Tà Thiếu Dược Vương

Chương 799: Trả cho người

Ông..." Mà lúc này, trên tinh cầu Nhậm Kiệt đặc biệt luyện chế cho Văn Thi Ngữ, xem như hành cung chỉ huy tác chiến của nàng, cũng xem như nàng dùng phi hành, đột nhiên trận pháp ở chung quanh phát ra một trận gợn sóng.

Tầng tầng trận pháp, cấm chế của Nhậm Kiệt bố trí tản ra, lại trực tiếp mở rộng ra rồi len lén vòng qua chỗ Thiên Bảo đại thái giám và Đan Tuyền bọn họ ở đối diện.

- Hả? Bọn họ biết đại khái bộ chỉ huy đại quân Nhậm gia ở gần đây, nhưng đột nhiên xuất hiện, tiên hồn lực có thể dò xét đến, cũng khiến bọn họ rất bất ngờ. Thiên Bảo đại thái giám lập tức khống chế tốc độ, cẩn thận lưu ý chung quanh.

Tuy rằng lão đã là cấp bậc Tiên Vương, nhưng vừa rồi trong chiến trường đột nhiên đánh ra đây trình độ hung ác của Hắc Long Tiên Vương bọn họ, lão cũng chú ý tới.

Hiện tại ngay cả trong lòng lão đều có phần sợ hãi, may mà mục đích chủ yếu lần này không phải thật sự chiến đấu chém giết, nếu không bằng vào những lực lượng hiện tại này, thật không có biện pháp làm gì được Nhậm gia!

Thiên Bảo đại thái giám cũng rất lấy làm lạ, Nhậm gia này rõ ràng chỉ là một tiểu gia tộc trong năm đại gia tộc của Minh Ngọc Hoàng Triều, trên thực tế ngay cả Minh Ngọc Hoàng Triều, cũng chỉ là một trong rất nhiều chi nhánh của Hoàng triều thượng cổ.

Hoàng triều thượng cổ là bởi vì ở đại thế giới Táng Tiên, mới tích súc được lực lượng khổng lồ như vậy, có tư cách đánh lên tiên giới, nhưng Nhậm gia thì làm sao làm được.

Trong lòng lão tràn đầy nghi vấn khó hiểu, tuy nhiên hiện tại cũng không phải lúc tìm hiểu vấn đề này.

- Ha ha... Nàng ở trong này! Nha đầu chết tiệt kia ở chỗ này! Lập tức bắt lấy nàng, sau đó chúng ta trở về Tiên giới phục mệnh! Trên tinh cầu hình trái tim của Văn Thi Ngữ kia vừa mở ra trận pháp cấm chế, lập tức Đan Tuyền hưng phấn, kích động kêu llên, bởi vì hắn cảm ứng được từ trong đó truyền ra khí tức của Đan Diệu.

Hắn còn cất giữ một chút tinh huyết bản mạng của Đan Diệu, có vật luyện chế đặc thù để tìm kiếm nàng. Thời khắc này một khi không có trận pháp cùng cấm chế ngăn cách, hiển nhiên là sau này lúc bình thường Đan Diệu không sử dụng Huyễn Chân Tiên Ngọc nữa, ở trong trận pháp cùng cấm chế của Nhậm Kiệt đủ để ngăn cách hết thảy tìm kiếm, giờ này lập tức bị hắn phát hiện.

Mà vừa nghe Đan Tuyền kêu lên, Thiên Bảo đại thái giám trong lòng thầm khinh bỉ tên Đan Tuyền, nhưng còn phải cố nhẫn nại giải thích: - Đối phương giờ này rất cường thế, có những Tiên Vương đỉnh phong của đại thế giới khác tương trợ. Hiện tại Đại Đế còn không có biện pháp giáng xuống hạ giới, giờ này trong chiến trường có rất nhiều Tiên Vương đã bị chém chết, dưới tình huống đối phương trực tiếp buông ra cấm chế, nhất định là không e ngại mạnh mẽ cướp đoạt. Cái này khẳng định còn cần ngài nghĩ biện pháp, chỉ cần chuyện này đạt thành, ta có trọng bảo có thể trong nháy mắt mang người rời khỏi hạ giới, tốc hành về Tiên giới...

