
“Buông tay ta ra đã!” Khắc Lôi Nhã nói.


Phong Dật Hiên cường ngượng ngùng, buông tay Khắc Lôi Nhã ra, trong lòng tràn đầy không muốn. Hắn còn tưởng rằng nàng vừa lấy lại tinh thần thì sẽ không nhớ chuyện này. Aiz ~~~


“Không biết. Chắc đây là chỗ ẩn cư giống Phong Lão thôi.” Khắc Lôi Nhã ngắm nhìn bốn phía. Xung quanh xanh ngắt, đẹp không sao tả xiết. Có điều khác với Phong Lão là tòa nhà của Tư Không Lâm rất hoa lệ. Có thể thấy được cá tính của hai người hoàn toàn khác nhau.


“Vào đi.” Giọng nói lạnh nhạt của Tư Không Lâm nhẹ nhàng bay ra từ cửa chính. Khắc Lôi Nhã bước vào, Phong Dật Hiên theo sát phía sau.
Hai người vừa bước vào thì liền thấy một màn hương diễm!


Một cô gái tóc vàng ăn mặc hở hang. Cái váy cực ngắn để lộ đôi chân thon dài trắng như tuyết, lộ vai lộ lưng. Làn da trắng nõn khiến người ta nhìn hoa cả mắt. Dung nhan vô cùng tuyệt mỹ của cô khiến người ta rung động. Lúc này nàng ta đang rót trà cho Tư Không Lâm, sau đó đi ra phía sau lưng ông, xoa bóp vai cho ông. Giọng nói nũng nịu khiến người ta thần hồn điên đảo “Chủ nhân, sao vừa nãy người lại ra ngoài thế?”


Ông già háo sắc bỉ ổi này là chủ nhân? Phong Dật Hiên và Khắc Lôi Nhã hóa đá. Cảnh tượng trước mắt này là sao?
Ông già biến thái Tư Không Lâm này nuôi một mỹ nữ vô cùng quyến rũ? Lại còn chơi trò chơi chủ - tớ?


Phong Dật Hiên lạnh đến mức buồn nôn. Khắc Lôi Nhã sợ run cả người. Chợt, nàng bị màu mắt của mỹ nữ kia thu hút. Đôi mắt màu vàng!
Mỹ nữ tuyệt thế đó có đôi mắt màu vàng!


Khắc Lôi Nhã nhớ tới lời Kim Liên từng nói. Tu luyện Liên Hoa Bảo Giám, đột phá điều quan trọng thứ hai thì sẽ tạo ra Kim Liên và sẽ có Thiên Kiếp. Bí pháp này là do Tư Không Lâm sáng tạo ra. Vậy thì mỹ nữ tuyệt thế này chính là do Tư Không Lâm tạo ra sao?


Khắc Lôi Nhã đột nhiên cảm thấy thế giới này thật điên đảo.
“Lại đây, ngồi xuống.” Tư Không Lâm uống một ngụm trà, hờ hững nói với Khắc Lôi Nhã. Trong mắt ông không có Phong Dật Hiên mà chỉ thấy Khắc Lôi Nhã.
Khắc Lôi Nhã nghe lời ngồi xuống, Phong Dật Hiên cũng ngồi xuống.


“Ngươi bắt đầu luyện Liên Hoa Bảo Giám từ lúc nào?” Tư Không Lâm hỏi không chút để ý. 
Khắc Lôi Nhã tính toán thời gian một chút rồi nói cho Tư Không Lâm.
Trong đôi mắt chưa từng gợn sóng của Tư Không Lâm nổi lên một gợn sóng rất khó nhận ra.


“Ừ, không tệ.” Tư Không Lâm đặt chén trà xuống, nói một câu khiến Khắc Lôi Nhã không thể hiểu được.


Mỹ nữ tuyệt thế kia nhìn thấy dáng vẻ nghi ngờ của Khắc Lôi Nhã thì cười khúc khích, nói bằng giọng nũng nịu “Ngươi đã vượt qua kiểm tra. Chủ nhân sẽ không giết ngươi. Chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà ngươi đã đột phá tầng thứ mười, chủ nhân không giết ngươi được đâu.”


Tư Không Lâm híp mắt nhìn Khắc Lôi Nhã: “Có thể đọc hiểu chữ viết của ta, chỉ có hai trường hợp. Một là ngươi cũng tới từ thế giới kia. Hai là trong gia tộc ngươi vẫn lưu truyền loại chữ này từ xưa đến nay. Có điều, ngươi là trường hợp nào ta không quan tâm. Vấn đề bây giờ là ngươi đã học xong Liên Hoa Bảo Giám của ta, hơn nữa còn là người có tiềm lực lớn nhất.”


