Tà Thiếu Dược Vương

Chương 681: Cứu binh Hầu Tử mời tới

- Này... Này... Chạy như vậy... không có... khả năng trốn thoát... Thả... thả nhị gia xuống, ngươi... ngươi... có thể chạy thoát... Ngay thời điểm Nhậm Kiệt dùng tốc độ cao nhất chạy trốn, không ngừng nghĩ làm thế nào phá giải cục diện này, đột nhiên truyền ra thanh âm vô cùng hùng hậu, đúng là con trâu lớn màu xanh kia phát ra. Dược phẩm của Nhậm Kiệt không có hiệu quả với nó, nhưng nó tự mình khôi phục sức khỏe hiển nhiên đã tạo nên tác dụng, đã chạy nửa ngày như vậy rốt cục nó tỉnh táo lại, tuy rằng ý thức còn không tính là tỉnh táo lắm, nhưng nó cũng phát hiện có người cứu mình rồi đang bị đuổi giết, mà còn đang nghĩ tới đây là tuyệt lộ... nên nó vội nói...

- A... Tỉnh rồi! Ha ha... Phát hiện con trâu lớn màu xanh lên tiếng, tỉnh táo lại, Nhậm Kiệt đang nhức đầu cũng rất vui mừng, mà vừa nghe nó lời nói này Nhậm Kiệt lập tức cười nói:

- Nếu như nói vậy, ta còn cứu ngươi làm gì? Hiện tại tuy rằng tạm thời ta còn chưa nghĩ ra biện pháp thoát khỏi bọn họ, nhưng ta cứu ngươi là chắc rồi, thật ra cũng có rất nhiều biện pháp bảo vệ tính mệnh ngươi!

Nhậm Kiệt nếu đã ra tay cứu người, thì không nghĩ tới lại bỏ chạy một mình, làm một nam nhân đi tiểu đứng, Nhậm Kiệt tuyệt đối sẽ không bỏ mặc cho người mình xảy ra chuyện. Từ trước đó thấy bọn họ chiến đấu, đối thoại, cùng với biết một số tin tức, Nhậm Kiệt đã có thể khẳng định: con trâu lớn màu xanh này nhất định là có quan hệ lớn lao với Hầu Tử Tề Thiên. Lúc trước Tề Thiên cũng nói qua với mình, hy vọng chẳng những mình cứu hắn, còn có thể cứu các huynh đệ của hắn.

Lúc đó tuy Tề Thiên không có nói rõ, nhưng nói vậy con trâu lớn màu xanh này chính là một trong mấy huynh đệ của hắn, mà tấm bia đá to lớn trấn áp Tề Thiên bọn họ kia, hẳn chính là Thánh Bia trong miệng Thiên Châu bọn họ. Lúc ban đầu trong lúc vô tình Nhậm Kiệt phóng thích ra một phân thân của Tề Thiên, lúc này Nhậm Kiệt còn cảm nhận được dù chỉ là một tia cảm giác khí tức cọng lông tơ kia, nhưng sau đó cùng nhau trải qua vô số chuyện, cuối cùng Tề Thiên vì Tây Bắc đại doanh không tiếc tự mình hóa thành hư vô.

Tuy rằng hắn không phải thật sự chết đi, nhưng loại cảnh tượng này vẫn khiến người ta khó có thể quên, huống chi nếu không nhờ có cọng lông tơ của hắn kia, Nhậm Kiệt cũng biết, mình không có khả năng vượt qua lôi kiếp.

Một khi đã như vậy, nếu mình lại gặp huynh đệ của Hầu Tử Tề Thiên bị người ta đuổi giết, đương nhiên Nhậm Kiệt không có đạo lý nào không ra tay, mà nếu đã ra tay, Nhậm Kiệt cũng tuyệt đối không có khả năng bỏ dở nửa chừng. Biện pháp hắn nói, chính là tự mình mạo hiểm nguy cơ chín thành chín tử vong để kéo lại ba người này, cũng có biện pháp giúp con trâu lớn màu xanh này không sao! Hắn nói rất bình thản, tâm tình cũng không có mảy may dao động, mà giọng nói lại mang theo vô cùng kiên định.

- Hả? Lúc này đến phiên Cuồng Ngưu vừa mới tỉnh táo lại mơ hồ: "Đây là tình huống gì vậy, đây là chuyện gì xảy ra?"

