Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược

Chương 97

Trong mắt người từ khi bắt đầu có trí nhớ đã sống trong Đông Xưởng như Đoạn Thập Tứ, cảnh tượng vây giếŧ đẫm máu bên ngoài quả thật chỉ là "có người gây chuyện".
Nhưng khi Quân Hoài Lang mở cửa nhìn ra ngoài, y thấy công trường đang xảy ra xung đột.


Bờ đê vốn rộng, hiện tại tiến độ thi công gấp gáp, số lượng công nhân trên đê rất nhiều, tổng cộng có thể lên tới hàng nghìn người.


Lúc này, trên công trường gần đoạn đê bị vỡ, một nhóm đông người tụ tập đánh nhau, đập phá dụng cụ, vật liệu sửa đê xung quanh. Những lều trướng ban đầu được dựng để nghỉ ngơi ở rìa bờ sông đã bị sập và phá hủy rất nhiều.


Nhìn từ xa, công trường vốn trật tự nay đã trở thành một mớ hỗn độn. Cũng có một vài công nhân đang đánh nhau, còn muốn xông về phía phòng của y, nhưng bị Cẩm y vệ canh gác bên ngoài chặn lại.
Quân Hoài Lang giật mình, không khỏi cau mày.


Đang yên đang lành sửa đê, sao lại đột ngột xảy ra ẩu đả đánh nhau?


Tuy nhiên, Quân Hoài Lang không còn thời gian để suy nghĩ kỹ. Y lập tức chỉ thị Tiến Bảo "Đi, lập tức gọi quan phụ trách chiều nay đến, bảo ông ấy nhanh chóng tập hợp tất cả binh sĩ quanh doanh trại khống chế vụ ẩu đả trước, đừng để xảy ra thương vong."
Tiến Bảo than thở một tiếng, vội chạy ra ngoài.


Thấy Tiến Bảo đã đi xa, Quân Hoài Lang bước ra tìm một quan viên gần đó để hỏi rõ tình hình và nguyên nhân.
Nhưng một Tú Xuân đao chưa rời vỏ chắn trước mặt y.
Quân Hoài Lang nhìn sang, là Đoạn Thập Tứ đang ngăn y.
"Mời thế tử theo thuộc hạ rời khỏi đây." hắn nói.


"Công trường sửa đê xảy ra chuyện, sao ta có thể rời đi trước?" Quân Hoài Lang noi "Ta có thể tự mình xử lý, ngươi yên tâm."
Đoạn Thập Tứ rũ mắt, dáng vẻ cứng đầu cố chấp.
"Vương gia có lệnh, thuộc hạ cần phải đảm bảo an toàn cho thế tử." hắn nói.


Quân Hoài Lang hiểu rồi, ý của hắn là hắn chỉ có trách nhiệm bảo vệ an toàn của mình, những chuyện còn lại, hắn không quan tâm.


Quân Hoài Lang nhìn bên ngoài ngày càng hỗn loạn, có vài người mặc quan phục lẫn vào đám đông, nhưng hoàn toàn không thể kiểm soát được tình hình, ngược lại còn trở thành người bị đánh.
Trong hoàn cảnh như vậy, nhất định phải có người đứng ra thu xếp, ổn định tình hình.


Quân Hoài Lang có chút gấp gáp, giải thích với hắn "Ta chỉ đi sắp xếp binh sĩ ngăn bọn họ gây rối, sẽ không có nguy hiểm. Ngươi có trách nhiệm của ngươi, ta cũng có trách nhiệm của ta."
Đoạn Thập Tứ vẫn cầm đao đứng đó "Thế tử có thể từ cửa Tây rời đi, nơi đó không có người."


Quân Hoài Lang hiểu rồi.
Thiếu niên đi theo Tiết Yến này, tuy mạnh mẽ ổn thỏa, chuyện gì làm cũng tốt, nhưng lại thiếu một chút tính người, hoàn toàn không giống người thường.
Hắn giống như một thứ ám khí, một thanh kiếm bén trong tay Tiết Yến, vô cùng sắc bén nhưng cũng chỉ là một binh khí.


