Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược

Chương 86

Quân Hoài lang đứng dậy đi ra ngoài, Thẩm Lưu Phong vội vàng đưa ô cho y.
Quân Hoài Lang cầm ô rồi bước thẳng ra ngoài. Các học trò trong lớp lần lượt theo sau, đứng dưới hành lang, nhìn ra ngoài.
Viện trưởng thư viện Lâm Giang cũng theo sát bên y.


Viện trưởng biết thân phận của Quân Hoài Lang. Hơn một năm qua, y không chỉ có thành tích cực kỳ tốt, mà còn thường đến nha môn làm việc, viện trưởng khá rõ năng lực của y.
"Có chỗ nào kỳ lạ?" ông hỏi Quân Hoài Lang.


Quân Hoài Lang nhìn ông, thấy mái tóc bạc trắng của viện trưởng đã ướt đẫm.
Y không dừng bước, mà đưa ô cho viện trưởng.
Không cho viện trưởng cơ hội từ chối, Quân Hoài Lang rút tay về nói "Vẫn chưa chắc lắm, cần xem thử một chút."


Ngày thường lúc thư viện có giờ học, cửa được chốt từ bên trong. Lúc này, vài người giữ thư viện đang lo lắng chờ ở cửa, ngoài cửa có rất nhiều người, còn chưa đến gần đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Cho chúng tôi vào trong trú mưa!" nhiều người bên ngoài nhao nhao hét lên.


Viện trưởng thư viện trước giờ là người đọc sách thánh hiền, chưa từng làm quan, lại dễ mềm lòng. Nghe tiếng hét trong mưa bên ngoài, ông do dự nhìn Quân Hoài Lang.


"... cũng không thể cứ chặn dân chúng ngoài cửa." ông hơi ngừng, nhưng kiên quyết nói "Người đọc sách luôn vì thiên hạ lập lời thề, vì dân sinh lập vận mệnh, hiện nay trong thư viện đều là thư sinh tú tài, ngày sau sẽ làm quan. Nếu bây giờ xảy ra chuyện này trước mắt họ, sợ là sách còn chưa dạy xong, người đã đi lệch hướng."


Quân Hoài Lang nhìn ông "Điều này học trò biết."
Vừa nói, hai người đã tới cửa thư viện. Quân Hoài Lang chỉ người giữ thư viện bên cạnh, bảo ông đi lấy thang, y nghiêng về phía viện trưởng nói "Học trò chỉ muốn xác nhận, người bên ngoài có phải là dân chúng không."


Viện trưởng ngẩn người, chỉ nghe Quân Hoài Lang hỏi "Lão sư, nếu có kẻ xấu giả làm dân chúng, vậy người làm quan vẫn cứ phải theo đó mà làm sao?"
Mưa như trút nước, vẻ mặt y lãnh đạm nhưng kiên định, như tùng xanh không ngã trong mưa.
Viện trưởng ngập ngừng, sau đó gật đầu "Trò nói đúng."


Trong lúc hai người nói chuyện, người giữ thư viện đã kê thang xong.
Thư viện Lâm Giang trước giờ chỉ có lão sư và học trò, qua lại với bên ngoài cũng chỉ có dân chúng, Kim Lăng vốn yên bình, nên không thuê người trông coi thư viện.


Người giữ thư viện ở đây là vài trung niên bị khuyết tật nhẹ trong thành, cũng như vài thiếu niên không còn nơi nương thân và trẻ mồ côi do viện trưởng tìm về, ngày thường trông coi sách trong thư viện, thuận tiện quét dọn, cũng không làm chuyện gì khác.
Thư viện Lâm Giang cũng chưa từng có trộm.


Nếu đám người bên ngoài chuẩn bị mà đến, thì thư viện chỉ có thư sinh tay trói gà không chặt, lão sư lớn tuổi, cộng thêm vài thiếu niên và người già yếu, vốn không có sức chống cự.
Thang dựa vào tường.


Tuy Quân Hoài Lang không giỏi võ, nhưng căn bản từ nhỏ đến lớn của y đương nhiên tốt hơn nhiều so với mọi người ở đây. Y không cần ai đỡ, nhanh nhẹn trèo lên thang.
Ngay khi y xuất hiện trên bức tường, những người bên ngoài lập tức nhìn thấy.
"Có người đến rồi!" ai đó hét lên.


Lập tức, tất cả mọi người bên ngoài đều nhìn Quân Hoài Lang.
Trong màn mưa mờ ảo, có thể thấy một nhóm dân chúng áo vải đứng bên ngoài, lúc này đang chen chúc trước cửa thư viện. Một nhóm người đông nghẹt đến cả con kiến cũng chui không lọt.
Viện trưởng phía sau run rẩy leo lên.


Ông dạy học mấy chục năm, xưa nay chưa từng nhiễm khói bụi trần gian. Qua màn mưa, chỉ thấy dân chúng bên ngoài chen chúc trước cửa, mưa to như trút nước, cả ô cũng không đem.
Thấy thư viện có người đến, những người đó càng thêm hung hãn.