Thiên Bảo đại thái giám không thể không suy tính một chút chuyện này, quyết định nói cho Đan Tuyền biết, đồng thời thầm nghĩ: "Nếu quả thật có thể cướp lấy đơn giản như vậy, thì đâu cần dùng tới ngươi!"

- Tốt lắm! Bổn giáo... Không... để bổn đế giải quyết chuyện này! Đan Tuyền vừa nghe nói, trong mắt lóe lên tia sáng nóng cháy, không sợ hãi chút nào vọt về phía trước.

- Đan Diệu! Nha đầu chết tiệt ngươi lập tức ra đây! Biết cái gì gọi là vua muốn thần chết, thần không thể không chết, cha muốn con vong, con không thể không vong hay không? Lập tức ra đây, ra đây... Đan Tuyền hướng về phía chỗ Văn Thi Ngữ ở xa xa gào thét.

- Hừ! Tà thuyết sai lệch! Vô sỉ...

Thời khắc này, Văn Thi Ngữ đều bị bộ dáng điên cuồng của Đan Tuyền này làm cho tức giận đến hừ lạnh, tức giận đến đứng lên.

Đúng lúc này, trận pháp bên trong tinh cầu hình trái tim hơi động, ngay sau đó Đan Diệu từ trong phòng luyện dược đi ra. Thời khắc này thân thể của nàng run nhè nhẹ, nàng phẫn nộ, oán hận, tức giận đồng thời mang theo vô cùng ủy khuất nhìn Đan Tuyền đang gào thét.


Khi đó nàng còn nhỏ, nhưng chính tai nghe được phụ thân cãi vã cùng mẫu thân, cuối cùng trước khi chết mẫu thân ném nàng bay đi, từ đó nàng luôn chạy trốn.

Trên thực tế, trong lòng nàng luôn nghĩ không thông, tại sao cha ruột của mình, lại đối xử với mình như vậy, lại muốn hiến tế mình, muốn luyện chế mình thành đan.

Dần dần lớn lên, hơn nữa sau khi gặp Phiếu cơm lão đại, nàng có cuộc sống mới, giống như mới sinh ra lại. Dần dần, nàng sớm đã giấu hết thảy chuyện này tận đáy lòng, để cho mình không còn nghĩ tới những chuyện này nữa... Thế nhưng chỉ là nàng dằn xuống đáy lòng, khúc mắc vẫn còn...

Mà giờ khắc này, Đan Tuyền xuất hiện trước mặt nàng, còn nói ra những lời như vậy, lập tức thân thể Đan Diệu run rẩy, tim đau như xé, trong lòng đè nén nhiều năm tức giận, oán khí, ủy khuất lập tức giống như núi lửa bùng phát.

- Nha đầu! Không cần để ý tới hắn, người như vậy không đáng để muội như thế... Thấy bộ dáng Đan Diệu như thế, Văn Thi Ngữ nước mắt đều sắp rớt xuống, đi tới khuyên giải an ủi Đan Diệu.

- Thi... Thi Ngữ tỷ tỷ ta... Để tự mình ta giải quyết... Đan Diệu nói thanh âm run rẩy, khẽ xua tay, đồng thời chậm rãi bay lên không trung. Vừa thoát khỏi tinh cầu này, rốt cục nàng chân chính đối mặt với phụ thân chỉ muốn hiến tế nàng, bởi vậy đã hại chết mẫu thân, tới bây giờ còn muốn bắt lấy nàng.

Tuy rằng thân thể run rẩy, loại tâm tình chôn giấu tận đáy lòng bạo phát làm cho nàng đau khổ không chịu nổi, nhưng giờ khắc này, nàng lựa chọn đối mặt, nàng muốn ngay mặt hỏi người này cho ra lẽ.

