Ngựa của Tiết Yến là giống ngựa tốt khó tìm ở thành Trường An. Con ngựa cao lớn, tứ chi chắc khỏe, mắt sáng như sao, bờm mượt mà tung bay trong gió mát buổi sớm.
Mà Tiết Yến trên lưng ngựa, mặc y phục gọn nhẹ đen tuyền, không đeo thêm trang sức gì, nhưng hắn có khí chất cao quý trang nghiêm của riêng mình.
Một người một ngựa, đứng sừng sững trong sương sớm, nhìn từ xa mang theo cảm giác áp chế.
Trong đầu Quân Hoài Lang, lại bất chợt nhớ tới hơi thở ấm áp phả vào cổ y trên xe ngựa đêm qua.
Y có chút ngượng ngùng, ngẩng đầu nhìn Thẩm Lưu Phong bên cạnh, cười gật đầu chào hỏi "Lưu Phong, đến rồi à?"
Lại không thấy ánh mắt vẫn luôn bình tĩnh không có vẻ gì là đang nhìn y của Tiết Yến chợt trầm xuống.
Ở bên kia, Thẩm Lưu Phong dường như đã nhìn thấy vị cứu tinh.
Hôm nay hắn vui vẻ cho ngựa ăn, đợi Quân Hoài Lang bên ngoài dịch quán từ sớm, nhưng không ngờ lại chờ được một Diêm La mặt đen.
Hắn cưỡi ngựa đứng ở đây, đối phương chỉ khẽ gật đầu khi mình lên tiếng chào hỏi, sau đó lặng lẽ đứng trong sương sớm, vẻ mặt lạnh lùng đến mức làm mình không dám nói với đối phương câu nào.
Thẩm Lưu Phong như ngồi trên đống lửa, khó khăn lắm mới chờ được Quân Hoài Lang xuất hiện.
"Hoài Lang, ta đã chuẩn bị ngựa cho đệ, để ta gọi người dắt tới!" hắn vui vẻ nói.
Đúng lúc này, Tiến Bảo kéo một con ngựa, một đường chạy tới.
"Thế tử điện hạ, người đến rồi!" Tiến Bảo mỉm cười chào Quân Hoài Lang, nét mặt rạng rỡ "Phải dậy sớm như vậy, quả thật vất vả cho người!"
Quân Hoài Lang thấy Tiến Bảo đến, cười đáp "Tiến Bảo công công."
Tiến Bảo dắt con ngựa trắng đến trước mặt Quân Hoài Lang nói "Nô tài đã chuẩn bị ngựa cho người rồi! Là ngựa của Cẩm y vệ, con ngựa này rất nghe lời, người cứ yên tâm. Hôm nay các đại nhân Cẩm y vệ và nô tài phải ở lại Dương Châu, vừa hay có thể dành ra một con ngựa cho người."
Quân Hoài Lang khó hiểu "Các người không đi sao?"
Tiến Bảo thận trọng nhìn Tiết Yến.
Lại chẳng thế. Nha môn có công vụ, bồ câu đưa thư của Đông Xưởng cũng đến. Vào lúc quan trọng này mà chủ tử nhà hắn không ở đây, còn không phải giao hết lại cho bọn nô tài này sao.
Tiến Bảo chỉ cười nói "Đường lên núi hẹp, một đám người chúng tôi ồn ào, đi cùng sẽ phá hỏng cuộc vui."
Nói xong, Tiến Bảo muốn giúp Quân Hoài Lang lên ngựa.
Dù Quân Hoài Lang không thích cưỡi ngựa cho lắm, nhưng không phải không thể. Y từ chối sự giúp đỡ của Tiến Bảo, giữ chặt yên ngựa, trở mình nhảy lên.
Ngày thường y luôn mặc y phục có tay áo dài rộng, nhưng hôm nay y mặc một thân y phục gọn nhẹ có tay áo ngắn để cưỡi ngựa, mái tóc dài được buộc thành đuôi ngựa cao. Khi y cưỡi ngựa, đôi chân thon dài và vòng eo mảnh mai được phác họa thành đường nét rõ ràng mượt mà, trông rất đẹp mắt.
Nhất thời Tiết Yến cảm thấy cổ họng có hơi khát.
Hắn ổn định tâm trí, kéo dây cương đến cạnh Quân Hoài Lang.
"Đi thôi?" hắn nhẹ giọng nói.
