Tà Thiếu Dược Vương

Chương 581: Xem như ngươi lợi hại!

- Tiện nhân. Người như thế cũng xứng là lão tổ? Nhìn thấy Du Thủy ném bảo vật lên không trung sau đó trốn chạy, Nhậm Kiệt thầm mắng một tiếng.

Những bảo vật trong động phủ đều là Lăng Thiên Bảo Khí thượng phẩm, nói rõ chủ nhân này lúc trước rất cường đại. Đám bảo vật này đều bị hôi phi yên diệt, có thể tưởng tượng được, tình huống lúc đó rất không ổn. Cũng vì nơi này không có linh khí , nên cuối cùng chủ nhân nơi này không thể không hấp thu linh khí trong đó để duy trì sinh mạng, dù vậy vẫn không thoát khỏi cái chết.

Trong lòng thầm mắng một tiếng, Nhậm Kiệt cất bước bay lên không trung bắt lấy thanh đoản kiếm, thử nhìn xem có thể từ đó tìm hiểu được một số chuyện không?

- Một tên bò sát ngay cả Thái Cực Cảnh còn chưa đạt tới, lại dám trà trộn vào đây, hừ. Không biết sống chết. Bảo bối như vậy há phải ngươi có thể nhận được. Giao bảo vật kia ra đây. Đúng lúc này một tên tán tu Thái Cực Cảnh tầng năm từ phía sau Nhậm Kiệt vọt tới. Nhìn thấy bảo vật bị Nhậm Kiệt thu vào, không khỏi vừa tức giận vừa khinh thường nói.

- Cút. Nhậm Kiệt đang trầm tư nghiên cứu, bỗng nhiên bị quấy rối, thanh âm đáng ghét kia không khỏi phảm cảm, tức giận quay đầu quát lớn. Âm ba như sóng lớn đánh úp tới người tới.

Trong nháy mắt thanh âm vang vọng thiên địa, uy áp kinh khủng, giống như từng đợt sóng thần cuốn tới.

- Ầm! Người kia như bị sét đánh, lập tức bị khựng lại giữa không trung, miệng phun ra một búng máu. Hắn cả người run rẩy, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt của Nhậm Kiệt, không khỏi há hốc mồm.

Tiếu. . . Tiếu. . . Tiếu Kiểm Sát Thần Vương. Trời ơi, sao lại là tên này?

Một người diệt cả Thiên Thủy Tông, khuấy đảo Đông Hoang long trời lở đất, bắt cóc thiếu chủ tông môn ngàn tuổi, nghe nói còn diệt sát lão tổ, đối kháng lão tổ ngàn tuổi.

Người có tên, cây có bóng, vừa nhìn thấy mặt nạ cười độc nhất vô nhị của Nhậm Kiệt, gã không khỏi kinh hồn táng đảm.

- Lầm....Hiểu lầm. Ngươi mạnh hơn, ngươi có đức. Người kia cứng họng cười, không dám ở lại chút nào, lập tức xoay người bay đi. Con bà nó, Tiếu Kiểm Sát Thần Vương là người gì, mình lại to gan lớn mật dám đi cướp đồ của hắn? Gã cảm thấy mình thật may mắn vì còn giữ được cái mạng già.


- Các ngươi còn chưa cút? Nhậm Kiệt lại khó chịu quát lên.

Đám người đang dò xét Nhậm Kiệt lập tức chạy thật xa. Ai cũng vừa tới, còn chưa tìm được gì đã gặp được Tiếu Kiểm Sát Thần Vương này, người này quá kinh khủng, bọn họ không khỏi chạy thục mạng.

Đây chỉ là một kiện Lăng Thiên Bảo Khí trung phẩm, cho nên bọn họ cũng không phải người ngu, bảo vật như vậy cũng không đáng để liều mạng, cũng không đáng để đắc tội với Tiếu Kiểm Sát Thần Vương này.

Mà lúc này, dù đã chạy rất xa, nhưng Du Thủy cũng thầm cảm thấy may mắn, cũng may mình không động thủ, nếu không thì nguy to rồi.