- Muội... Văn Thi Ngữ vừa định cản lại, chợt trong đầu vang lên thanh âm của Nhậm Kiệt, nàng lập tức dừng lại.

- Hổ độc không ăn thịt con! Đã nhiều năm như vậy... Ta... Ta một mực không hiểu, vẫn muốn hỏi một chút, ngài... ngài có đúng thật là phụ thân của ta không? Tại sao, tại sao muốn như vậy, tại sao? Nhìn Đan Tuyền, lần đầu tiên chính thức hỏi ngay mặt Đan Tuyền câu này, vấn đề này đọng lại trong lòng nàng đã nhiều năm, hành hạ nàng nhiều năm, nước mắt trong mắt Đan Diệu đã không chịu khống chế chảy xuống.

- Tại sao ư? Đan Tuyền vừa nghe hỏi, liền cất cao giọng, lạnh lùng nói: - Bởi vì huyết mạch của ngươi là của ta cho, ngươi còn hỏi ta có phải là phụ thân của ngươi hay không? Nếu không có ta, sao ngươi có thể đi tới thế giới này, nếu không phải bởi vì huyết mạch của ta, làm sao ngươi có thể có thành tựu như vậy! Ta là phụ thân của ngươi, ban cho ngươi sinh mạng, hiện tại bắt ngươi trả lại cho ta thì có lỗi gì chứ! Đây là ngươi thiếu ta, hiểu chưa? Còn dám ở chỗ này nói với ta như thế!

Đan Tuyền hùng hồn nói, lời này làm cho Văn Thi Ngữ ở phía dưới tức giận đến máu trào ra khóe miệng.

Thời khắc này nàng đều không nhịn được nữa, rất đáng giận, đây còn là người sao?

Nàng còn như thế, tình huống của Đan Diệu càng có thể tưởng tượng. Đan Diệu đã bị hành hạ nhiều năm như vậy, nàng từng nghĩ tới khi mình đối mặt với Đan Tuyền, sẽ hỏi cha ruột của mình những lời này, để xem người ấy sẽ trả lời như thế nào.

Có phải phụ thân bị bức bách hay không, có phải bất đắc dĩ hay không, hoặc là vì cả gia tộc, phụ thân không làm sao được phải chấp nhận hay không?

Nàng nghĩ qua các loại khả năng, cũng từng thống hận, nhưng tận đáy lòng nàng vẫn còn giữ chút hy vọng chính là điều tốt đẹp, chỉ là giờ khắc này, chút hy vọng đó cũng hoàn toàn tiêu tan. Trong chớp nhoáng này, thân thể Đan Diệu trên không trung run lên, thiếu chút nữa thân mình từ không trung rớt xuống, trong mắt nàng giờ này rơi xuống chính là máu và nước mắt, khóe miệng của nàng trào ra máu tươi nàng đều không biết.

- Có quyết đoán! Quả nhiên bên trên không có xem lầm người, Đại Đế chính là Thống soái Tiên giới phàm trần, không có đại khí phách như thế không thành tựu được bực này! Lợi hại, quả nhiên lợi hại! Lúc này, Thiên Bảo đại thái giám ngầm truyền âm nói bên tai Đan Tuyền.

Nhưng trong lòng lão lại đang nhạo báng, bởi vì đây mà là khí phách cái gì, đây là một loại mê cuồng, tín đồ cuồng tín, là người đầu óc có vấn đề!


Xem ra, người này sớm đã bị Đan Tiên Đại Đế tẩy não, bất quá như vậy cũng tốt, quản hắn làm như thế nào, chỉ cần đạt tới mục đích là tốt rồi! Chính vì vậy, Thiên Bảo đại thái giám ở một bên âm thầm châm thêm một chút lửa.

