Tà Thiếu Dược Vương

Chương 839: Phải dựa vào ngươi rồi

"Ông..." Ngay lúc thân thể hoàng đế khôi phục nhanh chóng, không ngừng hủy diệt các loại thủ đoạn của Nhậm Kiệt bố trí ở chung quanh vết thương của hoàng đế, trong lúc đánh xuyên qua thân thể hoàng đế, lập tức hoàng đế muốn bạo phát hoàn toàn thúc giục ngọc tỉ Hỗn Độn Chí Bảo, nhưng Nhậm Kiệt lại rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

Giống như là một cái khí cầu sắp bị bành trướng nổ tung, đột nhiên buông lỏng một chút, không có thống khổ như vậy.

Dĩ nhiên, một mặt là thở phào, mặt khác thì bởi vì bản thân hắn càng thêm cường đại, càng kiên cố hơn. Đồng thời với vừa rồi ra tay, Nhậm Kiệt cũng đã làm một việc là ngưng luyện thân thể, thúc giục lực lượng bản thân.

Nhậm Kiệt giờ này có thánh hồn, chân chính thánh hồn của cảnh giới Thánh nhân, không thể kém so với thánh hồn của hoàng đế. Cho nên hắn có thể biến một chuyện không có khả năng thành có thể như vậy, lợi dụng khống chế lực lượng kinh khủng đến cực hạn này.

Đồng thời ngay lúc này, Nhậm Kiệt cũng lợi dụng lực lượng đó rèn luyện thân thể, tăng lên lực lượng, ở bên trong thân thể ngưng tụ một trận pháp xưa nay chưa từng có.

Nhưng cho dù như thế, bởi vì lực lượng quá mức khổng lồ, hắn cũng khó mà kiên trì lâu dài. Cũng may là thời khắc này hắn có một đối thủ đủ cường đại, giúp hắn trong nháy mắt phát tiết ra ngoài một phần, sau đó thì đánh xuyên thủng ngọc tỉ lại phát tiết một phần.

Đồng thời lúc đánh xuyên thủng ngọc tỉ, Nhậm Kiệt cũng ngay lúc đó trao đổi với thiên địa bên ngoài, giờ khắc này, Nhậm Kiệt trực tiếp bước vào một bước cuối cùng kia.

Mà giờ khắc này, đúng là hoàng đế phát hiện các loại thủ đoạn của Nhậm Kiệt, sau khi phá hết các loại thủ đoạn của Nhậm Kiệt, tiếp đó cười to khôi phục.

Mà giờ khắc này, Nhậm Kiệt đang đoạt thiên địa tạo hóa, bước vào một bước cuối cùng kia. Một bước của Nhậm Kiệt bước đi lại hoàn toàn bất đồng với hoàng đế, trong thân thể hắn có cảm ngộ của mỗi người Nhậm gia đối với lực lượng, trận pháp, cấm chế các thứ do hắn truyền thụ... lực lượng của bọn họ, cảm ngộ của bọn họ phụng dưỡng cha mẹ trong thân thể Nhậm Kiệt, tạo thành một trận thế vô cùng to lớn.

Cũng giống như hình thành một thiên địa hoàn toàn mới, một thế giới hoàn toàn mới trong thân thể Nhậm Kiệt, mà loại biến hóa này của Nhậm Kiệt, cũng dẫn động đại đạo thiên địa đại thế giới cộng minh.

Đây hết thảy đều là chuyện phát sinh trong nháy mắt, cũng là lúc hoàng đế đang dương dương tự đắc với tư thái Thánh nhân dạy dỗ Nhậm Kiệt, chuẩn bị sau đó cho hắn một bài học, để hắn kiến thức lực lượng của Thánh nhân! Trên cái lỗ hổng ngọc tỉ bị đánh xuyên thủng kia, biến hóa của Nhậm Kiệt dẫn phát đại đạo của đại thế giới cộng minh, làm cho toàn bộ quy tắc không gian bên trong ngọc tỉ, từng tia tia đạo ý hơi yếu của hoàng đế ngưng tụ đã bắt đầu hỗn loạn.

"Bịch Bịch..." - Đây... đây là... Đột nhiên, hoàng đế cảm giác không đúng, lúc này mới giật mình ngẩng đầu nhìn về phía Nhậm Kiệt: thời khắc này chỉ thấy chung quanh Nhậm Kiệt vô số trận pháp đang biến đổi, càng thêm đặc biệt chính là, thân thể hắn dường như bắt đầu từ từ trở nên trong suốt, có thể nhìn thấu mỗi một chỗ đều có rất nhiều điểm sáng đang lóe lên. Mỗi một điểm sáng đều là một phần của trận pháp, mỗi một điểm sáng kia đều là một lực lượng của người bất đồng.

