Tà Thiếu Dược Vương

Chương 463: Tử vong nhất kiếm, thân thể bị xuyên thủng

Hoa Thanh Thanh ngăn chặn lực lượng phản chấn, lập tức rất là bất đắc dĩ nhìn về phía Hoa Mỹ Ngọc. Trước kia Hoa Mỹ Ngọc rất thông thuận, không có trải qua thất bại suy sụp cái gì. Mặc dù là từ phía dưới một đường đi lên, nhưng có hào quang của gia tộc bao phủ, thật ra hắn cũng không có chân chính trải qua cực khổ. Lần này xảy ra chút chuyện với hắn lại giống như là trời sập đất nứt... Lúc này Hoa Thanh Thanh cũng chỉ là dạy dỗ hắn.

- Cô cô ta biết rồi!

Hoa Mỹ Ngọc cũng biết vừa rồi mình có hơi mất lý trí, gật đầu lần nữa, nhưng lập tức hung tợn nhìn về phía Nhậm Kiệt: - Người này tà môn, ác độc, lớn lối, ngông cuồng tới cực điểm, cô cô cũng thấy đấy, nếu không ta cũng không đến mức như thế! Cổ Nguyệt chính là bị hắn giết, hắn còn dám giả mạo người của Tàn Hồn ta giết những người đại giáo vô thượng khác; còn...

Tư Mã Thiên Thần, Thủy Phi Tường phía sau chạy tới, lúc này coi như là lâm thời liên thủ cùng Hoa Thanh Thanh bọn họ, vừa nghe nói vậy đều líu lưỡi.

Nhìn Nhậm Kiệt mang mặt nạ cười bên trong trận pháp hoàn toàn như không thấy ai khác, chuyên tâm phá trận, thời khắc này bọn họ đã bội phục sát đất.

Hai vị lão tổ tông môn lúc này ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều có một loại cảm giác khó có thể tin nổi.

Người mang mặt nạ cười này ngay cả Thái Cực Cảnh đều chưa đạt tới, cũng dám làm những chuyện như vậy, nếu không phải nghe chính miệng Hoa Mỹ Ngọc nói, đánh chết bọn họ cũng không tin. Suy nghĩ lại một số chuyện lúc trước, hắn có thể đi theo sau xông vào, đột nhiên đánh chết Thủy Trạch Xuyên, sau đó giá họa cho mấy người Tàn Hồn này, làm cho hai phe bọn họ sống mái với nhau, còn hắn làm ngư ông đắc lợi không nói, hắn còn là Tông sư trận pháp cao cấp... Không biết rốt cuộc từ đâu xuất hiện một tên tà môn đến cực điểm như vậy.

Hơn nữa lúc này có nhiều Thái Cực Cảnh đến đây, hắn lại dám thu lại trận pháp, còn không nghĩ biện pháp chạy trối chết, mà còn đang phá trận, đúng là hắn cũng đủ điên cuồng, có lá gan quá lớn.

Thấy qua người lớn lối, thấy qua người lớn mật, thấy qua người tà môn, còn chưa từng thấy người lớn lối như vậy, lớn gan như vậy, tà môn như vậy.

Tiếp đó nghĩ tới Thủy Trạch Xuyên, nghĩ tới những cao thủ trận pháp của hai bên tông môn kia, hai người đều sợ hãi cảm thán cũng vô cùng căm hận.

- Quả nhiên là to gan lớn mật! Chúng ta liên thủ phá trận, một hồi cứ trước hết bắt cho được tên này, ta thật muốn nhìn xem hắn còn có thể biến chuyển thành cái dạng gì. Lúc này cho dù hắn dùng Linh phù dịch chuyển cũng không trốn thoát nơi này. "Ầm..." Hoa Thanh Thanh thấy tên mặt nạ cười sau khi thu hồi Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, lại vẫn ngang nhiên phá trận không coi ai ra gì, cộng thêm câu nói của Hoa Mỹ Ngọc, nàng cũng thật sự cảm thấy rất bất ngờ và giật mình: quả thật nàng chưa từng thấy người nào lớn lối như vậy!