"Bịch Bịch... Bịch Bịch..." Trong hư không không gian chấn động không ngừng vỡ vụn, may mắn tầng ngoài có một tầng trận pháp cấm chế, nếu không mảnh không gian này hẳn phải sụp xuống, đó là pháp lực khổng lồ vô biên của Nhậm Kiệt dẫn tới.

Tuy rằng Nhậm Kiệt đã có chuẩn bị tâm tư, chuẩn bị trợ giúp Đan Diệu hoàn toàn giải quyết mối tâm kết này, hoàn toàn hóa giải chuyện này, nhưng chân chính nghe lời nói như thế, quả thật có một loại kích động không nhịn được.

"Con bà nó! Đê tiện! Đồ cặn bã! Nếu không phải hắn là cha ruột Đan Diệu, mình sớm giết chết hắn 1000 lần rồi, khốn kiếp tên khốn kiếp..." Nhậm Kiệt hận trong lòng đến ngứa hàm răng, nhưng hắn cũng không thể không cố chịu đựng.

- Hừ! Có Thiên Bảo đại thái giám thổi phồng, thời khắc này Đan Tuyền đã giống như mê cuồng, nhập ma, càng phát huy tà thuyết của hắn đến mức tận cùng, đắc ý nhìn về phía Đan Diệu nói: - Không còn lời nào để nói đúng không? Ta chiếm cứ đại nghĩa, có thể rất ngạo nhiên chính khí nói cho thiên hạ biết, ngươi đứa con gái bất hiếu này còn muốn nói gì, ngươi còn có gì để nói!

- Đại nghĩa... Ha ha... "Phốc..."

Lại lần nữa nghe hắn nói vậy, Đan Diệu đột nhiên cười to, sau đó phun ra một búng máu, thân hình lại lần nữa loạng choạng một hồi.

Nàng đang cười, cười đến thương tâm như vậy, cười đến đau khổ như vậy, nàng đang cười mình ngây thơ, đang cười mình trước kia còn luôn ảo tưởng Đan Tuyền có nỗi khổ gì đó, có phải bị ép buộc hay không, có phải hay không...

Hiện tại nàng mới hiểu được, cái gì đều không phải, đều không phải là gì cả...

- Không sai, chính là đại nghĩa! Sự hy sinh của ngươi, có thể giúp cho ta trở thành Đại Đế. Vốn sinh mạng của ngươi chính là ta ban cho, hiện tại ngươi trả lại cho ta là chuyện đương nhiên, là chuyện thiên kinh địa nghĩa... Đan Tuyền nói tiếp.

- Ta... Ta cũng sắp không nhịn được, huynh không ra tay thì ta đến đây! Hắn thì tính là gì, loại tà thuyết sai lệch của hắn này, huynh còn nói không giết hắn! Huynh đường đường là gia chủ Nhậm gia, ngay cả Nghịch Thiên Thất Đại Thánh Tề Thiên đều nói không lại huynh, lý luận không lại huynh, huynh làm sao có thể tùy ý nhìn tên đê tiện kia... tên khốn kia... tên cặn bả kia ở đó khi dễ nữ nhân của huynh mà không quản hay sao? Lúc này, Văn Thi Ngữ cũng không nhịn được, thân thể nàng run rẩy, mấy lần định thúc giục pháp bảo ra tay, không quản chết sống nàng cũng không nhịn được, quá khi người mà!

Rốt cục, Văn Thi Ngữ bạo phát, bởi vì trước đó Nhậm Kiệt cố ý ngăn cản, nhắc nhở nàng, cho nên thời khắc này nàng trực tiếp bạo phát về phía Nhậm Kiệt.

"Phù..."

Nhậm Kiệt thở dài một hơi, bất đắc dĩ cười khổ nói: - Đâu phải chỉ có muội, ta cũng sớm đã không nhịn được. Nếu nói về biện luận, tự nhiên bổn gia chủ sẽ không quan tâm tới người nào khác, bất quá đối với chó điên hoặc là một số người đầu óc có vấn đề, gần như nhập ma, không cần biện luận, trực tiếp giết chết. Bởi vì biện luận với bọn họ, là không có tác dụng gì, dù sao cũng không cần điểm hóa bọn họ cái gì, nói chuyện với người bình thường còn được, còn với bọn họ, căn bản không cần nói nhảm nhiều!