Thân thể Nhậm Kiệt hoàn toàn dung hợp với những lực lượng này, với những lực lượng không có một chút bài xích này đang thúc động, thân thể Nhậm Kiệt đang ngưng luyện một bước cuối cùng, đại đạo dường như cộng minh cùng thân thể hắn, đang tiến hành lột xác nào đó.

- Thành Thánh... Không... không có khả năng! Hắn... hắn... Thẳng đến lúc này, rốt cục hoàng đế mới phát hiện mục đích thực sự của Nhậm Kiệt chính là muốn làm gì: Thành Thánh! Hắn lại muốn đạp đất thành Thánh, hơn nữa còn là thành Thánh trước mặt mình.

Hết thảy trước đó so sánh với lúc này, đều trở thành nhỏ nhặt không đáng kể.

Chuyện trước đây vốn không dám tưởng tượng, thời khắc này lại phát sinh ở trước mắt: "Làm sao hắn có thể dẫn động đại đạo thiên địa phủ xuống, cộng minh với hắn?"

"Hắn làm sao có thể làm được một bước này, hắn... hắn đây là..."

"Chuyện này quá điên cuồng mà! Hắn lại ở trước mắt của mình thành Thánh, chẳng lẽ hắn xem mình là không khí, xem mình đã chết hay sao? Cho dù hắn thật sự có cơ hội, hắn nghĩ là trẫm sẽ cho hắn cơ hội này sao?"

- Không ngờ ngươi lại thật có thể đi tới một bước này. Tuy nhiên cho dù đi tới một bước này, ngươi cũng không có khả năng thành Thánh, chính trẫm sẽ không cho ngươi cơ hội đi tiếp! Ý của trẫm chính là thiên ý... ở trong phương thiên địa này, trẫm thống trị hết thảy. Trẫm là Thánh nhân duy nhất, trẫm là Thánh Hoàng... Sau phút bất ngờ, chấn động, kinh sợ, phát hiện Nhậm Kiệt lại thật sự đi ra một bước kia, hơn nữa mượn cơ hội phá mở ngọc tỉ liền dẫn động cộng minh của đại đạo thiên địa... trong lòng hoàng đế vô cùng sợ hãi.


Nhưng đồng thời, hoàng đế càng cảm thấy Nhậm Kiệt này đúng là đi vào đường cùng, không biết sống chết, dám ở trước mặt mình thành Thánh, hắn tưởng hắn là ai chứ!?

Mặc dù nói thành Thánh không cần giống như tu luyện giả bế quan đột phá như vậy, dù sao tồn tại đạt tới cảnh giới này, không cần sợ chuyện bình thường, chính hoàng đế đã từng cảm thụ quá trình đó, mà ở thời điểm đó cũng khó mà gặp phải đả kích cường đại.

Đồng thời lúc nói, hoàng đế không để ý tới thân thể vẫn chưa hoàn toàn phục hồi như cũ, hai tay biến ảo trong bầu trời như núi đè xuống, không ngừng đè ép về phía Nhậm Kiệt. Đây là đang ở trong ngọc tỉ Hỗn Độn Chí Bảo, thời khắc này trong đầu hoàng đế chỉ có một ý nghĩ: cho dù hủy diệt hết thảy, cũng tuyệt đối không thể để cho Nhậm Kiệt có cơ hội đi ra một bước này.

Giống như lực lượng quy tắc, đại đạo ấn định sống chết, lực lượng của Hỗn Độn Chí Bảo vào lúc này đều ngưng tụ đến đỉnh phong.

- Gia chủ, cẩn thận...

- Cẩn thận!

Giờ khắc này, người có thể kịp phản ứng còn không có bao nhiêu, hết thảy phát sinh đều quá nhanh. Mà những người có thể kịp phản ứng như Tề Thiên bọn họ cũng hoàn toàn bị hù dọa cho kinh hồn, không nghĩ tới ở vào thời điểm này Nhậm Kiệt lại đánh sâu vào cảnh giới Thánh nhân... tên này cũng quá điên cuồng đi...

Mà ngay sau đó, phát hiện hoàng đế ngưng tụ lực lượng muốn động thủ, bọn họ cũng không có biện pháp tương trợ.

