Tà Thiếu Dược Vương

Chương 57: Động kinh thành

- Có chuyện gì? Quốc gia không đánh giặc, cũng không xảy ra chuyện trọng đại, tại sao lại gõ trống trận. Nhậm Quân Dương cùng Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc cùng vừa nhận được tin Phương Thiên Ân gia chủ Phương gia dẫn dắt đại đội nhân mã đến đây, tức giận vội chạy ra ngoài, nhưng đột nhiên nghe được ở chỗ gia chủ truyền ra tiếng trống trận, mỗi người đều ngây dại.

Làm cái gì, chẳng lẽ hắn thật không phá hỏng Nhậm gia sẽ không bỏ qua hay sao?

Vừa rồi bên yến hội truyền đến tin tức, lại bắt Phương Viêm treo trên cửa Nhậm gia, không đợi bọn họ phái người chất vấn là có chuyện gì, phía Phương gia đã làm lớn chuyện.

Bây giờ lại càng... càng gõ trống trận, tiểu tử này điên rồi!

- Tùng... Tùng tùng.... Tùng tùng... tùng.... Trong rừng cây như rừng rậm nguyên thủy ở Nhậm gia, Lục gia Nhậm Thiên Tung đang ngồi cạnh giường nói chuyện với Vân Phượng Nhi cũng dừng lời, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên cạnh giường, tiết tấu vừa khớp với tiết tấu trống trận vang lên từ chỗ gia chủ Nhậm gia.

- Thì ra là thế, tiểu tử thối nhà ngươi, giữ lại một chiêu này chẳng những cuốn mọi người và, còn làm những kẻ trồi lên muốn đối phó Nhậm gia bị giáng một đòn phủ đầu. Nhưng mà tính cách của ngươi thật là... còn mãnh liệt hơn cả lão cha của ngươi. Tình hình bên yến hội vừa nãy đã có Mặc Hồng không ngừng thông báo cho Lục gia Nhậm Thiên Tung, lúc này cuối cùng Lục gia Nhậm Thiên Tung cũng hoàn toàn hiểu được dụng ý của Nhậm Kiệt, ngay cả hắn cũng không nhịn được cảm khái.

- Gõ thật là có có hình có dáng, không biết tiểu tử này có nghĩ tới hậu quả chưa.

Trống trận này không phải gõ chơi được, một khi gõ lên trống trận, toàn bộ người Nhậm gia sẽ tiến vào trạng thái chiến đấu, tất cả người trực thuộc Nhậm gia đều phải lập tức tụ tập.

Đây không phải quân lệnh, còn hơn cả quân lệnh.

Đây là quy củ năm đó Nhậm Thiên Hành định ra, không có quy định rõ ràng, nhưng có hiệu lực hơn bất cứ quy định nào.

Trong quân có trống, là dùng cổ vũ sĩ khí, chỉ huy chiến đấu. Trong thành có trống, là dùng chúc mừng trong lễ hội, sử dụng lúc khẩn cấp. Trống có nhiều loại, tiếng trống càng khác biệt.

Trống của Nhậm Thiên Hành, là trống trận, trống trận vừa vang, máu chảy ngàn dặm, trống trận vừa vang, vạn tướng tụ tập.

Lúc này, Chiến Đại tướng quân đang nằm trong nhà uống rượu, nhìn lên bầu trời, bỗng nhiên mở mắt, trên người bùng lên hơi rượu trắng bốc hơi mất, bình thường hắn vẫn luôn say mèm, vào lúc này hoàn toàn nổi lên tinh thần, miệng hét dài một tiếng. Trong rừng cây ở hậu viện, một con linh thú đen như mực, chân như ngựa, đầu mọc sừng vọt ra, tiếp theo cả bộ áo giáp đã khoác lên mình Chiến Đại tướng quân.

Rầm! Mặc vào chiến giáp giữa không trung, rơi lên người linh thú, linh thú đã lướt qua sân viện, xông ra mấy chục thước. Ở đằng sau hắn, cửa chính Chiến gia đã mở ra, quân đội con cháu Chiến gia cũng ồ ạt xông ra.

Mười mấy gia tộc bên trong Ngọc Kinh Thành dù không mạnh bằng 5 đại gia tộc, nhưng cũng rất mạnh, đều lần lượt có quân đội con cháu xông ra.

