Tài Năng Tuyệt Sắc

Quyển 1 - Chương 1-3: Đại tiểu thư háo sắc

“Nam Hy, chờ ta a.” Một thiếu nữ có mái tóc vàng xinh đẹp đang cầm váy, giọng nói nũng nịu. Giọng nói này cơ hồ có thể khiến cho người ta nổi cả da gà. Nàng vội vàng chạy lên phía trước. Đuổi theo một nam nhân đang nhanh chóng rời đi. Nam nhân trước mặt có vóc dáng thon dài, mái tóc màu nâu phiêu dật, lay động lòng người, nhưng hắn cũng không có ý tứ dừng bước hay quay đầu lại. Dứt khoát như vậy, mà thiếu nữ ở phía sau vẫn nhanh chóng đuổi theo.


Thiếu nữ xinh đẹp thấy thế, thì thấy gấp gáp hơn, bước chân càng vội vàng hơn. Phía sau nàng là một nam nhân mặc áo đen rất tuấn tú. Bước chân của nam nhân này vững vàng, hơi thở kín đáo, bên hông có một thanh bội kiếm, hắn không có biểu lộ gì cứ như vậy mà đi theo thiếu nữ kia. Cả người lại toả ra một loại cảm giác  lạnh lẽo cách xa người ngàn dặm.


"Tẫn Diêm, mau giúp ta ngăn nhị hoàng tử điện hạ! Nhanh lên một chút! Điện hạ sắp đi rồi!” Thiếu nữ xinh đẹp dừng bước lại, cực kỳ tức giận chạy đến chỗ tên nam nhân kia dậm chân nói “Ngươi chết rồi sao? Không thấy à? 


“Tiểu thư, trách nhiệm của ta là bảo nệ cho người an toàn.” Nam tử anh tuấn, trẻ tuổi kia không kiêu ngạo, không siểm nịnh, nhàn nhạt nói một câu. Đáy mắt hắn hiện lên sự chán ghét, khinh thường nhưng thiếu nữ xinh đẹp kia cũng không nhìn ra. Ngụ ý của hắn cũng rất rõ ràng, ta chỉ phụ trách bảo vệ nàng an toàn, cũng không có nhiệm vụ phải giúp nàng đuổi theo nam nhân.


"Ngươi!!!" Sắc mặt của thiếu nữ xinh đẹp bỗng trở nên tức giận, hung hăng dậm chân một cái rồi bỏ lại một lời nói tàn nhẫn:


“Ngươi lại dám cãi lời của ta! Ngươi chờ đó, ta sẽ nói với gia gia. Ngươi làm kỵ sĩ của ta lại có thái độ kiêu ngạo như vậy!” Vừa dứt lời, thiếu nữ xinh đẹp liền vội vàng xách váy đuổi theo nhị hoàng tử.


Tẫn Diêm không nói một lời, lạnh lùng đi theo. Trò cười này vẫn xảy ra thường xuyên, vị đại tiểu thư háo sắc này thấy mỹ nam thì giống như ong mật nhìn thấy hoa tươi, nhất định sẽ đuổi theo, kêu gọi không ngừng. Khiến cho những mỹ nam kia đúng là khổ không thể tả. Nhị hoàng tử điện hạ cũng bị làm phiền vài lần. Lần này đến phủ công tước gặp phải đại tiểu thư, thật đúng là bất hạnh. Tẫn Diêm nhìn gương mặt hoảng hốt của nhị hoàng tử phía trước, đáy mắt hiện lên một tia đồng tình.


Nhị hoàng tử chạy thật nhanh ra cửa, ngồi lên xe ngựa liền vội vàng kêu phu xe hồi cung. Phu xe có chút nóng nảy, buồn bực nhìn nhị hoàng tử, lại ngẩng đầu lên liền hìn thấy một thiếu nữ tóc vàng đang đuổi theo, lập tức hiểu rõ. Thì ra là Đại tiểu thư háo sắc nhà Hy Nhĩ. Mặc dù đại tiểu thư háo sắc này ở nhà không được sủng ái, nhưng dù sao cũng là cháu gái của Hy Nhĩ công tước đại nhân. Phu xe đương nhiên hiểu nhị hoàng tử ngại vì tình cảm giữa ngài và công tước đại nhân, không muốn vị đại tiểu thư háo sắc này mất thể diện, cũng không đối với nàng quá mức cứng rắn. Phu xe chợt kéo roi ngựa, xe ngựa bay nhanh rời đi. Thiếu nữ xinh đẹp vừa thở gấp đuổi tới đại môn, nhìn xe ngựa đang rời đi, khuôn mặt đỏ bừng tức giận, cả người khẽ run. Nhìn thấy bên cạnh người hầu đúng lúc dắt một con ngựa đến đây, liền đoạt lấy dây cương, xoay người ngồi lên ngựa rồi kéo dây cương đuổi theo.