Mà lúc này đối với Nhậm Kiệt mà nói, vừa đi vào loại khoảnh khắc vĩnh hằng kia, thời gian đã không có ý nghĩa nhiều lắm, trong nháy mắt hoàng đế kinh ngạc, khiếp sợ, nói chuyện, thân thể, lực lượng của Nhậm Kiệt cũng đang phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Giờ khắc này, Nhậm Kiệt là dẫn động cộng minh của đại đạo, bằng vào thánh hồn cảnh giới Thánh nhân của bản thân, cũng không khó khăn lắm. Nhưng muốn bước ra một bước cuối cùng kia, chân chính đạp đất thành Thánh, lại dường như vẫn luôn thiếu hụt một chút xíu gì đó.

Thánh nhân, thiên địa tạo hóa, thậm chí có siêu thoát thiên địa, bao trùm trên thiên địa.

Loại tồn tại như thế, thì sao có thể dễ dàng thành tựu như vậy, nếu không phải hỗn độn mở ra, trôi qua vô số năm, chết đi nhiều tồn tại cường đại như vậy, Cổ Thần Vương cũng sẽ không lựa chọn dùng thân mình khai thiên lập địa, người bên trong Thánh Dược Cốc cũng sẽ không tự hiến tế luyện chế Thánh Đan, Duy Nhất Chân Thánh cũng sẽ không luyện Bách Thánh Sơn... Đạp đất thành Thánh quá khó khăn, quá khó khăn...

Vậy cần có cơ hội đặc thù nào đó, nhưng Nhậm Kiệt lại cưỡng ép xông phá, bởi vì hắn đã có thánh hồn của Thánh nhân, bản thân cũng đã nghịch thiên. Hơn nữa thời khắc này hắn cũng không phải là với lực của một người, mà thời điểm này hắn giống như là một vũ trụ bao dung hết thảy, mỗi một lực lượng của cá nhân Nhậm gia cùng dung hợp biến hóa ra vô số trận pháp, cấm chế, giống như tinh tú trên bầu trời bao la.

Mà làm bị thương nặng hoàng đế, phá mở ngọc tỉ, bất quá là phóng thích ra một chút lực lượng dư thừa đích thực thân thể không có biện pháp thừa nhận, cho nên tiếp sau đó lập tức hắn liền xuất hiện dấu hiệu thành Thánh.

Nhưng thân ở trong đó, lại luôn có một loại cảm giác đạp chân không, con đường thành Thánh này sẽ tùy thời bị cắt đứt.

Ở vào thời điểm này, đã không phải vấn đề vận chuyển lực lượng, mà là một loại cảm ngộ đối với thiên địa, mà là tìm con đường đại đạo của bản thân, vượt ra ngoài phương thiên địa này. Nếu như nói về lực lượng, Nhậm Kiệt với lực lượng của người Nhậm gia bên trong tạo thành vừa rồi, ngay cả hoàng đế đều có thể trong nháy mắt đánh xuyên qua, đã đạt đến cực hạn mạnh nhất của phương thiên địa này, nhưng cũng không có khả năng giết chết hoàng đế, hơn nữa loại lực lượng này cũng khó mà kéo dài.

Con đường này đoạn tuyệt con đường của bao nhiêu người của phương thiên địa này, Duy Nhất Chân Thánh, Kim Sí Đại Bằng thậm chí còn biết bao nhiêu tồn tại cường đại từ sau hỗn độn mở ra, thiên địa sinh ra, cuối cùng cũng chưa từng nhìn thấy rõ con đường này phải đi như thế nào?!.

Mà giờ khắc này, rốt cục Nhậm Kiệt cũng bắt đầu tìm kiếm, hơn nữa còn là trực tiếp dồn chính mình vào tuyệt lộ, đến mức nếu không tìm được con đường này gần như sẽ phải thân vẫn đạo tiêu. Nhưng hiển nhiên, con đường này cũng không có bởi vì phương pháp liều mạng của hắn mà hiện ra, tình cảnh của Nhậm Kiệt lúc này đã hết sức nguy hiểm.


"Ầm..." Họa vô đơn chí! Ngay lúc này, công kích hủy diệt của hoàng đế kia cũng đã giáng xuống.

Chậm rãi vang lên thanh âm lo lắng, quan tâm, nhắc nhở của người Nhậm gia, cũng làm cho trong lòng Nhậm Kiệt ấm áp, nhưng lực lượng diệt sát hết thảy kia lại là cực lớn đến vô biên.

- Rốt cuộc tới rồi, phải dựa vào ngươi! Ngay lúc hoàng đế tự tin, người Nhậm gia lo lắng, chẳng ai nghĩ tới chính là đúng lúc này Nhậm Kiệt lại dường như thấy được viện binh, giống như một người chạy tới trên vách đá, sắp nhảy xuống đột nhiên vui vẻ nói phải dựa vào ngươi.

