Tiến Bảo đỡ Quân Hoài Lang lên xe.
Ngày thường, Phất Y đều đi theo xe để hầu hạ, nhưng hôm nay có Quảng Lăng vương ngồi trên xe, nhất thời không chú ý.
Hắn nhìn Tiến Bảo, lại bị Tiến Bảo kéo tay cùng ngồi ngoài xe.
"Chúng ta ngồi ở đây cho yên tĩnh." Tiến Bảo mỉm cười nói.
Phất Y do dự "Chuyện này ...?"
Tiến Bảo nháy mắt với hắn, ra hiệu về phía cỗ xe.
Phất Y hiểu ra đôi chút, có lẽ chủ tử trong xe kia không thích người khác lại gần, cũng không thích có người theo sau hầu hạ.
Phất Y cảm kích gật đầu nhìn Tiến Bảo, rồi ngồi lên trước xe.
Điều mà Phất Y không biết chính là chủ tử nhà mình vừa bước vào xe ngựa, đã bị vị chủ tử "không thích người khác lại gần" kéo vào lòng.
Quân Hoài Lang loạng choạng về phía trước, không hề vấp té mà ngã thẳng vào vòng tay của Tiết Yến.
Phút chốc, y được bao bọc trong mùi đàn hương.
Tiết Yến vòng tay qua eo y, hỏi y bằng lượng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy "Có nhớ ta không?"
Quân Hoài Lang dời ánh mắt, vội đẩy hắn ra "Được rồi, đừng quấy nữa."
Nhưng Tiết Yến vẫn kề sát bên nói "Ta rất nhớ ngươi, hận không thể trực tiếp chặn ngươi trước cửa phòng."
Lúc hắn nói, hơi thở của hắn rất gần với Quân Hoài Lang.
Hắn càng dựa càng gần "Ta còn muốn nhảy qua cửa sổ xem ngươi ngủ chưa, lén hôn ngươi nữa."
Tai Quân Hoài Lang nóng hừng hực.
Sao người này có thể thản nhiên nói ra mấy lời thế này chứ?
Y liên tục đẩy Tiết Yến, mới miễn cưỡng đẩy ra được, đổi lại là tiếng cười trầm thấp của Tiết Yến.
"Sao lại khiến người khác yêu thích đến vậy chứ." hắn nói.
Quân Hoài Lang cũng không biết, rõ ràng y không nói gì hết, sao lại khiến người khác yêu thích rồi.
Y đẩy Tiết Yến ra, ngồi xuống bên cạnh, Tiết Yến lại sáp đến gần.
Giống như việc cách xa y một chút là sẽ lấy mạng hắn vậy.
Quân Hoài Lang định đẩy hắn ra thì Tiết Yến nhét vào tay y một tập sách.
"Đây, hôm qua ta đã lệnh Đoạn Thập Tứ điều tra kỹ càng rồi." hắn nói "Hôm nay ngươi không cẩn thẩm vấn từng người nữa, tra theo cái này là được."
Quân Hoài Lang nhận tập sách rồi mở ra, trong đó có đầy đủ thông tin về tất cả công nhân gây rối ngày hôm đó.
Những người được khoanh tròn đỏ không phải là dân chúng ở Giang Nam. Xem xét lại thì tất cả lần lượt chuyển đến vì nhiều lý do khác nhau từ ba năm trước.
Bọn chúng đều đến từ Lĩnh Nam.
Tuy nhiên, vì đã chuẩn bị thân phận giả trước khi đến Giang Nam, nên không thể nhìn ra bọn chúng là thổ phỉ.
Quân Hoài Lang trầm ngâm một lúc.
Tuy không thể nhìn ra được gì từ thông tin của bọn chúng, nhưng thổ phỉ ở Lĩnh Nam mới quy thuận Vân Nam vương chưa tới mười năm, năm đó tất cả đều là thổ phỉ, xưng bá một phương, nhất định sẽ để lại chút dấu vết trên người, chứng minh bọn chúng không khớp với thân phận giả đã tạo ra.