Tốt lắm, cứ xem như ngươi lợi hại! Hoa Thanh Thanh cố ý nói ra lời này, cũng là muốn cho Nhậm Kiệt nghe. Nàng vừa nói ra đồng thời vung tay lên một cái, một quả Linh phù bay lên không trung, trong nháy mắt không gian chung quanh trở nên vô cùng vững chắc, ổn định, ngưng đọng.

Linh phù trung phẩm, Tỏa Không Phù. Đây là đặc biệt nhằm vào những người muốn sử dụng thân pháp, pháp bảo, linh phù không gian các thứ định chạy trốn. Dĩ nhiên, pháp bảo có chuyên môn loại này, giá trị quý trọng gấp mấy lần so với Linh phù dịch chuyển cùng cấp bậc.

Thời điểm này tuy rằng còn chưa có phát động, cũng đã ảnh hưởng đối với môi trường không gian chung quanh. Xu thế này rõ ràng là Hoa Thanh Thanh không tiếc hết thảy muốn chộp bắt cho được Nhậm Kiệt, nói cho hắn biết đừng tưởng rằng cuối cùng có thể lợi dụng Linh phù dịch chuyển để thoát đi. Bởi vì tình huống hiện tại như vậy, Nhậm Kiệt giống như tự mình chui vào trong hủ, không phải đầu có bệnh thì cũng có chiêu sau, mà ở trong mắt Hoa Thanh Thanh xem ra, thời khắc này hắn duy nhất có thể làm chính là dựa vào Linh phù dịch chuyển.

Vừa thấy Tỏa Không Phù của Hoa Thanh Thanh, Tư Mã Thiên Thần cùng Thủy Phi Tường đều thầm hít một hơi khí lạnh, quả nhiên là thế lực có thể sánh ngang với Thần Giáo vô thượng ở Đông Hoang, lại có thể lấy ra những thứ này, không trách được vừa rồi Hoa Thanh Thanh dám tự tin có thể giết chết bọn họ như vậy...

"A... Tỏa Không Phù! Xem ra đúng là chuẩn bị đầy đủ nha! Nhìn tình huống Tỏa Không Phù này có thể bao trùm chu vi 200 dặm, tuy nhiên nó có quan hệ cái rắm gì với mình chứ, mình cũng không có ý định sử dụng Linh phù dịch chuyển chạy trốn!"

Đương nhiên Nhậm Kiệt không phải thật sự không chú ý tới bọn họ, chỉ có điều bọn họ định làm gì, Nhậm Kiệt cũng lười phản ứng mà thôi, hắn đang nắm bắt thời gian phá trận là chính.

Mà lúc này ba người Tư Mã Thiên Thần, Thủy Phi Tường, Hoa Văn Triết vừa nghe Hoa Thanh Thanh ra lệnh, cũng đều rối rít động thủ. Đạt tới cấp bậc như bọn họ nếu cùng nhau ra tay, tuy rằng mỗi người theo đuổi tâm tư của mình, nhưng lúc chân chính hành động cũng sẽ không quá hỗn loạn.

Lập tức mỗi người đều thi triển sở trưởng, hiểu biết về trận pháp thì phụ trách phá giải, có người thì không ngừng công kích dò thử, có người thì đang nghiên cứu biện pháp đơn giản một chút sau đó cùng nhau ra tay.

"Ầm... Ầm... Bùng... Bùng..." Nhưng nói chung lại, một khi bọn họ bắt đầu ra tay phá trận, động tĩnh phá trận còn lớn hơn gấp trăm ngàn lần so với Nhậm Kiệt, đôi khi quả thực giống như là một trường chiến đấu.

Bất quá bốn người bọn họ cùng một lúc ra tay, nào là Định Thủy Bảo Châu, Lôi Đình Trảo, Vạn Độc Hồn Phiên cộng thêm uy lực Thanh Diệp Kiếm Y của Hoa Thanh Thanh, trận pháp bình thường một kích là có thể phá tan. Đa số là với lực phá trận, dĩ nhiên là long trời lở đất.

