Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược

Chương 71

Tiến Bảo cúi đầu vào xe, rót trà cho Quân Hoài Lang rồi lui ra ngoài.
Một mùi đàn hương rất nhẹ phảng phất trong xe, như có như không, trầm lắng mờ ảo, làm tâm thức người khác thoáng chốc bình tĩnh trở lại.


Quân Hoài Lang ngồi xuống cạnh hắn, thấy Tiết Yến ngước mắt nhìn y, liền cười gật đầu với hắn "Lại làm phiền vương gia rồi."


Trời vẫn còn sớm, nắng mai mờ nhạt mảnh mai như sợi chỉ xuyên qua tấm rèm che. Tia sáng rọi vào khuôn mặt Quân Hoài Lang, phủ lên hàng mi dài của y một lớp ánh sáng, bóng đen như lông quạ in trên mặt y.
Y vừa cười, ánh sáng trong mắt y, như thể ẩn dưới mắt y là một mặt trời khác.


Tim Tiết Yến lệch một nhịp, lúng túng dời mắt sang chỗ khác.
"Không sao." giọng hắn khàn đi đôi phần.
Hắn rũ mắt, quyển sách trong tay nói về sách lược hợp tung liên hoành, nhưng hắn không đọc được chữ nào, trong đầu chỉ còn lại một câu hỏi.
Sao lại có người trông đẹp đến như vậy?


Thật hiếm khi loại nghi hoặc này xuất hiện trong đầu Tiết Yến. Xét cho cùng, trước khi quen biết Quân Hoài Lang, hắn thậm chí chưa từng quan tâm đến vẻ xấu đẹp của người khác.
Một lúc sau, đoàn xe đã bắt đầu di chuyển.


Chiếc xe lắc lư bắt đầu di chuyển, Quân Hoài Lang thấy Tiết Yến đang đọc sách nên cũng không làm phiền.
Trên tường cạnh xe là một tủ nhỏ bằng gỗ lim có đặt vài quyển sách. Quân Hoài Lang tiện tay rút một quyển, vừa mở ra thì có vài tờ giấy rơi xuống.
Tiếng động nhỏ thu hút ánh mắt của Tiết Yến.


Có khoảng hơn chục tờ giấy rơi rải rác trên đất, nét chữ rồng bay phượng múa viết gì trên đó. Quân Hoài Lang cúi xuống nhặt lên, hai câu vô cùng quen thuộc trên đó lại lọt vào mắt y.
Là kinh Phật trong .
Tay Quân Hoài Lang bất chợt hơi ngừng, ánh mắt y rơi trên xấp giấy.


Bút pháp cương nhu kết hợp, thoạt nhìn còn mang vài phần khí chất sát phạt. Nét chữ như vậy lại chép kinh Phật để thanh tẩy tà ác, nhất thời, sát khí và thiền định hòa quyện vào nhau, hình thành một loại cộng sinh kỳ diệu.


Quân Hoài Lang sững sờ một lúc, còn chưa kịp hoàn hồn thì Tiết Yến đột nhiên cúi xuống nhặt những tờ kinh Phật vương vãi trên đất.
"Tay đau?" hắn hỏi, đặt xấp giấy sang một bên "Đưa ta xem thử."
Quân Hoài Lang định thần lại, biết hắn tưởng mình sơ ý chạm vào vết thương, vội lắc đầu.


"Không có. Chỉ là ..." ánh mắt y lại rơi vào xấp kinh Phật "Đây là người chép sao?"
Thật ra không cần hỏi, chỉ cần nhìn nét chữ, Quân Hoài Lang đã biết là do Tiết Yến chép.
Y chợt nhớ ra, sau khi y rơi xuống nước một năm trước, mẫu thân từng nói với y, Tiết Yến chép để cứu y.


Quân Hoài Lang đương nhiên biết dựa vào chép kinh để xua đuổi tà ma và cứu mạng y là chuyện vô căn cứ, hẳn là lúc đó Tiết Yến đã dùng những cách khác, còn chép kinh chỉ là vỏ bọc.
Cũng một năm rồi ... sao hắn vẫn còn chép thứ này?


Ngay cả trên chiếc xe mà hắn thường đi, cũng có những tờ kinh Phật hắn chép.
Quân Hoài Lang ngẩng đầu nhìn Tiết Yến.
Ánh mắt Tiết Yến khẽ quét qua xấp kinh Phật.


Lúc đầu, hắn chép thứ này dĩ nhiên là vì vua Thanh Bình. Hắn là Thất Sát giáng thế, vua Thanh Bình sợ hãi, căm ghét hắn. Nhưng hắn ngẫu nhiên chép vài tờ kinh Phật, như thể vì chuyện đó mà cải biến tình hình, vua Thanh Bình cũng yên tâm mà bắt đầu thân cận với hắn.


Tiết Yến đương nhiên không tin quyển kinh Phật nát này có thể trấn áp tà khí trên người hắn, nhưng do vua Thanh Bình tin những thứ lừa dối bản thân này, nên hắn cũng chép cho ông ta xem.
Lâu dần cũng trở thành thói quen.