Quân Hoài Lang nhìn hắn gật đầu cười.
Dù lúc này Tiết Yến trông không khác gì mọi khi, chỉ có hắn biết cơn say chưa tan, trán đột nhiên đau nhói, đầu có chút choáng váng.
Từ khi mở mắt ra, hắn đã rất bực bội, nhưng lúc này thấy Quân Hoài Lang mỉm cười với mình, giống như dòng suối trong vắt chảy qua sa mạc, làm hắn bình tĩnh lại một cách thần kỳ.
Tiết Yến quay đầu ngựa, nhẹ giọng ừm một tiếng.
Nhưng hắn thấy Quân Hoài Lang quay đầu gọi Thẩm Lưu Phong "Đi thôi, Lưu Phong!"
Y trước giờ vẫn luôn tinh tế, biết Tiết Yến không thích nói nhiều với người khác. Hôm nay ba người bọn họ cùng nhau đi dạo, Tiết Yến cũng sẽ không nói nhiều với Thẩm Lưu Phong, nên đành đứng ra hòa giải, lo liệu cho hai bên.
Thẩm Lưu Phong ừ một tiếng, quất ngựa theo sau.
Khi Tiết Yến quay đầu, nhìn thấy Quân Hoài Lang mỉm cười với Thẩm Lưu Phong.
Gương mặt tươi sáng, giọng điệu nhẹ nhàng.
Trán Tiết Yến lại bắt đầu giựt lên mà không rõ lý do.
Hắn biết tính tình Quân Hoài Lang luôn như vậy. Tuy tính tình lạnh nhạt nhưng y lại có một đôi mắt hoa đào xinh đẹp, chỉ cần cười lên thì luôn ẩn chứa mấy phần ấm áp.
Hắn đột nhiên nhớ đến lần đầu bước vào cung Minh Loang hơn một năm trước, y đang gảy đàn và cũng cười với muội muội mình như vậy.
Lúc đó trong lòng hắn có một ý nghĩ rất khó nói ra - hắn muốn người này cũng cười với mình như thế.
Không lâu sau đó, Quân Hoài Lang kéo sát tinh mà ai nấy đều ghét là hắn đây đến bên cạnh, đối xử bình đẳng với hắn.
Theo lý hắn nên vui mừng, nhưng ham muốn trong lòng con người luôn rất đê hèn, lúc nào cũng thích được đằng chân lân đằng đầu.
Hắn bắt đầu hy vọng mình có thể khác với người khác.
Dù là muốn y không bao giờ nhìn người khác, hay là muốn y đối xử tốt hơn với mình, tóm lại, hắn muốn trở nên khác biệt với bất kỳ ai khác trước mặt Quân Hoài Lang.
Ham muốn này cứ thế lan tràn và lớn dần trong lòng hắn, rồi dần dần trở thành một mãnh thú không thể kiểm soát. Hắn dùng lý trí nhốt mãnh thú này trong lồng, cố gắng giam cầm nó để Quân Hoài Lang không thể nhìn thấy.
Nhưng mỗi lần như vậy, mãnh thú lại liều mạng đâm vào lồng, khiến nó lỏng dần ra.
Cả Tiết Yến cũng nhận ra dường như hắn sắp không thể nhốt nó lại được nữa.
Hắn khó khăn quay đầu, không nhìn y nữa, nhưng nụ cười rạng rỡ vừa rồi đã khắc sâu vào tim hắn, khiến mãnh thú đó lại gầm lên.
Ngươi nhốt ta thì có ích gì? Y đối xử với người khác và với ngươi, chẳng khác gì hết.
---------
Từ thành Dương Châu đi lên phía Bắc là một đồi núi, nhìn từ xa là cả dãy núi.
Đi qua thôn trang, đã thấp thoáng thấy được núi.
Trên đường đi, Thẩm Lưu Phong liên tục kể cho Quân Hoài Lang nghe truyền kỳ về vị thần y kia.
Chỉ là câu chuyện này khi đến miệng hắn có chút phóng đại hơn. Một lúc nói vị thần y kia là một cao thủ võ lâm nổi tiếng giang hồ, một lúc lại nói ông ấy có thể khiến người chết sống lại, làm xương mọc ra thịt, bệnh nan y nào cũng có thể dễ dàng chữa trị.