"Tiểu thư!" Sắc mặt Tẫn Diêm đột nhiên biến hoá. Đại tiểu thư háo sắc này thật bốc đồng, chẳng lẽ nàng quên nàng căn bản cũng không biết cởi ngựa sao? Vì đuổi theo nam nhân lại có thể kích động như vậy? Tẫn Diêm hừ lạnh một tiếng, trong lòng khinh thường, nhưng lại không thể không để ý đến sự an toàn của nàng liền chuẩn bị đuổi theo. Trước cửa không có ngựa, bóng dáng của đại tiểu thư cũng càng ngày càng xa.


Một đám người hầu ở trước cửa thì ngây ngốc nhìn một màn này không cách nào phục hồi lại tinh thần. Ai cũng không ngờ, cái đại tiểu thư háo sắc vô dụng kia, vì đuổi theo nam nhân lại bộc phát tiềm lực lớn như vậy.  Là người Hy Nhĩ gia, vị đại tiểu thư này quả thật không xứng với danh hiệu Hy Nhĩ. Không biết cưỡi ngựa, chán ghét đi học, tóm lại, nàng chính là vô học. Đây cũng là nguyên nhân khiến Công tước không yêu thích nàng.


Tẫn Diêm khẽ cau mày, hắn phải dùng đấu khí đuổi theo. Vậy mà, một khắc sau, vị đại tiểu thư háo sắc đã bị ngựa quăng xuống. Trong tiếng kêu sợ hãi, thân thể nhỏ nhắn cứ như vậy mà rơi xuống đất. Mà xe của nhị hoàng tử điện hạ sớm đã đi xa.


Tẫn Diêm cau mày, nhanh chóng đuổi về phía trước, đi đến bên cạnh đại tiểu thư. Nhìn nàng đã hôn mê, Tẫn Diêm nhíu chặt mày lại. Lần này, chính hắn thất trách. Thế nào cũng không nghĩ đến đại tiểu thư lại có thể hành động thiếu suy nghĩ như vậy.


Khi đại tiểu thư được đưa về phủ, trong phủ liền náo loạn một hồi. Gia gia đại tiểu thư–Công tước Hy gia không có ở nhà, ngày cả phụ thân của nàng cũng không có ở nhà. Chỉ còn lại mẫu thân của nàng mà thôi.


Trong phòng ngủ tráng lệ, bốn cột trụ trên giường được khảm mạ vàng rất xa hoa, phô trương, được trải một bộ chăn gối mềm mại. Đại tiểu thư với khuôn mặt tái nhợt vẫn còn hôn mê ở trên giường. Bên cạnh nàng là một nữ nhân tóc vàng đang lo lắng nhìn người trên giường. Người này cùng người trên giường có dung mạo tương tự nhau, vừa nhìn liền hiểu rõ, đây chính là mẫu thân của đại tiểu thư- Khải Sắt Lâm. Nhưng so với đại tiểu thư háo sắc này thật khác biệt, nàng là một nữ nhân xinh đẹp, hiền thục. Giờ phút này, nàng đang lo lắng cho vị thiếu nữ trên giường, trong lòng hiện lên một chút bất đắc dĩ. Nữ nhi này, phụ thân nàng, gia gia nàng ngay cả huynh trưởng của nàng cũng không thích nàng lắm. Nguyên nhân là do tính tình của nàng. Cũng không biết đứa bé này tính tình giống ai.


Đại phu nhanh chóng chạy tới, cẩn thận kiểm tra một hồi liền đưa ra kết luận, đại tiểu thư bị thương nhẹ. Chỉ cần đợi nàng tỉnh lại là được. 
"Phu nhân, là thuộc hạ thất trách khiến tiểu thư đã gặp phải chuyện như vậy." Tẫn Diêm cúi đầu đứng ở một bên trầm giọng xin tội "Xin phu nhân trách phạt."


