Ta Và Hoàng Thượng... Cùng Phe

Chương 38: Được cứu

Dịch: Vãn Phong

***

Sáng sớm ngày hôm sau, A Nguyễn bị đưa ra khỏi thành. Quý Nam kéo nàng ta đi trong tư thế áp giải phạm nhân. Bên cạnh Thương Lâm đã không còn đôi mắt lúc nào cũng nhìn cô chằm chằm không tha nữa, vì thế cô bắt đầu suy tính xem phải làm thế nào để báo tin cho Dịch Dương.

Tô Kị tính toán quá thâm độc, cô không thể trơ mắt nhìn Dịch Dương sa vào bẫy.

Nhưng cô chưa kịp nghĩ ra cách thì Tô Kị đã bất ngờ phái người đến thông báo với cô là sẽ rời khỏi thành vào lúc chập tối.

“Tại sao?” Cô nghi hoặc hỏi.

Người đàn ông đối diện cúi đầu, nói. “Chủ nhân căn dặn như thế, tiểu nhân chỉ đến truyền đạt lại mà thôi.” Hắn ngập ngừng. “Mời công chúa uống cái này vào.”

Đó là một viên thuốc màu đen sẫm. Trong đầu Thương Lâm liên tưởng đến vô số tình huống trong các tiểu thuyết võ hiệp. Cô bình tĩnh hỏi: “Đây là?”

“Tiểu nhân không biết, xin công chúa uống vào.” Tuy giọng của người kia có vẻ cung kính nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ nếu Thương Lâm không chịu nghe theo thì sẽ ép cô uống vào.

Thương Lâm bỗng nhiên hiểu ra tại sao Tô Kị lại không đích thân đến nói với cô chuyện này. Tên kia mềm lòng, không làm được những chuyện thất đức thế này cho nên phái thuộc hạ tới làm.

Cô biết mình không có cách nào để phản kháng, đành phải mặt không đổi sắc nhận lấy viên thuốc, sau đó không cam tâm tình nguyện mà uống nó.

***

Quá trình ra khỏi thành thuận lợi hơn so với dự định.

Cả người Thương Lâm không còn chút sức lực nào, yếu ớt nằm trên tấm nệm trong xe ngựa. Tô Kị ngồi bên cạnh cô, thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hắn không chủ động nói chuyện với cô, Thương Lâm mừng vì được yên tĩnh. Cô xụ mặt nhìn ngắm những thứ trong xe ngựa, dáng vẻ lạnh lùng như không muốn ai tới gần.

Cô nhớ tới đêm hôm đó, sau khi A Nguyễn bị Quý Nam kéo ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, không khí hết sức căng thẳng. Cô cười lạnh một tiếng, giọng hết sức gay gắt. “Một mặt bắt Đức Hinh công chúa hy sinh hạnh phúc cả đời để gả đến nơi tha hương, nói với nàng ta rằng tất cả đều là vì hòa bình của hai nước. Nhưng mặt khác lại âm thầm thiết kế, li gián vua tôi Ngụy Quốc, chuẩn bị cho cuộc chiến thôn tính. Đàn ông các người… đúng là tính toán hết sức tinh vi.”

Cô giận ngút trời nên nói chuyện không chút nể nang mặt mũi. Có lẽ vì chiếm thân xác của Hạ Lan Tích quá lâu nên trong lòng cô đã nghĩ mình cũng là nàng ta, cho nên lúc ấy cô rất bất bình, phẫn nộ thay cho nàng ta.

Một công chúa trẻ trung, xinh đẹp như hoa như ngọc phải chôn vùi tình yêu của mình, ngàn dặm xa xôi gả đến một nơi hoàn toàn xa lạ, mới được vài tháng đã hương tiêu ngọc vẫn. Có lẽ nàng ta từng nghĩ rằng sự hy sinh của mình là có giá trị. Ai ngờ, nàng chỉ là một con tốt thí trên bàn cờ của hai nước.

Hoàn toàn không quan trọng.

Đối mặt với sự chỉ trích này, Tô Kị không nói được lời nào, chỉ nhìn cô bằng một ánh mắt hết sức kỳ lạ. Thương Lâm cảm thấy hẳn là trong lòng hắn đang hết sức rối ren, thế cho nên mới không phát hiện ra cách xưng hô kỳ quái của cô. Tô Kị nhìn cô một lúc thật lâu, sau đó mới từ từ quay đầu sang chỗ khác. “Khuya lắm rồi, cô nghỉ ngơi trước đi.”