Hù chạy mọi người, Nhậm Kiệt không khỏi cười thầm. Có ý tứ, không nghĩ tới thân phận này lại tránh cho mình không phải liều mạng chém giết. Hung danh đúng là có chỗ hữu dụng. Nếu lúc này bọn họ biết mình là gia chủ Nhậm gia thì chưa chắc đã tốt đẹp được như vậy. Bọn họ đã quen chuyện giết người diệt khẩu, cho nên thực lực bản thân là rất quan trọng. Trong lòng thầm nghĩ, Nhậm Kiệt thu hồi lại thanh đoản kiếm, nhìn trên thân kiếm có khắc chữ, hiển nhiên không phải nó có bí mật nên người kia không bỏ được, mà là có tình cảm đặc biệt với nó. Tiếp đó Nhậm Kiệt liên lạc với Cổ Tiểu Bảo, Sát Thủ Vương, bảo bọn họ dò xét xung quanh một chút, làm quen môi trường sau đó tùy thời hành động.

Nhậm Kiệt có cảm giác nơi này không đơn giản, hắn cảm thấy nguy hiểm, cho nên càng phải hành động cẩn thận.

- Oanh, oanh.... Đúng lúc này, tại một nơi phương xa, Hạ Cửu Hạc cũng ầm ầm rơi xuống mặt đất. Lam Thiên cũng rơi xuống cách đó ngàn dặm, hai người đều đáp xuống gần nhau.

Vừa tiến vào, hai người lập tức cảm nhận được mấy cỗ khí tức Thái Cực Cảnh cường đại, đều là lão tổ cả. Lúc này Lam Thiên mới ý thức được, mình rời xa sư phụ, vạn nhất xảy ra tình huống, mình có chết như thế nào cũng không biết.

- Sư phụ, ngươi không sao chứ? Lam Thiên lập tức vọt tới cạnh Hạ Cửu Hạc lo lắng hỏi. Hạ Cửu Hạc không quá chật vật, nhưng vẻ mặt không khỏi có chút lúng túng. Cũng may rất nhanh gã bình tĩnh trở lại.

- Khụ khụ... Hạ Cửu Hạc ho khan mấy tiếng, khoát tay nói: - Không sao, không sao.

Vừa nói, hắn vừa chậm rãi nhìn xung quanh, tiếp đó lấy lại vẻ bình tĩnh, lạnh nhạt nói: - Cuối cùng cũng vào được. Vi sư sắp chống đỡ không được bao lâu rồi, chỉ hy vọng ngươi có thể chiếm được tất cả. Ngươi cũng không nên quên chuyện đã đáp ứng với vi sư. Thọ nguyên ngàn năm, tới lúc gần chết mà không thể thành công, thì có gì bi thương hơn đây. Vừa rồi thiếu chút nữa sư phụ đã buông bỏ, cũng may, cũng may....


- Sư phụ... Lam Thiên không khỏi đau lòng, cho tới bây giờ hắn chưa từng gặp người đối tốt với hắn như thế, trong lòng cảm động, thiếu chút nữa đã òa lên.

Lúc trước hắn tới Minh Ngọc Hoàng Triều là chỉ muốn xông xáo tranh thủ chút danh tiếng, kết quả lại gặp được sư phụ. Tuy lúc đầu là hắn dùng ngoại lực trợ giúp sư phụ đột phá Thái Cực Cảnh, nhưng về sau, sư phụ cũng vì mình mà làm rất nhiều chuyện, sau khi đạt tới Thái Cực Cảnh, còn dùng cả đan dược thiêu đốt sinh mệnh để nghiên cứu trận pháp trợ giúp mình.

- Không nói nữa, không nói nữa. Sư phụ không còn nhiều thời gian, chúng ta mau tìm thứ ngươi muốn tìm. Nếu như ngươi không tiện nói thì thôi, sư phụ sẽ bảo vệ cho ngươi. Nếu được, sư phụ cũng muốn tìm hiểu một chút. Cổ Thần Trấn Thiên Đồ không biết xảy ra chuyện gì nữa. Hạ Cửu Hạc trấn an nói.

