Ta Và Hoàng Thượng... Cùng Phe

Chương 70: Trở về

Chuyển ngữ: Irisbo

***

Thương Lâm tỉnh lại trong tiếng tranh chấp.

Bên tai là một giọng nữ rất quen thuộc, không giấu nổi sự lo lắng. “…Không được, tôi chờ không nổi nữa rồi. Tôi phải gọi điện thoại báo cho bác gái, anh cũng lo mà liên lạc với người nhà bạn anh đi. Nếu không có chuyện gì thì biết phải làm sao.”

“Bác sĩ đã nói là không có chuyện gì lớn, cô gọi điện thoại làm cái gì? Mẹ của Thương Lâm mắc bệnh tim không phải cô không biết, nếu làm bà ấy hoảng sợ cô chịu trách nhiệm được sao?”

“Mẹ của Thương Lâm bệnh tim, không lẽ mẹ của bạn anh cũng có bệnh tim sao? Sao anh có thể không liên lạc với bọn họ! Anh yên tâm, chờ sau khi bọn họ đến đây tôi sẽ nói thật mọi chuyện, sự việc lần này đều là lỗi của tôi, không liên quan tới anh!”

“Cô muốn gọi cho người nào vậy! Mẹ của Dịch Dương đã mất từ mấy năm trước, cô bảo tôi phải liên lạc với bà ấy thế nào?”

Dịch Dương.

Hai chữ này giống như một gáo nước lạnh, hất vào mặt Thương Lâm khiến cô từ trong cõi mộng hỗn loạn tỉnh dậy.

Bốn bề một màu trắng xóa. Trần nhà màu trắng, mặt tường cũng màu trắng, hơn nữa bức màn với dụng cụ điện tử ở đầu giường màu xanh lá, khiến người ta liếc mắt một cái là có thể đoán ra đây là một phòng bệnh.

Cô đang ở trong bệnh viện?

Cổ họng hơi đau, cô khẽ ho khan một tiếng, lập tức khiến cho hai người đang tranh luận đứng ở cửa quay đầu lại.

“Thương Lâm…” Vẻ mặt Cao Tiểu Thi kích động, bước vài bước đến bên giường. “Cuối cùng cậu cũng tỉnh. Làm mình sợ muốn chết. Cậu không tỉnh lại mình còn định đến cảnh sát tự thú nữa đấy!”

Chu Tuấn cũng đứng bên cạnh cô ấy. “Đã nói là cô đừng lo lắng không đâu. Bác sĩ Trương là người quen của tôi, ông ấy nói không có việc gì thì nhất định sẽ không có việc gì.”

“Anh phiền quá đi, tránh ra xa một chút!” Cao Tiểu Thi hẳn đã khóc không ít, mắt đỏ hồng giống như thỏ, cứ nhìn chằm chằm Thương Lâm như là sợ cô lại chìm vào giấc ngủ.

Thương Lâm nhắm mắt lại. “Mình… đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Cậu quên rồi sao? Cậu đi theo mình đến nhà Chu Tuấn báo thù, sau đó mình không cẩn thận đẩy ngã cậu, khiến cậu té từ trên ban công lầu bốn xuống…”

Đúng rồi… Chính là vậy. Cô nhớ mang máng thế.

“Sau đó thì sao? Mình té từ lầu bốn vì sao lại không xảy ra chuyện gì?” Theo đúng khoa học thì phải gãy tay đứt chân chứ!

Cao Tiểu Thi lau nước mắt. “May ngày hôm đó dưới lầu có người vận chuyển đồ đạc, một đống thùng giấy lớn rỗng để dưới đó, cậu với bạn của Chu Tuấn đều rơi xuống trúng mấy cái thùng giấy. Tụi mình đưa hai người cậu đến bệnh viện, bác sĩ nói không có việc gì, qua một đêm sẽ tỉnh lại, nhưng đợi những ba ngày trời mà hai người vẫn chìm trong hôn mê, vừa nãy thiếu chút nữa là mình gọi điện cho bác gái rồi. Cám ơn trời, cuối cùng cậu cũng đã tỉnh.” Nói tới đây, cô ấy bỗng nhiên ngừng lại, quay đầu về phía bên cạnh. “Nhưng mà vận may của anh ta có vẻ kém hơn cậu, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh.”

Thương Lâm nhìn theo quay đầu lại, thấy gương mặt Dịch Dương chìm sâu trong giấc ngủ.

Giống như bị ai đó thôi miên, Thương Lâm chậm rãi cử động tay chân, không để ý đến Cao Tiểu Thi đang cực kì kinh ngạc mà bước xuống giường, nghiêng ngã bước lảo đảo đi đến bên giường Dịch Dương.