Một ít binh sĩ đã sớm xuất ngũ, một ít binh lính tuần tra, một ít người đã sớm chuyển chức quan văn, thậm chí đang uống rượu hoa, nghe tiếng trống trận đó, dù là người đang lăn trên giường cũng lập tức xông ra.


Thủ hạ của Nhậm đại Nguyên soái, nếu không im lặng mặc quần áo nghiêm chỉnh tập hợp, vậy ngươi chờ bị đánh, thậm chí bị giết. Mọi người, đều nhanh chóng hoàn thành những chuyện khác trong lúc hành động.

Những nơi khác cũng vậy, Nhậm gia càng nhanh chóng có những đội người ngựa tập hợp.

- Trống trận vang, bất cứ ai cũng không được di chuyển, bằng không giết không hỏi. Đột nhiên từ trong Nhậm gia hoặc những chỗ xung quanh xông ra rất đông thị vệ, chiếm lĩnh tất cả những chỗ xung quanh Nhậm gia. Bao gồm cả chỗ mà Cao Bằng, Lý Nham đang ở, có mấy chục binh lính xông vào, trực tiếp bao vây bọn họ. Nơi này là điểm cao, cung thủ, nỏ thủ, thậm chí những cường cung chế tạo bằng đạo pháp cũng đặt lên.

Tất cả những cao điểm xung quanh, tất cả con đường đều bị chặn đứng, trên tường, trên cây cối quanh Nhậm gia đều toàn là người. Phòng ngự trước sau, cung nỏ, cao thủ, cường giả đều đầy đủ.

Hắn muốn làm gì, chẳng lẽ muốn tạo phản hay sao?

Những người này muốn làm gì, chẳng qua đánh trống trận một hồi, bọn họ muốn làm gì, khóe miệng Lý Nham co rút, nhưng không dám lên tiếng.

Mặc dù Cao Bằng có tin tưởng rời đi, nhưng cảm nhận được người xung quanh tụ tập, quân đội, không khí chiến đấu cho hắn biết, lúc này nếu làm bậy, những người tiến vào trạng thái chiến đấu như nhập ma này sẽ không để ý hắn là ai.

Vào lúc này, trong lòng Cao Bằng bỗng trào ra một cỗ hâm mộ, ghen tỵ, nhưng tiếp theo ý niệm chợt động, người dẫn binh có thể làm được đến cỡ này, chỉ sợ ngay cả Hoàng đế cũng....

Đừng nói bọn họ, lúc này đám người Nhậm Quân Dương ngây ngốc trong sân viện muốn ngăn cản mấy thị vệ, quát bọn họ ngừng lại, nhưng ánh mắt những người đó nhìn bọn họ, làm cho các vị trưởng lão này khó quên cả đời.

Đó là một loại ánh mắt khác thường, giống như là ở trong quân đội, có người không nghe theo quân lệnh.

- Các ngươi muốn làm gì, ta là Hình Bộ Thượng Thư, gia chủ Phương gia, Nhậm gia rốt cuộc muốn làm gì, lập tức có người ra đây nói chuyện. Phương Thiên Ân mới nãy khí thế hung dữ, nhìn xung quanh có cung thủ tiến lên, còn có cường nỏ, mũi tên chế luyện bằng đạo pháp, còn có cả vạn người Nhậm gia đi ra, cùng với không ngừng có người xung quanh chạy đến, hắn đã không dám nói kẻ nào cản trở giết không cần hỏi.

Trong lòng chỉ cảm thấy tất cả đều thật là vớ vẩn má nó, điên cuồng.

Sao lại như thế này, Minh Ngọc Hoàng Triều hôm nay đã không phải năm đó, Ngọc Kinh Thành đã bao nhiêu năm không trải qua đồ sát máu tanh, càng không có thù ngoài, gõ trống trận cái gì, điên rồi, điên thật rồi.

Nhất là nhìn Phương Thiên Họa Kích tay cầm Linh khí trung phẩm Phương Thiên Họa Kích ngồi trên linh thú chạy đến, còn có đông đảo con cháu Chiến gia đằng đằng sát khí chạy đến, xung quanh càng có thêm đông người hơn, hơn nữa ngày càng đông, hắn càng thêm gấp gáp.

Chẳng lẽ mình rơi vào cạm bẫy, chẳng lẽ Nhậm gia muốn đối phó mình, muốn....