Như vậy, thân phận dân lành là giả, đến cùng một nơi, lần này còn làm loạn Giang Nam.
Có những bằng chứng này, không khó tra ra thân phận từ miệng của bọn chúng. Chỉ cần có những lời khai này, có thể cùng gửi đến Trường An.
Quân Hoài Lang cất tập sách đi.
"Không phải hôm qua ngươi cũng mới nhận được tin tức sao?" Quân Hoài Lang nghi ngờ hỏi "Làm thế nào ngươi có được những thứ này?"
Chưa kể Tiết Yến chỉ mới biết tin ngày hôm qua, hôm qua hắn mệt lừ, ngủ một giấc đến rạng sáng.
Tiết Yến không quan tâm "Thời gian một đêm, với Đoạn Thập Tứ rất dư dả."
Quân Hoài Lang có ấn tượng về thiếu niên bên cạnh Tiết Yến đó.
Nhìn bề ngoài chẳng qua là một đứa trẻ, còn nhỏ hơn Quân Tiêu Ngô, cũng không lớn hơn Lệnh Hoan bao nhiêu.
Nhưng một thiếu niên nhỏ như vậy đã theo bên cạnh Tiết Yến, không chỉ thay hắn thống lĩnh Cẩm y vệ, mà còn vào sinh ra tử làm việc cho Tiết Yến.
"Hắn chắc còn nhỏ tuổi lắm nhỉ?" Quân Hoài Lang không khỏi hỏi.
Tiết Yến hờ hững ừm một tiếng "Không có hỏi, nhưng chắc là rất nhỏ."
Quân Hoài Lang thở dài.
Tiết Yến sáp lại gần, mổ lên má y một cái.
"Sao vậy, lại lo lắng vớ vẩn cho người khác rồi?" hắn hỏi.
Quân Hoài Lang nói "Trông còn nhỏ hơn Tiêu Ngô."
Tiết Yến chậc một tiếng.
"Thích lo lắng vớ vẩn cho người khác như vậy." hắn nói "Sao lại không lo lắng cho ta?"
Quân Hoài Lang nhìn Tiết Yến "Ngươi có gì phải lo lắng?"
Tiết Yến nghiêm túc "Tối qua bị ngươi đuổi xuống giường, không đáng thương sao?"
Quân Hoài Lang vội che miệng hắn lại vì sợ những gì hắn nói sẽ bị người ngoài nghe thấy.
"Ngươi còn nói nhảm, ta sẽ đuổi ngươi khỏi xe ngựa." Quân Hoài Lang đe dọa hắn.
Tiết Yến mỉm cười.
"Được rồi, không nói nữa." nói xong, Tiết Yến lại ôm Quân Hoài Lang vào lòng.
"Ta đã thỏa thuận với Đoạn Thập Tứ, sẽ không để hắn làm không công." Tiết Yến nói "Từ nhỏ hắn đã học làm những việc giếŧ người cướp của này, ta sai hắn làm chuyện khác, hắn cũng không làm được."
"Hai người còn giao dịch nào khác không?" Quân Hoài Lang khó hiểu.
Tiết Yến nói "Hắn làm việc cho ta, ta giúp hắn báo thù. Dù gì dựa vào sức một mình hắn, muốn giếŧ Đoạn Sùng, cũng không thể làm được."
Quân Hoài Lang sửng sốt "Đoạn Sùng không phải là nghĩa phụ của hắn sao?"
Tiết Yến nhẹ giọng nói "Còn là kẻ thù giếŧ phụ mẫu của hắn."
Nói đến đây, Tiết Yến hơi dừng, rồi nói "Như thế thì trong nhà chỉ còn mỗi hắn thôi."
Nói rồi Tiết Yến dúi đầu vào cổ Quân Hoài Lang, như chú chó lớn làm nũng.
"Nếu ngươi đau lòng cho hắn, vậy thì làm việc thiện đi, cho hắn một ân huệ." Tiết Yến nói.
Quân Hoài Lang hỏi "Ân huệ gì?"