Trên người Dịch Dương đang mặc bộ đồ bệnh nhân màu xanh sọc trắng, gò má xanh xao, nhợt nhạt. Khuôn mặt này cùng với khuôn mặt nhìn suốt một năm trong trí nhớ không giống nhau hoàn toàn, nhưng ở trong mắt cô lại rất quen thuộc khiến cho cô muốn bật khóc.

Cô nhớ khoảnh khắc cuối cùng khi bọn họ đang ở trong dòng sông ôm nhau, cô cứ nghĩ rốt cuộc cũng không có duyên để gặp lại, nhưng không nghĩ tới mở mắt ra, anh lại ở ngay bên cạnh cô.

Thật là tốt.

“Dịch Dương… Dịch Dương, anh mau tỉnh lại đi. Em là Thương Lâm đây, anh mau mở mắt ra nhìn em đi.” Cô nắm lấy tay Dịch Dương, nước mắt tí tách rơi trên mu bàn tay anh. “Anh đừng ngủ nữa. Em không chết, em đã trở về, anh có nghe thấy không?”

Thế nhưng dù cô có gọi thế nào thì Dịch Dương cũng không có một chút phản ứng, vẫn an tĩnh ngủ say. Cô áp trán lên mu bàn tay anh, không kiềm chế được khóc một trận.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc cô ngẩng đầu lên, vừa lúc đối mặt với vẻ mặt gần như dại ra của Cao Tiểu Thi với Chu Tuấn.

Nuốt ngụm nước bọt, Cao Tiểu Thi đờ đẫn hỏi. “Chu Tuấn, vị bác sĩ Trương đó có nói là… người bệnh sau khi tỉnh lại thì có lưu lại di chứng gì không?”

Chu Tuấn cứng ngắc lắc đầu. “Không.” Ngừng một lát. “Loại di chứng này, tôi đời này vẫn chưa gặp qua.”

Hai người đưa mắt nhìn nhau, đọc được trong mắt đối phương sự mờ mịt…

***

Thương Lâm phải mất nửa ngày trời mới thật sự tiếp nhận được sự thật là bản thân đã về lại hiện đại, mà Dịch Dương còn ở lại cổ đại. Tâm tình cô thật không thể không cảm thấy hỗn loạn.

Sau giây phút ban đầu thất thố, Thương Lâm liền điều chỉnh lại tâm trạng bản thân, giả vờ bộ dáng nghiêm túc nhằm qua được ải trót lọt. Nhưng bộ dạng “khóc thương thảm thiết” đã khắc sâu vào tâm trí Cao Tiểu Thi, thừa dịp Chu Tuấn đi mua cơm liền nhanh chóng hỏi. “Mau thành thật khai báo, cậu cùng người đó… Dịch Dương, cậu và anh ta có quan hệ gì hả?”

“Không có quan hệ gì cả…” Thương Lâm né tránh.

“Cậu đừng có giả bộ, đã khóc đến mức đó mà còn không có cái gì nữa? Mình đã hỏi qua bác sĩ Trương, trong đầu cậu cũng không có máu bầm gì, không thể nào có chuyện bị mất một phần trí nhớ được.” Tiểu Thi nắm chặt lấy tay cô. “Nói thật mau, hai người… có phải là quen biết nhau đúng không?”

Thương Lâm khó xử quay đầu, đối diện với khuôn mặt của Dịch Dương. Cô mím chặt môi, thở dài. “Đúng vậy, tụi mình có quen biết nhau.”

“Trời ơi, cậu lại quen biết loại trai đẹp siêu cấp này ư!” Cao Tiểu Thi ngạc nhiên ca thán. “Anh ta là người thế nào?”

Thương Lâm nghiêng đầu nhìn Dịch Dương, mỉm cười. “Anh ấy là mối tình đầu của mình.”

“Mối tình đầu của cậu? Mối tình đầu của cậu không phải là Mạc Đình Hiên sao?”

“Không, không phải là Mạc Đình Hiên. Đó là hiểu lầm. Người mình thích trước sau chỉ có anh ấy.”

Trong lòng lại dâng lên nỗi chua xót, Thương Lâm mở to hai mắt, muốn ngăn nước mắt sắp tràn ra khóe mi.

Cao Tiểu Thi nhìn thấy cô như vậy thì hết sức đau lòng, cho dù có thắc mắc gì cũng vứt sang một bên. Cô ôm lấy bạn mình, vỗ nhẹ lưng. “Đừng lo lắng, cậu đã tỉnh lại thì đương nhiên anh ta cũng sẽ tỉnh lại. Bác sĩ cũng đã nói không có việc gì rồi mà!”