Trận pháp chung quanh này có tới hơn một ngàn loại, thời khắc này Nhậm Kiệt đã phá giải ba phần năm, đang phá giải một số cuối cùng.

Hoa Mỹ Ngọc ở một bên trông thấy càng cấp bách, tiếp đó cũng ra tay công kích. Tuy rằng hắn so với bốn người kia yếu hơn rất nhiều, nhưng có hắn gia nhập tốc độ phá giải cũng nhanh hơn một chút. Năm Thái Cực Cảnh cùng chung sức phá trận, hình ảnh này quả thật rất đồ sộ!

Trước mặt trên một trăm tầng trận pháp, khi bọn họ cường lực công phá, rất nhanh đã phá mở.

Xem ra tốc độ phá trận của bọn họ nhanh như vậy, khẳng định có thể trước khi Nhậm Kiệt hoàn toàn đi vào khu trung tâm trận pháp sẽ đuổi kịp hắn.

Nhưng sau khi qua trên trăm tầng trận pháp, độ khó của trận pháp đột nhiên tăng lên rất nhiều, lực phòng ngự cường hãn, uy lực kinh người không nói, Nhậm Kiệt còn hoàn thiện một chút, sửa đổi một số trận pháp vốn là trận pháp mang tính phòng ngự hoàn hoàn trở thành công kích, vì thế...


"Ầm..." - Cẩn thận, tại sao có thể như vậy... Một đoàn khí tức băng hàn bao phủ, trận pháp là phá mở rồi nhưng thiếu chút nữa lại đóng băng mấy người. Mỗi người đều vận chuyển pháp lực nhanh chóng khôi phục, sắc mặt ai nấy đều vô cùng khó coi.

Sau khi liên tiếp công phá trên trăm tầng trận pháp phòng ngự đơn thuần, cộng thêm trận thế này rõ ràng là địa phương của Trường Hồng đạo nhân kia vì để mình đột phá, mọi người cũng không nghĩ tới đột nhiên gặp phải công kích, bị đánh trở tay không kịp. Tuy rằng không có chuyện gì lớn, nhưng cũng chật vật không chịu nổi.

- Cẩn thận! Người này trận pháp vượt quá tưởng tượng, hắn phá trận không ảnh hưởng bất kỳ uy lực trận pháp, thậm chí còn sửa đổi! Hoa Thanh Thanh lạnh lùng nhìn về phía Nhậm Kiệt đã đến rất gần trung tâm trận pháp, nhắc nhở mọi người. Hiện tại nếu tập hợp Tư Mã Thiên Thần, Thủy Phi Tường, cộng thêm người bên mình, cộng thêm Nhậm Kiệt ở bên trong khoảng cách càng ngày càng gần trung tâm động phủ Trường Hồng đạo nhân, nàng biết rõ phương thức rất đơn giản thô bạo này không có kỹ thuật hàm lượng gì, thậm chí hao phí rất lớn, nhưng nàng cũng bất đắt dĩ tiếp tục thúc giục mọi người liều mạng tăng tốc công phá.

Vì thế bắt đầu một đợt mới điên cuồng công phá, chỉ có điều lần này mọi người đều cẩn thận một chút.

Thiên Yêu Thú Hồng Quán cùng Thủy Chí Bằng, Tư Mã Dần nhìn thấy một màn ở xa xa này đều trợn mắt há hốc mồm; nhìn thấy người mang mặt nạ cười tuổi còn trẻ kia ở bên trong rất tùy ý, lặng yên không tiếng động lần hồi phá mở từng tầng trận pháp, ngẫu nhiên có một chút phản ứng cũng không lớn, ít nhất so với bên ngoài.

Coi lại bên ngoài, quả thực chính là bạo lực phá bỏ, hơn nữa còn là năm Thái Cực Cảnh cùng chung sức... Thật khó hiểu! Bọn họ ở một bên theo dõi đều rất căng thẳng.

