Tà Thiếu Dược Vương

Chương 833: Thiêu đốt Thánh hồn, liều chết

Ầm... Ầm.... Thoáng cái, Nhậm Kiệt đánh cho không gian cấm chế sinh ra hàng loạt dao động, không ngừng lan tỏa ra ngoài, nhưng vẫn không bị đánh thủng.

- Hả? Hắn điên rồi sao? Hoàng đế lập tức phát hiện hành động của Nhậm Kiệt, không khỏi ngây người, không thể tin được.

Nói chơi, hắn muốn phá vỡ cấm chế phong ấn của mình.

Hắn cho rằng hắn là ai, trẫm là Thánh Hoàng thiên địa, Thánh nhân duy nhất trong thiên địa này, hắn lại muốn phá vỡ cấm chế của mình.

Hành động của Nhậm Kiệt lại làm hoàng đế bất ngờ, sau đó buồn cười, tiếp đó là càng thêm giận dữ.

Liên tục đuổi giết, hắn còn dám có tâm tình dùng Thánh hồn đụng vào cấm chế mà mình bố trí.

- Không biết sống chết, không biết lượng sức, đom đóm đòi khoe sáng với ánh trăng. Oành... Hoàng đế hiểu được điểm này, biết rõ Nhậm Kiệt căn bản không quan tâm tới mình, thật sự không coi mình là Thánh nhân, liền thật sự nổi giận.

Ầm ầm thúc đẩy, Thánh hồn đè xuống, vừa ra tay tiêu diệt Nhậm Kiệt, lại vừa thừa lúc Nhậm Kiệt sử dụng Thánh hồn phá vỡ cấm chế, hắn muốn trực tiếp dùng lực thánh hồn Thánh nhân chân chính nghiền chết Nhậm Kiệt.

- Hả... Đột nhiên cảm nhận được thánh hồn của hoàng đế đè xuống, Nhậm Kiệt muốn thu hồi cũng không kịp, Thánh hồn thả ra liền bị lực lượng hủy diệt khủng bố đè xuống.

Lập tức khiến Thánh hồn của Nhậm Kiệt run rẩy, muốn sụp đổ.

- A.... Tai mắt mũi miệng của Nhậm Kiệt trào máu, Thánh hồn run run muốn vỡ vụn, nhưng Nhậm Kiệt hoàn toàn không khuất phục.

Chiến! Chiến! Chiến!

Hai đời làm người, Nhậm Kiệt chưa từng e sợ, Thánh nhân, hắn tính là Thánh nhân chó má gì. Chiến tới cùng. Khuất phục, muốn làm mình khuất phục, nằm mơ đi!

Oành! Thánh hồn của Nhậm Kiệt như muốn thiêu đốt, hiện tại Thánh hồn bị áp chế, thân thể trọng thương văng ra, nếu không phải có Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ bảo vệ, trong người còn tinh hoa dược tính Thánh Dược Cốc, không ngừng biến hóa giúp hắn thay đổi rèn luyện thân thể, chỉ sợ Nhậm Kiệt đã chết không biết bao nhiêu lần.

Nhưng lúc này, Thánh hồn sắp bị xóa bỏ, vậy sẽ thật sự đối mặt với tử vong.

Nhưng kể cả lúc này, Nhậm Kiệt vẫn không có chút sợ hãi, không hề để ý, không hề e ngại, tên kia tính là cái gì.

Chỉ là lúc này Nhậm Kiệt rất không cam lòng, bởi vì hắn còn rất nhiều vướng bận không bỏ lại được. Đan Diệu, Thi Ngữ, Vô Song, còn có mọi người Nhậm gia, các huynh đệ, bè bạn...

- Không nghĩ, không nhớ nữa, dù có chết, bổn gia chủ cũng không cho ngươi yên lành. Bỗng nhiên, Nhậm Kiệt không nghĩ lung tung, chỉ nghĩ thôi thì có ích gì. Sắp chết phải không, vậy thì đánh cho đã đi, mình chết, khẳng định tên này sẽ còn đối phó người trong tộc.