“Không cần, Tẫn Diêm” Khải Sắt Lâm mỉm cười lắc đầu, trong lời nói có chút bất đắc dĩ “Tính tình của đứa nhỏ này, ta cũng biết. Không liên quan đến ngươi, lui xuống đi.”
Tẫn Diêm do dự, sau đó vẫn cúi đầu lui xuống. Chỉ còn lại một mình Khải Sắt Lâm canh giữ bên giường.


Gần tối, thiếu nữ trên giường rốt cuộc chậm rãi giật giật ngón tay, hình như sắp tỉnh lại rồi.
“Khắc Lôi Nhã! “- Khải Sắt Lâm bên cạnh vui mừng lên tiếng. Nhanh chóng nắm tay tay của người nằm trên giường, gọi tên nàng.
Thiếu nữ trên giường chậm rãi mở mắt, không nói gì.


“Nhã nhi, con làm sao vậy? Để cho mẹ xem một chút.” Khải Sắt Lâm vui mừng đỡ thiếu nữ trên giường ngồi dậy, vội vàng hỏi.


Vậy mà người trên giường vẫn như cũ không nói gì. Khải Sắt Lâm ôm lấy người trên giường, giọng nói có chút nức nở. Khắc Lôi Nhã, đứa bé bảo bối của nàng, ngay cả gia gia, phụ thân thậm chí cả huynh trưởng khi trở về cũng không có sang đây thăm nàng. Đối xử bất công như vậy, khiến cho lòng người thật chua xót.


Thiếu nữ tóc vàng trên giường mở mắt ra, lạnh lùng nhìn xung quanh, trong mắt loé lên một tia mê mang cùng nghi ngờ. Nhưng lập tức biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng sâu xa.
“Nhã nhi, hiện tại cảm thấy như thế nào? Đầu choáng váng sao? Có đói bụng không?”


- Khải Sát Lâm kìm nén nước mắt, ân cần hỏi.
Thiếu nữ nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mặt nàng, trong phút chốc liền sáng tỏ. Nàng nhẹ nhàng nói:
“Ân, có chút đói.”


“Được rồi. Nhã nhi, chờ một chút, mẫu thân đi kêu người mang thức ăn lên.” Khải Sắt Lâm vui mừng đứng dậy, đột nhiên nàng lảo đảo một chút, có lẽ là do ngồi quá lâu. Khuỷu tay nàng bỗng nhiên có một cỗ sức lực nâng lên, không ngã xuống được. Khải Sắt Lâm quay đầu lại, liền nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Khắc Lôi Nhã. Là Nhã nhi đỡ nàng? Trong lòng Khải Sắt Lâm chợt lóe lên một ý nghĩ nhưng cũng không nghĩ nhiều mà vội vàng đi ra cửa kêu gọi nha hoàn bên ngoài.


Trên giường, thiếu nữ chậm rãi quay đầu, nhìn khung cảnh xa lạ, khẽ chớp mắt, trong mắt một mảnh lạnh lùng. Khóe miệng gợi lên một chút nhưng cũng không dễ dàng phát giác độ cong, cũng là rất lạnh lùng.


Xem ra, mình thật đã chết rồi, mà linh hồn, hình như xuyên qua đến một thế giới hoàn toàn xa lạ. Lại nhìn những món đồ xa xỉ kia, nàng xuyên qua một gia đình khá giàu có nha.


Khắc Lôi Nhã. Đây chính là tên của chủ nhân thân thể này sao? Người trên giường ánh mắt lạnh lùng, lấy tay nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương. Đầu đau như muốn nứt ra, ý thức cùng trí nhớ trước kia bắt đầu dung hợp lại.


Càng dung hợp, biểu cảm thiếu nữ càng quái lạ. Vì trong trí nhớ, những thứ hữu dụng rất ít. Ngược lại toàn là hình ảnh mỹ nam. Toàn những thứ lộn xộn, không có một cái nào hữu dụng cả.  Điều duy nhất hữu dụng là địa vị gia tộc nàng ở quốc gia này hình như rất cao. 


Thiếu nữ khẽ chớp mắt, thở dài một hơi.
Khắc Lôi Nhã.Hy Nhĩ, thiếu nữ hơi cúi đầu, đây chính là tên của nàng sau này.