Bảo hắn làm việc theo lệnh thì được, nhưng nếu giải thích thương lượng với hắn thì không thể được.
--- suy cho cùng thì hắn cũng không thể hiểu được.
Quân Hoài Lang thay cách nói "Tiết Yến lệnh cho ngươi làm, không chỉ bảo vệ an toàn cho ta, phải không?"
Lần này, Đoạn Thập Tứ nhướng mắt nhìn y.


Một đôi mắt đen lạnh băng hiện ra vài phần nghi hoặc vụng về.
Quân Hoài Lang nhìn hắn rồi lấy khối ngọc từ trong tay áo "Tiết Yến lệnh các ngươi nghe lời ta, phải không?"
Ánh mắt Đoạn Thập Tứ nhìn vào khối ngọc.
"Phải." hắn nói.
Quân Hoài Lang cất khối ngọc vào trong tay áo.


"Vậy bây giờ ta ra lệnh cho ngươi theo ta đến công trường." y nói "Về phần làm sao để bảo vệ ta an toàn, đó là việc của ngươi."
Lần này, Đoạn Thập Tứ nghe hiểu rồi.
Trước giờ hắn chỉ nghe hiểu mệnh lệnh, những thứ khác, từ nhỏ hắn chưa từng học qua.


"Vâng." hắn ôm đao đáp lời, nghiêng người mời Quân Hoài Lang ra ngoài.
Quân Hoài Lang thật sự không cần Đoạn Thập Tứ bảo vệ.


Một vài công nhân to gan xông tới chỗ của y đã bị Cẩm y vệ khống chế. Vừa ra khỏi phòng, một vị quan trung niên bị đánh mặt mũi bầm tím, đầu tóc rối bù "Thế tử tha tội, thuộc hạ làm không tốt, gây ra sự cố trên công trường ..."
Quân Hoài Lang vội vàng hỏi "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"


Vị quan này nói "Hôm nay có khoảng mười công nhân bị thương ở công trường. Tiền trợ cấp và thuốc than rõ ràng đã đưa cho bọn họ, nhưng bọn họ nói không nhận được, còn nói có quan viên nhỏ sẽ đuổi họ đi ... những công nhân này cùng bằng hữu đồng hương đi đòi lý lẽ, không hiểu sao lại đánh nhau ..."


Quân Hoài Lang cau mày.
Đúng lúc này, Tiến Bảo vội vàng dẫn quan phụ trách tuần tra qua đây.
"Nhanh chóng phái binh sĩ tách bọn họ ra." Quân Hoài Lang nói "Không được bỏ sót ai tham gia đánh nhau, khống chế bọn họ lại trước. Ngươi mang theo một nửa Cẩm y vệ ở đây, nhất định không được để xảy ra án mạng."


Tiến Bảo và quan viên đó nhận lệnh, vội vàng đưa người đến công trường.
Quan viên ban nãy vừa chạy tới nghe xong liền ngập ngừng mở miệng nói "Chuyện này ... thế tử điện hạ, người thật sự muốn giam giữ hết bọn họ sao?"
Quân Hoài Lang nhìn ông.


Quan viên kia nhỏ giọng nói "Chi bằng đợi tình hình ổn định hơn, thuộc hạ sẽ đi dò hỏi. Nếu đúng là thủ hạ của chúng ta làm sai, sẽ không đổ oan cho những dân chúng này ..."
Quân Hoài Lang biết ông lo sợ điều gì.
Thiên tai trước mắt, người trong quan phủ sợ nhất là bạo loạn, mất lòng dân.


Hiện giờ, trên công trường đã có dân chúng làm loạn vì sai sót của quan phủ, nếu lần nữa mù quáng bắt giam, mâu thuẫn giữa bọn họ và quan phủ sẽ càng nghiêm trọng, vậy phải làm sao mới tốt? Bây giờ, hỗn loạn ở công trường còn có thể khống chế, nhưng nếu mất lòng dân cả thành, đến lúc đó bọn họ bạo loạn, vậy thì không thể khống chế được.