"Rốt cuộc tới rồi, phải dựa vào ngươi???"

"Chuyện gì xảy ra, hắn có ý gì?"

"Hư trương thanh thế, ra vẻ trấn định ư? Hay là sắp chết hoặc là có ngụ ý gì..."

"Điều này là không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng có biến cố gì, không thể nào..."

Nghe Nhậm Kiệt nói câu này, trong lòng hoàng đế không khỏi run lên, trong nháy mắt trong đầu lóe lên vô số ý niệm, nhưng hoàng đế lại nghĩ không ra Nhậm Kiệt này còn có cơ hội gì, hắn còn có lý do gì nói ra những lời này?

Nhưng bởi vì Nhậm Kiệt nói ra, còn là trong nháy mắt cuối cùng này, cũng làm cho hoàng đế liều mạng vận chuyển đại đạo thiên địa của bản thân cảm ngộ khi thành Thánh, tương hợp với Hỗn Độn Chí Bảo, tạo thành uy thế mạnh nhất, không tiếc hết thảy cũng muốn một kích tiêu diệt Nhậm Kiệt.

Bởi vì Nhậm Kiệt này làm ra quá nhiều chuyện tà môn, luôn tạo cho hoàng đế có cảm giác bất an!

"Ầm..." Ngay trong nháy mắt này, lực lượng kia đã trực tiếp đánh tới trên người Nhậm Kiệt, khoảnh khắc đó có thể thấy được, thân thể Nhậm Kiệt bắt đầu tấc tấc vỡ vụn, thánh hồn của Nhậm Kiệt cũng bắt đầu độc lập bị chèn ép sắp vỡ vụn. Nhưng cố tình, phát sinh một màn khiến người ta khó tin là, vào giờ khắc này Nhậm Kiệt lại triệt bỏ lực lượng của Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, không còn lợi dụng lực lượng của Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, chỉ là từ trong Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ có một đạo ánh nắng, một đạo ánh trăng chiếu sáng, chiếu rọi thân thể đã vỡ vụn của hắn kia, chiếu trên thánh hồn sắp sụp đổ kia...

- Hả? Thấy kết quả như thế, hoàng đế không khỏi hơi ngẩn người một chút, nhưng sau đó trong lòng vô cùng mừng rỡ: "Không có xảy ra vấn đề gì, chết... thật sự đã chết! Ha ha... Xem ra vừa rồi tên Nhậm Kiệt này chỉ là hư trương thanh thế, cuối cùng, nói mạnh miệng mà thôi!"

- A... Giờ khắc này, thấy cảnh tượng Nhậm Kiệt thành Thánh không được, lại bị hoàng đế đánh lén trong nháy mắt sắp bị giết chết... Tề Thiên, Ngưu Lão Nhị, Thiên Kiếm đạo nhân, Long Quy, Cổ Tiểu Bảo, Hổ Hổ, Kỳ Lân Tiên Vương bọn họ, những người thời khắc này có thể trông thấy rõ chuyện gì xảy ra, đều hoàn toàn ngây dại.

- Đại gia con bà ngươi! Ngươi đã đáp ứng với bổn đại gia, ngươi làm sao có thể chết...

- Nhị gia không tin... nhị gia không tin... nhị gia không tin...

- Hẳn không phải như thế...

- A...

- Sư phụ... sư phụ sẽ không có việc gì! Sư phụ sẽ không thua! Sư phụ sẽ không... sẽ không... sẽ không...

- Hu Hu...

- Ôi...

Giờ khắc này, trái tim của bọn họ cũng giống như thân thể Nhậm Kiệt bị đánh vỡ nát, thánh hồn dường như sắp hoàn toàn bị hủy diệt...

"Ầm ầm..." Bầu trời mờ mịt, tinh không mênh mông, vũ trụ vô tận...

Loại lực lượng đặc thù đó, loại xuyên qua thời gian không gian đặc thù đó, dường như làm cho Nhậm Kiệt lại lần nữa đột nhiên trở về lại ký ức sống lại ở kiếp trước, thời khắc này lại có thể nhớ lại rõ ràng cảnh tượng sống lại lúc đó.

Lúc đó đột nhiên một tia sáng vừa lúc bay tới dung hợp với hồn phách của mình, đồng thời trong nháy mắt làm cho mình sống lại, cuối cùng với tình thế đoạn phim trong máy vi tính xách tay ngoài ý muốn xuất hiện ở trong đầu của mình...