- Xin sư phụ thứ tội, ngàn vạn đừng trách đệ tử. Cũng không phải đồ nhi muốn gạt sư phụ, mà là nếu như không phá được Cổ Thần Trấn Thiên Đồ này thì cũng vô dụng. Lam Thiên vừa nói, vừa lấy ra 3 mảnh xương vỡ nhỏ, giao cho Hạ Cửu Hạc.

- Ủa, đây là? Hạ Cửu Hạc cũng cảm thấy 3 mảnh xương vỡ chừng bàn tay này rất kỳ quái, không khỏi cẩn thận cầm lấy nhìn ngắm.

Lam Thiên vội giải thích: - Lúc thời kỳ hồng hoang kết thúc, tới thời kỳ thượng cổ. Hoàng triều thượng cổ thành lập, triều này vô cùng cường đại, trăm tộc thần phục, kẻ nào không phục đều bị diệt sát. Mà lúc này Cổ Thần nhất tộc cũng là một trong số tộc không phục, bọn họ đứng lên chống lại. Lúc đó có một vị Cổ Thần cuối cùng, xưng là Cổ Thần Vương biến mất. Lúc đó Kiếm Tiên Giáo của ta cũng có một vị cường giả luôn tìm kiếm, nhưng sau đó lại bị trọng thương chạy về, không lâu sau thì qua đời.

- Chuyện này khiến cả Kiếm Tiên Giáo chấn động. Mà những thế lực vô thượng đại giáo khác cũng phái người tìm kiếm, nhưng đều một đi không trở lại. Mà trong di ngôn của vị đệ nhất cường giả giáo ta có cảnh cáo chúng ta tuyệt đối không được nhúng tay vào chuyện có liên quan tới vị Cổ Thần Vương kia. Không được tham lam lực lượng, bởi vì lực lượng đó không phải của chúng ta. Sau đó vị này quy sinh, máu thịt, lực lượng của hắn đều bị người hấp thu, mà trong thi hài của hắn lại phát hiện ra 3 mãnh xương vỡ và một tấm da Cổ Thần có thể ngưng tụ trận pháp.

- Nó cũng chính là Cổ Thần Trấn Thiên Đồ. Giáo ta cũng nhiều lần nghiên cứu qua, nhưng lại không có kết quả. Cuối cùng liệt chúng thành trọng vật phong cấm của giáo.

Lam Thiên nói tới đây không khỏi hít một hơi nói:

- Năm đó đồ nghi không cam lòng sống trong bóng tối, cho nên quyết định mạo hiểm rời khỏi Kiếm Tiên Giáo, đi theo con đường riêng mình. Ta muốn mình có thực lực vượt qua nàng.

Lam Thiên nói tới đây siết chặt nắm đấm nói: - Cho nên ta không tiếc hết thảy trộm lấy Cổ Thần Trấn Thiên Đồ, liều mạng cũng phải tiến vào đây. Sư phu. Đồ nhi...

- Tốt rồi, tốt rồi. Hạ Cửu Hạc đưa tay cắt lời Lam Thiên, bởi vì hắn biết Lam Thiên định nói gì, hắn gật đầu trả lại 3 mảnh xương vỡ lại cho Lam Thiên. Hắn biết lúc tiến vào là Lam Thiên thúc giục lực lượng của 3 mảnh xương vỡ này cho nên hai người mới đáp xuống gần nhau.

- Đồ đệ của Hạ Cửu Hạc ta phải có tinh thần như vậy. Mặc dù chỉ là mấy mảnh xương vỡ, nhưng xem ra chúng ta cũng có chút tiên cơ. Vi sư không còn nhiều thời gian, sẽ không nói những lời dư thừa với ngươi. Chúng ta tranh thủ tìm thứ ngươi muốn tìm đi.

- Vi sư sợ nhất là, một khi vi sư không còn, ở nơi này, ngươi không có sức tự vệ . Vừa rồi vi sư cảm nhận được rất nhiều tồn tại cường đại cũng tiến vào đây. Hạ Cửu Hạc suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên bổ sung một câu. Nghe vậy, Lam Thiên lại chua xót trong lòng, vội vàng đáp ứng, sau đó lấy ra đồ vật hắn lấy từ Kiếm Tiên Giáo ra, bắt đầu nghiên cứu 3 mảnh xương vỡ.