Hắn thuộc lòng kinh Phật này đến nỗi hắn có thể tự mình chép lại. Ngày thường suy nghĩ chuyện gì, hắn cũng tiện tay viết hai quyển, hắn viết kinh Phật, nhưng trong đầu lại nghĩ đến những chuyện khác.


Nhưng mà hành động này của hắn làm vua Thanh Bình rất hài lòng. Ông ta thậm chí còn đến gặp tăng sư trong chùa Báo Quốc tìm đàn hương dâng trước Phật tổ để Tiết Yến dùng.


Trong mắt người khác, đây là ân sủng đầu tiên của Thiên tử. Mà trong mắt vua Thanh Bình, Tiết Yến cũng trở thành người an toàn hết lòng vì Phật.
Tiết Yến nhận được rất nhiều lợi ích từ nó, vì vậy dù cảm thấy trí óc vua Thanh Bình có chút chậm phát triển, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn diễn cùng ông ta.


Nghe thấy Quân Hoài Lang hỏi, hắn khẽ ừm một tiếng "Nhàn hạ rảnh rỗi, chép chơi thôi."
Quân Hoài Lang nhìn hắn, thấy hắn không có vẻ gì là nói dối, nên cũng an tâm.
"Nếu Bệ hạ thích xem người chép, thì chép đôi chút cũng được." y nói "Nhưng chép thứ này, trước giờ không có ích gì cả."


Tiết Yến ừm một tiếng.
Hắn dĩ nhiên biết nó vô dụng. Sát khí trên người hắn, là do Thất Sát Tinh trên trời truyền xuống, tùy tiện chép vài quyển kinh thì trấn áp được, chẳng phải quá buồn cười rồi sao.


Thế nhưng Quân Hoài Lang tiếp tục nói "Nói cho cùng, mấy lời bàn tán về sát tinh gì đó cũng là chuyện vô căn cứ."
Nghe vậy, Tiết Yến quay lại nhìn y, ánh mắt nặng trĩu, không nhìn ra được cảm xúc trong đó.
Hắn đến giờ vẫn không hiểu tại sao, từ lúc bắt đầu Quân Hoài Lang lại tin tưởng hắn như vậy.


Thất Sát giáng thế, là mệnh cách được bói ra cho hắn. Nếu chỉ một mình Linh Đài Lang xác định như vậy, bản thân Tiết Yến cũng không tin. Thế nhưng, dù là thuật sĩ vân du bốn phương ở đất Yến, tinh quan ở Khâm Thiên Giám, đều tính ra được một kết quả giống nhau.


Và những gì Tiết Yến đã trải qua từ nhỏ đến lớn, cũng đã chứng minh điều này.
Nhưng tại sao Quân Hoài Lang lại không tin?
Hai người nhìn nhau, Quân Hoài Lang nhận ra sự ngập ngừng và nghi hoặc trong mắt Tiết Yến.


Như thể ý thức được điều gì đó, Tiết Yến đột nhiên thu hồi ánh mắt, như không có chuyện gì nhìn xuống quyển sách trong tay.
Hắn buộc mình phải tập trung vào quyển sách.


Từ nhỏ đến lớn, hắn đã tin chắc và khắc sâu số mệnh này vào máu xương của mình. Ngày thường hắn không nhắc, không phải là hắn quên, chỉ khi cần dùng nó, hắn mới tỉnh bơ nói ra miệng.
Trông có vẻ như hắn không quan tâm, nhưng thực chất chỉ là một cái vò đã mẻ lại còn nứt.


Mắt Tiết Yến tối sầm lại.
Nhưng vào lúc này, Quân Hoài Lang chủ động lên tiếng.
"Dù biết có mệnh cách, nhưng ta chưa từng tin số mệnh." y chậm rãi nói.
Ánh mắt của Tiết Yến vẫn dán chặt vào quyển sách trên tay, nhưng hắn không đọc được một chữ nào.
Hắn nghe Quân Hoài Lang tiếp tục nói.


"Ta chỉ tin, cái gọi là số mệnh, chẳng qua do con người tạo ra. Nếu người cũng tin mình là sát tinh, vậy Thất Sát dĩ nhiên khó giải. Nhưng nếu người không tin, sẽ không có ai biến người thành sát tinh."
Nói rồi, y giơ tay, gõ nhẹ vào quyển sách Tiết Yến đang cầm, ra hiệu cho hắn nhìn mình.


Tiết Yến ngoan ngoãn ngước mắt lên.
Hắn thấy Quân Hoài Lang đang ngồi cạnh mình nở nụ cười ấm áp.
"Người có muốn thử tin lời ta?" y hỏi.
Tiết Yến không biết mình có muốn tin hay không.
Đầu óc hắn bây giờ trống rỗng, chỉ biết mình bây giờ muốn hôn y.
Hung hăng hôn lấy y.
---------


Quân Hoài Lang có thể thấy ánh mắt Tiết Yến hơi tối đi, có những cảm xúc mà y không thể hiểu.
Nhưng có lẽ do ý thức xâm lược trong mắt hắn quá nặng, làm y hoảng sợ theo bản năng.
Y cố gắng kìm nén cơn hoảng loạn, kiên nhẫn nhìn Tiết Yến.