Nghe vậy, Quân Hoài Lang quay lại nhìn công trường hỗn loạn, nhưng không nói gì.
Quan viên kia khuyên nhủ "Thế tử điện hạ, thành Kim Lăng hiện đang nguy khốn, không thể hỗn loạn thêm nữa."
Quân Hoài Lang lắc đầu.
"Không cần lo lắng." y nói "Ta tự có phán đoán."


Trước khi trời tối, Quân Hoài Lang nhận được cáo trạng của các quan viên trên công trường xét hỏi những người làm loạn.


Quả nhiên đúng như y đoán, vì lúc đó công trường xảy ra sự cố khẩn cấp, tiền trợ cấp được phát trực tiếp, không ghi chép kỹ càng, nên không chắc có người đã bỏ túi riêng hay không.
Nhưng Quân Hoài Lang biết, không có.


Từ lúc nhìn thấy hỗn loạn trên công trường hôm nay, y đã nghĩ tới rồi.
Quan viên kia nói không sai, hiện này thành Kim Lăng không còn hỗn loạn nữa.
Chính vì vậy, hẳn là có người muốn thấy Kim Lăng náo loạn, làm ŧình hình càng thêm nghiêm trọng, đến mức không thể kiểm soát được.


Kiếp trước không phải cũng như vậy sao?


Từ chuyện "nạn dân" xông vào thư viện đánh nhau với học trò, đến ẩu đả trên công trường sửa đê hôm nay, kiếp trước trại tị nạn đã xảy ra rất nhiều cuộc bạo loạn, thậm chí đến mức có một số người nổi dậy khởi nghĩa, thiên tai bạo loạn cùng nhau nổ ra, chẳng những làm Kim Lăng hỗn loạn thành vũng nước đục, mà còn làm quan viên phụ trách chịu tội nặng.


Trong lúc hỗn loạn, lợi dụng cơ hội để tham ô giá họa, càng dễ tiến hành hơn.
Quân Hoài Lang đoán chuyện hôm nay có người đang diễn kịch.
Tiết Yến vừa đi, công trường đã loạn, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?


May là y thẩm vấn tên đầu xỏ làm loạn ngày đó, biết gã là người địa phương bị mua chuộc, không có tiếp xúc với những kẻ gây rối khác. Với manh mối này, Quân Hoài Lang đoán kẻ đầu têu và những người tham gia vụ hỗn loạn hôm nay cũng là những người trà trộn trong dân chúng.


Điều quan trọng nhất bây giờ là tìm ra tất cả những người này. Nếu mặc kệ bọn chúng trà trộn trong dân chúng, Kim Lăng sẽ không được yên ổn.
Tuy nhiên, cũng giống như hôm nay, bọn chúng trà trộn trong dân thường, một khi khiêu khích gây sự, dân chúng sẽ bị xúi giục, cùng gây rối theo bọn chúng.


Một khi số lượng người càng nhiều, kẻ đầu têu lẫn lộn với những người vô tội, lúc này việc tìm ra bọn chúng sẽ càng khó khăn hơn.
Quân Hoài Lang rơi vào trầm tư.
Đúng lúc này, phòng của Quân Hoài Lang có tiếng gõ cửa.


Y cho người đó vào, thì thấy chính là vị quan phụ trách đê điều hôm nay.
"Thế tử điện hạ." ông hành lễ nói "Hôm nay, tất cả những kẻ gây rối ở bờ đê đều đã bị bắt giam. Trong đó có một trăm người bị thương, hạ quan đến hỏi nên phải làm sao."
Quân Hoài Lang trầm tư một lúc.