Dù có Tề Thiên, Vẫn Thánh Cốc, đại trận Nhậm gia, nhưng mà đối mặt với Thánh nhân, bọn họ cũng không có nhiều cơ hội.

Nếu đã không được, vậy dứt khoát chơi lớn, phế luôn cả hắn, có lẽ đây là chuyện cuối cùng mà gia chủ mình có thể làm cho gia tộc.

Oành... Quyết định xong, không hề chần chờ, lập tức thúc đẩy thiêu đốt Thánh hồn.

Thoáng cái, Thánh hồn của Nhậm Kiệt như bị châm ngòi, khủng bố như núi lửa phun trào, bành trướng dữ dội.

Một lần...

Hai lần...

Ba lần....

Thoáng cái, lực lượng Thánh hồn của Nhậm Kiệt điên cuồng thiêu đốt, điên cuồng tăng vọt. Lúc này Nhậm Kiệt đã không chỉ muốn đột phá cấm chế phong tỏa không gian, hắn muốn thiêu đốt Thánh hồn của mình, đến lúc mấu chốt trọng thương tên vừa đạt đến Thánh nhân này.


Từ đầu đến cuối, Nhậm Kiệt căn bản không hề đối đãi kẻ này như Thánh nhân chí cao vô thượng, hùng mạnh nhất trong thiên địa.

Chỉ là một đối thủ, một đối thủ tà ác, tàn nhẫn, làm việc bất chấp mọi giá.

Dù cho đối thủ này mạnh hơn mình, dù cho mình sắp thất bại phải chết trong trận đấu này, vậy cũng không sao. Hắn muốn đến lúc cuối cùng, đưa cho kẻ địch một đòn thảm thiết, để hắn biết hắn chẳng là gì cả, chẳng là cái rắm gì cả.

Hoàng đế vận dụng Thánh hồn, vốn là hoàn toàn nghiền ép, dù sao hắn đi ra một bước cuối cùng, Thánh hồn đã cảm ngộ đại đạo, cảnh giới đã hoàn toàn khác.

Nhưng cố tình Thánh hồn của Nhậm Kiệt cũng không bình thường, còn mạnh hơn cả Duy Nhất Chân Thánh và Kim Sí Đại Bằng, còn đặc biệt, cứng cỏi. Nói cách khác, chỉ cần đến cảnh giới này, nếu dám lấy Thánh hồn đụng nhau, ngay cả Thánh hồn Bán Thánh hùng mạnh cũng sẽ trọng thương, lập tức bị đánh tan.

Nhưng Thánh hồn của Nhậm Kiệt thì hoàn toàn khác, thoạt nhìn yếu ớt, nhưng rất khó đánh tan được.

Ngay lúc này Thánh hồn của Nhậm Kiệt chợt nổi lên dao động, vỡ tung như kho thuốc nổ.

Thoáng cái lực lượng tăng vọt, áo chế ngược lại Thánh hồn của hoàng đế, chân chính liều mạng chém giết, khí thế như muốn đến thời điểm cuối cùng phải trọng thương Thánh hồn của hoàng đế.

- Hừ! Cùng đường mạt lộ, thật cho rằng liều mạng như thế có thể làm gì được trẫm hay sao? Con kiến vĩnh viễn là con kiến, trẫm là Thánh nhân. Oành.... Nhìn Nhậm Kiệt liều mạng, Thánh hồn trở nên mạnh lên, hoàng đế cũng kinh hãi, có chút e sợ. Nếu kẻ này đã thiêu đốt Thánh hồn, vậy hoàng đế lại không nóng vội, liền muốn thoát thân trước.

Dù nói là Thánh nhân, nhưng hoàng đế vẫn còn lo sợ, nếu thật bị Nhậm Kiệt quỷ dị làm bị thương Thánh hồn, vậy thì không đáng.

Theo hắn thấy, hiện tại Nhậm Kiệt đã thiêu đốt Thánh hồn, vậy cũng là chết chắc, hắn hoàn toàn không cần phải mạo hiểm làm gì.