Có người tranh đoạt hắn, hắn có thể hiểu được, nhưng nhìn bộ dáng người này dường như là muốn cứu hắn, vốn hắn đã rất kỳ quái, không biết ở đâu hiện ra một người như vậy? Mà cũng không biết mục đích của người này, hắn càng thêm không muốn thiếu người ta thứ gì, cho nên mới nói cho hắn yên tâm bỏ mình xuống tự chạy đi!

Người này nếu có thể dưới truy kích của ba tên kia chạy thoát lâu như vậy, hiển nhiên cũng rất lợi hại, chỉ cần ném mình qua một hướng khác, lập tức hắn có thể thoải mái chạy trốn.

Nhưng thế nào đều không nghĩ tới, người này lại nói như vậy. Cuồng Ngưu tung hoành trong thiên địa vô số năm, lại bị trấn áp mấy vạn năm, nó biết rõ: không có khả năng có người quen biết mình, trừ phi các huynh đệ của mình kia. Thế nhưng tiểu tử này rõ ràng không phải người ở thời đại đó, vì sao còn không tiếc hết thảy muốn cứu mình như thế... chuyện này cũng quá... khó hiểu đi!

- Ngươi... ngươi là... Khụ... Phốc... là ai? Cuồng Ngưu nói, thương thế trên người lại biến động, làm cho nó dừng lại một chút mới nói xong câu này.

- Ta là ai?

Nhậm Kiệt cười nói, đột nhiên nghĩ đến một câu nói kiếp trước, thật ra rất phù hợp với tình huống hiện tại, liền cười nói: - Ta là cứu binh Hầu Tử mời tới!

- Cứu binh Hầu Tử mời tới? Vừa nghe nói như vậy, nguyên vốn Cuồng Ngưu cũng không phải là tên biết suy nghĩ vòng vo lại đầu óc choáng váng: "Câu này có ý gì?" Trong lúc nhất thời, nó không ngừng suy nghĩ về câu nói này của Nhậm Kiệt.


- Nực cười! Đông Hoang Thần Giáo quả thực đang tìm chết! Con bà nó! Lúc đối phó với Tàn Hồn chúng ta hắn rất ra sức, theo chúng ta liều mạng hung như vậy, hiện tại bên trong Thánh Bia có tồn tại chạy ra, tiên chỉ đã hạ xuống các đại giáo vô thượng, chẳng những bọn họ không phối hợp, hiện tại mấy người mình ở phụ cận tổng bộ Đông Hoang Thần Giáo, bọn họ lại làm như không thấy, nếu như bọn họ sớm ra mặt cản lại, đã sớm bắt nó lại, đâu còn để cho tên này lớn lối như thế... Lúc này sau một đường điên cuồng đuổi giết, Thiên Châu không ngừng rút ngắn dần khoảng cách với Nhậm Kiệt, Đan Vô Pháp chỉ có thể giữ vững khoảng cách từ trước, nhưng Tàn Hồn Thiên Tử vừa mới bị thương nặng thì không ngừng bị vứt bỏ lại phía sau.

Khoảng cách càng ngày càng xa, Tàn Hồn Thiên Tử lại càng phẫn nộ, bởi vì nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù đuổi kịp tên trước mặt kia, thì bất luận là giết hay là bắt được Cuồng Ngưu cũng không có chuyện của hắn.

Trong cơn phẫn nộ, hắn đầu tiên là mắng đủ các loại, sau đó thì vừa tức giận, vừa tả oán.

Bọn họ chiến đấu đánh cho tới bây giờ, vẫn luôn ở gần tổng bộ Đông Hoang Thần Giáo, Đông Hoang Thần Giáo lại không có có bất kỳ biểu hiện gì, đối với chuyện này hắn cũng không nhịn được tức giận mắng chửi.

Ở trong truy đuổi chém giết này, đương nhiên Nhậm Kiệt lưu ý mỗi một chi tiết biến hóa rất nhỏ, thần hồn lực mọi lúc lưu ý. Mặc dù Tàn Hồn Thiên Tử là uy hiếp nhỏ nhất, nhưng Nhậm Kiệt cũng chú ý tới tình huống của hắn, vốn Nhậm Kiệt đang nói chuyện với Cuồng Ngưu vừa mới tỉnh lại, đột nhiên nghe Tàn Hồn Thiên Tử nói lời này, lập tức ngây ngẩn cả người.

Đầu óc ông một cái, rồi lập tức rộng mở trong sáng, thoáng cái thần hồn lực tăng vọt, dò xét chung quanh, bất tri bất giác bọn họ từ một bên khu vực tổng bộ Đông Hoang Thần Giáo bay đến bên kia, vốn là từ địa phương phía tây cốt lõi nhất, hiện đã qua mặt phía bắc.