Hắn quay người đi mất. Thương Lâm nhìn theo bóng của hắn, bỗng nhiên thấy tức giận, cầm lấy cái chén trà trên bàn ném theo. Rõ ràng là hắn có thể tránh được không lại không tránh, thế là bị chén trà đập trúng, nước trà trong chén làm ướt chỗ áo trên đầu vai.

“Ta canh giữ ở bên ngoài, cô không cần lo là sẽ có người đến làm hại cô.” Hắn đưa lưng về phía cô, giọng rất bình thản. “Nếu không ngủ được thì có thể đọc sách trong ngắn kéo.”

Thái độ của hắn như thế, khiến sự phẫn nộ của Thương Lâm giống như là cố tình gây sự.

Vì thế, khoảng thời gian sau đó, giữa hai người không còn xuất hiện tình cảnh châm chích lẫn nhau nữa, cả hai đều làm như đối phương là người vô hình, có xu thế cả đời sẽ không nói chuyện với nhau.

Mãi đến cái hôm ra khỏi thành.

Xe ngựa bỗng nhiên nhìn lại, Thương Lâm biết là đã tới cổng thành, lát nữa sẽ có người đến kiểm tra. Cả người cô trở nên cứng đờ. Lúc này, Tô Kị đến gần cô hơn một chút, một tay ôm lấy eo cô, kéo cô tựa vào lòng mình.

Cửa xe được mở ra. Thương Lâm nhìn thấy bên cạnh có người giải thích cho quân lính canh cửa thành. “Đây là gia chủ và phu nhân nhà ta. Phu nhân bị bệnh, đại phu dặn là không được ra gió cho nên không thể xuống cho quan gia tra xét. Xin ngài thông cảm một chút. Đây là giấy thông hành.”

Hắn trình ra mấy tờ giấy, vừa cười vừa nói. Thương Lâm trợn to đôi mắt, ra sức chớp nháy, muốn khiến cho lính canh chú ý. Đáng tiếc trên mặt cô đeo mặt na da người, lại bị Tô Kị điểm mấy huyệt chính nên chẳng những không thể nhúc nhích mà còn không thể nói chuyện. Cô vẫn chưa chịu hết hy vọng, định khiến cho mình té ngã để thu hút sự chú ý của lính canh. Ai ngờ còn chưa kịp thực hiện thì đã bị Tô Kị lơ đãng ôm lấy thắt lưng.

Lính canh kiểm tra giấy thông hành, rồi lại nhìn vào trong xe. Chỉ thấy một cô gái yếu ớt dựa vào người một chàng trai, giống hệt một đôi phu thê tình sâu nghĩa nặng. Có điều khóe mắt của cô gái hơi ươn ướt, sau đó một giọt lệ trong suốt chảy xuống má.

“Đây là…” Hắn nghi hoặc hỏi.

Tô Kị cúi đầu nhìn Thương Lâm, chậm rãi đưa tay lau đi giọt nước mắt của cô. “Mệt thì nàng nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi. Đại phu nói bệnh ra gió thì chảy nước mắt này của nàng nếu không chú ý thì sau này sẽ để lại di chứng đấy.”

Thì ra là thế. Lính canh gật đầu, cửa xe từ từ được đóng lại. Mắt của Thương Lâm cũng bất lực nhắm lại theo cánh cửa đang đóng kia.

Mẹ nó, bà đây phí công khóc rồi sao! Bộ tưởng rặn được một giọt nước mắt dễ lắm đấy hả, tên lính canh ấy có đầu óc không vậy!

Tô Kị thả thắt lưng của cô ra, nhích ra xa một chút, cho đến khi có một khoảng cách thích hợp thì mới ung dung nói. “Đừng suy nghĩ lung tung, cũng đừng mong là gây ra chuyện gì. Ngụy Hoàng không tìm được cô đâu.”

Thương Lâm ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn hắn.

Không biết sợi dây thần kinh nào của Tô Kị bị đứt mà bỗng nhiên kiên nhẫn giải thích với cô. “Sáng sớm hôm qua khi lâm triều, Ngụy Hoàng bỗng làm khó dễ Đại Tư Mã. Vua tôi hai người xảy ra tranh chấp vì chuyện vỡ đê Gia Hà, cãi nhau rất dữ.”

Hàng mi dài của Thương Lâm khẽ run lên, môi khẽ mím lại thật chặt.

“Ta cảm thấy hắn làm thế đều là vì cô, cho nên…”

Nửa câu sau hắn không nói ra nhưng Thương Lâm đã hiểu ý của hắn.

