Nam Cung Lưu Vân cúi đầu, khuôn mặt bạch ngọc sáng như hồ nước, hắn mập mờ mà phủ nhiệt khí xuống tại mẫn cảm của nàng.
"Nam Cung Lưu Vân!" Tô Lạc đẩy hắn ra.
Nhưng lực tay Nam Cung Lưu Vân mạnh, cánh tay dài đem Tô Lạc giam cầm trong lòng ngực mình, tay chạm đến gương mặt phấn nộn Tô Lạc, ngón tay cái ôn nhu mà vuốt ve, xoa môi của nàng, như tô son môi, mềm mại mà cẩn thận vuốt ve theo khuân đôi môi của nàng.
Tô Lạc trợn to hai mắt, muốn kháng cự, lại phát hiện mình bị hắn cường thế rất bất lực.
Đột nhiên ——Cánh tay Nam Cung Lưu Vân nắm ót của nàng, ngang nhiên chiếm lấy cánh môi mềm mại của nàng.
Lưỡi của hắn, nóng mà mềm mại, lại như ẩn một lực cường đại, sắc bén mà tiến trong miệng nàng, chăm chú đuổi theo lưỡi của nàng.
Chăm chú mà bá đạo.
Hắn nhắm đôi mắt như mực nước sơn đen vong tình mà mút thỏa thích lấy tư vị ngọt ngào của nàng.
Nàng như trước phản kháng, mãnh liệt phản kháng.
Nhưng là tay của nàng bị hai tay của hắn vắt chéo lên trên, cái ót bị hắn cường lực ôm, toàn thân vô lực mà mềm yếu, không thể động đậy.
Nụ hôn này tràn ngập lửa nóng kích tình, đậm đặc tình ý mật ngọt.
Có lẽ thân thể bản năng phản ứng, hoặc là kỹ thuật của hắn đầy khá tốt, thời gian dần qua thân thể cứng ngắc của nàng mềm yếu xuống, có chút dung hợp trong sự cưỡng hiếp tùy ý của Nam Cung Lưu Vân.
Giờ khắc này, Tô Lạc trong đầu như một đường thẳng tắp.
Kiếp trước phản bội, tê tâm liệt phế đau đớn! Nàng cái gì đều không muốn, lý trí lại đi sai, thân thể của nàng bản năng nghe theo hắn.
Tựa hồ đã qua rất lâu sau đó! đôi môi cả hai tách ra, khóe miệng đưa theo một tia bạch sắc tơ bạc, cuồng dã mà gợi cảm.
Nam Cung Lưu Vân ánh mắt thủy chung tập trung nhìn Tô Lạc, trong đôi mắt hắn đẹp dịu dàng mê ly còn có còn sót lại kích tình.
Mặt Tô Lạc trắng nõn non không chút báo hiệu mà đỏ lên.
Nàng vô thức mà đẩy hắn ra, Nam Cung Lưu Vân lại bỗng nhiên tà ác cười.
Lần nữa, môi của hắn, như hồng mao mà xẹt qua gương mặt của nàng, vành tai của nàng, ánh mắt của nàng! Nam Cung Lưu Vân đôi môi như từng đoàn hỏa diễm, khắp nơi tùy ý nhen nhóm, hắn hôn ở đâu, lửa đốt đến đó.
Tô Lạc nhiệt độ thân thể gia tăng, tất cả đi đến toàn thân, Tô Lạc bỗng nhiên có loại cảm giác bị đốt cháy! Trí nhớ của kiếp trước ùn ùn kéo đến, phản bội trên vách núi mãi mãi khó quên được giống như thủy triều vọt tới! Tô Lạc trong nội tâm bỗng nhiên hiện lên một vòng kinh hoàng, trong vô thức, nàng mạnh mà dùng sức đem Nam Cung Lưu Vân đẩy đi ra ——Nam Cung Lưu Vân đắm chìm tại kích tình dục vọng, hoàn toàn không có đoán được Tô Lạc sẽ dùng đến cách thức ấy, không có chút phòng bị mà hắn ngã hướng về sau ——"Uỳnh ——" đột nhiên một thanh âm vang lên, Nam Cung Lưu Vân ót bị đụng trúng vật cứng rắn phía sau, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Bốn phía, bỗng nhiên rất yên tĩnh, trong không khí tràn ngập quỷ dị.
Nam Cung Lưu Vân sắc mặt phủ kín vẻ lo lắng, giống như yên lặng trước bão tố , đôi mắt như nước sơn đen âm lạnh có chút dọa người, gắt gao nhìn lại Tô Lạc, trên khuôn mặt tuấn mỹ ngưng kết một tầng dày đặc băng sương.
Tô Lạc ngây dại, nàng vô thức mà che cặp môi đỏ mọng, muốn cười lại không dám cười, xấu hổ lại dẫn theo một tia áy náy.
Nàng thế nào sẽ biết tên nam nhân cường thế bá đạo này lại yếu ớt như vậy, vừa đẩy liền ngã?"Cái kia! Ngươi còn ổn đó chứ?"Tô Lạc thấy hắn gắt gao nhìn mình chằm chằm, có chút đáy lòng sợ hãi, nàng yếu ớt hỏi.
Đáp lại nàng, là Nam Cung Lưu Vân trầm mặc, còn cả cặp mắt kia, huyền hàn mà hung tàn.
Có lẽ rất đau? Vừa rồi tiếng va chạm nặng đến dọa người.
Nam Cung Lưu Vân con mắt sâu u lãnh mà huyền hàn, âm trầm mà nhìn qua nàng: "Muốn thử không?".