“Trước kia trong đám phế vật đó cũng có người học được Liên Hoa Bảo Giám của chủ nhân nhưng tư chất ngu ngốc, sẽ bôi nhọ tuyệt học của chủ nhân, cho nên ta đã giết hết rồi.” Mỹ nữ tóc vàng nói lời hời hợt, như thể đó là chuyện đương nhiên.


Lòng Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiên càng thêm kinh ngạc. Đây là kiểu suy nghĩ gì vậy?
“Cho nên?” Mặt Khắc Lôi Nhã không đổi sắc, hỏi.
“Cho nên phải nói rằng ngươi rất may mắn. Chủ nhân đã nhận ngươi là truyền nhân của Liên Hoa Bảo Giám!” Mỹ nữ mắt vàng cười ha ha.


“Ngươi có thể đi được rồi. Chờ ngươi đột phá tầng thứ mười hai ta sẽ tới tìm ngươi để truyền thụ bí pháp sau đó cho ngươi.” Tư Không Lâm khí định thần nhàn, hờ hững nói. Cứ vậy à?
Không còn gì nữa?


Khắc Lôi Nhã nhìn Tư Không Lâm và mỹ nữ tuyệt thế kia, mặt tràn đầy không hiểu. Đột nhiên xuất hiện cứu mình về đây chỉ để nói mấy câu này thôi à?
“Có điều, đây là đâu? Chúng con có thể trở về bằng cách nào?” Khắc Lôi Nhã hỏi vấn đề mấu chốt.


Trên tay Tư Không Lâm xuất hiện một quyển trục. Ông ném cho Khắc Lôi Nhã. Nàng đưa tay ra đón, định thần nhìn lại thì thấy đó là quyển trục có thể truyền tống được nhiều người.
“Đi đi. Nhân lúc tâm tình chủ nhân của ta đang tốt mà đi đi.” Mỹ nữ mắt vàng lắc lắc vòng eo, cười hì hì.


Khắc Lôi Nhã không nói gì nữa, kéo Phong Dật Hiên qua, xé quyển trục. Một đạo ánh sáng trắng lướt qua, Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiên biến mất ngay tại chỗ.


“Chủ nhân, cuối cùng thì cũng tìm được người có thể tạo ra Kim Liên rồi. Ta có bạn rồi, hì hì.” Trong đôi mắt của mỹ nữ hiện lên sự hưng phấn.


“Phải đợi nó đột phá tầng thứ mười hai đã. Nếu không được thì ta sẽ giết nó rồi tìm truyền nhân khác.” Tư Không Lâm không chút để ý mà nói ra quyết định của mình.


“A, chủ nhân, nếu đúng thế thì thật đáng tiếc. Đợi nhiều năm mới có một thiên tài như vậy xuất hiện.” Mỹ nữ thở dài.


Tư Không Lâm không nói gì. Trong đôi mắt như chim ưng bắn ra ánh sáng nghiêm túc. Tim của ông đến bây giờ vẫn chưa đập bình thường. Đợi nhiều năm như thế mới có thiên tài như thế. Ông hiểu rõ hơn ai hết rằng nhất định thiếu nữ này sẽ đột phá tầng thứ mười hai. Cuối cùng ông đã tìm được truyền nhân rồi.


Khi Khắc Lôi Nhã và Phong Dật Hiên xuất hiện lại, hai người cùng quan sát xung quanh.
“Đây chẳng phải là khu vực thành Phong Hoa sao?” Khắc Lôi Nhã liếc mắt một cái liền nhận ra nơi này.


“A, đúng rồi.” Phong Dật Hiên gật đầu. Chỗ này hắn đã tới rất nhiều lần nên cũng nhớ. Hai người liếc nhìn nhau thì thấy quần áo trên người bị tổn hại không ít, vết máu loang lổ, giống y như sói hoang.
“Chúng ta tìm chỗ cùng tắm rửa trước đi.” Phong Dật Hiên nhíu mày, nói một cách bỉ ổi.


“Huynh có quyển trục nào để về nhà không? Địa điểm là mật thất ở nhà huynh. Mẹ huynh từng dẫn ta về đó.” Khắc Lôi Nhã không hề tức giận với lời nói đầy ám muội của Phong Dật Hiên mà lại nghiêm túc khác thường mà hỏi.


“Có, có.” Phong Dật Hiên vội vàng lấy ra từ trong chiếc nhẫn không gian ra một quyển trục. Những quyển trục này đều vô cùng quý giá. Chúng do Phong Lão tốn không ít tinh lực mà làm ra. Chỉ có mẹ hắn là không coi ra gì. Quyển trục trong tay hắn chỉ có thể truyền tống một người.


