Tà Thiếu Dược Vương

Chương 479: Cứu thoát Cầm Tiên Tử

­ Không xong, người này tốc độ rất nhanh, chỉ sợ sẽ bị mất dấu của hắn! Ngay lúc đó Sử Nguyên Hoành lo lắng kêu lên.

­ Thật nghĩ Cửu Âm Tông ta là chỗ ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi hay sao? Bát Âm Hưởng Thế Gian, Cửu Âm Chấn Thương Khung, Cửu Âm Đại Trận...

Trong không gian sâu trong Cửu Âm Tông, lão tổ ngàn tuổi tức giận nói, trong tiếng nổ ầm ầm vận chuyển lực lượng.

Trong nháy mắt trong phạm vi 3000 dặm xung quanh Cửu Âm Tông bị một trận pháp khổng lồ bao phủ, trong tiếng nổ ầm ầm tiếp theo vòng ngoài 3000 dặm trận pháp xuất hiện tám kiện nhạc khí, mỗi một kiện nhạc khí đều tản ra hào quang cường đại, rồi trong chớp mắt tất cả nhạc khí biến mất, chỉ còn lại một cái chuông từ từ trở nên càng thêm ngưng thật.

Không ngờ dưới thúc giục của đại trận kia, lại có xu thế xuất hiện như thực thể trong nháy mắt bay về phía chân trời.

"Boong..." Nhậm Kiệt bên này thúc giục Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ thoáng cái đi tới bên cạnh Văn Thi Ngữ, mang theo Văn Thi Ngữ cất bước đã vọt ra xa.

Nhậm Kiệt thi triển Tiểu Na Di Bộ Pháp, thân hình mau kinh người.

Trong chớp nhoáng này tuy rằng không nói bằng như Linh phù dịch chuyển, ngay lập tức ra ngoài mấy vạn dặm, nhưng khoảng cách ngàn dặm cũng chỉ nhoáng một cái mà qua.

Nhưng khi Nhậm Kiệt bước thêm một bước bay về phía xa xa, cả người liền có cảm giác dựng tóc gáy, toàn thân căng thẳng.

Trong thần hồn lực, cảm nhận được lực lượng của tiếng chuông kia dẫn động. "Boong..." Sóng âm tiếng chuông vang vang giống như ngưng tụ thành tia chớp, trong nháy mắt xé bầu trời, xuyên thủng khoảng cách giữa hai bên.

­ A...

"Ầm" Nhậm Kiệt nổi giận gầm lên một tiếng, Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ liền bạo phát ra uy thế mạnh nhất, toàn lực mở ra uy lực của Lăng Thiên Bảo Khí thượng phẩm, lực lượng phòng ngự đạt tới mạnh nhất.

Không chỉ như thế, hai tay Nhậm Kiệt cũng đã ngưng thật, hai tay thay đổi nhanh chóng ngưng tụ ấn quyết, bởi vì hắn đã cảm nhận được rõ ràng uy lực của sóng âm tiếng chuông này quá mức kinh khủng. "Bùng Bùng..." Bên ngoài Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ mở ra phòng ngự, nhoáng một cái thành trăm ngàn tầng, nhưng cũng không ngừng bị lực lượng của sóng âm tiếng chuông nhanh như tia chớp này xuyên thủng, đâm xuyên qua tầng tầng phòng ngự Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ của Nhậm Kiệt.


Tuy rằng phần lớn uy lực bị Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ cản lại, nhưng còn có một phần trong nháy mắt đâm xuyên qua phòng ngự đến gần Nhậm Kiệt.

Thanh âm kia nhìn nhanh như tia chớp, lúc tới gần lại chỉ trong chớp mắt có một loại tăng vọt mãnh liệt, giống như sóng âm tiếng chuông ngưng tụ nén ép đợi tới gần mới bùng phát.

Nhậm Kiệt biết rất rõ, nếu như để nó tới gần bạo phát, thân thể của mình sẽ bị chấn nát.

Lần này không chỉ là lực lượng của lão tổ ngàn tuổi, mà còn là lực lượng của đại trận do lịch đại tổ tiên Cửu Âm Tông ngưng tụ thành.

Hơn nữa tuy rằng Nhậm Kiệt đã đánh giá rất cao Cửu Âm Tông này, nhưng cuối cùng Cửu Âm Tông ngưng tụ hiện ra tám kiện nhạc khí kia, Nhậm Kiệt cảm giác mình còn là xem thường tông môn có lão tổ ngàn tuổi trấn giữ.

Thậm chí Nhậm Kiệt cũng hoài nghi, Cửu Âm Tông này rất có khả năng từng xuất hiện tồn tại vượt qua Thái Cực Cảnh, từng xuất Pháp Thần Cảnh loại tồn tại chí cao vô thượng trong tu luyện giả.

Nếu không trận pháp không có khả năng có uy lực như thế, trong trận pháp kia không có khả năng có nhiều pháp bảo như vậy.

Hơn nữa uy thế ngưng tụ trong nháy mắt kia dĩ nhiên là uy lực của Lăng Thiên Bảo Khí thượng phẩm.

Nếu như tám kiện nhạc khí đều có uy thế thế này, cùng kết hợp với trận pháp, kết hợp với lực lượng của lão tổ ngàn tuổi...

Thì khó có thể tưởng tượng kinh khủng tới bực nào! Hiện tại điều duy nhất Nhậm Kiệt phải làm chính là chặn một kích này. ­ Đạo! Nhậm Kiệt hai tay ngưng tụ năm thành Ngọc Hoàng Ấn, trong tiếng nổ ầm ầm đánh ra.