"Lão gia, nhà chúng tôi bị lũ cuốn trôi rồi, mau cho chúng tôi vào tránh nạn đi!"
"Nước sông bên ngoài vẫn đang dâng cao, sắp ngập rồi, cho chúng tôi vào đi!"
"Chân đệ đệ tôi bị thương rồi, không thể cứ chờ trong mưa thế này! Xin lão gia thương tình giúp đỡ đi!"


Rất nhiều học trò trong thư viện lúc này cũng đi ra, vây quanh bên chiếc thang. Nghe thấy lời của bọn họ, các học trò bắt đầu động lòng trắc ẩn, nhỏ giọng thảo luận.
"Cứ cho họ vào đi, phòng học rộng rãi, vẫn có thể chứa được."
"Đúng vậy ... mưa lớn như vậy, bọn họ chỉ chạy thoát thân thôi ..."


Viện trưởng cũng dao động "Chuyện này ..."
Quân Hoài Lang lạnh lùng nhìn xuống.
"Viện trưởng nhìn kỹ đi." y nói.
Viện trưởng cau mày nhìn xuống.


"Thứ nhất, họ đến quá nhanh, toàn là những người trẻ tuổi. Tại sao không thấy họ mang theo hành trang, đưa người già phụ nữ trẻ em cùng đi? Lẽ nào trong nhà không có ai, không có gì vướng bận sao?" Quân Hoài Lang nói.


"Tiếp theo, ai nấy đều chỉ mặc áo vải rách rưới, không ai mặc gấm vóc. Đây là Kim Lăng, một nơi giàu có, trong thành ngập lụt, chỉ có người nghèo mới chạy thoát thân sao?"


Nói đến đây, Quân Hoài Lang lạnh giọng nói "Hơn nữa, các bức tường của thư viện đều có mái hiên, có thể trú mưa. Bọn họ nói muốn trú mưa nhưng lại dầm mưa chen chúc trước cửa, rõ ràng là muốn vào trong, trú mưa chỉ là thứ yếu."
Nói xong, y ngẩng đầu nhìn viện trưởng.


Quả nhiên, nét mặt viện trưởng trở nên nghiêm nghị.
"Vậy ... chuyện này phải làm thế nào?" ông hỏi.
Đúng lúc này, thang của Quân Hoài Lang chuyển động.
Y cúi đầu, thấy một học trò, đang ấn thang cầu xin "Có thể mở cửa cho họ vào được không?"


Nói xong, hắn như sắp khóc, cổ họng nghẹn lại, nước mưa tạt vào mặt.
"Ta từ Tô Nam đến Kim Lăng để dự thi, mẫu thân ta cũng cùng đến, đang sống ở thành Bắc. Nếu trong nhà xảy ra chuyện, mẫu thân nhất định sẽ đến tìm ta, ta sợ trong nhóm người đó cũng có bà ấy ..."


Nói rồi hắn không kìm được nước mắt.
Quân Hoài Lang mím môi, nghe các học trò xung quanh phụ họa theo.
"Đúng vậy! Trong thành có thiên tai, chúng ta sao có thể nhốt dân chúng ngoài cửa được!"
"Nếu có người nhà của chúng ta ở bên ngoài, thì phải làm sao mới tốt! Để họ vào trong trú mưa đi?"


Quân Hoài Lang dừng lại, đưa tay về phía người học trò đó.
"Đưa cho ta một chiếc ô." y nói.
Người học trò đó không hiểu gì, nhưng vẫn đưa ô cho y.


Quân Hoài Lang cầm lấy, gấp chiếc ô lại, rồi quay người hét với đám người bên ngoài "Bên trong đông người, không mở cửa được, nhưng ngoài sân có mái hiên, có thể cho mọi người tạm tránh. Ta thấy có nhiều người như vậy, mái hiên chắc cũng không đủ, trong thư viện còn rất nhiều ô, ta sẽ ném cho các vị để che mưa."


Nói rồi y ném chiếc ô xuống.
Tuy nhiên bên ngoài chợt im lặng, kế đó tức thì náo động.
"Có thể đông đến mức nào, còn không phải chê dân chúng nghèo khổ làm bẩn chỗ của các người!"


"Bây giờ có thiên tai, đám đọc sách các người đến cửa cũng không mở, sau này làm sao trở thành quan phụ mẫu của chúng ta!"
"Các huynh đệ, không lo nhiều như vậy! Chúng ta phá cửa vào!"
Nói rồi, tiếng đập cửa càng lúc càng lớn.


Quân Hoài Lang quay lại nhìn họ "Bây giờ đã tin chưa? Bọn chúng rõ ràng không đến đây để trú mưa mà là để gây chuyện."
Nói xong, y leo xuống thang, quay lại vỗ vỗ người học trò đó.


"Yên tâm, mưa lớn thế này, mẫu thân ngươi không thể chạy xa được." y nói "Nếu không muốn mẫu thân ngươi lo lắng, chỉ cần đợi trong lớp học, bảo vệ tốt bản thân."
Người học trò đó ngoan ngoãn gật đầu.
Quân Hoài Lang không nói gì, quay người rồi đi về phía cửa.