Phương Thiên Ân càng nghĩ càng cảm thấy khủng bố, nếu thật là kết quả này thì không xong, cho nên hắn phải mở miệng trước, đồng thời lén dùng Linh phù gia chủ khẩn cấp thông báo thủ hạ.

Không ai lên tiếng, hiện giờ trong sân viện Nhậm gia xuất hiện hơn vạn người, đằng đằng sát khí, đội ngũ xung quanh chạy đến cũng vượt quá vạn người. Khu vực rộng lớn xung quanh Nhậm gia đã bị khống chế triệt để, Phương Thiên Ân dẫn tới hơn 1000 người như những con dê bị đám sói đói bao vây. Nhưng đã tụ tập mấy vạn người, lúc này toàn bộ đều đến, nhưng không có bất cứ ai lên tiếng.

Bởi vì trống trận còn chưa ngừng, nhưng từ trong ánh mắt bọn họ có thể nhìn ra được kích động, hoài niệm. Mỗi người nhìn vào trong đại viện Nhậm gia, vẻ mặt đều tràn đầy sùng bái, như là tín đồ trung thành nhất đang nhìn vị Thần linh trong lòng mình.

Còn lúc này Phương Viêm bị trói trên cửa chính Nhậm gia đã sớm khóc không ra nước mắt, trời ạ, cái chuyện gì thế này, đã có mấy vạn người tụ tập ở đây.

Mà cố tình mình còn bị trói ở cửa chính, quả thật thành động vật bị tham quan, dù là bây giờ không ai chú ý tới, để ý hắn, nhưng còn khó chịu hơn là giết hắn, hận không thể che mặt lại.

Hiện tại trong lòng hắn hận không thể cắn chết Nhậm Kiệt, má nó quá đáng ghét, mình nói sao cũng đường đường là võ Bảng nhãn, Thống lĩnh Cấm Vệ Quân, trực hệ Phương gia mà lại...

Trước đó dù hắn rất giận, cực kỳ giận, nhưng chỉ nghĩ làm sao nắm giữ thế cục, làm sao thu hồi Huyền Âm Kiếm. Vào lúc này lại phát hiện cục diện đã hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của hắn, tại sao lại thế này.

Tiếng trống đó như xen lẫn một loại lực lượng vô hình, phấn chấn lòng người, làm cho người nghe nhiệt huyết sôi trào. Thường Lão Tứ đứng canh dưới lầu, nghe rõ ràng nhất, rung động nhất. Hắn cũng sớm nghe nói qua danh tiếng trống trận Nhậm gia, chẳng qua năm đó lúc gõ lên vừa lúc hắn không ở Ngọc Kinh Thành, nay mới thật là lần đầu tiên nghe được.

Chỉ là trong lòng hắn khó hiểu, sư phụ muốn làm cái gì, vốn hắn biết được đám người Phương Thiên Ân đã đến, sớm bố trí nhiệm vụ cho thủ hạ rồi chạy đến đây. Chuyện này có liên quan rất lớn tới hắn, hơn nữa sau khi có được Linh khí thượng phẩm, hắn rất có lòng tin vào sức chiến đấu của mình, không ngờ lại bị sư phụ kéo đến đây, tiếp theo liền nghe được bên trên truyền ra tiếng trống trận làm lòng người nhiệt huyết sôi trào, chấn động toàn bộ Ngọc Kinh Thành. Vừa nghĩ tới chấn động toàn bộ Ngọc Kinh Thành, Thường Lão Tứ liền mơ hồ lo lắng, luôn cảm giác như xảy ra chuyện gì lớn.

- Đi, sư phụ dẫn ngươi đi xem tràng diện lớn. Ngay khi Thường Lão Tứ ngây người, tiếng trống đột nhiên dừng lại, Nhậm Kiệt nhanh chóng xuống lầu, trực tiếp đi ra ngoài.

Thường Lão Tứ thưa một tiếng, vội đi theo, xem tràng diện lớn?

Nếu là người khác nói như vậy với Thường Lão Tứ, Thường Lão Tứ nhất định sẽ cười, cười to. Thường Lão Tứ hắn lăn lộn mưa gió trong giang hồ nhiều năm, tràng diện gì mà chưa gặp, thân là tồn tại Thần Thông Cảnh tầng thứ chín, hắn cũng là cường giả số ít trong Ngọc Kinh Thành, cũng thấy qua Âm Dương Cảnh hùng mạnh chiến đấu, thậm chí đã bị người ngưng tụ Âm Hồn đuổi giết mà sống sót, tràng diện lớn nào mà hắn chưa gặp qua...