“A, làm thế này đi. Ngươi nắm chặt quyển trục nha, dù chuyện gì xảy ra cũng không được buông ra.” Khắc Lôi Nhã nhìn quyển trục trong tay Phong Dật Hiên, nghiêm túc mà nặng nề nói.


“Ừ.” Phong Dật Hiên không hiểu Khắc Lôi Nhã muốn làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, cầm lấy quyển trục. Rất ít khi thấy dáng vẻ căng thẳng như thế này của Khắc Lôi Nhã nên Phong Dật Hiên nói gì nghe nấy.


“Cho ta xem mu bàn tay phải và móng tay trái của ngươi.” Khắc Lôi Nhã cúi đầu nhìn tay Phong Dật Hiên, nói tiếp.
“Được.” Phong Dật Hiên không hề nghĩ ngợi gì mà ngoan ngoãn đưa hai tay ra cho nàng xem, trong tay vẫn nắm quyển trục truyền tống.
“Roạt.” Quyển trục bị xé ra.


Một luồng ánh sáng trắng thoáng qua, Phong Dật Hiên còn chưa kịp kêu thành tiếng thì bóng dáng đã biến mất ngay tại chỗ, truyền tống về Phong gia.


“Thật là cậu bé đơn thuần đáng yêu.” Khắc Lôi Nhã xấu xa nhún vai, giọng nói vô cùng bình tĩnh. Trong lòng nàng có tính toán riêng. Lần này, Phong Dật Hiên trải qua kiếp nạn cùng nàng, lại đột phá tầng thứ mười một của Thiên Cương Phong Lệ, nên về nhà và nói với Phong Lão một tiếng. Nhưng Khắc Lôi Nhã biết nếu nàng nói với Phong Dật Hiên thì nhất định hắn sẽ không chịu mà khăng khăng đòi ở lại bên cạnh nàng. Cho nên nàng không thể làm gì khác là lừa hắn trở về.


“Hì hì...” Tiếng cười không thể nén được nên bật ra.


Khắc Lôi Nhã khẽ chau mày, xoay người nhìn về phía xa. Ở đó có một người đàn ông áo trắng đang nhìn về bên này. Xa như thế nhưng hai người vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt và nhất cử nhất động của nhau. Khắc Lôi Nhã kinh ngạc. Vừa rồi vì lừa Phong Dật Hiên nên nàng không phát hiện được người đàn ông kia. Bây giờ tập trung tư tưởng mới cảm nhận được sự tồn tại của hắn. Thực lực của người này không tầm thường. Thật sơ suất. Nếu là kẻ địch thì thật nguy hiểm.


Hiển nhiên là người nọ nghe được rằng Khắc Lôi Nhã lừa Phong Dật Hiên nên mới không nhịn được mà cười thành tiếng.


Khắc Lôi Nhã không cảm nhận được sát khí nên biết người đó không có ác ý. Khắc Lôi Nhã xoay người rời đi. Bây giờ nàng muốn tìm nơi thoải mái mà tắm rửa thay quần áo. Quần áo trên người bị máu thấm ướt, dính vào người vô cùng khó chịu. Phải về nhà một chuyến. Thần điện Quang Minh thật đáng ghét, cứ níu lấy người ta không buông.


“Đợi đã nào Khắc Lôi Nhã!” Ngay lúc Khắc Lôi Nhã chuẩn bị rời đi thì sau lưng truyền đến tiếng gọi. Chính là người đàn ông vừa mới cười.


Khắc Lôi Nhã quay lại nhìn người đàn ông đang bay nhanh tới, trong lòng tràn đầy nghi ngờ. Mình rất khẳng định là không biết người này, sao hắn lại biết tên mình?
Người nọ chạy tới trước mặt Khắc Lôi Nhã rất nhanh. Chính là Tạp Đạt Nhĩ ngày đó!


Khắc Lôi Nhã quan sát người đàn ông trước mắt. Trên khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi lộ ra sự bướng bỉnh. Ánh mắt hắn trầm ổn không giống với tuổi của mình. Hắn mặc áo trắng khiến Khắc Lôi Nhã thấy hơi quen quen.


“Ta không biết ngươi.” Khắc Lôi Nhã nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, lạnh lùng nói.


“Nhưng ta biết ngươi.” Tạp Đạt Nhĩ mỉm cười nhìn thiếu nữ trước mắt. Mặc dù khắp người nàng loang lổ vết máu nhưng dung nhan và đôi mắt màu xanh lục vẫn xinh đẹp. Tạp Đạt Nhĩ liếc mắt một cái liền nhận ra nàng chính là thiếu nữ hào quang vạn trượng trong thủy tinh ký ức. Không ngờ lại có thể gặp nàng ở đây. Càng không ngờ nàng lại là người thú vị như thế. Lại có thể lừa người khác bằng cách đơn giản như vậy...