Tiết Yến cười hì hì gặm cổ Quân Hoài Lang.
"Vốn ta muốn hắn thay thế Đoạn Sùng làm Xưởng công của Đông Xưởng. Nếu hắn ngồi lên vị trí đó thì phải tịnh thân." Tiết Yến nói "Ta xem như không biết, quên chuyện này đi, giữ nòi giống cho hắn, thế nào hả?"
Tai Quân Hoài Lang đỏ lên "Sao ngươi toàn nghĩ những chuyện không nghiêm chỉnh vậy?"
Tiết Yến hùng hồn nói "Ngươi ở bên cạnh ta, ta nào nghĩ được mấy chuyện nghiêm túc chứ?"
---------
Quân Hoài Lang thẩm vấn rất suôn sẻ.
Những tên thổ phỉ đó, có một số rất kín miệng, nhưng vẫn có một số ít khai hết xuất thân, lai lịch, nhận được mệnh lệnh gì khi bị đe dọa uy hϊế͙p͙.
Quả nhiên, Vân Nam vương đã phái bọn chúng đến. Vân Nam vương chỉ phụ trách phái người ra sức, khi bọn chúng đến đây, lệnh bọn chúng nhận được đều do quan lớn từ Trường An đưa xuống.
Còn về quan lớn nào thì bọn chúng không biết.
Chẳng qua bọn chúng cũng không cần biết.
Chỉ cần Tiết Yến điều tra sâu hơn, quan lớn nào ở Trường An cố gắng tích cóp tiền của mấy năm gần đây, mà tiền của tích cóp không có tung tích, chỉ cần điều tra thì sẽ biết rõ tất cả.
Và tiêu điểm của cuộc điều tra sâu lần này chính là Quách Vinh Văn.
Hôm nay khi Quân Hoài Lang rời nha môn với lời khai mà y thu thập được, Cẩm y vệ kiểm kê kho lương Kim Lăng cũng báo tin.
Họ đã kiểm kê kỹ lưỡng các khoản mục hơn một tháng qua, phát hiện một phần nhỏ bán ra không khớp. Khi Kim Lăng xảy ra thiên tai, lúc mở kho lương, một lượng lớn lương thực đã không cánh mà bay, không khớp với khoản mục nào trong sổ sách.
Quân Hoài Lang biết lúc đó Quách Vinh Văn gấp gáp, vốn không kịp làm giả sổ sách.
Biết được tin này, Vĩnh Ninh Công và Thẩm tri phủ lập tức gọi Quách Vinh Văn đến nha môn hỏi chuyện.
Quách Vinh Văn biết dù có khác biệt trong sổ sách, họ cũng không có bằng chứng chắc chắn chứng minh mình làm. Suy cho cùng khi đưa lương thực ra ngoài, đã qua tay rất nhiều người, chỉ cần ông phủ nhận, dù họ nhận định là ông, thì cũng không thể làm gì được.
Thế là Quách Vinh Văn liên tục nói mình không biết gì, khóc lóc thở than thoạt nhìn rất chân thật.
Vĩnh Ninh Công lại không tin.
Ông quen biết Quách Vinh Văn gần hai mươi năm, ông biết người này tỉ mỉ và cẩn thận thế nào trong công việc.
Năm đó Quách Vinh Văn là người đền ơn đáp nghĩa, trước khoa cử, vì nhà nghèo khó, lại làm mất hành lý, đã ở trong phủ của ông vài tháng. Sau khoa cử, dù chỉ trở thành huyện lệnh nhỏ, nhưng có thể tích góp cả năm tiền bạc mua bút mực tập sách đến cảm tạ ông khi vào kinh báo cáo công việc.
Vì vậy, ông rất yến tâm khi giao chuyện quan trọng như sổ sách cho Quách Vinh Văn.
Quách Vinh Văn nói mình bất cẩn, không biết nhìn người, Vĩnh Ninh Công không tin.
Ông chỉ biết sau bao nhiêu năm, con người sẽ thay đổi.