Lúc này hoàng đế vui vẻ, chuẩn bị thu hồi lực thánh hồn, sau đó nhìn Nhậm Kiệt trọng thương thiêu đốt Thánh hồn từ từ chết đi trong đau đớn, thậm chí có thể giam cầm, không cho hắn chết ngay, hoặc là xách đầu của hắn đi dọn dẹp những người Nhậm gia khác.

- Đã nói rồi, ngươi chơi không nổi, chỉ bằng ngươi mà xứng làm Thánh nhân, còn không biết xấu hổ mà nói. Còn muốn chạy, nằm mơ! Bùm bùm... Nhậm Kiệt làm sao có thể cho hắn như nguyện, Thánh hồn lập tức hình thành trận pháp bao vây Thánh hồn của hoàng đế, đè ngược trở lại. Vốn là hắn liều mạng, làm sao cho hoàng đế có cơ hội bỏ chạy, lập tức Thánh hồn lại quấn lấy nhau.

Chém giết không ngừng, dù Nhậm Kiệt không đi ra một bước cuối cùng như hoàng đế, nhưng Thánh hồn trình độ như hắn mà thiêu đốt, sẽ khủng bố quá sức tưởng tượng. Không ngừng mạnh lên, không ngừng đè xuống, làm cho Thánh hồn của hoàng đế cũng chịu đau khổ.

- A... Cút ngay... Hoàng đế cảm nhận được Thánh hồn bị thương, liều mạng muốn đẩy văng Nhậm Kiệt, nhưng Thánh hồn của Nhậm Kiệt lại không tiếc mọi giá cuốn lấy hắn.

Thực ra, lúc này đau đớn nhất chính là Nhậm Kiệt, không có gì đau đớn hơn việc tự thiêu đốt Thánh hồn của mình.

Càng là thần hồn hùng mạnh, nhất là đạt đến Thánh hồn, một khi thiêu đốt lên thì uy lực càng mạnh mẽ. Nhưng đồng thời vì đủ mạnh, đau đớn cũng sẽ vượt trội, càng thêm rõ ràng hơn.

Đau đớn này có thể làm người ta sụp đổ, làm người ta phải bỏ cuộc.

Khiến cho người ta có cảm giác, có lẽ chết đi lại là giải thoát.

Nhưng đối với Nhậm Kiệt, đau đớn có khó chịu thế nào, không chịu nổi thế nà, cũng không được bỏ cuộc, không thể chủ động muốn chết. Đó là biểu hiện của yếu hèn, Nhậm Kiệt chưa bao giờ chấp nhận kẻ bỏ cuộc, muốn được chết.

Bởi vì hắn không chỉ có bản thân, người sống không phải chỉ biết bản thân mình, căn nguyên của vui vẻ không phải chỉ có bản thân.

- A! Cút ngay cho trẫm! Cút ngay... Hoàng đế cũng nổi giận, nhưng làm sao cũng không giãy ra được.

Thánh hồn của Nhậm Kiệt đang trong thiêu đốt, dần sắp sụp đổ, nhưng Nhậm Kiệt vẫn dốc hết sức muốn tổn thương hoàng đế, gây ra tổn thương cực lớn cho Thánh hồn. Không nói làm hoàng đế rớt khỏi cảnh giới Thánh nhân, ít ra cũng khiến hắn khó tiến thêm nữa.

Nhưng mà hắn chỉ bảo trì trạng thái hiện tại, Nhậm Kiệt không cho rằng đây là trạng thái của Thánh nhân. Nhậm Kiệt biết, đám người Tề Thiên dẫn đầu đại quân Nhậm gia còn ở Vẫn Thánh Cốc, có hy vọng đánh chết được hắn.

Dù tạm thời không đánh chết, cũng có thể làm trọng thương, không đến mức bị hắn tiêu diệt.


Mà chỉ cần có cơ hội thở ra, lấy tình hình của Nhậm gia, đám người Tề Thiên, Nhậm Kiệt tin tưởng bọn họ sẽ có cách.