"Đến kho lương lấy dược liệu ra đây, sau đó cử đại phu đến đó chữa trị cho họ càng sớm càng tốt." y nói "Mỗi ngày báo cáo tình hình cho ta, không được chậm trễ."
Quan viên đáp lời.
Quân Hoài Lang tiếp tục "Số người còn lại ... thả hết đi."
Quan viên sửng sốt, khó hiểu nói "... thả hết sao?"


Chuyện này ... buổi sáng muốn bắt người là y, sao mới tới tối, lại muốn thả hết đi?
Quân Hoài Lang lạnh nhạt ừm một tiếng.
"Tiếp theo, ông phải nghe kỹ những lời ta nói." y nói "Mỗi một việc đều phải làm theo lời ta, đã biết chưa?"
Quan viên đó nhìn y.


Dù thế tử điện hạ vô cùng cao quý, lạnh lùng xa cách nhưng lại có tính cách tốt, cực kỳ dễ tiếp xúc.
Nhưng lúc này, không biết vì lý do gì, trong lòng có một loại kính sợ không thể nghi ngờ, làm ông không khỏi phải nghe theo lời đối phương.


Trong phút chốc, thật sự có mấy phần giống vị Quảng Lăng vương như Diêm vương sống kia.
"Vâng, xin Điện hạ dặn dò." ông nhanh chóng đáp lại.
Quân Hoài Lang gật đầu.


"Khi thả người, chỉ cần truyền ra một tin tức, nói ở công trường sửa đê xảy ra hỗn loạn, ta vô cùng tức giận, nhất định phải tra rõ việc này, những kẻ gây rối sẽ không tha một ai." y nói "Nhưng Kim Lăng vô cùng thiếu người và vật tư, không thể giam giữ nhiều người như vậy, thuộc hạ của ta đã khuyên nhủ, phụ thân ta và Thẩm tri phủ cũng gây áp lực, nên ta trong lúc tức giận đã thả tất cả bọn họ ra."


Quan viên nghe đến chết lặng.
Chuyện này ... làm gì có ai tự bôi đen danh tiếng của mình như vậy?
Nhưng Quân Hoài Lang muốn lại là kết quả này.


Khi tin tức thế này được tung ra, dân chúng bình thường trong những kẻ gây rối nhất định sẽ kinh sợ. Suy cho cùng làm quý nhân tức giận, bọn họ nào dám dùng mạng của mình để đùa giỡn?


Nhưng thổ phỉ trà trộn vào thì khác, bọn chúng thấy mình tức giận, đồng thời lại không thể bắt giam chúng, nhất định sẽ nghĩ những gì chúng làm đã có kết quả, chúng có thể tiếp tục hành động.
Kế đó, đã đến lúc thả mồi, cho chúng lý do để tiếp tục náo loạn.


"Tiếp tục an bài, vì ta tức giận, từ lúc này tiền công sẽ giảm đi một nửa, số tiền còn lại bù vào những tổn thất của công trường. Sau đó, đưa số tiền này cho Thẩm tri phủ, để ông ấy dùng danh nghĩa của mình thêm một phần ăn trong ngày cho phụ nữ trẻ nhỏ của gia đình có công nhân lao động."


Quân Hoài Lang tiếp tục.
Suy cho cùng, dân chúng bình thường sẽ không bao giờ quan tâm quan viên ra lệnh là ai, ngay cả khi tiền bị cắt giảm, áp lực nuôi sống gia đình qua ngày cũng lập tức giảm một nửa, như vậy xem ra, bọn họ cũng được hưởng lợi, đương nhiên sẽ không gây rắc rối nữa.


Mà những kẻ gây rối đó ... bọn chúng chỉ muốn có lý do để làm loạn, mình đã cho đủ rồi.
Quan viên liên tục đáp vâng, nhưng không hiểu nguyên nhân y làm những chuyện này.
"Thế sau đó?" ông hỏi.
Quân Hoài Lang nhìn ông, khẽ cười một tiếng, trong phút chốc như tuyết tan băng chảy, hoa lan nở rộ.


"Sau đó, đợi." y nói.