Thương Lâm tựa cằm lên vai bạn, lẩm bẩm nói. “Chỉ mong là vậy.”

***

Đáng tiếc bọn họ không chờ được Dịch Dương tỉnh lại.

Hai ngày sau khi Thương Lâm tỉnh lại, Dịch Dương vẫn như cũ ngủ say. Chu Tuấn không đủ kiên nhẫn, kéo vị bác sĩ Trương kia đến kiểm tra lại vài lần, rốt cuộc không thể không thừa nhận, sự việc đã vượt ngoài tầm kiểm soát. Sau khi bác sĩ Trương rời khỏi lần thứ tư, Chu Tuấn lấy di động, thở dài nói. “Xem ra tôi phải gặp lại chú Dịch rồi.”

Cao Tiểu Thi trong lòng cũng khẩn trương, nhưng buộc bản thân phải trấn tĩnh. “Anh sợ cái gì? Lát nữa khi bọn họ đến đây thì anh cứ nói thật mọi chuyện, là tôi khiến Dịch Dương rơi từ trên lầu xuống. Mọi hậu quả một mình tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

“Tiện thể nhắc đến chuyện này thì lát nữa khi bọn họ đến đây làm ơn cô ngàn vạn lần đừng nhiều lời. Mọi chuyện giao cho tôi xử lí. Nếu thật sự để chú Dịch biết cô làm hại, khiến con chú ấy hôn mê bất tỉnh, chỉ e đến lúc đó dù Dịch Dương không có chuyện gì thì chúng tôi cũng phải vui vẻ mà tiễn biệt cô đấy.”

Cao Tiểu Thi mấp máy môi. “Cái này… không đáng sợ đến vậy chứ?”

Chu Tuấn trợn tròn mắt liếc cô một cái, gọi điện thoại. Hai tiếng sau, một đoàn người nam giới giày da tây trang tiến vào phòng bệnh.

Anh ta từ trên sô pha đứng lên. “Tống Phi, sao anh lại ở đây?”

Người đàn ông gọi là Tống Phi gật đầu với Chu Tuấn. “Anh Chu, ông Dịch phái chúng tôi đến đón anh Dịch Dương trở về.”

“Chú Dịch đâu? Sao chú ấy không tự mình đến đây?”

“Ngài ấy bận chút việc, hiện tại đang ở Hawaii nên không tới được.”

Chu Tuấn nhún nhún vai. “Tôi biết rồi.”

Tống Phi đưa mắt ra hiệu cho phía sau, lập tức có cấp dưới tiến lên trước cẩn thận nâng Dịch Dương dậy, đặt lên trên xe đẩy.

“Về sự việc ngoài ý muốn lần này, ông Dịch muốn biết cụ thể hơn nên mong anh Chu cùng chúng tôi theo trở về.” Tống Phi nói.

Ánh mắt Chu Tuấn lóe lên, liếc nhìn Cao Tiểu Thi muốn nói rồi lại thôi, mau mắn nói. “Được, tôi vốn cũng có chuyện muốn nói với chú Dịch.”

Thương Lâm đang nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, nhìn hành động của bọn họ. Lúc này thấy Dịch Dương sẽ bị đưa đi mới nhịn không được nói. “Các anh muốn dẫn anh ấy đi đâu?”

Tống Phi dường như lúc này mới chú ý tới cô, nhíu mày nghi hoặc hỏi. “Cô là…?”

“Tôi là bạn của anh ấy…”

“À. Tất nhiên chúng tôi sẽ đưa anh Dịch quay về nhà ở Loa Hải. Những chuyện về sau cô không cần quan tâm, tất cả sẽ có người xử lí tốt.”

Nói xong câu đó, bọn họ nhanh chóng rời đi, để lại một mình Thương Lâm thất thần nhìn vào khoảng hành lang trống rỗng.

***

Thương Lâm mất một buổi lâu để làm xong thủ tục xuất viện, về tới nhà. Cao Tiểu Thi lo lắng cho cô, có ý muốn dọn lại đây ở cùng cô, còn tràn đầy hào hứng nấu thuốc bổ cho cô dùng.

“Chuyện lúc đó thật sự làm mình lo gần chết. Nếu cậu thực sự xảy ra chuyện gì, cả đời này mình sẽ không tha thứ cho bản thân!”

Thương Lâm biếng nhác dựa người vào sô pha. “Đúng vậy, nếu thật sự mình xảy ra chuyện gì thì cậu chính là kẻ giết người, nửa đời sau phải ngồi trong song sắt tưởng nhớ đến tình bạn đã mất đi của chúng ta.”