Cho nên Dịch Dương thật sự nghĩ rằng cô đã rơi vào tay Hoắc Hoằng, đúng như ý bọn họ.

Thảo nào mà lệnh giới nghiêm ở cổng thành đột nhiên bị hủy bỏ; thảo nào mà bọn họ có thể ra khỏi thành một cách dễ dàng như vậy; thảo nào Tô Kị dự tính chính xác như nắm mọi chuyện tay…

Cô cảm thấy lòng mình trống rỗng, rồi lại rối ren không tả được. Thật ra vào cái lúc dũng cảm chạy ra đánh lạc hướng truy binh thì cô đã chuẩn bị tâm lý mình sẽ mất mạng. Tình hình bây giờ còn tốt hơn so với dự định của cô nhiều, cô không nên quá đau lòng mới phải.

Có lẽ vì biết rằng sau này sẽ không bao giờ được gặp lại Dịch Dương nữa.

Cô quay đầu đi, thông qua cửa sổ nhìn nhắm phong cảnh không ngừng lướt qua bên đường.

Thôi vậy, không gặp thì không gặp thôi. Dù sao bây giờ gặp lại thì cô cũng không biết phải đối mặt với hắn thế nào. Chỉ cần nghĩ đến những lúc cô vui vẻ nằm trong lòng hắn làm nũng, hắn vừa bất đắc dĩ vừa khoan dung cô thì cô liền cảm thấy cực kỳ áy náy.

Cuối cùng cô bỗng phát hiện ra những giây phút tình tứ bên nhau, ân ân ái ái chỉ là một quá khứ đen mà mình cô đơn phương tình nguyện. Đời người quả là cô quạnh lạnh lẽo, bi thương đáng hận…

Tình cảnh bây giờ, đúng là gặp nhau chi bằng nhớ nhau trong truyền thuyết…

Xe ngựa bỗng dừng lại một cách đột ngột, Thương Lâm để ý thấy Tô Kị lập tức ngồi thẳng dậy, lạnh giọng hỏi: “Chuyện gì thế?”

“Chủ nhân…” Giọng trả lời hơi căng thẳng. “Chúng ta… bị bao vây rồi.”

“Chủ nhân…” Giọng trả lời hơi căng thẳng. “Chúng ta… bị bao vây rồi.”

Gân xanh trên trán Tô Kị nổi lên giần giật.

Cửa xe được mở ra, Thương Lâm nhìn thấy bầu trời màu xám sẫm. Lúc này trời đã tối, nơi này lại là một cánh rừng nhỏ nhưng không hề tối tăm, bởi vì nó đã được những ngọn đuốc cháy rực ở xa xa chiếu sáng như ban ngày.

Thương Lâm dồn hết mọi sức lực, cuối cùng thì cũng giãy giụa và lết được tới bên cửa xe ngựa. Cô nhìn thấy xung quanh xe ngựa có một đám người vây quanh. Thuộc hạ của Tô Kị đang dàn thành vòng tròn để bảo vệ xe ngựa, nắm đao kiếm trong tay, nhìn về phía trước với vẻ phòng bị. Cách đó khoảng mười mấy bước là một đám quan binh đã dàn trận sẵn sàng. Trong đó có một đội quân trông rất tinh nhuệ, đang vây quanh một con tuấn mã, cùng với… chàng trai ngồi trên lưng con tuấn mã ấy.

Áo đen chỉnh tề, tóc cài trâm ngọc, trên gương mặt anh tuấn vẫn là vẻ bình thản như thường ngày, đôi mắt đen bình tĩnh nhìn bọn họ.

Vừa mới đây thôi, Thương Lâm còn chuẩn bị tâm lý rằng từ nay xa cách góc bể chân trời, mãi mãi không bao giờ gặp lại. Ai ngờ vừa chớp mắt một cái thì đã nhìn thấy hắn nên cô nhất thời ngẩn ngơ cả người.

Thần sắc của Dịch Dương có vẻ không được tốt lắm, dường như gầy hơn mấy ngày trước một chút. Đôi mày rậm, ánh mắt như có lửa cháy rực, khiến hắn không được bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Hắn không nhìn Thương Lâm mà chỉ chăm chú nhìn Tô Kị, giống như lần này ra đây chỉ để tìm Tô Kị vậy.