Nhưng nơi này cách Đông Hoang Thần Giáo phải gần hơn, bởi vì ở ngoài mấy vạn dặm đã có thể cảm nhận được một chút phòng ngự vòng ngoài. Phỏng chừng Tàn Hồn Thiên Tử cũng là phát hiện điều này, phát hiện lâu như vậy Đông Hoang Thần Giáo còn không có động tĩnh, nên không nhịn được nổi giận chửi mắng.

Thật không nghĩ rằng, một câu nói của hắn lập tức giúp Nhậm Kiệt đang ở trong tuyệt cảnh tìm được lối thoát! Không sai, lối thoát là tổng bộ Đông Hoang Thần Giáo!

Nghĩ đến đây, Nhậm Kiệt không chút do dự bay vọt về phía tổng bộ Đông Hoang Thần Giáo.

- Khụ... ngươi... ngươi muốn chết sao? Cuồng Ngưu tuy rằng thân thể bị thương rất nặng, nhưng đã tỉnh táo, tự nhiên có thể dò xét được tình huống chung quanh. Nó vừa mới nói bảo Nhậm Kiệt bỏ mình xuống tự rời đi, hiện tại đột nhiên thấy Nhậm Kiệt vọt về phía tổng bộ Đông Hoang Thần Giáo một cách khó hiểu, càng làm cho Cuồng Ngưu khó hiểu: "Đây không phải là thuần túy đi tìm chết hay sao!?."

- Nếu như đều là một lần chết, là tuyệt cảnh, vậy thì đâu có gì khác biệt chứ? Nếu như thật sự chính là cái chết, chết cũng phải chết một cách thống khoái, chết cũng phải chết oanh oanh liệt liệt! Thật sự không trốn thoát, vậy thì làm cho lớn chuyện, náo động cho lớn nhất rồi tính sau... Nhậm Kiệt không có giải thích mình nghĩ gì, thuận miệng cười nói một câu.

Nếu là người khác, nghe Nhậm Kiệt nói lời này, khẳng định sẽ không nói nên lời. Thậm chí sẽ nói gì đó, nhưng Cuồng Ngưu nghe nói như vậy lại trừng lớn cặp mắt bò, há hốc cái miệng bò còn dính đầy máu tươi.

- Hắc... Khụ... Hắc... Phốc... Nó há mồm cười to, miệng đầy máu lại hoàn toàn không thèm để ý: - Nói rất đúng, thống khoái! Nam nhi nên như thế, sống chết sợ gì! Thiên địa này đều đừng mơ tưởng thư thái phong ấn ta thêm nữa, huống chi chút chuyện đánh rắm này! Nhị gia thích ngươi, nếu như lần này ngươi không bị giết chết, cho dù sau khi chết đầu thai chuyển thế, sau khi nhị gia chân chính đi ra, con bà nó, cũng tìm đến ngươi!

Nghe Cuồng Ngưu nói thích mình, Nhậm Kiệt không khỏi rùng mình một cái. Chết tiệt, nghe ra thế nào ấy... Không được tự nhiên lắm!

Tuy nhiên nghe xong lời này, ngược lại Nhậm Kiệt phát hiện một chuyện: Có chút ý tứ!


"Ầm... Ầm..." - Người đến lập tức dừng lại, phía trước chính là trọng địa của Đông Hoang Thần Giáo, người tự tiện xông vào sẽ bị Đông Hoang Thần Giáo diệt sát toàn bộ, lập tức lui đi! Không đợi Nhậm Kiệt lần nữa hỏi thăm, bởi vì bọn họ đổi phương hướng, rất nhanh đã cắt vào khu vực trung tâm, lập tức dẫn động trận pháp thật lớn ở chung quanh, lực lượng cuồn cuộn vận chuyển, có uy thế hủy diệt hết thảy.

Thậm chí có tiên hồn lực vượt qua Pháp Thần Cảnh đỉnh phong truyền vào trong óc tất cả mọi người. Đây là một loại uy hiếp chân chính, bởi vì chỉ là phát ra thanh âm này, ý thức tiên hồn lực này, cho dù là Pháp Thần Cảnh cảm nhận được, cũng sẽ có một loại hướng tâm nhìn lên, trong lòng sẽ bị áp chế một cách kỳ dị.

Đây hiển nhiên là một loại thủ đoạn của Đông Hoang Thần Giáo, nhưng cũng chân chính biểu hiện ra nội tình của đại giáo vô thượng mới có.