"Chặn cửa, lấy bàn ghế lại đây." y nói "Tường cao vẫn có thể chống đỡ được, nhưng không được để họ phá cửa."
Những người giữ thư viện nghe xong vội vàng làm theo.


Trong đám người, có học trò vốn luôn coi thường con cháu thế gia như Quân Hoài Lang, trong lòng đầy căm phẫn, thấy cảnh này, chỉ nghĩ Quân Hoài Lang vì bệnh đa nghi của bản thân, lại sợ chạm trán nên mới đóng cửa nhốt dân chúng bên ngoài.


Trong đó có một kẻ to gan, nghe thấy Quân Hoài Lang ra lệnh như vậy, lớn tiếng nói "Ta không cảm thấy bọn họ có chỗ nào không đúng! Ta chỉ thấy ngươi quen làm kẻ bề trên, nên mới xem thường mạng sống người khác!"
Nói rồi gã học trò đó tiến tới mở cửa.
Quân Hoài Lang nheo mắt lại.


Kế đó, y rút thanh đao của một trong những người giữ thư viện.
Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, lưỡi đao sắc bén chém tới trước mặt gã học trò đó. Mưa xối xả tạt vào lưỡi đao bắn tung tóe, nhưng đao vẫn bất động tại chỗ.


"Ngươi thử tiến thêm một bước xem." y lạnh lùng nhìn gã học trò đó nói.
Gã học trò đó sững người, hai tay hai chân bị cây đao chắn ngang trước mặt làm hoảng sợ đến mức không thể nhúc nhích một bước.


Quân Hoài Lang liếc nhìn gã, đao vẫn còn trên tay, ngước mắt lên nhìn nhóm người vây xem "Trở về lớp học. Dân tị nạn ngoài cửa giao lại cho quan phủ. Trước khi quan binh đến, ai dám động vào cánh cửa này, đừng trách ta vô tình."


Y dĩ nhiên chỉ muốn hù dọa mọi người, tuyệt đối không xuống tay thật. Nhưng lời uy hϊế͙p͙ lại có hiệu quả, một lúc sau, những người vây xem giải tán sạch sẽ.
Quân Hoài Lang hít một hơi thật sâu, hạ cây đao trên tay xuống.


Không biết từ khi nào, bản thân lại âm thầm biến đổi học được vài phần thói thổ phỉ từ Tiết Yến.
Mưa vẫn không hề giảm bớt, Quân Hoài Lang cũng không nhận ra, thấy vài người giữ thư viện đã mang bàn ghế tới, y bước tới hướng dẫn họ chặn cửa.


Ở kiếp trước, để nghiên cứu đập nước, y cũng tiếp thu rất nhiều kiến thức, có được vài phần hiểu biết với việc mượn sức của đồ vật.
Thấy y như vậy, viện trưởng lớn tuổi thở nhẹ nhõm một hơi, cùng y canh giữ.


Tiếng động bên ngoài dần dần vang lên, từ gõ chuyển sang phá, sau đó còn nghe thấy bọn họ tìm kiếm dụng cụ gì đó đập cửa.
May là thư viện Lâm Giang được xây dựng kiên cố, cánh cửa bền vững. Còn có lực chặn cửa từ bên trong, tuy phát ra tiếng kêu nhưng không có nguy hiểm.


"Chỉ không biết khi nào quan binh đến." viện trưởng bên cạnh lo lắng nói.
Quân Hoài Lang nghe vậy, ánh mắt tối sầm.
Hôm nay không có quan viên nào trong thành, hẳn là nha môn lúc này cũng đang hỗn loạn.
Y cũng không biết khi nào quan binh đến, nhưng y cần canh giữ chỗ này tới khi họ đến.


... vì trong thư viện, ai nấy đều là mạng người vô tội.
Tiếng va chạm ngoài cửa ngày càng dữ dội, tiếng quát tháo giận dữ của nhóm người ngày càng lớn. Bàn ghế bắt đầu rung chuyển, những người giữ thư viện bước tới cùng đẩy mạnh không để bọn họ phá hư chốt cửa.


Đúng lúc này, trên tường truyền tới tiếng động.
Quân Hoài Lang vừa ngẩng đầu, y thấy một số dân tị nạn đang xô đẩy nhau, đẩy một trong những dân tị nạn lên tường. Người đó dường như có chút công phu, vừa ngồi xổm trên tường đã nhanh gọn nhảy xuống.


Ngay khi tiếp đất, gã lao thẳng về phía cửa.
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong chốc lát, thậm chí vài người xung quanh vẫn chưa kịp hoàn hồn. Quân Hoài Lang giật mình, sau đó y nhanh chóng đưa tay kéo viện trưởng ra sau lưng, kế đó, tay còn lại y vững chắc chặn gậy gỗ đập về phía viện trưởng.


Lực quá lớn làm tay y đột nhiên mất cảm giác.