Cho nên mặc kệ thế nào, cũng không thể để hoàng đế giãy ra, dù thiêu đốt Thánh hồn đến cuối cùng, cũng phải làm hoàng đế bị thương thảm thiết.

Kiên trì, Nhậm Kiệt không ngừng kiên trì, không ngừng tổn thương Thánh hồn của hoàng đế, Thánh hồn của Nhậm Kiệt cũng có xu thế sụp đổ.

Nhậm Kiệt biết, khoảng khắc đó, cũng là lúc mình hoàn toàn chết đi.

Đời trước bất ngờ chết đi xuyên qua, kiếp này Nhậm Kiệt biết rõ là sẽ chết, nhưng lại không sợ hãi mà lao tới. Nhưng khó chịu là nếu mình có thể chút thời gian, có lẽ sẽ giết được tên này, đáng tiếc...

- Nếu ngươi muốn chết, vậy trẫm ban cho ngươi được chết! Thánh hồn của hoàng đế thật bị thương, thương thế ban đầu không nặng, nhưng bị Nhậm Kiệt liều mạng, không ngừng thiêu đốt Thánh hồn tăng vọt, thương thế của hoàng đế không ngừng tăng thêm.... Hoàng đế đã phát hiện không ổn, nhưng Nhậm Kiệt liều mạng, làm hắn muốn giãy ra cũng khó.

Hoàng đế biết không được tiếp tục như vậy nữa, vừa trở thành Thánh, Thánh hồn Thánh nhân bị thương thì sẽ rắc rối, lỡ như thật sự tạo thành ảnh hưởng gì....

Vốn là hắn thấy Nhậm Kiệt tự thiêu đốt Thánh hồn, chắc chắc phải chết, cho nên không muốn tiêu tốn lực lượng làm gì. Nhưng bây giờ, hắn quyết định ra tay, Thánh hồn ngưng tụ, đánh thẳng vào thức hải của Nhậm Kiệt, muốn phá vỡ căn nguyên Thánh hồn, hủy diệt thức hải, tiêu diệt Nhậm Kiệt.

Chủ động hủy diệt, tránh cho hắn không ngừng thiêu đốt bùng nổ. Lúc này Nhậm Kiệt đã thiêu đốt Thánh hồn, tuy rằng làm rung chuyển Thánh hồn hùng hồn của hoàng đế, nhưng đối mặt với hoàng đế đột nhiên toàn lực đánh sâu vào thức hải của mình, muốn phá tan Thánh hồn, hắn cũng không thể chống đỡ.

Bây giờ, việc hắn có thể làm là cố gắng dùng một chút lực lượng cuối cùng, làm Thánh hồn của hoàng đế bị thương nặng hơn, nặng thêm một chút, tranh thủ cơ hội cho Tề Thiên, Tiểu Bảo.

Nếu nói trong Nhậm gia còn ai có cơ hội tiến thêm một bước, theo Nhậm Kiệt thấy thì Tề Thiên cùng Tiểu Bảo có hy vọng lớn nhất. Tề Thiên là sinh ra từ hỗn độn, sau này thành lão đại Nghịch Thiên Thất Đại Thánh, là cường giả siêu cấp chân chính.

Còn Cổ Tiểu Bảo kế thừa ý chí tộc Cổ Thần, truyền thừa rất nhiều lực lượng, bao gồm nhận được vài thứ của Cổ Thần Vương, cộng thêm Nhậm Kiệt dốc lòng dạy dỗ, phát triển sau này tuyệt đối không gì cản nổi.

Cho nên Nhậm Kiệt đã mặc kệ những chuyện khác, đến lúc này, hủy diệt thì hủy diệt đi, dù sao hắn đã thiêu đốt Thánh hồn thành thế này, bây giờ dù có trốn thoát, cũng khó mà khôi phục...

Oành... Thánh hồn của hoàng đế đánh sâu vào thức hải của Nhậm Kiệt, mạnh mẽ muốn hủy diệt tất cả.