Thời điểm Nhậm Kiệt còn kém 80 tầng trận pháp là đi vào động phủ Trường Hồng đạo nhân, Hoa Thanh Thanh bọn họ đã phá mở chừng 200 tầng.

Khi Nhậm Kiệt còn kém 60 tầng trận pháp là đi vào động phủ Trường Hồng đạo nhân, Hoa Thanh Thanh bọn họ phá mở 300 tầng...

Lúc Nhậm Kiệt còn kém 50 tầng trận pháp, Hoa Thanh Thanh bọn họ phá mở xong 400 tầng...

Hoa Thanh Thanh chỉ huy bốn Thái Cực Cảnh dùng lực phá trận, ở phía sau điên cuồng đuổi theo. Lúc này tuy rằng Nhậm Kiệt còn kém mấy chục tầng là có thể đi vào bên trong, nhưng càng gần đến mức cuối trận pháp càng khó. Mỗi một tầng phá giải độ khó đều tăng lên rất nhiều. Đến phía sau cho dù có thể biết được phương pháp phá trận, hao phí cũng vô cùng to lớn, Nhậm Kiệt không thể không mượn dùng lực lượng của Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, hoặc là dứt khoát dùng lực lượng thân thể công phá đi vào.

Ngược lại thì tốc độ của Hoa Thanh Thanh bọn họ, một đường buông tay buông chân ra sức cuồng oanh loạn tạc, đồng thời bản thân trận pháp này đã qua ngàn năm không có người chủ trì khống chế, còn không có người vận chuyển. Nếu không chỉ nhìn trận thế kia, có thể vận chuyển trận thế thúc giục năm dãy núi linh ngọc xây thành trận pháp, hoàn toàn để chống cự với thiên kiếp, thì đừng nói năm người bọn họ, cho dù tới thêm 50 Thái Cực Cảnh cũng vô ích.

Thời khắc này trận pháp đơn thuần đã tiêu hao ngàn năm, uy lực đã suy giảm rất nhiều rồi, dưới công phá điên cuồng của năm Thái Cực Cảnh, một đường đánh thẳng tới.

Khi Nhậm Kiệt còn kém 30 tầng, Hoa Thanh Thanh bọn họ phá mở được 600 tầng...

Nhậm Kiệt còn kém 25 tầng, Hoa Thanh Thanh bọn họ phá mở 800 tầng...

Nhậm Kiệt toàn lực ứng phó, tập trung toàn lực phá trận, phía sau mang đến áp lực càng lúc càng lớn, uy hiếp cũng càng lúc càng lớn: "Không được! Bọn họ đã phá mở đến gần 100 tầng, nếu tiếp tục như vậy sẽ rất nguy hiểm!"

"Chết tiệt! Muốn cướp thức ăn ở trước mặt một đám người cấp bậc lão tổ tông môn thế này, quả thật không dễ dàng!"

Bởi vì mấy tầng trận pháp cuối cùng mặc dù không có lực lượng chống đỡ, không có vận chuyển đại trận phát ra uy lực chân chính, nhưng chỉ riêng tính phòng ngự của nó cũng kinh khủng kinh người. Đây không chỉ là cường độ trận pháp bắt chước theo một vài trận pháp thời thượng cổ, mà còn bởi vì người bày trận cường đại, có một vài chỗ cho dù hắn biết phương pháp, cũng rất khó phá giải.

Dù sao đây chính là trận pháp Trường Hồng đạo nhân chuẩn bị cho chính mình nghênh tiếp lôi kiếp, đương nhiên không tầm thường!

Thời điểm Nhậm Kiệt còn kém mười mấy tầng trận pháp, thì đối phương cũng chỉ cách hắn mười mấy tầng, Nhậm Kiệt biết không liều mạng không được, lập tức dùng toàn bộ những linh ngọc cha mình chuẩn bị cho mình kia thúc giục, mở ra đoạn phim trong thức hải, đi vào cảnh giới Thánh nhân luận đạo.