- Hả! Không ngờ lại đi vào phạm vi phòng ngự bên trong Đông Hoang Thần Giáo!

- Thật kỳ lạ, hắn đi vào làm gì chứ?

- Ha ha... Đã bị truy đuổi đầu óc choáng váng, luống cuống không biết chọn đường nam bắc các hướng rồi đây... Để xem ngươi còn chạy đi đâu!

Thiên Châu, Đan Vô Pháp, Tàn Hồn Thiên Tử đuổi theo phía sau Nhậm Kiệt, ngay lập tức cũng lần lượt cảm nhận được cổ uy áp cùng thanh âm này, nhưng bọn họ cũng không thèm để ý, bởi vì sau lưng bọn họ cũng đều có thế lực đủ cường đại chống đỡ, hơn nữa bọn họ là phụng tiên chỉ đuổi giết tồn tại trốn ra từ Thánh Bia. Cho dù trước đó Đông Hoang Thần Giáo không muốn quản tới, hiện tại cũng không dám làm gì bọn họ.

Chỉ là trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ, có tâm tư riêng.

"Bùng... Ầm..." Loại cảnh cáo này, loại phô bày một chút uy áp tiên hồn lực này, đối với người khác có lẽ có một chút xíu tác dụng, ít nhất cũng sẽ tạo thành một chút áp lực, nhưng Nhậm Kiệt lại hoàn toàn không thèm để ý tới.

Không nói hắn ở lão tổ tông Nhất Nguyên nơi đó từng tranh đấu với tiên hồn tiên hạc tàn phá kia, chính là hắn hiện giờ cũng đã từng đi vào cảnh giới tiên hồn lực tầng thứ cao hơn.

Thanh âm tiên hồn lực cảnh cáo này, còn kém rất nhiều so với Nhậm Kiệt trước khi đạt tới cảnh giới hiện tại, thì làm sao có thể tạo thành áp lực gì đối với Nhậm Kiệt.

Nhưng theo hắn không ngừng tăng tốc, các loại trận pháp không ngừng khởi động. Nhưng trận pháp bình thường Nhậm Kiệt trực tiếp xông phá, không đợi nó phát huy uy lực, Nhậm Kiệt đã trực tiếp đánh sâu vào đi qua, lớn mạnh một chút thì hắn vung tay phá giải... Hiện nay dùng trận pháp có thể ngăn cản hắn thật sự không nhiều lắm.

Lúc này Nhậm Kiệt không có thời gian phá trận, bởi vì hắn biết, rất nhanh bên phía Đông Hoang Thần Giáo sẽ liên lạc với những người kia, cho nên ở trong trận pháp Đông Hoang Thần Giáo này, khẳng định những người đó sẽ có đặc quyền nhất định, nhưng điều đó cũng không trọng yếu. Nhậm Kiệt rất có lòng tin đối với cảnh giới của mình, cùng với trận pháp của mình.

Hơn nữa Tàn Hồn Thiên Tử vừa lầm bầm như vậy, Nhậm Kiệt cũng có cảm giác Đông Hoang Thần Giáo này rất kỳ quái, cộng thêm bản thân hắn đã định đến dò xét Đông Hoang Thần Giáo, một lần hành động có nhiều tác dụng, đương nhiên Nhậm Kiệt sẽ không bỏ qua!

Không ngừng mạnh mẽ phá giải vượt qua những trận pháp này, đồng thời, Nhậm Kiệt cũng không ngừng dò xét biến hóa bên trong trận pháp, dò tìm mỗi một mạch lạc của nó.

- To gan! Dám xông Đông Hoang Thần Giáo ta...

- Đây chính là trọng địa đại giáo vô thượng Đông Hoang Thần Giáo ta, ngươi dám...

Nhậm Kiệt bọn họ xâm nhập vào quá nhanh, phía dưới có một số thành thị, có một số trận pháp vừa mới thúc giục trong nháy mắt Nhậm Kiệt bọn họ đã phá giải vượt qua... Rốt cục, hai vị Pháp Thần Cảnh xuất hiện, hai người này lập tức quát bảo ngưng lại, đồng thời chuẩn bị ra tay.

- Dám trực tiếp xông đại giáo vô thượng, quả thực điên rồi, không muốn sống nữa rồi... không biết đây là địa phương nào sao...

- Cút! "Bùng... Bùng..." Không chờ hai người bọn họ nói dứt câu, Nhậm Kiệt cách không đá ra hai chân, gần như không có mảy may chậm trễ tốc độ bay tới... hai người kia đã bị Nhậm Kiệt đạp bay ra ngoài xa...