- Động thủ cũng được à! Văn Thi Ngữ vừa nghe nói, lập tức hy vọng Nhậm Kiệt động thủ.

- Ta cũng muốn động thủ, so với nàng càng muốn hơn, hơn nữa đã sớm nghĩ tới. Nhưng muội hãy nhìn Đan Diệu xem, nàng tích tụ đã bao lâu, hiện tại thả ra là đau khổ, nhưng dù sao so với luôn luôn tích tụ còn tốt hơn. Mà bây giờ muốn giết Đan Tuyền, vậy không chẳng khác nào vĩnh viễn chôn xuống một cây châm trong lòng nàng, làm cho nàng vĩnh viễn đau khổ. Cái vấn đề này phải giải quyết, gặp loại chuyện như vậy đều không phải là nói đơn giản như thế, Đan Tuyền như nhập ma điên cuồng, tà thuyết kỳ quái, nhưng đối với Đan Diệu mà nói, thật ra nàng rất coi trọng thân tình, nếu không nàng sẽ không như thế!

Nhậm Kiệt cũng rất thống khổ nói tiếp: - Cho nên nhất định phải nhịn, nếu muốn hoàn toàn giải quyết vấn đề này, thì phải cố nhịn, chỉ có để Đan Diệu hoàn toàn bóc mở khúc mắc, đi qua một kiếp này, dục hỏa trùng sinh mới được!

- Hừ... Nói đến đây, Nhậm Kiệt lại lần nữa hừ lạnh nói: - Về phần những tên có gan làm nữ nhân của bổn gia chủ thương tổn, đau khổ kia, một tên cũng đừng mong chạy thoát, bổn gia chủ sẽ làm cho bọn chúng thống khổ hơn gấp mười, gấp trăm lần!

- Trả... trả... ta trả cho người! Ta không muốn thiếu người thứ gì... từ nay về sau không bao giờ... còn thiếu người bất cứ vật gì nữa... "Xoạt..." Ngay lúc Nhậm Kiệt giải thích cùng Văn Thi Ngữ, đồng thời Đan Diệu đã đau khổ sắp sụp đổ, đột nhiên nàng lẩm bẩm, chọc thẳng ngón tay vào lồng ngực của mình.

"Xoạt" một tiếng, lập tức ngay ngực nàng thủng một cái lỗ máu, xuyên thủng trái tim. Đã trải qua nhiều năm như vậy, có Nhậm Kiệt trợ giúp, nàng nắm giữ một chút lực lượng huyết mạch trong cơ thể mình, từ từ khống chế, vốn nàng muốn cho Nhậm Kiệt cái này, chỉ có điều sau này Nhậm Kiệt tự mình đi ra một con đường còn rộng lớn hơn.

Mà giờ khắc này, Đan Diệu lại trực tiếp chọc thủng buồng tim của mình, lấy ra dẫn ra tinh huyết tâm mạch cùng với cổ chân huyết ngưng tụ ẩn chứa trong thân thể nàng kia.

- A... Giờ khắc này, Văn Thi Ngữ che miệng kêu lên, nước mắt không kiềm được nữa.

"Ầm!" Mà ngay lúc Đan Diệu đâm xuyên qua trái tim mình, tinh huyết tâm mạch, chân huyết liền bay về phía Đan Tuyền... Nhậm Kiệt rốt cục bạo phát lực lượng, hoàn toàn bùng phát, chung quanh không gian sụp xuống hiện ra một cái hắc động to lớn, mà hắn cũng cất bước từ bên trong đi ra, xuất hiện ở bên cạnh Đan Diệu, ôm lấy Đan Diệu đang lảo đảo ngã xuống...