Lại thấy Tiết Yến giống như bị đóng đinh tại chỗ, tay cầm quyển sách siết trang sách đến nhăn nhúm.
"... vương gia?" Quân Hoài Lang thử gọi hắn.
Tiết Yến ừm một tiếng, nhưng không nói gì.


Giọng hắn rất khàn, không hiểu sao Quân Hoài Lang lại cảm thấy màng nhĩ của mình như bị chấn động, làm tai y tê dại không khỏi muốn dựa vào thành xe bên kia.
Đó giống như một ý thức xâm lược không thể ngăn cản.


Đúng lúc này có tiếng sột soạt, một mảng lớn nắng trời đột nhiên tràn vào xe ngựa qua cửa sổ.
Quân Hoài Lang đã quen với ánh sáng dịu nhẹ trong xe, liền nheo mắt lại, sau đó nghe thấy giọng của Thẩm Lưu Phong.
"Hoài Lang! Ta nghe thúc phụ nói đệ cũng đến, không ngờ đệ ở đây thật!"


Trong sức sống có chút ngây ngô không khó phát hiện, nhưng trời sinh có đôi mắt hồ ly hơi nhếch, thoạt nhìn trông hết sức đa tình.
Tiết Yến cau mày, nhìn ra ngoài.


Thấy tên nhi tử ngu ngốc đáng ghét của nhà Thẩm tri phủ đang cưỡi ngựa, theo sát bên cạnh xe, một tay vén rèm, híp mắt cười vô cùng cợt nhả nhìn Quân Hoài Lang.
Quân Hoài Lang hơi sững người, cũng đáp lại bằng một nụ cười.
"Lưu Phong?" Quân Hoài Lang nói "Sao huynh cũng ở đây?"


Thẩm Lưu Phong nhăn nhó nói "Thúc phụ ta nghe nói ta cũng muốn tới Dương Châu, nên bắt ta đi cùng, nói là dọc đường học thêm vài thứ. Nhưng vẫn may, không ngờ đệ cũng tới, dọc đường không còn cô đơn."
Tiết Yến ở một bên, nhìn hai người họ hết "Lưu Phong" rồi lại "Hoài Lang", gọi rất chi là thân mật.


Ngược lại với mình, hắn chưa từng nghe Quân Hoài Lang gọi tên hắn lần nào.
Tiết Yến có chút bực bội nhắm mắt lại.


Thẩm Lưu Phong cứ đi theo bên cạnh xe, kéo rèm lên nói tiếp "Hoài Lang, không ngờ đệ không cùng ta đi đạp thanh, lại cùng thúc phụ ta đi tuần tra? Họ ra ngoài làm việc rất nhàm chán, còn không bằng đi chơi với ta."
Quân Hoài Lang bị hắn chọc không khỏi bật cười.
"Lệnh của phụ thân, không dám từ chối." y cười nói.


Đương nhiên, Thẩm Lưu Phong không nghe ra được thật giả, nói "Thật tình cờ, ta cuối cùng cũng tóm được đệ. Lần này đệ không được từ chối, chốc nữa cùng ta lên núi dạo vài vòng!"
Quân Hoài Lang chỉ có thể cười cười gật đầu.


Tiết Yến đang ngồi bên cạnh nhắm mắt không nói gì, đột nhiên mở mắt ra, nhíu mày liếc nhìn Thẩm Lưu Phong.
Sao tên này cứ như keo con chó vậy, lúc ở trong cung, Tiết Duẫn Hoán cũng không đáng ghét như tên này.


Lại thấy Thẩm Lưu Phong cứ đi theo xe, nghiêng người hì hì cười nói "Bên ngoài nắng đẹp, ra ngoài cùng ta cưỡi ngựa đi, Hoài Lang!"
Tiết Yến mím môi.
Kế đó, Tiết Yến giơ chân đá vào mông Tiến Bảo bên ngoài qua tấm màn xe.
Tiến Bảo bị đá đến lảo đảo, nuốt câu oán than vào trong miệng.


Hắn quay đầu thì thấy một tên công tử đẹp mã đi theo sau xe, còn đang vén rèm nói chuyện với thế tử điện hạ.
Còn nghe thế tử điện hạ từ chối "Hôm nay ta không dẫn ngựa ra ngoài, chắc không cưỡi được đâu ..."


Mà tên công tử đó chẳng hề quan tâm "Không sao! Ta có mang theo ngựa dự phòng, đệ cưỡi ngựa của ta đi!"
Trời ạ, hóa ra có người định bắt cóc thế tử điện hạ trước mặt vương gia?
Tiến Bảo xoa xoa cái mông bị đá không chút lưu tình, xoay người hắng giọng, trên mặt lộ ra vẻ lạnh nhạt ngạo mạn.


"Vị công tử này, đây là xe của Quảng Lăng vương." hắn cao giọng nói "Mong người tránh xa một chút, đừng quấy rầy thanh tịnh của vương gia."
Chủ tử ghen rồi, thì mình giúp đuổi người. Tiến Bảo không khỏi oán thầm.
Đúng là một công việc tồi tệ.