Trong tiếng nổ ầm ầm, cảnh giới của Nhậm Kiệt dưới trạng thái này không ngừng tăng lên, trận pháp phía trước vốn đang vô cùng khó giải trở nên càng ngày càng đơn giản, vốn những thứ văn lộ phức tạp kia phải mất thời gian một lúc mới có thể tìm được, mà khi tìm được văn lộ cũng bởi vì lực lượng trận pháp mạnh mẽ khó có thể phá giải, liền bắt đầu lộ ra cả trăm chỗ sơ hở.

Trong nháy mắt, Nhậm Kiệt trực tiếp phá mở trận pháp trước mắt, hơn nữa tăng tiến vùn vụt, nhanh chóng phá trận.

Tầng mười...

Tầng chín...

Tầng tám.

- Tại sao có thể như vậy? Tên này làm sao có thể đột nhiên tăng tốc nhanh như vậy?

- Những tầng trận pháp cuối cùng này, không chỉ là trận pháp phức tạp khó hiểu, cũng có lực lượng ngưng tụ năm đó... Cái này... dù là Tông sư trận pháp cao cấp cũng không có khả năng phá giải nhanh như thế!


- Không thể nào! Hắn không có khả năng là Tông sư trận pháp đỉnh cấp! Tuyệt đối không có khả năng, hắn mới bao lớn, hắn ngay cả Thái Cực Cảnh đều chưa có đạt tới!

- Làm sao hắn làm được... làm sao hắn làm được?

Vốn nhìn thấy khoảng cách kéo gần lại, bất kể là Thủy Phi Tường, Tư Mã Thiên Thần hay là Hoa Mỹ Ngọc bọn họ mỗi một người đều nôn nóng không thể chờ đợi, công phá đến mức này, bất kể như thế nào cũng không thể bỏ qua tên này, nhưng mắt thấy chỉ thiếu một chút đã bắt được hắn, đột nhiên tốc độ của Nhậm Kiệt lại tăng nhanh như vậy.

Điều này cũng quá khó tin đi! Năm Thái Cực Cảnh bọn họ cùng nhau ra tay, mà còn không phải là vừa mới đạt tới Thái Cực Cảnh bình thường. Hoa Mỹ Ngọc yếu nhất cũng là Thái Cực Cảnh tầng thứ tư, bốn người kia thì đều là nhân vật cấp lão tổ một tông, bọn họ đều cảm nhận được trận pháp phía trong càng cường đại kinh khủng đến mức khiến bọn họ giật mình kinh sợ.

Nhưng mấy người đều cố sức giữ tiết tấu đuổi theo Nhậm Kiệt, đều không tin năm Thái Cực Cảnh mà còn để cho hắn chỉ là một Âm Dương Cảnh đùa bỡn, cho dù hắn là Tông sư trận pháp cao cấp thì sao chứ!

Nhưng hôm nay, không giải thích được, tên này bạo phát thật giống như uống thuốc kích thích.

Lúc này mấy nhân vật Thái Cực Cảnh cấp lão tổ đều trợn tròn mắt, càng thêm không dám tin đây là sự thật, đồng thời trong lòng cũng chìm xuống. Tuy rằng Hoa Thanh Thanh thi triển Tỏa Không Phù, nhưng thời khắc này nàng có một loại bất an khó hiểu. Ở vào tình huống này hắn đều có khả năng trốn thoát, vạn nhất hắn cầm các thứ chạy mất, thì đúng là hoàn toàn đùa giỡn ngay trước mắt bọn họ.

Thế nhưng ở vào tình huống như vậy, có năng lực, có biện pháp nào khác...