Chỉ là Nhậm Kiệt nói, làm cho trái tim của hắn bỗng tăng tốc, bởi vì Huyền Âm Kiếm trước đó, chuyện trên yến hội đã đủ hoành tráng, sư phụ nói tràng diện lớn...

- Đứng lại, ngươi có biết ngươi đang làm gì hay không, thân là gia chủ Nhậm gia, ngươi làm sao lại tùy ý làm bậy như thế. Bây giờ còn gõ trống trận, ngươi có biết ý nghĩa của trống trận là gì. Nhậm Kiệt dẫn Thường Lão Tứ vừa đi ra, đối mặt liền thấy ba bóng người lóe lên, ba vị trưởng lão Nhậm Quân Dương, Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc nổi giận đùng đùng đi lên, Nhậm Hàn Lâm không nhịn được gầm lên mắng to.

- Trống trận vừa vang lên là đại quân Nhậm hệ tề tụ, Nhậm gia tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Hiện tại xem ngươi đã làm ra cái gì? Ngươi muốn tạo phản hả? Người khác sẽ nhìn Nhậm gia thế nào, Hoàng thượng sẽ nghĩ như thế nào, những người khác sẽ làm gì, ngày mai người tố cáo Nhậm gia cũng có thể chôn ngươi, ngươi... ngươi... Nhậm Văn Húc tức giận chỉ vào Nhậm Kiệt: - Ngươi quả thật là bại gia tử, Nhậm gia sẽ hủy hoại trong tay ngươi.

- Còn nữa, ngươi thân là gia chủ Nhậm gia, mời một đám bang phái giang hồ tới tham dự yến hội, ngươi có biết thân phận của mình hay không, bọn chúng có thân phận gì. Hơn nữa Phương Viêm kia là Thống lĩnh Cấm Vệ Quân, ngươi lại dám treo hắn lên cửa làm nhục, ngươi quả thật là ngày càng quá đáng. Lúc trước chuyện Phương gia, chúng ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, dùng giải độc áp chế muốn âm dương điều hòa không thành, liền cưỡng ép chiếm sản nghiệp của người khác, chuyện này chúng ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, bây giờ ngươi lại...

Bên phía Nhậm Kiệt thu đồ đệ, đám người Nhậm Hàn Lâm còn chưa biết, còn Phương gia biết, đều là bởi Phương Viêm dùng phương thức đặc thù thông báo, Thường Lão Tứ ra lệnh cho người truyền bá tin tức cũng chỉ vừa bắt đầu, cho nên lúc này lại là đám người Nhậm Hàn Lâm không hay biết gì.

- Các vị trưởng lão...

Dù sao những vị này cũng là trưởng lão Nhậm gia, hơn nữa Thường Lão Tứ cũng biết hiện tại sư phụ còn chưa đủ tuổi, trưởng lão hội có quyền làm rất nhiều chuyện. Vừa nghe bọn họ nhắc tới chiếm sản nghiệp của người khác, cùng với chuyện của có Phương Viêm, bởi vì có liên quan tới mình, Thường Lão Tứ liền muốn mở miệng giải thích.

- Không cần nói nhảm với bọn họ, những tên chỉ biết làm ngang trong ổ, ngươi nói với bọn họ cái gì cũng không có ý nghĩa. Nhậm Kiệt khoát tay, ngăn Thường Lão Tứ, đồng thời nhìn sang ba vị trưởng lão: - Đã sớm mắng con mẹ các ngươi, kết quả bây giờ vẫn chết không đổi tính. Bổn gia chủ mất mặt, các ngươi cảm thấy rất vinh quang đúng không, người khác bôi đen bổn gia chủ, các ngươi rất thích đúng không. Má nó, đưa tay nắm bên ngoài, trong ngoài không phân biệt, thật hoài nghi các ngươi có phải huyết mạch Nhậm gia hay không nữa.

- Các ngươi có biết, một khi trống trận vang lên, hệ thống tình báo Nhậm gia cũng sẽ lập tức thông báo tất cả nhân viên Nhậm gia sẵn sàng chiến đấu. Hiện tại thiên hạ thái bình, còn đang ở trong Ngọc Kinh Thành, ngươi có biết hậu quả gì hay không? Nhậm Hàn Lâm vừa nghe, lúc này hắn còn lớn lối như thế, càng điên tiết lên gào thét.