Lần này chủ yếu là Nhậm Kiệt dùng cường độ thân thể bản thân để liều mạng, cả thần hồn lực cùng pháp lực đều tập trung vào trong miệng, cuối cùng trong tiếng nổ ầm ầm quát lên một chữ.

Đó là chữ Đạo, bắt chước trong cảnh giới Thánh nhân luận đạo hắn nghe được.


Chỉ là một chữ, lại dường như ẩn chứa chí lý đại đạo; một chữ Đạo ẩn chứa hàng vạn hàng ngàn đạo lý, ẩn chứa trí tuệ vô cùng tận.

Nhậm Kiệt dùng phương thức sóng âm phát ra, ngay khoảnh khắc sóng âm tiếng chuông kia xuyên thấu phòng ngự, đến trước người hắn sắp nổ tung, cùng một lúc hắn bạo phát ra một tiếng rống như vậy. "Ầm...

Bùng Bùng Bùng..." Sóng âm tiếng chuông kia nổ tung tiếng vang hơi trầm đục, trong tiếng nổ ầm ầm va chạm cùng Ngọc Hoàng Quyết của Nhậm Kiệt, bùng phát ra uy thế kinh khủng kinh người, thanh âm bùng phát va chạm vào nhau càng kinh khủng hơn.

"Phốc..." Nhậm Kiệt lập tức phun ra một búng máu, cả người bị đánh bay ra xa mười mấy dặm, hai tay tê rần giống như mất cảm giác, toàn thân vô cùng mỏi mệt.

May mà thân thể hắn là Thái Cực Cảnh tầng thứ tám, còn có thần hồn lực bạo phát một tiếng rống kia, nếu không chỉ khoảnh khắc đó cũng đủ để hắn bị thương nặng.

Giờ này tuy rằng Nhậm Kiệt cũng bị thương, nhưng không đến mức ảnh hưởng đến mức hắn không rời đi được.

Ngay sau đó Nhậm Kiệt không ngừng lại chút nào xoay người thi triển Tiểu Na Di Bộ Pháp bay vọt ra ngoài. "Đạo đạo!" Lúc này Văn Thi Ngữ ở bên trong Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ vừa nghe tiếng chuông kia, mặt không khỏi biến sắc, bởi vì nàng là một trong những đệ tử kiệt xuất nhất Cửu Âm Tông, nàng quá rõ thanh âm này đại biểu cho cái gì.

Làm sao có thể như thế, rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà lão tổ ngàn tuổi tự mình ra tay.

Mà còn phát động bảo vật trấn phái, điều này cũng quá kinh người đi! Bảo vật trấn phái này, cho dù nội bộ trước đây xảy ra loại chuyện đó, sư phụ mình toàn lực bạo phát, nội bộ tranh đấu liên tục đều không dùng tới, bây giờ lại vận dụng, người bắt giữ Sử Vân Phong kia rốt cuộc là người nào, chẳng lẽ là lão tổ ngàn tuổi của tông môn nào khác? Không thể nào, lão tổ ngàn tuổi gần như khó có thể rời tông môn, họ lợi hại là bởi vì họ sống lâu hơn, là nội tình của tông môn, có thể bồi dưỡng ra người cường đại, trừ phi ở thời điểm tất yếu tuyệt đối sẽ không ra tay.

Bọn họ đều có pháp bảo công kích tầm xa, bảo vệ cả tông môn, nhưng bản thân họ cũng e ngại lôi kiếp, không dám tùy tiện đi ra ngoài.

Không phải lão tổ ngàn tuổi của tông môn khác, làm sao lại xảy ra tình huống như vậy.

Đồng thời ngay thời điểm Văn Thi Ngữ khiếp sợ không thôi, đột nhiên nghe được một chữ Đạo kia.

Nàng đang ở bên trong Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, Nhậm Kiệt cũng không có cố ý ngăn cản nên nàng nghe được rõ ràng nhất, ngay tức thì, cả người nàng rơi vào một cảnh giới kỳ diệu Tuy rằng chữ "Đạo" này chỉ là Nhậm Kiệt dùng thần hồn lực bàn thân, với âm ba diễn hóa ra một tiếng rống, so ra không bằng một phần vạn của thanh âm Nhậm Kiệt nghe được trong cảnh giới Thánh nhân luận đạo lúc đó, nhưng thời điểm đó đối với Nhậm Kiệt, đối với những người khác mà nói, đều huyền diệu giống như Thiên Âm, giống như tồn tại chí tôn vô thượng đang giảng đạo.

Cho nên vừa nghe chữ Đạo này, Văn Thi Ngữ liền lập tức chìm vào cảnh giới cảm ngộ đặc thù, bởi vì lần này xảy ra chuyện, vốn nàng đang tinh thần sa sút, trong lòng ảm đạm, liền giống như một vầng mặt trời dâng lên soi sáng.

­ Điều này sao có thể? Hắn làm sao có thể chống đỡ được một kích của lão tổ thúc giục bảo vật trấn tông? Cho dù là ở ngoài vạn dặm, cũng không có khả năng như thế! ­ Không ngờ hắn vẫn còn sống, làm sao có thể như vậy? Lúc này, người bên trong Cửu Âm Tông đều giật mình kinh sợ, bao gồm các Thái Cực Cảnh Sử Nguyên Hoành bọn họ đang dùng tốc độ cao nhất bay vọt tới.

Bởi vì bọn họ đều tận mắt nhìn thấy, người kia rồi lại chặn được công kích của bảo vật trấn tông, tiếp đó rời đi.

Tuy nhiên bởi vì khoảnh khắc sóng âm vừa rồi cũng làm trễ nãi một chút thời gian, hơn nữa sau khi Nhậm Kiệt bị thương, tốc độ rõ ràng đã giảm xuống rất nhiều.