“Công Tôn, mấy ngày không gặp, khanh có khỏe không?” Giọng của Dịch Dương rất ôn hòa, không nghe ra có cảm xúc gì trong đó. “Theo như trẫm nhớ thì lẽ ra hôm qua khanh đã quay về Lĩnh Nam rồi mới phải chứ? Sao tối nay còn xuất hiện ở đây?”

Thật ra trên mặt Tô Kị cũng có đeo mặt nạ, nhưng Thương Lâm nhớ tới ‘lý thuyết hình dáng hộp sọ’ mà Dịch Dương từng nói thì biết ngay là trò mèo này không gạt được hắn.

“Vậy bệ hạ thì sao?” Tô Kị chậm rãi cong môi lên, cười khẽ một tiếng. “Đêm thanh gió mát, bệ hạ không ở trong cung đối ẩm với mỹ nhân mà lại chạy tới nơi hoang vu này hóng gió, là vì sao?”

“Đương nhiên là vì mỹ nhân để đối ẩm bị mất tích nên trẫm mới phải vất vả chạy tới đây.” Dịch Dương cũng nở nụ cười, rốt cuộc ánh mắt cũng liếc nhìn Thương Lâm, nhưng miệng thì vẫn nói chuyện với Tô Kị. “Thế nào? Có thể trả mỹ nhân của trẫm về bên trẫm chưa?’

Ánh mắt của hắn rất hờ hững, khi liếc qua người Thương Lâm thì cứ như là tơ liễu tháng ba, nhẹ nhàng đến nỗi khó nắm bắt. Thương Lâm không biết hắn đang nghĩ gì nhưng cô cực kỳ không thích ánh mắt của hắn lúc này, vì thế cô liền xoay mặt đi.

Trong ánh lửa hừng hực, đôi mày của Dịch Dương khẽ chau lại.

Có trời mới biết hắn phải kiếm chế như thế nào mới có thể không xông thẳng tới, giành cô về từ tay Tô Kị. Còn cô thì hay rồi, không nói một câu thì thôi đi, bây giờ còn quay đầu đi không thèm nhìn hắn.

“Bệ hạ nói ai?” Tô Kị ung dung hỏi. “Nơi này không có mỹ nhân của bệ hạ, chỉ có thảo dân và nương tử. Hay là ngài muốn cưỡng đoạt?”

Hai chữ ‘nương tử’ vừa thốt ra, Dịch Dương khẽ nheo mắt lại, tay phải bất giác nắm chặt dây cương.

Hắn bỗng nhiên mất đi kiên nhẫn, không làm ra vẻ ôn hòa nhã nhặn nữa, giọng nói cũng cứng rắn hơn. “Không cần phải vòng vo tam quốc nữa. Công Tôn, ngươi biết mục đích của trẫm là gì mà, có tiếp tục giả vờ cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Trả người của trẫm lại đây thì trẫm sẽ suy nghĩ đến việc tha cho các ngươi một con đường sống.”

Tô Kị không trả lời nhưng người đàn ông bên cạnh hắn thì lại cười lạnh, lên tiếng. “Bệ hạ lo nghĩ quá nhiều rồi. Có hoàng hậu của Ngụy Quốc cùng chết với mình, bọn ta coi như là không uổng kiếp này, không cần bệ hạ phải khai ân!”

“Thế sao?” Dịch Dương thờ ơ hỏi ngược lại.

Người đàn ông kia định lên tiếng nói gì đó thì bỗng có một mũi tên xé gió mà lao tới, ghim thẳng vào ngực hắn. Hắn kinh ngạc cúi đầu, nhìn ngực mình một lát, sau đó thì ngã xuống đất.

“Chết dưới tên của đệ nhất xạ thủ trong Vũ Lâm Doanh của Đại Ngụy, có lẽ ngươi cũng sẽ cảm thấy không uổng kiếp này.” Dịch Dương thản nhiên nói, ánh mắt hết sức lãnh đạm. “Không cần phải cảm kích.”

Thấy đồng bọn bị bắt chết một cách nhanh gọn như thế, thuộc hạ của Tô Kị đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là cực kỳ phẫn nộ. Thương Lâm nghe thấy có một người đàn ông nói với Tô Kị bằng giọng nói rất dứt khoát. “Chủ nhân, chúng ta liều với bọn chúng!”

“Có ả ta ở đây, Ngụy Hoàng chắc chắn phải e ngại, ta không tin chúng ta không xông ra khỏi vòng vây được.”