- Thanh Diệp Kiếm Y... Vạn Kiếm Quy Nhất... Ngay lúc lão tổ Thánh Đan Tông Tư Mã Thiên Thần, lão tổ Thiên Thủy Tông Thủy Phi Tường đều cảm giác có lòng mà không có sức, Hoa Mỹ Ngọc thì cấp bách đến mức muốn giết người, bỗng nhiên trên gương mặt lạnh như băng của Hoa Thanh Thanh lộ ra vẻ phẫn nộ hiếm thấy, rồi đột nhiên giữa chân mày nàng hiện lên một giọt máu tươi sáng màu đỏ, trong nháy mắt dung nhập vào Thanh Diệp Kiếm Y.

"Ầm..." Trong tiếng nổ ầm ầm, Thanh Diệp Kiếm Y trong nháy mắt Vạn Kiếm Quy Nhất, mạnh mẽ ngưng tụ dung hợp vào nhau, loại uy thế tầng tầng chồng chất đó đã hoàn toàn vượt qua uy thế của Lăng Thiên Bảo Khí trung phẩm... ngay sau đó hóa thành một luồng ánh sáng xanh bay ra.

- A... Thượng phẩm... Lăng Thiên Bảo Khí thượng phẩm...

- Điều này sao có thể...

Ngay cả Tư Mã Thiên Thần, Thủy Phi Tường thời khắc này xem như cùng một nhóm với Hoa Thanh Thanh đều giật mình kinh sợ, không ngờ Thanh Diệp Kiếm Y lại có thể thoáng cái ngưng tụ trở thành Lăng Thiên Bảo Khí thượng phẩm! Cái này cũng quá biến thái, quá kinh khủng đi! Tuy rằng so ra còn kém một cấp bậc, nhưng Lăng Thiên Bảo Khí thượng phẩm uy thế long trời lở đất, bình thường chỉ có lão tổ ngàn tuổi mới có thể có, mà đều là bảo vật trấn tông. Lúc này mặc dù là tạm thời dung hợp, nhưng cũng khiến người ta rất khó tin!

Hai tầng...

Một tầng.

Lúc này, Nhậm Kiệt đã gặp phải một tầng trận pháp cuối cùng, mà giờ khắc này Nhậm Kiệt thần hồn lực đã đạt đến cực hạn của Thái Cực Cảnh, còn đang không ngừng tăng lên. Sở dĩ Nhậm Kiệt không có vận dụng chiêu này ngay từ đầu, cũng vì hắn biết hiện nay mỗi lần sử dụng đoạn phim Thánh nhân luận đạo tiêu hao quá mức kinh khủng, trên người hắn tuy rằng mang theo rất nhiều linh ngọc do cha hắn lưu lại, nhưng cũng chưa chắc có thể chống đỡ được bao lâu, "thép tốt để dùng cho lưỡi đao", cho nên hắn lựa chọn dành cho thời điểm sau cùng.

Quả nhiên hết thảy đều thuận lợi, nhanh chóng đột tiến, bất quá đúng lúc này thần hồn lực của hắn cảm nhận được một uy hiếp to lớn.

Không xong!

Nhậm Kiệt phát lạnh cả người, thần hồn bị tử vong uy hiếp và áp bức, thần hồn lực cảm nhận được một luồng sáng xanh mau đến khó tin, rồi lại trong nháy mắt xuyên thấu tầng tầng trận pháp bay thẳng tới...

Thần hồn lực của Nhậm Kiệt ngay khoảnh khắc Hoa Thanh Thanh ra tay liền phát hiện, cảm nhận được, nhưng Thanh Diệp Kiếm Y kia Vạn Kiếm Quy Nhất, dung hợp thành Lăng Thiên Bảo Khí thượng phẩm, tốc độ quá nhanh, nhanh đến mức dù thần hồn lực cảm nhận được, thân thể Nhậm Kiệt lại không có biện pháp làm ra phản ứng nhanh kịp thời.

- A... "Ầm..."

Trong lúc cấp bách Nhậm Kiệt vội dùng thần hồn lực khống chế hắn trận pháp vừa phá mở, tăng cường trận pháp này, đồng thời thần hồn lực nhanh chóng ngưng tụ lực lượng bảo vệ thân thể.