Quân Hoài Lang chỉ cười rồi gật đầu phụ họa như đang dỗ dành một đứa trẻ, trong khi Tiết Yến đi theo không nói một lời, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa phía sau.
Cả ba đi hết một quãng đường lên núi, dần dần đến lối vào núi.
Núi hai bên cao dần, trùng trùng điệp điệp, ở giữa chỉ có một con đường chưa được tu sửa, chỉ đủ để một chiếc xe ngựa nhỏ đi qua.
Thẩm Lưu Phong không khỏi hưng phấn.
"Ta nghe nói thần y kia đang ở trong núi này." hắn nói "Bây giờ ở đây chỉ có một con đường, đi thẳng vào, không phải sẽ tìm được sao?"
Nói rồi, hắn không thể đợi thêm được nữa. Cả một đường đi rất chậm, bên cạnh còn có một vị Phật mặt đen, nên Thẩm Lưu Phong không thể chịu nổi.
Hắn quất roi, con ngựa chạy về phía trước như một mũi tên rời dây.
"Hai người mau theo sau, ta đi trước xem thử!" Thẩm Lưu Phong bỏ lại một câu, thúc ngựa chạy vào trong núi.
Quân Hoài Lang từ từ siết chặt dây cương.
"Sao vậy?" Tiết Yến thấy tốc độ của y chậm lại, nắm chặt dây cương, quay đầu hỏi.
Lại thấy Quân Hoài Lang ngẩng đầu nhìn bốn phía.
Dãy núi ngoại ô Dương Châu, nhìn từ xa núi non trùng điệp xanh biếc, nhưng cửa vào lại là núi đá, cho nên hai bên núi không có nhiều cây cối, chỉ có rải rác một số cỏ dại. Dưới chân núi là một con suối sâu và hiểm trở sát bên con đường núi này.
"Ngọn núi này dốc, còn ít cây cối." Quân Hoài Lang trầm tư một lúc rồi chậm rãi nói "Địa hình có chút nguy hiểm."
Ở kiếp trước, để nghiên cứu cách trị thủy, y đã đọc rất nhiều ghi chép và phong thủy địa lý nên có khá nhiều hiểu biết về địa hình.
Mảnh rừng núi này ít người đặt chân đến, mặt đất cũng không có vết xe, móng ngựa hay dấu chân, huống chi là khách bộ hành đi qua.
Đây quả thật là một nơi tốt để cao nhân lánh đời, nhưng Quân Hoài Lang luôn có chút bất an.
Tiết Yến nghe vậy, nói "Nguy hiểm?"
Quân Hoài Lang gật đầu, nhìn xung quanh một lượt.
Tiết Yến không nghĩ nhiều, nhẹ giọng nói "Nếu như vậy, thì trở về thôi."
Vốn dĩ hắn không muốn đi, đều do tên ngu ngốc Thẩm gia kia, nhất định phải tìm thần y gì đó.
Nếu thật sự muốn tìm người, mang thêm mấy gia đinh binh sĩ vây ngọn núi lại, ai mà không tìm được?
Nhưng tên ngu ngốc đó lại cứ tự mình đến. Đi một mình cũng không nói, còn bắt Quân Hoài Lang đi cùng.
Lúc này xung quanh vắng lặng, chỉ có tiếng nước chảy róc rách và tiếng chim kêu trên núi.
Quân Hoài Lang vốn đã có chút bất an, nghe vậy liền muốn gật đầu đồng ý.
Nhưng thấy Thẩm Lưu Phong đã chạy xa, chẳng những không thấy bóng dáng, mà cả tiếng vó ngựa cũng dần biến mất.
... cũng không thể để huynh ấy ở đây một mình.
Quân Hoài Lang lại ngước mắt nhìn xung quanh lần nữa.
Núi này địa hình hiểm trở, dù có nguy cơ rơi xuống suối hoặc đá trên núi lăn xuống, nhưng chỉ cần cẩn thận, hẳn là sẽ không sao.
Vả lại, ngọn núi cách đó không xa cũng dần xanh tươi, hẳn là chỗ nguy hiểm cũng chỉ có đoạn này, chỉ cần cẩn thận một chút, nhanh chóng vượt qua thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.
"Chúng ta đi trước." Quân Hoài Lang dừng lại lắc đầu "Lưu Phong đi xa rồi, không thể bỏ huynh ấy ở đây một mình. Nhưng núi này sâu như vậy, lát nữa cùng huynh ấy đi thêm một đoạn, rồi thuyết phục huynh ấy về sớm."