Cao Tiểu Thi đuối lý, tùy ý để cô trêu chọc. “Được rồi được rồi, mình biết sai rồi, về sau cũng không dám xốc nổi như vậy nữa! Mình thề!”

Nhớ đến sự việc ở bệnh viện ngày đó, lại nhịn không được cảm thán một tiếng. “Nhưng chẳng lẽ cậu không cảm nhận được sao? Những người đó đưa Dịch Dương đi, rất có dáng vẻ như nghênh đón một quý công tử thế gia danh môn phạm lỗi trở về!” Cô có chút đăm chiêu. “Nhà ở Loa Hải? Nơi anh ta nói chẳng phải chính là Loa Hải chỉ có nhà giàu đẳng cấp mới ở nổi ở phía tây Nghê Châu?”

Thương Lâm buồn bực nhìn cô bạn. “Không phải chứ. Cậu ở bên Chu Tuấn lâu như vậy không lẽ không biết tình hình nhà cửa của anh ta? Dịch Dương là bạn nối khổ của anh ta, địa vị, bối cảnh của hai người họ đều rất lớn!”

“Mình yêu đương với anh ta chứ có phải yêu đương với nhà anh ta đâu, anh ta không nhắc đến mình cũng lười hỏi.” Cao Tiểu Thi cãi lại. “Nhưng nghe cậu nói như vậy, anh ta không chỉ gạt mình một chuyện! Tội càng thêm nặng!”

Thương Lâm trở mình, khinh thường nhìn cô bạn. “Thôi đi, cái loại đàn ông phong lưu cặn bã đó thì chia tay sớm cũng tốt. Cho dù hai người có một mực ở bên nhau, cuối cùng còn phải vượt qua rào chắn của thế tục thì mới có thể gắn kết lâu dài. Chờ diễn xong vở kịch tình si đó, mình học xong tiến sĩ luôn rồi.”

Cao Tiểu Thi bĩu môi, bỗng nhiên trong đầu nảy ra một điểm mấu chốt. “Mình ở bên Chu Tuấn lâu như vậy mà cũng không biết, cậu làm sao biết được? Cậu biết mà còn không thèm nói cho mình, có phải cậu hùa theo bọn họ gạt mình không?”

Thương Lâm đảo mắt. “Không phải, cậu hiểu lầm rồi. Mình vốn cũng không biết, sau khi trở về ngày hôm qua, mình có lên mạng đọc tin, nên mới rõ ràng mọi chuyện. Cậu không tin thì lên tìm thử đi, thông tin ở trên mạng về cha của hai người họ cả một đống, được xưng là “Bậc thầy khai sáng”, là người dẫn đường của thanh niên, giống như Lí Khai Phục[1] vậy!”

Cao Tiểu Thi rùng mình một cái. “Hứ, không có hứng thú.” Cô xoay người đi vào phòng bếp.

Rốt cục phòng khách cũng trở nên yên tĩnh, Thương Lâm trở người, quay về phía dựa lưng ghế sô pha yên lặng thất thần.

Thời điểm cô vừa mới tỉnh dậy đầu óc vẫn chưa minh mẫn, mấy ngày nay tất cả kí ức đều đã khôi phục lại. Cô nhớ rõ cuộc gặp gỡ với Dịch Dương ở cửa Điện Tiêu Phòng, nhớ rõ bọn họ đã cùng nhau đấu trí so dũng với Hoắc Hoằng, còn nhớ rõ anh ở dưới bầu trời đầy pháo hoa cùng cô trao nụ hôn cho nhau, thời khắc tính mạng bị đe dọa vì cô mà rơi nước mắt.

Còn có lúc cuối cùng, giữa dòng sông Tuy lạnh như băng, anh ôm cô đang bị trọng thương chưa được chữa trị ra sức bơi vào bờ.

Những kí ức này rõ ràng như vậy, chỉ cần nhắm mắt lại là cô có thể hình dung ra được vẻ mặt anh ngay lúc đó.

Thế nhưng thời gian dần trôi qua, cô bỗng nhiên cảm thấy mơ hồ. Những sự việc này rốt cuộc là thật sự đã xảy ra, hay chỉ là do cô hôn mê bất tỉnh mà mơ một giấc mộng dài?

Từ lời nói của Tiểu Thi, khi cô tỉnh lại, thì thời gian từ lúc cô ngã trên lầu xuống đã qua ba ngày. Chỉ ngắn ngủi trong ba ngày, thật sự có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy sao?

Tình cảm của cô với Dịch Dương, rốt cuộc có phải là thật hay không?