Ngay cả hắn có cường độ thân thể Thái Cực Cảnh tầng thứ tư, đã biết nhưng đều không kịp phản ứng, có thể tưởng tượng một kiếm này nhanh biết bao! Nhậm Kiệt chỉ có thể tận lực lợi dụng thần hồn lực thời khắc này của hắn, ảnh hưởng trận pháp, ảnh hưởng Thanh Diệp Kiếm Y này, nhưng hiệu quả cũng không lớn lắm. Bởi vì một kiếm này quá nhanh, quá mạnh mẽ, chỉ có thể làm yếu bớt một chút mà thôi.

"Ầm... Mở..."

"Ầm..."

Gần như cùng thời điểm đó, Nhậm Kiệt cũng phá mở một tầng trận pháp phòng ngự cuối cùng, Thanh Diệp Kiếm Y kia cũng cùng lúc đâm xuyên qua từ phía sau lưng Nhậm Kiệt, tất cả lực lượng phòng ngự, tất cả lực lượng Ngọc Hoàng Quyết vận chuyển trong cơ thể Nhậm Kiệt, tuy rằng thân thể không kịp né tránh, không kịp làm phản ứng gì khác, nhưng lực lượng trong cơ thể lại toàn bộ vận chuyển đến cùng nhau.

Trong tiếng nổ ầm ầm, va chạm giống như hai đại cường giả quyết đấu, trong tiếng ầm ầm cả người Nhậm Kiệt bị đánh bay tung đi; Thanh Diệp Kiếm Y kia còn đâm xuyên qua thân thể Nhậm Kiệt bay đi. Còn Thanh Diệp Kiếm Ý vạn kiếm quy nhất kia có một loại xu thế một đi không trở lại, trong nháy mắt đâm xuyên qua cơ thể hắn lại phá vỡ trận pháp ở đối diện bay ra ngoài, dường như xé hư không rời đi, sau đó hơi có chút ảm đạm bay trở về bên cạnh Hoa Thanh Thanh. Lúc này thân mình Nhậm Kiệt rơi thật mạnh trên ngọn núi xây bằng linh ngọc kia...

- Ha ha... Chết... Chết đi... Chỉ bằng vào ngươi cũng nghĩ có được bảo tàng, cũng muốn tranh chấp với chúng ta... Nhìn thấy lúc cuối cùng Nhậm Kiệt bị Thanh Diệp Kiếm Y của cô cô đâm xuyên qua, Hoa Mỹ Ngọc hưng phấn gào thét.

Mà lúc này bất luận là đám người Thiên Yêu Thú Hồng Quán, Thủy Chí Bằng, Tư Mã Dần ở phía xa, nhìn thấy cũng đều ngừng thở.

Ngay cả hai vị lão tổ Thủy Phi Tường, Tư Mã Thiên Thần vừa rồi toàn lực phá trận cũng đều ngừng lại, nếu tên mang mặt nạ cười này bị giết chết, vậy thì bọn họ cũng không cần phải nôn nóng.

"Ầm..." Nhậm Kiệt cảm giác thân mình đụng vào một chỗ vô cùng cứng rắn, với lực lượng cường đại như vậy mà thân thể chỉ là đụng lún vào một chút.

Không đúng, linh ngọc tuy rằng cứng rắn, nhưng cũng không tới trình độ này, thân thể của mình cho dù đụng vào trên ngọn núi do linh ngọc xây thành, cũng phải ầm ầm lún vào trong, nhưng lúc này lại cảm giác vô cùng vững chắc, bên trên này có pháp lực.

Nhậm Kiệt phản ứng đầu tiên, sau đó cảm giác cả người giống như tan ra.

"Phốc..." Nhậm Kiệt phun ra một búng máu, trước ngực máu thịt bầy nhầy, trong ngực bị đâm xuyên qua.

Nhậm Kiệt có thể cảm nhận được, theo miệng vết thương một lực lượng nào đó đang nhanh chóng lan tràn, không ngừng phá hủy thân thể mình, phá hủy tạng phủ khí quan mình.