Tuy nói là tìm thần y gì đó, nhưng Quân Hoài Lang biết, huynh ấy chỉ đang kiếm cớ để y cùng đi đạp thanh mà thôi.
Nói rồi, Quân Hoài Lang giơ roi thúc ngựa thong thả chạy đi.
Tiết Yến cau mày đi theo sau y.
Hắn không quan tâm khi nào Thẩm Lưu Phong quay về, hắn chỉ nghe thấy Quân Hoài Lang gọi tên đó rất thân mật, mỗi lần nghe đều thấy khó chịu.
"Hai người quan hệ tốt lắm sao?" hắn giục ngựa đuổi kịp Quân Hoài Lang, giả vờ như thản nhiên hỏi.
"Hả?" Quân Hoài Lang không ngờ hắn đột nhiên hỏi một câu như vậy, y sững sờ một lúc, sau đó cười nói "Lưu Phong rất đơn thuần, là một bằng hữu tốt."
Tiết Yến rũ mắt.
Bằng hữu tốt. Hắn không nghi ngờ điều đó.
Nhưng hắn muốn biết, còn mình thì sao?
Dù biết Quân Hoài Lang gọi mình là "vương gia" vì quân thần khác biệt, nhưng hắn vẫn muốn hỏi, so với người bằng hữu tốt kia, mình là một bằng hữu thế nào.
Mà trong thâm tâm, hắn không muốn làm bạn.
Về phần muốn làm gì ... ý nghĩ này đã bị nhốt trong lồng cùng với mãnh thú kia rồi.
Hắn tự mình hiểu rõ, lại không dám nghĩ đến.
Hai người đuổi theo một hồi thì nghe thấy tiếng vó ngựa ở đằng xa càng lúc càng gần.
Quân Hoài Lang thở phào nhẹ nhõm.
Địa hình ở đây dốc, Thẩm Lưu Phong liền có hứng thú cưỡi ngựa, nhưng y vẫn luôn thấy có chút không an toàn.
Nếu y đã ra ngoài cùng huynh ấy, thì cũng phải đưa huynh ấy an toàn trở về. Thế nên y phải theo sát mọi lúc, kẻo tai nạn xảy ra mà mình chưa kịp nhìn thấy.
Quân Hoài Lang biết võ công của vị đại thiếu gia này kém xa y.
Đúng lúc này, y nghe thấy giọng thấp thoáng của Thẩm Lưu Phong trước mặt.
"Hoài Lang, thật sự có một đường mòn ở đây!" Thẩm Lưu Phong hét lên đầy phấn khích "Ta thấy ngôi nhà trên ngọn núi phía trước rồi, nhất định là ở đó!"
Quân Hoài Lang nghe vậy, cũng mơ hồ thấy nhẹ nhõm.
"Tới đây!" y hét lên.
Nhưng bất chợt trên đầu y có một tiếng ầm ầm thấp thoáng truyền đến.
Quân Hoài Lang ngẩng đầu, đồng tử đột nhiên co thắt lại.
Giang Nam năm nay mưa nhiều, nếu cây cối trên núi tươi tốt thì nền tảng có thể giữ đất đá vững chắc, núi sẽ vững vàng hơn nhiều, không bị sụp đổ ngoài ý muốn.
Trên đầu họ có một tảng đá lớn mang theo cỏ cây, trước sau dài vài thước, từ trên núi đổ ập xuống.
Sập rồi.
Ngọn núi sụp đổ chỉ trong chốc lát. Những tảng đá khổng lồ ầm ầm đổ xuống dọc theo dốc núi dựng đứng.
Trong nháy mắt, tảng đá liền rơi xuống trước mặt y.
Ngọn núi trước sau đều sụp đổ, bên cạnh là con suối sâu không thấy đáy.
Đầu óc Quân Hoài Lang trở nên trống rỗng.
"Quân Hoài Lang!"
Y nghe thấy giọng của Tiết Yến.
Y chưa kịp phản ứng thì ngay sau đó một cơn gió mạnh bất ngờ ập tới.
Một sức lực mạnh mẽ đã nhấc y lên, đạp nhẹ yên ngựa đưa y bay ra ngoài.
Tiếng đá lớn ầm ầm sụp đổ, y rơi vào một vòng tay chắc chắn có mùi đàn hương vây quanh.