Nháy mắt, ngay khi sắp hủy diệt, đột nhiên hoàng đế phát hiện trong thức hải của Nhậm Kiệtvẫn còn một thứ khác, tựa như cuốn sổ, nhưng có ánh sáng lấp lánh.

Điều này làm cho hoàng đế đều cũng kỳ quái, đó là cái gì? Sao trong thức hải của hắn lại còn thứ kỳ dị như vậy.

Nhưng đó chỉ là ý chợt thoáng qua, dù sao hắn muốn phá hủy tất cả, đó là gì thì cũng không quan trọng.

Ầm ầm! Cuối cùng hoàng đế đánh vào Thánh hồn của Nhậm Kiệt, nhắm vào một tia Thánh hồn bổn mạng, vẫn luôn dung hợp với cảnh giới Thánh nhân luận đạo.

Bùm! Hoàng đế bỗng có cảm giác, vốn hắn cho rằng phải đánh nát một cục tuyết, tối đa cũng chỉ là một cục bọt biển, làm sao cũng không ngờ lại đá trúng tấm thép. Ầm ầm đánh vào cảnh giới Thánh nhân luận đạo, lực va chạm làm cho Thánh hồn của hoàng đế bị thương nặng.

Phụt... Bản thể của hoàng đế phun máu, mắt bốc lửa, đỏ cả lên, không còn phong phạm Thánh Hoàng.

Thánh hồn của hắn trực tiếp bị đánh bay, trọng thương, trực tiếp đánh bay hoàng đế.

- Hự... Nhậm Kiệt cũng hừ nặng, cảm giác thức hải biến động, Thánh hồn không ổn. Sau khi thiêu đốt phần lớn Thánh hồn, Nhậm Kiệt đã dần mất ý thức, cũng không cách nào tiếp tục cuốn lấy Thánh hồn của hoàng đế, để cho hắn thoát ra.

- A... Đó là thứ gì, sao lại thế được, uy áp lực lượng đó, đó là... Hoàng đế thoáng cái lùi lại trăm vạn dặm, Thánh hồn đau đớn không chịu nổi, không thể tin nổi chuyện vừa xảy ra.

Cỗ lực lượng đó quá khủng bố, làm hắn cũng phải cả kinh.

Thánh nhân, không sai, đó là uy áp, lực lượng, cảnh giới Thánh nhân chân chính.

Còn có mấy bóng người bên trong, nhớ lại mà trong lòng hoàng đế cũng run rẩy.

Tuy rằng không phải tồn tại chân thật, nhưng hắn dám khẳng định, đó tuyệt đối là cái bóng của các vị Thánh nhân, còn có một chút lực lượng gì đó ở bên trong.

Sao lại thế này, Nhậm Kiệt là cái gì, làm sao trong đầu hắn có tồn tại đáng sợ như thế, điều đó không thể nào.

Không! Không đúng! Nhậm Kiệt vẫn luôn cổ quái, hơn nữa khí tức Thánh nhân đó không thuộc thế giới này.

Thoáng cái, trong đầu hoàng đế suy nghĩ rất nhiều, rõ ràng là bị dọa, sau đó hắn liền phân tích tình huống.

Rắc rắc bùm bùm... Bùm bùm... Lúc này, trong thức hải của Nhậm Kiệt, đang xảy ra biến hóa dữ dội, cảnh giới Thánh nhân luận đạo bị hoàng đế toàn lực đụng vào, lúc này xuất hiện nứt vỡ.

Đoạn phim như phát hình trên mặt gương, không ngừng dẫn dắt Nhậm Kiệt, lúc này đang bị đánh vỡ.

Cảnh giới Thánh nhân luận đạo vỡ vụn, cái bóng Thánh nhân bên trong, còn một chút âm thanh, chữ viết đều dần tiêu tán.

Nháy mắt biến thành vô số đốm sáng, dung nhập vào trong thức hải của Nhậm Kiệt, cũng dung nhập vào Thánh hồn.