Đám người trở nên kích động, còn Tô Kị thì vẫn không lên tiếng. Dịch Dương lạnh lùng nhìn hắn, nói với vẻ hết sức thờ ơ. “Đàn ông đánh giết với nhau, lấy phụ nữ ra làm lá chắn thì hảo hán gì chứ? Chắc hẳn Công Tôn ngươi sẽ khinh thường làm những hành động tiểu nhân bỉ ổi này, đúng không?” Hắn dừng lại, sau đó nói tiếp. “Đương nhiên, nếu muốn ngươi giao người một cách dễ dàng như thế thì cũng là chuyện không thể. Chi bằng trẫm dùng một người đến đổi?”

Hắn vừa nói xong, đám người phía hắn lập tức rẽ thành một lối đi. Một cô gái tay bị trói quặp ra sau lưng, miệng bị nhét vải trắng, được đẩy ra phía trước.

“Nguyễn cô nương!” Là giọng nói đầy kinh ngạc của một người đàn ông.

Cô gái bị bắt làm con tin ấy chính là Nguyễn Ngọc – người hôm qua đã ra khỏi thành trước bọn họ một bước!

Sao nàng ta lại ở trong tay của Dịch Dương?

“Tuy tính mạng của cô ta không đáng giá bằng mỹ nhân của trẫm nhưng dù sao cũng có quan hệ sâu xa với Công Tôn ngươi. Ngươi cứ coi như chịu thiệt một chút, đổi với trẫm được không?”

Tô Kị nhìn chằm chằm vào A Nguyễn một lúc thật lâu, sau đó mới nghiến răng thốt ra một câu. “Đương nhiên là được.”

Nguyễn Ngọc ở đối diện lập tức tuôn trào nước mắt.

Tô Kị quay đầu qua nhìn Thương Lâm, trên mặt có vẻ rất mâu thuẫn. Nhưng cũng chỉ trong giây lát, hắn liền từ từ nở một nụ cười. “Chúc mừng cô, cuối cùng có thể trở về bên cạnh phu quân rồi. Sau này… tự lo cho mình đi…”

Hắn giải huyệt đạo cho cô. Cả người Thương Lâm như được thả lỏng, cô vịn cửa xe thở hổn hển vài cái.

“Cô… đi đi.” Tô Kị nghe thấy Tô Kị nói với mình như thế.

***

Quá trình trao đổi con tin được thực hiện theo quy tắc của giang hồ. Người của hai phe đều không được nhúc nhích, Thương Lâm và Nguyễn Ngọc tự đi về phía bên kia. Trong lúc lướt qua nhau, mắt Nguyễn Ngọc đột nhiên ánh lên vẻ hung tàn. Hai cánh tay bị trói không biết đã giãy thoát từ lúc nào, một bàn tay độc ác chộp về phía Thương Lâm. “Ta phải cùng chết với ngươi!”

Nàng ta còn chưa kịp chạm vào cổ Thương Lâm thì một mũi tên đã xuyên qua người nàng ta, ngăn cản hành động của nàng ta.

Thương Lâm nhìn Nguyễn Ngọc ngã xuống trước mặt mình, thậm chí máu tươi còn văng lên mu bàn tay cô. Nàng ta nằm đó, ánh mắt còn chưa nhắm lại, vô vọng nhìn về phía xa xa.

Thương Lâm biết, nàng ta đang nhìn Tô Kị.

Thương Lâm nhớ tới mấy ngày ngắn ngủi bọn họ ở chung với nhau, nhớ tới những hành vi độc ác mà Nguyễn Ngọc đã làm với mình. Cô không phải là kẻ thích chịu ngược, không thể sinh ra ấn tượng tốt đẹp gì với người như vậy. Nhưng kỳ lạ là, giờ phút này cô có thể hiểu được tâm trạng của nàng ta.

Có lẽ bởi vì bọn họ đều có thể bất chấp tất cả để yêu người trong lòng.

Yêu đến nỗi cam tâm hy sinh tính mạng.

Có người ôm lấy cô từ sau lưng, một bàn tay ấm áp che lên mắt cô. Giọng của hắn không còn vẻ cố tình thể hiện lãnh đạm như lúc nãy nữa mà dịu dàng như gió xuân. “Đừng nhìn.”

Bên tai Thương Lâm là tiếng chém giết, la hét thảm thiết. Cô cảm nhận được dòng máu nóng còn dính trên tay mình, không kiềm được mà run lên.

Hắn phát hiện ra nên giọng nói càng dịu dàng. “Đừng sợ, có anh ở đây.” Hắn dừng lại. “Anh sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương đến em nữa.”

Giọng của hắn trịnh trọng như đang thực hiện một lời thề.