Dù chân tướng sáng tỏ, nhưng ông cũng biết trong tay không hề có chứng cứ. Ông nói có sách mách có chứng với Quách Vinh Văn, nhưng Quách Vinh Văn không ngừng kêu oan, rõ ràng đang giở trò quỷ với ông.
Vĩnh Ninh Công tức giận đến mức gần như không nói nên lời.
Thấy vậy, Thẩm tri phủ đứng bên cạnh vội tiến tới an ủi.
"Giải vào đại lao trước!" Thẩm tri phủ nói với nha dịch bên cạnh "Dù ngươi tự tham ô, hay ngươi không biết nhìn người, lương thực cũng mất trong tay ngươi, ngươi khó lòng thoát tội, giam ngươi cũng không oan!"
Quách Vinh Văn khóc lóc than thở.
"Thẩm tri phủ, dù sao thì ta cũng là quan viên triều đình, người không có chứng cứ, người có thể bắt giam ta, chỉ có Hoàng thượng!" ông nói.
Thẩm tri phủ nghiến răng nghiến lợi.
Ông biết người này đang lợi dụng Hoàng thượng để áp chế mình.
Thật vậy, dù chức quan của Quách Vinh Văn có thấp đến đâu thì vẫn là một quan viên triều đình. Nếu vội vàng bắt giam, sau này tính nợ, nhất định ông không thoát khỏi liên can.
Hơn nữa, vừa nhìn đã biết bản thân Quách Vinh Văn chắc chắn không có dũng khí tham ô như vậy. Phải có một thế lực nào đó ở trong kinh đứng đằng sau, nếu thế lực đó chạy tội cho Quách Vinh Văn, thì ông mới là người lên đoạn đầu đài.
Thẩm tri phủ nghiến răng, nha dịch xung quanh cũng do dự.
"Chứng cứ?" đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói lười biếng.
Vài người nhìn lên, thấy Tiết Yến đang đứng đó.
Hắn chậm rãi bước vào, theo sau là Tiến Bảo và một vài Cẩm y vệ. Tiết Yến bước đến chỗ Vĩnh Ninh Công, chắp tay hành lễ, sau đó nhìn sang Tiến Bảo.
Tiến Bảo vội cầm thư tín trên tay trình lên Vĩnh Ninh Công.
Thẩm tri phủ cũng đến gần xem xét, thấy đó là tờ giao dịch mua bán lương thực.
Trên đó ghi rõ ràng thời gian, số lượng và khoản tiền bán ra là bao nhiêu, còn có đóng dấu ký tên của Quách Vinh Văn, giống hệt với số lượng lương thực mất trong kho lương.
Thẩm tri phủ ngạc nhiên nhìn Tiết Yến.
Tại sao Quảng Lăng vương này lại thần thánh như vậy? Trưa nay mới phát hiện kho lương khác thường, đến lúc này đã tìm thấy đầy đủ chứng cứ?
Tiết Yến nhìn Cẩm y vệ bên cạnh, Cẩm y vệ vội bước tới, áp giải Quách Vinh Văn.
Quách Vinh Văn vẫn cố sức vùng vẫy.
"Vương gia, dù người là Quảng Lăng vương, cũng không thể vu oan giá họa cho thần!" ông vẫn cố sức kêu gào dù không biết trong tay Tiết Yến có thứ gì.
Tiết Yến không nhẫn nại chậc một tiếng.
Trên đường tới đây hắn nhận được tin tức, nói đêm nay dân chúng ngoài thành sẽ họp chợ đêm ven đường để ăn mừng hết dịch bệnh. Hắn biết Quân Hoài Lang nhất định thích chuyện này, nên hắn đã sớm phái Đoạn Thập Tứ về phủ đón y.
Hắn không muốn lãng phí thời gian với tên rác rưởi này, để Quân Hoài Lang phải đợi.
Hắn cau mày, bước tới đạp Quách Vinh Văn xuống đất.
"Lão tử muốn bắt người, chưa từng nói vương pháp đạo lý gì hết." hắn từ trên cao liếc mắt nhìn ông.
"Giải đi." hắn ra lệnh.